Đọc truyện Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu – Chương 5.5
Cho dù đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để quay về biệt thự họ Lăng, nhưng khi Thần Tinh bước vào biệt thự, Lăng Điền đã tới rồi.
“Phu nhân, cuối cùng thì cô đã chịu quay về.” Dì Tường có chút bất mãn nói.
“Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn với mấy bạn học…”
“Chắc không chỉ hôm nay đâu nhỉ. Ngay ngày thứ hai tôi rời khỏi, cô đã bắt đầu đi hẹn hò, tụ tập rồi…” Lăng Điền ngồi trên chiếc ghế sô pha, chọc ghẹo Harry đang nawmg ở dưới chân mình nói “Có điều, về mặt này, tôi không hạn chế quyền tự do của cô.”
Thần Tinh còn chưa kịp lên tiếng, anh đã lạnh nhạt nói tiếp “Mau thay y phục đi, chốc nữa theo tôi tới tham dự một bữa tiệc.”
“Được.” Nếu anh đã không hạn chế, cô cũng chẳng cần phải giải thích quá nhiều.
Bước vào phòng thay đồ, Thần Tinh mới phát hiện bên trong đã có thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc cùng stylist và một người trông như trợ lý đang đợi, cùng một giá những bộ y phục lỗng lẫy, tuyệt đẹp.
Đây chính là đãi ngộ của những người có tiền, chỉ một bữa tiếc nhưng tất cả phải chuẩn bị chu đáo tới từng chi tiết.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một hội trường VIP. Hội trường này vốn chỉ dành riêng cho những hội viên là nhân vật giàu có, nổi tiếng. Hôm nay ngay đến các hội viên thân thiết cũng không được vào, chỉ những người có thiệp mời mới được tham gia.
Ánh nắng ấm áo buổi chiều thả xuống lớp cỏ ven hồ, lúc này, khách quý trong y phục sang trọng, lộng lẫy lần lượt xuất hiện.
Trong số đó có không ít các tiểu thư xinh dẹp, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí lớn, thế nhưng cô gái thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là người mặc bộ y phục trắng tuyết.
Bộ lễ phục đuôi cá màu trắng tuyết làm nổi bật thân hình tuyệt đẹp của cô. Tại mỗi chỗ gấp nếp của bộ y phục được điểm xuyết những hạt trân châu, trên mái tóc đen huyền cũng được trang điểm bằng thứ hạt quý giái, càng tôn thêm vẻ đẹp hoàn mỹ và quyến rũ của cô.
Lúc này, cô chỉ chăm chăm nhìn vào người đàn ông đang đứng cạnh mình.
Người đàn ông trong bộ vest màu trắng cùng màu với y phục của cô gái đứng cạnh, toàn thân toát ra vẻ quý tộc mà nhã nhặn.
Thời đại này, có rất nhiều người giàu xổi, các doanh nhân với gia sản kếch xù cũng nhiều vô số kể, nhưng rất ít gặp một nhân vật được xem là quý tộc từ trong xương tủy giống như người đàn ông đang đứng cùng cô gái tuyệt mỹ đó.
Đôi trai tài gái sắc này là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, cũng là tiểu điểm của mọi sự chú ý… Vũ Văn Linh và Vu Vãn Lai.
Thế nhưng, khi một đôi khách quý khác xuất hiện, tiêu điểm chú ý nhanh chóng được thay đổi.
Một trong hai vị khách mới tới chính là Lăng Điền, sự xuất hiện của anh lập tức khiến tất cả quan khách đổ dồn ánh mắt. Còn cô gái yêu kiều đang tay trong tay với anh chính là người vợ mà anh vừa cưới… Thần Tinh, nhị tiểu thư của tập đoàn Thần Thị.
Thần Tinh tối nay đích thực đặc biệt khác người.
Sự đặc biệt này thu hút ánh nhìn của mọi người chẳng kém Vu Vãn Lai.
Trên thế gian này có một kiểu phụ nữ cho dù chỉ khoác trên mình bộ lễ phục đơn giản nhất, trang điểm nhẹ nhàng thanh khiết cũng khiến mọi người phải trầm trồ tán thưởng. Người phụ nữ như vậy chính là Thần Tinh.
Người ta không thể nói rõ cô đẹp ở đâu, thế nhưng, chỉ đứng đó thôi lại rất phù hợp với khí thế hơn người của Lăng Điền.
Lúc này Thần Tinh có chút lo lắng. Không phải vì ánh mắt quan khách đang đổ dồn về phía mình, mà là khoác tay Lăng Điền thế này, cô thấy không quen.
Điều khó quen hơn chính là, bước vào hội trường này rồi cô mới phát hiện ra nhân vật nam chính của tối nay Vũ Văn Linh chính là CEO mới nhậm chức của tập đoàn Thái Hưng, nơi trước kia cô từng làm việc.
Cho dù trước kia chỉ là một nhân viên nhỏ bé, lặng lẽ vô danh trong tập đoàn Thái Hưng, các lãnh đạo cấp cao xuất hiện trong buổi tiệc tối nay chưa chắc đã biết đến, thế nhưng Thần Tinh vẫn cảm thấy chột dạ.
“Steven, cảm ơn cậu đã dành chút thời gian đáng quý của mình tới tham dự bữa tiếc sinh nhật của tôi.” Vũ Văn Linh bước tới chỗ Lăng Điền, cong miệng mỉm cười, nói vài câu khách sáo.
“Sinh nhật vui vẻ, năm năm rồi, cuối cùng cậu đã quay về phát triển sự nghiệp. Vậy nên dù bận thế nào tôi cũng phải dành chút thời gian tham dự chứ?” Lăng Điền đáp, rồi đưa một chiếc chìa khóa xe được trang trí rất tinh tế ra.
Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng khen ngợi pha lẫn trầm trồ, bởi vì chiếc chìa khóa này là của chiếc ENZO đời mới nhất… vừa đắt tiền vừa sang trọng lại có tốc độ cực cao.
“Tôi rất thích, cảm ơn cậu.” Vũ Văn Linh vẫn giữ nụ cười nhạt, đáp “Bởi vì tập đoàn tổ chức họp hội đồng quản trị cho nên tôi không thể tới tham dự hôn lễ của cậu. Đây là phần quà tôi tặng bù cho cô dâu mới của cậu.”
Vũ Văn Linh lấy một chiếc hộp nhung đỏ từ chiếc khay vừa được bê tới đưa cho Thần Tinh.
Khoảnh khắc đưa món quà cho Thần Tinh, bàn tay Vũ Văn Linh có chút do dự thiếu tự nhiên.
Thần Tinh còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Điền đã nhận lấy, mở ra trước mặt mọi người. Đó là một chiếc dây chuyền kim cương quý giá, có mặt là một viên kim cương màu đỏ rực, sáng lấp lánh khiến mọi người nhìn mê mẩn.
“Cảm ơn.” Có thể nhìn ra sợi dây chuyền này giá trị liên thành. Sau khi Lăng Điền giao lại sợ dây này cho người trợ lý phía sau, Thần Tinh chỉ có thể nói được đúng hai chữ này mà thôi.
Vu Vãn Lai đứng cạnh bên từ đầu chí cuối chìm trong im lặng, ánh mắt của cô lúc nào cũng chuyên chú tập trung lên người Vũ Văn Linh, tưởng là si tình nhưng giống như đang trốn tránh.
Thần Tinh lặng người nhìn Vu Vãn Lai.
Không ngờ cô ấy chính là người đến đặt bánh sinh nhật ngày hôm qua.
Bởi vì lúc nhận đơn hàng, Thần Tinh đeo khẩu trang nên Vu Vãn Lai không biết khuôn mặt cô. Thế nhưng khi Thần Tinh lên tiếng, Vu Vãn Lai thi thoảng lại liếc mắt về phía cô, có điều chỉ là liếc mắt nhìn qua, chứ không hề dừng lại quá lâu.
Dưới ánh đèn hoa lệ, tiếng nhạc rộn ràng vang lên báo hiệu buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Sâu khấu khiêu vũ dựng giữa một khoảng đất trống, rất nhiều đèn được lắp đặt xung quanh, cách trang trí vô cùng lộng lẫy.
Vũ Văn Linh và Vu Vãn Lai bắt đầu nhảy, dưới chân họ những làn khói trắng tản ra, mềm mại tựa mây. Rất nhanh lớn khói tản rộng, quan khách cũng bắt đầu tiến vào sàn nhảy, hòa mình trong điệu nhạc.
“Tôi… không biết nhảy.” Khi Lăng Điền dắt tay Thần Tinh định tiến vào sàn nhảy, Thần Tinh thoáng chần chừ, cất giọng ngại ngùng.
Lăng Điền thoáng nhếch khóe miệng, người phụ nữ này xem ra có quá nhiều điều không biết, nhưng anh không hề có ý dạy cô những điều này.
Từ từ buông tay cô ra, một vị tiểu thư đứng gọn một bên nhìn Lăng Điền nãy giờ tiến lại “Không biết em có vinh hạnh được nhảy một điều cùng Lăng tổng hay không?”
Lăng Điền nhẹ mỉm cười, nắm lấy bàn tay của cô gái ấy tiến thẳng lên sân khấu.
Không thể phủ nhận, Lăng Điền có kĩ năng khiêu vũ hơn người.
Nếu Vũ Văn Linh và Vu Vãn Lai khiêu vũ hào sảng như nước chảy mây trôi thì những bước nhảy của Lăng Điền cao nhã bất phàm, cho dù bạn nhảy không được mỹ lệ thoát tục bằng Vu Vãn Lai.
Hai cặp nhảy trong trang phục trắng đen tương phản lập tức trở thành những điểm sáng thu hút ánh nhìn của mọi người trong buổi tiệc.
Thần Tinh nhìn vào sàn nhảy, nơi có người đàn ông xuất sắc bất phàm, là người chồng trên danh nghĩ của cô. Giá như bất cứ người phụ nữ nào có lòng hư vinh ở địa vị của cô sẽ cảm thấy cực kỳ mãn nguyện và tự hào.
Lòng hư vinh?
Ba chữ này đối với cô mà nói, trước kia, bây giờ cô đều không có tư cách nghĩ tới.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, thanh âm khiến cô dễ dàng nhận ra chủ nhân của giọng nói này khá ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện tại đây “Tinh Tinh?”
Là ông chủ!
Tối nay, anh diện một bộ com – lê đẹp đẽ. Tuy nhiên thân người vẫn toát ra vẻ đẹp rạng ngời, lạc quan nhưng đôi mày anh cứ nhíu chặt. Chỉ khi đến khi nhìn thấy Thần Tinh, đôi mày ấy mới giãn ra, nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt anh chứ đầy vẻ nghi ngờ.
“Ông chủ…” Cốc nước hoa quả mát lạnh khiến bàn tay Thần Tinh cũng theo đó mà lạnh toát.
Vũ Văn Phi xuất hiện tại đây, dễ dàng nhận thấy anh có mối liên hệ thân thiết mới nhân vật nam chính của bữa tiệc.
‘Vũ Văn’, không ngờ cô lại không để ý đến sự tương đồng trong những cái tên đến vậy.
Với thân phận Lăng phu nhân có lẽ sẽ đồng nghĩa với chuyện cô bất đắc dĩ phải từ bỏ công việc làm bánh với đãi ngộ hậu hĩnh rồi.
“Tôi có vinh hạnh mời cô một điệu nhảy không?” Vũ Văn Phi đưa tay về phía cô, hỏi khẽ.
“Tôi không biết nhảy.”
Anh vẫn nắm tay cô, gần như không chấp nhận lời từ chối “Tôi sẽ dạy cô.”
Bàn tay anh ấm áp, nhanh chóng lấy ly nước hoa quả trong tay cô ra, đặt xuống chiếc khay của nhân viên phục vụ, sau đó dắt cô đi vào sàn nhảy.
Sàn nhảy được gắn các bóng đèn nhỏ nhấp nháy trông chẳng khác nào một dãi ngân hà, âm nhạc lúc này đã chậm dần chứ không còn nhanh như khi nãy.