Đọc truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương – Chương 5: Ăn nhầm thuốc
Hôm nay,Túy Xuân Uyển không có việc gì náo nhiệt nhưng bọn tiểu nhị nha hoàn trên lầu dưới lầu, cùng các tỷ muội đều tập trung hết trong đại sảnh.
Tất cả đều im lặng, giương hết lỗ tai, trừng mắt chỉ vì không thể bỏ qua sự việc trước mắt.
Một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành đang thương lượng số phận của chính bọn họ với vị Lãnh gia danh tiếng vang dội , Di nương cùng với Hắc Minh đứng hầu bên cạnh.Trang Thư Lan nghiêng người dựa vào thành ghế, một tay chống đầu, tay kia thỉnh thoảng gõ gõ vào tay vịn, biểu hiện tuy rằng rất tự nhiên nhưng nhìn ngón tay nàng gõ nhịp ngày càng nhanh cũng có thể đoán được nàng đang bồn chồn lo lắng, suy nghĩ càng ngày càng mông lung.Đúng vậy, Trang Thư Lan vừa nghe Di nương thuật lại toàn bộ điều kiện Lãnh gia thu mua Túy Xuân Uyển, mới biết được tại sao Di nương lại khó chấp nhận bán nơi này như vậy! Theo như lời của Lãnh gia là để bọn họ mua lại nơi này, Trang Thư Lan cũng không thấy Túy Xuân Uyển phát triển có gì lợi lộc cả, thực chất bọn họ chỉ muốn khống chế tất cả thanh lâu trong kinh thành mà thôi.
Trước khi Lãnh gia đưa ra yêu cầu này thì Túy Xuân Uyển làm ăn cũng thật sự khó khăn, cho nên đâm lao thì phải theo lao, đúng là vấn đề nan giải.
Mà tổng quan toàn cảnh, nàng cho rằng đáp ứng yêu cầu thu mua của bọn họ mới là cách tốt nhất.
Tuy rằng Túy Xuân Uyển vẫn do Di Nương quản lý, nhưng mà điều kiện của họ thật quá đáng, tiền lãi chia ba bảy thì không nói làm gì, vấn đề là cả chi tiêu hàng ngày của Túy Xuân Uyển đều do Di Nương một mình gánh vác.
Nói cách khác, bọn họ không bỏ ra một tí công sức mà vẫn thu được bảy phần lợi nhuận bỏ vào túi mình.Trang Thư Lan ngầm tính toán một chút, nếu như tính theo điều kiện của Lãnh gia,Túy Xuân Uyển chưa đầy ba tháng sẽ đóng cửa, chỉ sợ tới lúc ấy tất cả tỷ muội ở đây sẽ không còn chốn nương thân, phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.“Lan Lan, con đừng có ngủ gật, việc này con tính thế nào?”
Di Nương nhìn nàng nhắm mắt, nhẹ nhàng lay.“Hiện giờ cũng đã tối rồi, con mau về nhà đi, đừng làm loạn ở đây nữa.”
“A, Dì đã giúp con rồi,đầu óc con đang vốn không nghĩ được gì, hóa ra phương án giải quyết lại đơn giản như vậy.”
Trang Thư Lan liếc nhìn, hơi cười nhạt, vỗ về trấn an Di nương.“Di nương, dì yên tâm, Túy Xuân Uyển sẽ không đóng cửa, cho dù có phải đóng cửa thì các tỷ muội ở đây cũng không tới mức lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đâu”
“Lan Lan….”
“Xem ra Lan cô nương đã nắm chắc mười phần là sẽ thương lượng được điều kiện thỏa đáng với ta”
Lãnh gia đột nhiên cười nhẹ cắt đứt lời nói của Di nương.“Không có.”
Trang Thư Lan thành thực lắc đầu, trái ngược với vẻ trêu đùa của Lãnh gia, nàng nghiêm túc, ngồi ngay ngắn thân mình.“Ta chỉ muốn Lãnh gia xác nhận một chút, có phải điều kiện của Lãnh gia là: Túy Xuân Uyển sẽ xác nhập dưới cờ Lãnh gia, lợi nhuận kinh doanh thu được chia ba bảy, phần lợi nhuận này là thu nhập chính của Túy Xuân Uyển không bao gồm khoản tiền mà khách nhận cho riêng các tỷ muội ở đây đúng không? Mặc dù ta chưa trưởng thành nhưng nghe Di nương từng nói, khoản tiền này tỷ muội nào thu được thì là của người đó, người khác không có quyền can thiệp.”
“Đúng, cách mà Lan cô nương nghĩ là đây ư ?”
Lãnh gia khẽ tựa vào ghế, ngón tay thon dài xoa mặt nạ, chậm rãi mỉm cười, ý cười càng ngày càng sâu sắc, cũng đã đoán biết phần nào cách của Trang Thư Lan.
Quả thật nàng rất thông minh.Mặc dùTrang Thư Lan không nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh gia nhưng nàng dám khẳng định hắn đang cười nhạo nàng, cười nàng đã tính toán nhầm rồi.
Cho dù khách tới Túy Xuân Uyển thưởng cho các cô nương ở đây, di nương cũng không chiếm được một đồng nào.“Như thế nào, được không?”
Trang Thư Lan hơi nhíu mày, hơi mất hứng với thái độ coi thường của Lãnh gia, cũng không thèm mở miệng ,đột nhiên đứng lên, mặt không thay đổi nhìn Di nương nói.“Di nương, dì sai người mang khế ước tới đây! Dù ký hay không ký cũng chỉ có con đường chết ,không còn cách nào khác, sống trong một cái khe hẹp, có lẽ có thể có sức sống mạnh mẽ như cỏ dại cạnh hòn đá trong khe kia”
“Được!”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Di nương cũng lên tiếng.
Dựa vào người không bằng tự dựa vào bản thân mình, nếu quả thật muốn cho Túy Xuân Uyển có thể phát triển, phải làm theo như lời Trang Thư Lan – không cho nó đóng cửa, càng khó khăn thì càng không thể bị đánh bại!Di nương tử chiến cho tới cùng, ngữ khí làm cho tâm trạng Trang Thư Lan rất tốt, ít nhất Di nương cũng không bỏ cuộc, cũng không đau khổ cầu xin người ta thương hại! Tình cảnh đã như vậy, cho dù có thất bại cũng phải thất bại có tôn nghiêm!“Nói như vậy thì Di nương đã đồng ý kí kết bản thỏa thuận này?”
Hắc Minh nhận được ánh mắt đồng ý của Lãnh gia nhanh chóng mở miệng nói.“Được.”
Di nương hơi do dự, nhìn mọi người trong Xuân Uyển một lượt, thấy ánh mắt ủng hộ cổ vũ ình, khẽ cắn môi gật đầu.“Tốt, vậy thì mời Di nương tới đây ký tên lên khế ước này.”
Hắc Minh lấy ra một sấp giấy từ trong tay áo bày ra trên mặt bàn.
Hạ nhân bên cạnh nhanh chóng mang bút với giấy mực, con dấu đặt lên trên bàn.
Trang Thư Lan đứng ở một bên, đưa mắt mỉm cười nhìn Di nương, lại chuyển hướng nhìn Lãnh gia.
Trang Thư Lan thầm than hôm nay nàng đại xuất danh tiếng, chỉ sợ sau này sẽ rước lấy phiền toái .Đúng lúc ấy thì Hoa Như Ngọc mang lên một đĩa điểm tâm.“Hoa tỷ tỷ!”
Trang Thư Lan hô lên, âm thanh không che giấu sự vui mừng cùng hào hứng.
Ánh mắt ngây dại nhìn đĩa điểm tâm trên tay Hoa Như Ngọc.
Nàng chạy tới trước mặt Hoa Như Ngọc thuận tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng.
Thật là ngon! Còn ngon hơn cả mấy khối tử ngọc cao lúc nãy nữa.
Vị thanh mát ngọt dịu, mùi thơm nhè nhẹ mà lôi cuốn khiến người ăn rồi chỉ muốn ăn nữa.
Trang Thư Lan miệng vừa ăn vừa nói.“Hoa tỷ tỷ,tỷ quả thật rất thiên vị đó nha.
Sao có thể giấu món ngon thượng hạng như thế này cơ chứ!”
“Lan Lan, đây không phải là thứ muội có thể ăn được! Mau nhổ ra ngay.”
Hoa Như Ngọc đột nhiên nóng nảy, một tay bưng đĩa điểm tâm, một tay giữ miệng Trang Thư Lan, thân thể hơi cúi xuống, mắt đối mắt với Trang Thư Lan.
Trang Thư Lan vẫn ngoan cố không chịu há miệng, Hoa Như Ngọc đành phải xuống nước dụ dỗ.“Thứ này mặc dù rất ngon nhưng mà tỷ có cho thêm một chút rượu gạo trong đó.
Muội không nhớ lần trước muội uống có chút rượu gạo thôi mà mặt cũng đỏ gay rồi sao?“Không sao!”
Trang Thư Lan nghiêng đầu, sau cả người giằng co với Hoa Như Ngọc.“Ngoan nào, đừng có đùa nữa, mau nhổ ra ngay!”
Hoa Như Ngọc để đĩa bánh xuống, hai tay nắm chặt cánh tay Trang Thư Lan ra lệnh.“Muội đã nuốt mất rồi, làm sao mà nhổ ra được?”
Trang Thư Lan cười hì hì, há miệng lè lưỡi làm mặt quỷ.“Muội………”
Hoa Như Ngọc lúc này nhất thời thất thần không biết nên như thế nào cho phải, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng nhanh chóng lôi Trang Thư Lan ra phía hậu viện.Trang Thư Lan nhìn Hoa Như Ngọc, sắc mặt càng ngày càng phấn khích.
Lúc nãy thấy thái độ kịch liệt của Hoa Như Ngọc, Trang Thư Lan suy đoán có phải nàng ta đã bỏ thứ gì cấm kỵ vào món điểm tâm kia.
Trang Thư Lan lén lút vận khí cũng không cảm giác được cái gì bất thường cả.“Hoa tỷ tỷ, tỷ muốn đưa muội đi đâu thế?”
Trang Thư Lan sững người lại, quyết không chịu đi tiếp theo Hoa Như Ngọc.“Thôi nào! Đừng có nháo nữa! Lãnh gia vẫn đang ở đây chưa có rời đi đâu.”
Di nương từ sau cửa tiến ra thấy bọn họ ồn ào đành phải ra khuyên giải.“Như Ngọc, tuy rằng điểm tâm con chuẩn bị là vì hắn, nhưng Lan nhi ăn có một miếng cũng không có gì là không được, chẳng lẽ con thật muốn so đo thiệt hơn với một đứa trẻ sao?”
Những lời này Di Nương là nói với Hoa Như Ngọc, nhưng ngay sau đó lại mắng Trang Thư Lan.“Con cũng thật là! Quên hết lời ta dặn dò rồi sao? Đã nói sớm rằng những thứ ở trong đại sảnh không thể tùy tiện ăn cơ mà”
“Dạ, di nương, con đã sai rồi.
Dì đừng trách phạt con có được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Thư Lan xịu xuống, đồng thời ngầm đưa mắt nhìn Lãnh gia đang ngồi trong đại sảnh ,thấy hắn không hề để ý bên này.
Ngay lúc đó nàng thấy hắn đứng dậy rời khỏi Túy Xuân Uyển cùng Hắc Minh.
Lúc này Trang Thư Lan mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi Lãnh gia lấy ánh mắt dò xét “nghiên cứu”
nàng thì nàng vô cùng hoảng hốt, hoảng sợ thực sự! Nàng đã thể hiện mình quá nhiều trước mặt hắn, chắc chắn hắn nghĩ trí tuệ của nàng đã vượt qua một tiểu nha đầu.
Như vậy thật không tốt chút nào.
Lãnh gia nổi tiếng thông minh hẳn là sẽ nghi ngờ nàng.
Trang Thư Lan sợ rằng một lúc nào đó gặp lại hắn thì thật phiền toái, cho nên vừa rồi nàng phải diễn như vậy, thật giống một tiểu nha đầu mới lớn chỉ nghĩ tới ăn chơi mà thôi!Di nương thấy nàng đang suy tư.
Rõ ràng một phút trước,Trang Thư Lan còn như một người trưởng thành chín chắn vậy mà tại sao lại lập tức biến thành tiểu nha đầu rồi? Nhưng nàng đúng là một tiểu nha đầu.
Di nương lắc đầu, dừng suy nghĩ hỗn loạn, đưa tay vuốt nhẹ hai bím tóc của Trang Thư Lan dịu dàng nói:“Được rồi, con mau về phủ đi, lát nữa sẽ tới lúc cả nhà con đón nhị thập phu nhân, con không thể vắng mặt được.”
“Dạ”
Trang Thư Lan gật đầu.“Lan Lan không thể rời khỏi đây được”
Hoa Như Ngọc phản đối mãnh liệt, nhanh chóng nắm lấy tay Trang Thư Lan không chịu buông ra.“Di nương, trong điểm tâm có thuốc mê, Lan Lan chỉ sợ chưa trở về tới phủ đã hôn mê trên đường rồi”
“Có thuốc mê?”
Trang Thư Lan đầy vẻ hoài nghi hỏi.
Bởi vì nàng thực sự không có chút cảm giác gì khác thường cả, tinh thần rất tỉnh táo, nội lực cũng không bị rối loạn.Hoa Như Ngọc nhìn sắc mặt Trang Thư Lan vẫn như bình thường, không có gì thay đổi thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thất vọng.“Có lẽ không phải thuốc mê.
Chỉ là thuốc gây ảo giác, thuốc này ăn vào sẽ khiến người ta bị ảo giác.”
“Thuốc này con chuẩn bị cho ai?”
.
Mày di nương nhíu lại, bất mãn nhìn Hoa Như Ngọc“Có phải con dùng cho………”
“Đúng, con muốn cho vào rượu và thức ăn của Huyễn Bách”
Hoa Như Ngọc không hề kiêng dè, lớn giọng thừa nhận.“Nhưng vừa rồi Lan Lan có thử qua nhưng không có phản ứng gì, xem ra con đã bị lừa.”
Á……Hóa ra là như vậy.
Trong lúc lơ đãng nàng đã trở thành chuột bạch thí nghiệm! Trang Thư Lan nhún nhún vai chuẩn bị rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa nàng không quên trêu tức một câu.“Hoa Tỷ Tỷ, cho dù thuốc này không thực sự có công dụng nhưng tốt hơn hết tỷ đừng nên sử dụng nó cho sư phụ, kẻo trộm gà không được lại mất cả nắm gạo!”