Bạn đang đọc Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng: Chương 3
Người mẹ thứ 2
Về phần cô bé Ice, nó đi đến một trạm xe bus cách nhà nó khoảng hơn 1km. Nó ngồi xuống bến chờ xe bus. Tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo. Nhìn thật ảm đạm. Mưa, mưa ko ngớt, những người trên đường chạy toán loạn. Còn nó, khẽ nhắm hờ đôi mắt, toát lên một vẻ bình thản. Một cô bé tầm tuổi nó ko biết từ đâu chạy đến gần nó thở dốc. Cô bé đó mặc chiếc váy xanh nhạt, mái tóc nâu ướt sũng. Gương mặt cô bé rất đáng yêu. Sau vài phút thở dốc, cô bé ngồi lên ghế mà ko hề để ý đến nó. Cô bé kia quay lại nhìn thấy thấy nó thì hét toáng lên
– A…A…A, ma
Nó ko nói gì chỉ liếc cô bé kia một lần rồi đứng dậy bỏ đi trong khi trời vẫn mưa. Vài phút sau cô bé kia lại lẩm bẩm
– Mình làm sao nhìn thấy ma được nhỉ?_rồi lại hét lên_bạn gì ơi. Đợi tớ với.
Nhưng có lẽ ông trời ko ủng hộ 2 cô bé nên trời mưa càng to hơn. 2 cô bé liền trú nhờ trước cổng một căn biệt thự.
Ánh đèn ô tô bất ngờ chiếu thẳng vào 2 cô bé, rồi một người phụ nữ trung niên đi đến gần 2 cô bé
– Sao 2 con lại ngồi đây?_người phụ nữ hỏi
– Con bị lạc_cô bé kia đáp
– Vậy còn con?_bà hỏi nó
Đáp lại bà là một cái lắc đầu của nó.
Bà liền đưa 2 cô bé vào trong nhà
_._._._
profile
Dương Ngọc Bích. 32t, tổng giám đốc công ti Star đứng trong top 15 công ti hàng đầu thế giới. Bà là một người tài giỏi và thành đạt. Bà còn độc thân.
_._._
Trong căn biệt thự có 1 bác quản gia và 13 cô giúp việc. Căn nhà được thiết kế theo kiến trúc của Nhật nên rất thân quen với nó. Bà Bích nhìn thấy 2 cô bé đã rất quý mến. Bà nhìn nó hỏi
– Con ko nói được à?
Nó ngập ngừng vài giây rồi gật đầu, bà hỏi nó có muốn ở lại đây ko và nó gật đầu. Nó cảm thấy có thể tin tưởng được bà. Trời tạnh mưa, cô bé kia xin phép ra về.
Nó nhìn bà Bích chăm chú, đằng sau vẻ mặt hân hoan vui mừng của bà là vẻ mặt vô cùng mệt mỏi vì công việc.
Nó liền nhìn quanh ngôi nhà một lần rồi đi thẳng vào bếp. Sau vài phút nó quay lại, trên tay là một ly nước chanh và một đĩa hoa quả. Nó đưa cho bà ly nước và cười nhẹ. Mọi người trong nhà bất ngờ với hành động của nó, lại còn nhìn thấy nụ cười thiên thần của nó làm ai cũng yêu mến nó.
Bà nhờ một chị giúp việc đưa nó lên một căn phòng. Nó đứng lại, rút bút và giấy ra. Viết một chút rồi đưa cho bà. Nội dung như sau: “nên giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức”.
Bà mỉm cười nhìn nó nói
– Cảm ơn con gái.
Nó cúi đầu chào bà một lần rồi theo chị giúp việc về phòng nó.
Và cuộc sống từng ngày trôi qua trong căn nhà mới này trôi qua.
*End 3*
Có ai đoán được cô bé kia là ai ko?
Lịch post có chút thay đổi nhé. Mỗi ngày mình sẽ post 1 thôi.
Và một điều nữa. Cả nhà ai đi qua để lại danh tính và nhận xét. Em xin cảm ơn *cúi đầu*