Đọc truyện Nam Phụ! Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Ngươi – Chương 3: Đi mua sắm (1)
Tuệ An mặc một chiếc áo sơ mi kết hợp với chiếc quần baggy kẻ sọc khiến cô trông vô cùng trẻ trung. Đây có lẽ là bộ quần áo hẳn hoi nhất mà cô tìm được trong tủ. Với cả thân hình lẫn khuôn mặt của Tuệ An đều vô cùng cân đối, nước da trắng hồng càng làm tôn lên nét đẹp của cô. Không phải là xuất sắc nhưng cũng khó có người dám đọ nhan sắc với cô. May mà khi xuyên không cô không bị thay đổi cái gì, vẫn là hình dạng ban đầu. Lúc xuống dưới tầng, Lục Hạo Đông liền hỏi con gái:
– Con đi đâu vậy?
Tuệ An mỉm cười:
– Con muốn đi mua ít đồ ạ.
Ái Phương đứng đó gật đầu một cái:
– Để mẹ lấy thẻ ngân hàng cho con
Lục Hạo Đông cũng bổ sung:
– Đúng đó. Để ta bảo người chuẩn bị
– Thôi ạ! Trong thẻ của con vẫn còn một số tiền đủ dùng, không cần thêm đâu ạ.
Ông bà Lục cũng chẳng nói gì thêm. Tuệ An thật sự cảm thấy mình qáu giàu, tỏng cái thẻ ngân hàng có đến mấy trăm triệu liền, chả hiểu cía cô Lục Tuệ An kia kiếm đâu ra mà nhiều vậy, mới lớp 12 mà (người ta là con nhà giàu đấy chị ơi)
Đang nói chuyện phiến với ông bà Lục thì Tuệ An thấy Lục Kiều Nam bước từ cầu thang xuống. Anh đã bỏ lớp thư sinh mà thay vào đó là sự cá tính với chiếc áo phông đen và quần jean rách gối. Nhìn anh bước xuống mà Lục Hạo Đông bất ngờ đến há hốc miệng:
– Hai…hai con đi cùng nhau?
Lục Kiều Nam nhỏ nhẹ nói:
– Dạ
Mặt Ái Phương cũng chả kém chồng mình bao nhiêu:
– Liệu…liệu có ổn không
Sau đó bà quay sang nhìn mặt con gái mình. Tuệ An bình tính nói:
– Chẳng phải cha mẹ muốn bọn còn hàn gắn tình “chị em” sao? Con mới về nước không quen nên dủ em đi cùng.
Cô cố nhấn mạnh từ “chị em”. Trừ Tuệ An cả ba người kia đều vô cùng bất ngờ. Đây là lần đầu cô gọi Lục Kiều Nam là em, trong lòng ông bà Lục cũng vui lên phần nào. Còn Lục Kiều Nam thì lại nhanh chóng đỏ mặt (Đùa chứ…trai hay gái đây??), cậu lắp bắp nói:
– Chị…chị
Tuệ An đưa mắt nhìn đồng hồ:
– Muộn rồi, chúng ta đi nhanh thôi.
– Để ba gọi tài xế đưa các con đi – Lục Hạo Đông
………………………………………..
Trên xe, Lục Kiều Nam về Tuệ An ngồi ghế sau cạnh nhau nhưng cả hai đều im lặng. Đây là lần đầu ngồi xe sang trọng đi ngắm cảnh nên Tuệ An cũng chỉ chăm chăm ngắm cảnh. Đầu cô thì đau như búa bổ vì phải nghĩ cách để em trai mình khóc. Cách duy nhất khiến cậu ta vì cô mà khóc thì chỉ có thể là vì yêu thôi. Nhưng đang là chị em thì ai dám loạn luân. Đúng là cô muốn ghết bụt mà.
(Bụt:”Hắt xì”….”Con nào nói xấu ta thế nào”)
Lúc Kiều Nam ngồi như pho tượng, nếu không để ý sẽ không biết anh đang rất căng thẳng. Từ nhỏ anh đã bị người chị này ghét bỏ nhưng không ngờ sau bao nhiêu năm, Tuệ An lại thừ nhận anh như vậy. Ngay hôm nay, lúc về học biết được phòng Tuệ An cạnh phòng mình anh đã cảm thấy rất vui dù chả hiểu lí do là gì. Lúc lên tầng anh muốn gõ cửa phòng Tuệ An nhưng lại không dám ai ngờ lúc chuẩn bị quay đi cô lại đi ra. Bất ngờ nhất là cô rủ anh đi mua sắm và cả lúc được cô gọi là “em” anh đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Anh luôn muốn lấy lòng cô và được cô yêu mến. Ngay bây giờ, khi được ngồi cạnh cô, tim anh đã đậm không biết mấy tỷ nhịp trên phút.
Cô ngồi say đắm ngắm cảnh thì Tuệ An bị mất đà lao đầu về phía trước do xe phanh gấp. Ông tài xế cất giọng:
– Thưa cô cậu chủ, đã đến nơi rồi ạ
Mặt Tuệ An tái mét, hình như cô đi đâu cũng gặp xui xẻo thì phải. Cô cùng Kiều Nam xuống xe, hai người được đưa đến trung tâm thương mại “LEOGO”, một nơi nổi tiếng chỉ dành cho bọn nhà giàu (Chị thì nghèo nhì -_-)