Bạn đang đọc Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào: Chương 10
chap 10
Tôi tỉnh giấc bởi một tiếng động lớn. Là ở tầng dưới. Tôi thử nhìn đồng hồ, đã quá hai giờ sáng. Tôi dụi mắt, xuống giường, xỏ dép và ra khỏi phòng. Tôi đã đi về phía cầu thang và bước xuống cửa hàng. Quả nhiên Karin vẫn đang thức. Thấy tôi, cô ấy làm một động tác vô nghĩa như thể đang chỉnh lại thứ gì đó.
“Tớ xin lỗi. Tớ lỡ tay làm rơi bình nước. Ồn lắm phải không?
Tôi vừa gãi đầu vừa lắc đầu, “Cậu lại không ngủ.”
Nghe tôi nói vậy, Karin làm bộ mặt như đứa trẻ bị mắng. Nhìn kỹ, mắt cô ngấn nước. Tim tôi bỗng nhói đau, “Cậu đang khóc sao?”
Karin mím chặt môi, khẽ lắc đầu. Cô hất tóc rồi đặt tay lên trán, cô nuốt nước mắt vào trong, “Cậu uống trà không?”
“Có, cho tớ một cốc. 117 nhỉ?!”
“203. Tớ đổi loại mới rồi.”
“Ủa, vậy hả?”
Karin kiểm tra bình trà trong tay, xác định nó vẫn ổn, “Không sao. Đổ cũng khá nhiều nhưng chắc còn đủ phần của hai người.”
Karin rót “203” rồi đưa một cốc cho tôi. Chúng tôi ngồi cạnh nhau bên cầu thang hẹp. Cả hai đều im lặng, lặp đi lặp lại động tác đưa cốc lên miệng. Tiếng ục ục của máy bơm đẩy không khí vào bình thủy sinh ngập tràn không gian. Tôi cảm nhận được mùi như mùi hơi nước bốc lên sau mưa, hương thảo dược, rồi cả thứ mùi ngọt ngào như sữa tỏa ra từ Karin. Ánh sáng yếu ớt từ quầy rọi vào chú chó gầy còm và tiếng kêu “save our soul” trên ngực hai chúng tôi.
“Loại 203 này cũng ngon quá.”
“Ngon đúng không?”
Tới đây hội thoại lại gián đoạn. Tôi quyết định không vội vã mà tiếp tục chờ. Còn khá lâu mới đến sáng. Vả lại có quay về giường cũng chưa chắc ngủ được. Một khi đã nhìn thấy đôi mắt mọng nước này.
“Tớ,” lát sau Karin mở miệng, đặt cốc trà đã uống cạn xuống dưới chân. “Sắp đến lúc tớ phải đi.”
Tôi đã linh tính được. Nhưng nghe Karin nói, tôi trở nên mất bình tĩnh. Cảm giác như thể, biết rằng phải làm gì đó nhưng không rõ nên làm gì, cuối cùng chỉ còn nước thốt ra những lời vùng vằng kiểu trẻ con, “Cậu bảo cậu sẽ ở đây một thời gian nữa mà.”
“Ừ. Nhưng tớ thay đổi kế hoạch rồi.”
“Vì sao?”
“Vì hoàn cảnh cá nhân. Tớ viết như vậy vào đơn xin thôi việc được không?”
Tôi hơi sốt ruột vì kiểu đánh trống lảng của Karin. Tôi muốn biết sự thật. Nếu không biết sự thật thì tôi chẳng làm gì được hết.
“Khơi khơi như vậy làm sao tớ cho thôi việc được. Cậu phải nói rõ lý do.”
“Hoàn toàn là lý do cá nhân mà. Cậu hiểu cho tớ.”
“Cả chuyện của Yuji nữa.” Một lời biện hộ có phần hèn nhát, tôi cũng không vừa. “Cậu định bỏ cậu ấy lại mà đi hay sao?”
Karin không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào bể thủy sinh tối om, vẻ tư lự.
“Ít nhất,” tôi tiếp tục. “Phải đợi đến khi Yuji tỉnh lại…”
“Không được,” Karin ngăn tôi nói tiếp. “Vậy thì muộn quá.”
“Muộn?”
Karin im lặng, nắm bàn tay tôi đang đặt trên đầu gối. Cảm giác lạnh lẽo truyền qua. Ngón tay nhỏ nhắn, thon thả. Tôi cảm nhận được nó đang khẽ rung lên.
“Xin cậu đấy.” Karin nói. “Đừng hỏi gì nữa, hãy để tớ đi.”
Nhưng tôi không thể không hỏi. Nỗi bất an trong lòng đang hối thúc tôi, “Vì bệnh phải không?” Giọng điệu giống một lời khẳng định hơn là câu hỏi. “Tớ không chắc lắm. Nhưng cậu đang mắc bệnh gì đó, và đang phải chịu đau đớn, đúng không?”
Karin cúi xuống, khẽ lắc đầu. Cô lẩm bẩm nhưng tôi không nghe được, “Dù ít dù nhiều tớ vẫn muốn giúp cậu. Nếu có điều gì tớ có thể làm vì Karin, tớ muốn cậu cho tớ được làm.” Tôi chỉ nói đến thế, rồi nín thở chờ Karin. Cô hơi ngẩng mặt lên, đặt ánh nhìn vào nơi bàn tay chúng tôi đan nhau.
“Cả hồi đó,” Karin nói như thì thầm. “Satoshi cũng bảo vệ tớ suốt đời phải không…”
“Hồi đó?”
“Những đêm bọn mình đến cánh đồng lau ấy. Lúc nào Satoshi cũng ở bên cạnh bảo vệ tớ.”
“À, hồi đó…”
“Tớ vui, vui lắm. Có thể Satoshi không biết nhưng tớ vui lắm.”
Bây giờ cũng thế, Karin nói rồi ngả đầu vào vai tôi. Mùi sữa ngọt ngào bao bọc tôi như những giọt sương. “Tớ vui lắm. Tớ cảm giác mình được bảo vệ. Bởi vậy, với tớ thế này là đủ lắm rồi.” Karin nói rồi siết mạnh nhữg ngón tay đang nắm tay tôi. “Đúng là tớ đang gặp trục trặc. Nhưng không ai giúp gì được.”
“Vậy…”
“Cậu đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng thế. Không phải điều kinh khủng như cậu nghĩ đâu. Tớ chỉ buồn vì phải rời khỏi đây thôi.”
“Nếu vậy…”
Karin lắc đầu, tôi cảm nhận được từ những rung động trên vai.
“Tớ không muốn đi. Nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, đằng nào thì tớ cũng sẽ đi.”
“Khi nào?”
“Hệ thống sắp hoàn thiện. Sau khi hoàn thiện. Tức là đêm mai.”
“Sớm quá.”
“Ừ, càng sớm càng tốt mà.”
“Vì sức khỏe của cậu?”
Karin suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Ừ. Và cả vì mọi người nữa.”
Vậy là kết thúc. Không còn lời nào cho tôi. Ít ra là không còn lời nào ột người đàn ông trưởng thành biết phải trái. Nếu muốn cư xử như trẻ con, vùng vằng, nhất nhất đòi theo ý của mình thì lại là chuyện khác. Tôi sẽ có cả trăm điều muốn nói. Nhưng đó là hành vi thiếu trách nhiệm, thiếu thành thật một cách trầm trọng. Sẽ có người bị tổn thương, kẻ gây ra vết thương rồi cũng sẽ bị tổn thương. Thời trẻ con được phép hành động theo cảm tính đã kết thúc từ ngày xa xưa. Tôi đành không lục vấn gì hết. Cũng chẳng thốt ra những đòi hỏi nhõng nhẽo.
Lát sau, Karin bảo, “Vẫn còn ngủ được chút nữa, chúc cậu ngủ ngon!” Tôi gật đầu, đứng dậy bước lên cầu thang, trở về phòng mình. Không phải để ngủ, mà để khỏi thốt ra điều gì ngớ ngẩn với Karin.