Đọc truyện Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký – Chương 4
Bước ra khỏi Ngọc Cẩm Cung, khí trời bên ngoài đã se lạnh, cũng sắp đến đông rồi.
Tất cả cung nữ, thái giám đều đi dự yến tiệc, chỉ còn vài lính gác ở lại.
Bỗng dưng từ một nơi tấp nập đông người thì giờ đây như một nơi bị bỏ hoang, đôi lúc cũng khiến tôi ngạc nhiên.
Do trời tối cộng với đường đi đến Ngự Hoa viên khá vắng vẻ khiến tôi hơi sờ sợ, dù sao cũng là một hoàng cung rộng lớn, hẳn sẽ có nhiều câu chuyện kỳ bí xảy ra ở nơi này.
Tiếng gió khẽ rít qua tán cây mọc gần đó khiến tôi khẽ giật mình, chân vẫn cố bước đi, tôi vẫn không hề hối hận khi quyết định đến ngự hoa viên.
“RẮC” (Tiếng cành cây bị gẫy)
Tiếng động phía sau lưng tôi, chính xác là góc cây tôi vừa lướt qua.
Tôi điếng người và đứng im vài giây. Lấy hết can đảm, tôi xoay lưng thật nhanh ra phía sau và đưa mắt dò xét.
Chỉ là góc cây tối om, chắc là loài chim đi ăn đêm nào đó gây ra thôi.
Tôi quay lại để đi tiếp thì…
Tôi sững người, trước mắt cách tôi hai gang tay là một đôi mắt tối om đáng sợ, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“ÁÁÁÁÁ”
Tôi la lên và lùi lại, trước mặt là một con người không ra người, quỷ không ra quỷ, tóc tai bù xù chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ thời cổ đại.
“Ma..a.a” Tôi cố phát âm thật chính xác.
“Ngươi…” – “Con ma” đó lên tiếng và đi về phía tôi – ” DOAN YÊN TRANG…” nó la lớn tên của Huệ Phi – “Ta phải giết mi…”
Chưa hết, “con ma” lôi đâu ra con dao sắt nhọn dí về phía tôi, trong phút chốc hình ảnh cái chết ập vào ý nghĩ của tôi, không thể để mụ đàn bà điên này giết mình được, hoàng cung cái quái gì mà lại để con mụ này “xổng” ra như vậy hả? Chết tiệt…
Tôi đâm đầu chạy thục mạng, dù có ai gọi cũng không quay đầu lại.
Không hiểu tôi đã chạy được bao lâu, cũng không đo được đoạn đường từ Ngọc Cẩm Cung của Huệ Phi đến Ngự Hoa Viên. Tôi dừng chân ở một nơi lạ lẫm, một nơi tôi chưa từng đặt chân đến.
Dù chẳng biết là nơi nào, nhưng chân tôi vẫn bước đi và không biết mình sẽ chọn hướng nào để có thể tìm đường đến được Ngự Hoa Viên.
Đi được một đoạn, trước mắt tôi lại là một khu cung điện rộng lớn nguy nga được thắp đèn sáng trưng.
Tôi biết, đây hẳn là nơi của một vị phi tần nào đó. Tôi đi gần hơn đến hành lang của cung điện. Gần đó có một góc cây kha khá to, tôi chạy nhào đến bám lấy góc cây nhìn ngó xung quanh.
Cách tôi không xa là một đoàn người đang đi dọc hành lan gồm các vị phi tử, quan đại thần, phía sau là thái giám, cung nữ và lính gác… Hệt như chơi trò “rồng rắn lên mây”.
Tôi bật cười khúc khích, có vẻ như họ không để tâm đến nên không nhận ra tiếng cười của tôi.
Đứng đầu đoàn người đó là một người với tư thế rất là oai phong, thần sắc rạng ngời, đôi chân mày thẳng tắp đầy oai vệ như hai thanh kiếm.
Trông chừng khoảng tuổi của Huệ Phi hoặc hơn vài tuổi.
Chà chà! Trông cách ăn mặc, hệt như trên phim. Màu chủ đạo của trang phục là màu hoàng kim chối lóa được thêu rồng.
Rõ rồi… Thằng cha này là hoàng đế chính cống của Long Thành rộng lớn bao la này, người trị vì đứng đầu thiên hạ, nắm trong tay hàng chục vạn sinh mạng.
Trông cũng không đến nỗi xấu như tôi tưởng, dù không đẹp cao sang như những chàng trai thời của tôi, nhưng với tư thế oai dũng như vậy không khỏi khiến tôi siêu lòng trong vài giây.
Ồ! Chết thật, mãi ngắm nghía! Tôi nghĩ chắc họ đang đi đến Ngự Hoa Viên, vậy ra bây giờ yến tiệc mới bắt đầu.
Hay là tìm cách trà trộn vào đám người đó? Nhưng làm sao được? Tự dưng đâu ra có một cung nữ ngang nhiên chen vào hàng ngũ, liệu họ sẽ câm họng mà để yên sao?
Thế nào cũng sẽ la ó um sùm giả như “Ngươi là ai? Từ đâu ra? Có ý đồ gì? “Thích khách! Bắt lấy ả…””
Bỏ qua, không bàn đến nữa.
Ơ hay. Chân tôi ngưa ngứa, chuyện gì thể nhĩ? Muỗi…
“Á…”
Muỗi và cả kiến…! Khốn kiếp, hết chuyện kéo nhau đến hãm hại đại tiểu thư…
Tôi chạy thục mạng ra khỏi góc cây, chân dậm dậm cho đám kiến bay ra khỏi chân, hy vọng sẽ đạp chết được vài con.
Đến khi đuổi hết đám côn trùng đó thì…
Cả trăm con mắt ở đằng kia đang nhìn tôi, đoàn người dừng lại hệt như một phản xạ hiển nhiên.
Tất nhiên, không thể không kể đến trong đó còn có cả Doan Huệ Phi tỷ tỷ mến thương của Ngọc Cẩm Cung đang chau mày gắt gao nhìn tôi hệt như kiểu “Nó từ đâu mà chui ra vậy?”
Tôi chợt nhớ, thông thường những cung nữ… à không! Những ai gặp “Hoàng Thượng” đều phải cúi đầu cung kính.
Thế là tôi xem như không có gì, đứng lại tư thế nghiêm chỉnh rồi hành lễ cúi chào.
Mắt tôi vô tình đưa lướt ngang qua đám quan đại thần, mắt bọn họ sáng rỡ như vớ được của, rốt cuộc vớ được đâu chứ? Nước miếng nước mồm như sắp trào ra hỏi miệng. Kinh tởm.
Chết rồi! Tôi quên mất, với nhan sắc hiếm có này của tôi sớm muộn cũng sẽ gây đại họa.
Chân tôi như đóng băng, run run chẳng dám nhích, đầu cúi xuống nhưng tôi cảm nhận bằng thính giác rõ ràng như nhìn bằng mắt, bước chân của người đó đang bước đến gần, càng gần, tôi càng cảm thấy thân thể mình nhũn ra.
Tâm trí nghĩ đến cảnh gương mặt của các vị nương nương sẽ méo mó đến mức nào.
Chợt một bàn tay to lớn rắn chắc nâng cằm tôi lên. Tôi được dịp nhìn thẳng vào ánh mắt kiêu hùng nhưng đầy băng giá đó.
Tuyệt đẹp! Đôi mắt này thật hiếm có! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đẹp như vậy, nhìn rõ cả đồng tử ở giữa tròng mắt.
“Ngươi tên gì?”
Tôi run sợ không biết làm gì, rõ là hắn… chấm tôi rồi chăng? Chỉ là cung nữ thấp hèn thôi mà.
Tôi đưa mắt nhìn Huệ Phi, có vẻ như chị ta đang cố lắc lắc đầu bảo rằng không nên nói, tại sao?
“Trẫm lặp lại lần nữa, Ngươi tên gì?” Hắn lặp lại với giọng nói chứa đầy phẫn nộ.
Tôi cảm thấy cằm mình bị bóp chặt hơn.
“Cao.. Cao Thiên Tuệ” Tôi trả lời trống không, những tưởng hắn sẽ tức giận vì câu trả lời không đầu đuôi này.
“Xin… xin Hoàng Thượng tha mạng, nô tì chỉ mới vào cung, không biết rõ luật lệ trong cung đã đi lung tung không có phép tắt… xin tha mạng cho nô tì…”
Tôi cố lãng sang chuyện khác để tránh hắn ta có cơ hội hỏi nhiều thêm, tạm thời tôi sẽ không thể bị giết được, nếu hắn có đòi lôi đầu tôi ra chém thì lũ đại quan kia sẽ lao ra giả vờ cầu xin rồi thừa dịp đòi ban tôi cho một trong số chúng.
Nhưng hẳn không đến mức đáng sợ đến thế đâu.
“Mới vào cung? Thảo nào…” Hắn tự độc thoại.
Chợt một tên thái giám từ trong đám đó lao ra chạy ổng a ổng ẹo đến:
“Bẩm Hoàng Thượng, chúng ta phải nhanh chân đến Ngự Hoa Viên ngay, nếu chậm trễ thì e rằng Thái Hoàng Thái Hậu sẽ Phụng nhan phẫn nộ..”. Sau đó tên thái giám ném cho tôi một cái liếc mắt đầy khinh thường.
Có vẻ như tên háo sắc này còn quyến luyến nhưng do tên thái giám cứ đứng cạnh bên chẳng thèm nhích mông đi nên hắn đành buông tay ra, phất tay áo quay lại… “hàng ngũ” rồi đi đến Ngự Hoa Viên.
Cả đoàn người đó lại tiếp tục đi.
Hắn vừa phất áo rời khỏi, tôi đã gục người xuống như mất đà và rồi nằm ôm lấy mặt đất như không còn sức lực.
“Trời phật phù hộ… xém tí nữa…”