Đọc truyện Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em – Chương 30
– Nguyên băng anh đưa em tới bệnh viện…
– Đi thôi anh…Nguyên Băng nắm tay Hạ Bình giục…
– Nguyên Bng nếu Thần Dạ thấy chắc anh sống không nổi mất…
– Anh Hạ Bình anh ấy sao rồi…
– Yên Tâm đi, Diêm vương không dám nhận cậu ta đâu, đã qua cơn nguy kịch rồi…đang ở phòng hồi sức…anh mang em vào…
– Cám ơn anh…?
– Đừng khách sáo….!
– Em ngồi xuống đi…
– lần tay lên giường Nguyên Băng đặt tay lên mặt Nguyên Thần Dạ…chạm nhẹ vào đó…
– anh ấy ra nhiều mồ hôi quá…
– cậu ấy sẽ mau tỉnh lại thôi…
– em cũng mong như thế…anh Hạ Bình…Hoàng Phi anh ấy…
– Lúc bọn anh tới…không thấy Hoàng Phi đâu cả…?
– Em tin anh ấy không cố ý hại em, anh đừng làm hại anh ấy…
– Em nên nói điều này với Thần Dạ thì hơn…
– người em cũng bẩn rồi, anh đưa em về nhà tắm rửa thay quần áo…?
– Không sao em muốn đợi anh ấy tỉnh lại 1 chút rồi về cũng không muộn…
thời gian trôi lặng lẽ, nặng nề…
– quần áo em có mùi tanh quá…chắc em phải về nhà trước…anh chăm sóc anh ấy nhé…
– anh sẽ cho người đưa em về…
– cám ơn…
Nguyên Băng mệt mỏi chợp mắt trên xe….
– Hạ Bình…Nguyên Băng đâu…
– cậu yên tâm cô ấy về nhà thay quần áo…
– cô ấy không sao chứ…
– người có sao là cậu thôi, Thần Dạ, sao cậu không gọi cho tôi mà lại mạo hiểm đi 1 mình như thế…
– lúc đó gấp quá, tôi không nghĩ được gì nữa, dù sao cũng cảm ơn cậu…
– cậu với tôi khách sáo gì chứ…vết thương tương đối sâu, cậu nên nghĩ ngơi đi…
– nhờ cậu chăm sóc cô ấy…
– Được rồi…
Nhìn Nguyên Thần Dạ lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Hạ Bình thở dài..:
– Tình Yêu đã thay đổi cậu, Thần Dạ..nhưng đó lại là Thay đổi tốt, hi vọng sau này, cậu không phải gặp những tình huống như trước đây nữa..
– Anh Hạ bình…
– Nguyên Băng em tới rồi sao…không nghĩ ngơi mai tới cũng được tối nay anh sẽ trông cậu ấy…
– Em không sao…anh không cần ở đây đâu, em chăm sóc anh ấy cũng được, còn công ty nữa…dù sao anh ấy cũng vì em mà bị như vậy, em rất áy náy…
tỉnh dậy bởi ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng…trông thấy Nguyên Băng ngủ ngon lành trên chiếc ghế bên cạnh giường anh…1 dòng ấm áp chảy vào tim…xem ra bị thương lần này cũng không uổng phí…cô vì anh mà khóc, vì anh mà lo lắng
còn thức khuya để chăm sóc anh…
nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn vào môi cô, Nguyên Thần Dạ bật cười sao anh lại phải lén lút hôn khi cô ấy đang ngủ cơ chứ, cô ấy là vợ anh cơ mà…
giật mình…
Nguyên băng tỉnh dậy, cô không nhận ra anh đã tỉnh…nên vẫn ung dung ngồi chờ đợi anh…
– Thần dạ bao giờ anh mới tỉnh…
Nguyên Thần Dạ bỗng dưng muốn trêu chọc cô…
Anh mỉm cười im lặng làm như chưa tỉnh…
– Nguyên Thần Dạ nếu anh không tỉnh tôi nhất định sẽ rất áy náy, vì tôi mà anh…
đặt tay lên trán Nguyên Thần Dạ và trán mình…
– Có vẽ anh hết sốt rồi đó….tôi sẽ đi gọi bác sĩ…
– Đừng đi…ở lại với anh được chứ…Nguyên Thần Dạ nhàn nhạt mở miệng, níu kéo…
– Anh tỉnh rồi sao…tôi đi nói với bác sĩ….
– Đừng đi, được chứ…?
– tại sao tôi di gọi bác sĩ thôi…
– không cần…anh muốn…em ở cạnh anh…
nắm lấy cánh tay Nguyên Băng đang muốn rời đi…Nguyên Thần Dạ như nài nỉ…
– anh có chuyện muốn nói với em…ngồi xuống đây…
– có chuyện gì vậy…
Vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời của Thần Dạ, Nguyên Băng không hay biết nụ cười quỷ dị của anh….
cảm nhận hơi thở của Nguyên Thần Dạ phả nhẹ lên cổ, Nguyên Băng giật mình…
– Thần Dạ, có gì anh nói đi, đâu cần xích lại gần như thế chứ…
– Anh muốn nói là….
Nguyên Thần Dạ cố ý nói chậm lại, kéo dài sự tò mò của cô…
– nếu anh không nói vậy tôi đi gọi bác sĩ…
– có…
kéo nhẹ Nguyên Băng vào lòng….đặt nụ hôn lên môi cô, nhìn biểu hiện, mặt đỏ, ngạc nhiên không kịp phản kháng của cô, Nguyên Thần Dạ hài lòng nói…
– anh muốn hôn em…
– ehem…Nguyên Thần Dạ xem ra cậu đã khỏe rồi, có thể xuất viện được chứ…
– Tống Hạ Bình cậu đúng thật là làm hỏng chuyện tốt của người khác mà…
– Tôi không cố ý, tại cửa phòng không khóa….
– lần sau…nếu có…nhớ khóa cửa…
– tôi sẽ tiếp thu ý kiến tốt của cậu…
– anh Hạ Bình…Nguyên Thần Dạ buông tay ra…Cuối cùng Nguyên Băng cũng hoàn hồn sau nụ hôn kia…giận dữ quát…
– Nguyên Băng em ngồi yên đi…Hạ Bình sẽ không giúp em đâu…
– Nguyên Thần Dạ anh….anh…cô lắp bắp nói không nên lời…đánh vào ngực anh…
– Á Đau quá…
Biết mình lỡ tay làm anh đau,, Nguyên Băng cuống quýt không biết làm gì…?
– Đau lắm sao…Nguyên Thần Dạ, tôi xin lỗi tôi không cố ý…tôi di gọi bác sĩ…
Kêu đau nhưng miệng Nguyên Thần Dạ vẫn cười làm Tống Hạ Bình lắ đầu cho cái tính của anh…
– Không cần, chỉ cần em ngồi yên như vậy là được…
– Thần Dạ, anh lừa tôi…
– Không có…cậu xử lí mọi chuyện sao rồi…
– Như lời cậu nói…hoàn hảo hơn tôi nghĩ…
– thế thì được…
– Điều tra ra chủ mưu là ai không…?
– Cái này..
– Nguyên Thần Dạ, hôm đó cũng có Hoàng Phi sao em lại không biết anh ấy sau khi anh tới nữa…
– Anh không biết…
– Hoàng Phi có tham gia vào vụ này, nhưng sau khi bọn anh đến cũng không nhìn thấy anh ta, theo thông tin thì anh ta đã vè MĨ…trong chuyến bay hôm qua…
– Về MĨ sao….Giọng Nguyên Băng buồn buồn…
NHìn ra vẽ mặt của Nguyên Băng, không cam chịu, mặc kệ Tống hạ Bình ở đó…
Nguyên Thần Dạ cúi xuống hôn cô thật sâu, cảnh cáo…:
– Không cho phép em nhớ anh ta…
– Nguyên Thần Dạ, anh thật bá đạo cả suy nghĩ của tôi anh cũng cấm sao…?
– Đúng thế em chỉ có thể nghĩ về anh, chồng em mà thôi…
– Nguyên Thần Dạ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa…