Mỹ nhân bệnh

Chương 7


Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 7:

Chương 7: Sủi cảo tôm
 
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của nha hoàn.
 
Đi cùng Trang Liên Nhi tới Hứa gia, còn có nha hoàn Tử Châu của nàng. Thân là đại nha hoàn bên người phu nhân, khi trời mới tờ mờ sáng Tử Châu đã tỉnh dậy, đi theo quản sự của Hứa phủ nhận biết mọi ngóc nghách trong phủ, lại thưởng chút bạc cho nhóm nha hoàn bà tử trong viện, sau đó mới trở về cửa phòng tân hôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tử Châu biết đêm hôm qua trong phòng có gọi nước, chăn đệm cũng được đổi mới, nhưng sau đó trong phòng không còn tiếng động gì nữa, chắc hẳn đã ngủ rồi.
 
Nàng không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên oán hận công tử Hứa gia, đêm tân hôn lại kết thúc qua loa như vậy.
 
Tử Châu tiếc hận thay tiểu thư nhà mình, dạo bước ngoài cửa chờ hừng đông.
 
Trong phòng, Hứa Phỉ đã mở mắt từ lâu, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo của nữ nhân trong ngực, sau đó thích thú quan sát mặt mày của nàng, giúp nàng chỉnh lại mái tóc đen bên thái dương, giờ phút này Trang Liên Nhi cũng từ từ tỉnh lại.
 
Nàng chưa bao giờ ngủ sâu giấc tới như vậy, vốn tưởng rằng gả đến đây ban đêm khó tránh khỏi việc căng thẳng dẫn tới nằm mộng, nhưng đêm qua sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, nàng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngay cả một giấc mộng cũng không có.

 
Giọng nói của nàng sau khi tỉnh ngủ vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Sao chàng dậy sớm vậy?”
 
“Muốn nhìn nàng thêm một chút nên tỉnh dậy.” Giọng nói của Hứa Phỉ hơi trầm khàn, hắn hôn lên trán nàng, tiếp theo chống thân thể ngồi dậy “Nên dậy thôi, lát nữa còn gặp mặt phụ mẫu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liên Nhi nằm trên giường, chậm rãi hồi phục tinh thần, ngày đầu tiên thành thân sẽ dùng bữa cùng người nhà hắn.
 
Nàng đang định đứng dậy, lại thấy Hứa Phỉ xuống giường trước một bước, vạt áo ngủ màu trắng mở rộng, lộ ra thân hình đêm qua nàng chưa kịp nhìn rõ. Gầy ốm nhưng rắn chắc, da thịt trắng như bạch ngọc, mơ hồ xuất hiện vài đường cong cơ bắp.
 
Trang Liên Nhi có chút sững sờ: “Không phải chàng…” Không phải chàng bệnh nặng, không thể luyện võ sao?
 
Hứa Phỉ quan sát sắc mặt nàng, bình tĩnh khép vạt áo lại: “Trước kia luyện tập rất nhiều, mấy năm nay gần như mai một hết rồi.”
 
Giống như đụng chạm tới chuyện đau lòng của hắn, Liên Nhi vội vàng lắc đầu: “Ta đều thích.”
 

Tử Châu bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng gõ cửa: “Thiếu gia, tiểu thư, hai người đã dậy chưa?”
 
Liên Nhi thấy hắn đã mặc xong trung y, gật đầu nói: “Vào đi.”
 
Tử Châu dẫn theo mấy nha hoàn tiến vào phòng, đầu tiên là mở cửa sổ ra, tiếp theo mở lần lượt từng chiếc lò Bác Sơn bằng bạc chạm trổ ngọc châu ở bốn góc của căn phòng, thả vào đó một hai miếng trầm hương, lại bổ sung thêm vài cánh hoa nhài, từ chiếc lò nhỏ chậm rãi tỏa ra hương thơm. Hai nha hoàn nhỏ tuổi bưng đồ rửa mặt lên, đợi Liên Nhi và Hứa Phỉ súc miệng lau mặt xong, lúc này nha hoàn Hứa phủ cũng tiến vào.
 
Người dẫn đầu chính là nha hoàn có đôi mắt hẹp dài đêm qua đã đưa nàng tới chỗ bể tắm nước nóng, đợi nàng ta hành lễ, Trang Liên Nhi mới biết nàng tên Bích Uyển. Sau khi Bích Uyển tiến vào phòng, đầu tiên là ra hiệu cho nha hoàn phía sau dâng lên bộ xiêm y mà chủ tử sẽ mặc ngày hôm nay. Hứa Phỉ cầm lấy mang đi thay, trong lúc này, Bích Uyển lại chỉ vào mấy nha hoàn phía sau Liên Nhi, lần lượt giới thiệu tên và chức trách của từng người.
 
Hứa phủ là dòng dõi thư hương, người hầu cũng không thua kém gia đình thương nhân, Trang Liên Nhi nâng chén trà, không nói một lời, Tử Châu tiến lên một bước cười tủm tỉm nói: “Bích Uyển tỷ tỷ thật có tâm, đây là một chút tâm ý của tiểu thư nhà muội, tỷ hãy nhận đi.”
 
Tử Châu tiến lên phát tiền thưởng cho từng nha hoàn, Bích Uyển cũng không từ chối, chỉ gật đầu nói vài lời chúc phúc.
 
Hứa Phỉ nhanh chóng bước ra, Bích Uyển lại gọi một tiếng: “Thanh Hoán.”
 
Một nha hoàn mặc áo màu xanh búi tóc hình con ốc bưng thuốc tiến vào, Bích Uyển tiếp nhận đặt lên bàn, cười nói: “Thiếu gia, uống thuốc trước đi, buổi sáng hôm nay phòng bếp chuẩn bị bánh hoa quế để ngài lót dạ.”

 
Hứa Phỉ nhìn điểm tâm trên bàn, ngón tay thon dài cầm lấy một miếng, nhưng lại đưa tới bên miệng Trang Liên Nhi, hắn cười nói: “Nàng có đói bụng không?”
 
Vốn dĩ Trang Liên Nhi đang lạnh lùng nhìn mấy nha hoàn trong phòng, đuôi lông mày của nàng hơi nhướn lên, dáng vẻ có chút mất kiên nhẫn, thấy bánh hoa quế đưa tới bên miệng, vị mỹ nhân tóc đen mới nở nụ cười, lắc đầu nói: “Chàng ăn đi, uống thuốc quan trọng hơn.”
 
Bát thuốc kia chỉ ngửi thôi cũng thấy đắng ngắt, từ đó tỏa ra một mùi hương cổ quái, không khác mùi hương trên người Hứa Phỉ là bao.
 
Hứa Phỉ biết nàng còn phải trang điểm, cho nên hắn xoay người bước ra gian ngoài uống thuốc, nhân tiện sai bảo bọn nha hoàn đợi lệnh ở bên ngoài.
 
Trước kia ở nhà, từ trước đến nay đều là Tử Châu hầu hạ nàng trang điểm, hiện giờ cũng không ngoại lệ, thấy trong phòng không còn ai, Tử Châu căm giận nói: “Có phải Bích Uyển chướng mắt chúng ta hay không? Đêm qua nàng ta cũng nói chuyện với nô tỳ bằng giọng điệu khó chịu đó.”
 
Trang Liên Nhi mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Lát nữa ngươi gọi nha đầu tên Thanh Hoán kia tới đây một chuyến.”
 
Tử Châu bĩu môi vâng lời, nàng vấn tóc cho Trang Liên Nhi, tiếp theo là trang điểm, da trắng môi đỏ, khoác lên người chiếc áo dài tay màu hồng cánh sen, dải lụa thắt eo, dáng người thướt tha được phô bày một cách hoàn mỹ.
 
Hứa Phỉ đã uống xong thuốc, chờ đợi hồi lâu mới thấy nàng bước ra, hắn thở dài: “Đâu cần trang điểm đẹp như vậy.”
 
Hai người nắm tay nhau đi về phía chủ viện, Hứa Quảng Văn và thê tử Lưu thị đang ngồi trên ghế chủ tọa, khi còn là thiếu nữ Lưu thị chính là mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, hiện giờ cũng chưa bị xuất hiện dấu hiệu tuổi già. Dung mạo của bà hòa ái dễ gần, lôi kéo tay Trang Liên Nhi, cười không khép được miệng: “A Phỉ có thể tìm được tức phụ tốt như con, quả thật là phúc khí tu luyện mấy đời.”

 
Trang Liên Nhi hào phóng gọi cha nương, mọi người cùng ăn cơm, Hứa gia chỉ có một nhi tử độc nhất là Hứa Phỉ, Hứa Quảng Văn không có thiếp thất, cũng không có huynh đệ tỷ muội, điều này cũng bớt được mấy việc rắc rối.
 
Nghe đồn, sau khi từ quan Hứa Quảng Văn vẫn luôn ở nhà uống rượu mua vui, lần này cuối cùng Trang Liên Nhi cũng được tận mắt chứng kiến. Mặc cho Lưu thị ngồi bên cạnh liên tục đưa mắt ra hiệu, nhưng Hứa Quảng Văn vẫn cạn hết ly này tới ly khác, mới sáng sớm đã uống đến đỏ mặt, càng nhìn Trang Liên Nhi càng mở to mắt kinh ngạc.
 
Trên mặt Lưu thị lộ ra vẻ lúng túng, ngay cả cơm cũng ăn không vô, lập tức lôi kéo Hứa Quảng Văn trở về phòng.
 
Hứa Phỉ ngồi bên cạnh gắp cho nàng một miếng sủi cảo tôm, dường như nhìn mãi đã thành quen, hắn ôn tồn nói: “Cha nương ta từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, nàng không cần câu nệ, bọn họ đều rất hoà ái.”
 
“Ừm…” Liên Nhi gật đầu.
 
Cha nương đi rồi, nhưng Liên Nhi vẫn ngồi lại ăn sáng, sau khi được Hứa Phỉ đút cho căng bụng, hai người mới đứng dậy.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.