Đọc truyện Mưu Đồ Làm Loạn – Chương 10
***
“Được.” Chung Tuyển gần như lên tiếng ngay lập tức, sợ cô bé kia đổi ý.
Trong nhà drap giường chỉ có một bộ, sofa và chăn trải ra sàn gì đó Chung Tuyển hoàn toàn không suy nghĩ tới những thứ đấy, Hạ Hàm tắm, chậm rãi dội sạch sữa tắm đi ra ngoài phòng khách vẫn thấy anh còn ngồi trên sofa xem đấu bóng. Hạ Hàm đi tới, nhấc chân đá nhẹ anh.
Trên TV đang chiếu trực tiếp Champions League, cảm xúc của bình luận viên dâng trào mạnh mẽ, nhưng Chung Tuyển lại không mấy hứng thú.
Hạ Hàm mặc một bộ thể thao màu trắng, quần thể thao rộng rãi, đùi cô vừa trắng vừa thẳng, anh nhìn thấy cứ muốn giơ tay thò vào quần đùi thể thao rộng rãi của cô rồi mò lên sờ chiếc mông cong cớn, thật ra thì từng sờ hai bên mông cô nhưng cách quần áo, nghĩ tới điều này khiến Chung Tuyển còn chưa thỏa mãn.
“Ngày mai anh còn phải đi làm, không ngủ sao?” Cô hỏi.
Chung Tuyển dịch lên xoay người ngồi dậy, bế cô lên trên đùi, nhắm mặt lại dán sát vào cổ thơm mát của cô, giọng nói mềm mại: “Đêm nay để anh ôm em ngủ.”
Hạ Hàm hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ôm anh, ấp a ấp úng trả lời: “Vâng.”
Chung Tuyển vẫn ôm cô không buông, càng siết chặt hơn, tay cách quần áo như có như không vuốt ve eo nhỏ tinh tế trơn bóng của cô.
Hạ Hàm giãy giụa, “Vậy anh đi tắm nhanh lên.” Cô giục anh.
Chung Tuyển chỉ có thể buông cô ra, vội tắt TV đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước “Ào ào” trong phòng tắm, Hạ Hàm nở nụ cười, cảm giác trái tim “Bang bang” sắp nhảy ra ngoài, cả người lại xuất hiện sự khẩn trương căng thẳng … Rõ ràng cô rất thích anh ôm mình, còn là ôm không thả, chẳng những không thả ra mà còn không có kinh nghiệm, chẳng biết bước tiếp theo nên làm cái gì, cũng không biết nên có phản ứng gì. Anh vốn thích sờ eo cô, tay còn đặt lên mông cô, vậy có phải cô cũng nên sờ anh….. hay không…..
Chỉ để lại ngọn đèn tường mờ ảo, cô nằm xuống chờ anh.
Cửa phòng tắm bị mở, Chung Tuyển cao như ngọc đi ra, Hạ Hàm hoảng sợ – anh chỉ mặc một chiếc quần lót góc bẹt, bao bọc một vật hơi lồi lên, trong tay cầm khăn lông lau cơ thể ướt sũng, cơ ngực cơ bụng phía dưới cân xứng và căng hết sức, màu da khỏe mạnh phơi bày sự nam tính, lúc giơ lên cánh tay nhìn càng rắn chắc hơn, cả người giống như một chú báo hung dữ mạnh mẽ cường tráng.
Chung Tuyển bỏ khăn lông trong tay bổ nhào lên, Hạ Hàm đắp chăn trợn tròn mắt còn chưa bình thường lại, vừa muốn mở miệng đã bị anh ngắt ngang.
“Ở đây anh không có đồ ngủ.” Anh nói.
“Qua đây, để anh ôm nào.” Anh xốc chăn lên rồi lôi cô qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hàm liền dán vào ngực cứng rắn của anh, cô đỏ mặt ngoan ngoãn kề sát anh, hài lòng nhắm mắt lại.
Bộ dạng cô hiền dịu nghe lời thật sự làm người ta yêu thương, cẳng chân trơn bóng sáng như ngọc quấn quít trên chân anh. Chung Tuyển nhấc cô lên trên, đặt chân cô vòng qua eo mình, tay dọc theo quần đùi thể thao rộng rãi trượt vào trong, sờ mông mềm lại đầy kích thích của cô, sảng khoái tới mức hô hấp và trong lòng anh đều rối loạn, nhéo nhẹ rồi bóp hai bên lại với nhau.
Cô yêu thương vuốt ve bàn tay anh, “Ngày mai phải lên lớp đấy.”
“Anh biết.”
Biết mà tay còn không thành thật!
Chung Tuyển đè cô hung hăng hôn: “Để anh sờ một tý.” Ngực cô vừa trắng vừa mềm, chỉ sợ tan vào trong đó. Nghĩ như vậy, anh đúng là bắt đầu hâm mộ Hạ Cận, có thể nhìn cô lớn lên, nhìn cô từ khi vừa sinh ra nhỏ xíu đến khi trưởng thành thành người con gái dịu dàng….
Anh quả đúng rất thành thật, nhưng như thế này thì làm sao mà cô ngủ được, trên bụng bị vật nhọn cứng rắn gì đó đâm vào, cô xấu hổ cắn môi yêu cầu: “Sờ thì có thể, tay không được lộn xộn, không thể bóp em.”
Chung Tuyển cười đồng ý, nói luôn: “Ừm, anh không sờ lung tung.”
Đêm hè yên tĩnh và bình yên, cô cứ như vậy ngủ trong lòng người đàn ông này, rốt cuộc đạt được ước muốn là sà vào ngực anh, tốt đẹp thỏa mãn như vậy, sợ là kiếp sau vẫn còn nhớ sâu sắc. Nghĩ tới kiếp sau, Hạ Hàm cong môi cười khẽ, kiếp sau…. Vẫn còn muốn có anh mới hạnh phúc được.
Ngay hôm sau giữa lúc anh đang đùa bỡn mà tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Chung Tuyển chủ động đi chuẩn bị bữa sáng. Cô đi rửa mặt, lúc vén ống quần đùi lên nhìn thoáng qua, trên mông cô đỏ một vùng, tất cả đều là dấu tay.
Hạ Hàm cau mày nghi hoặc, không phải đàn ông đều thích sờ ngực con gái sao?
***
Khi chuẩn bị bữa sáng nhìn vào tủ lạnh thì thấy, tất cả đều là hoa quả rau dưa tươi mới, còn có sữa nước trái cây và bia sắp xếp gọn gàng. Trứng gà còn đặc biệt để vào từng khay có lỗ, trong tủ lạnh còn có một ngọn đèn chiếu lên đồ ăn sáng ngời, nghĩ những thứ này đều là do Hạ Hàm chuẩn bị, cảm giác cực kỳ tốt!
Càng phát hiện ra bản thân mình tựa như cậu bé mới biết yêu, ngay cả lúc Hạ Hàm ăn cơm anh cũng muốn nhìn nhiều hơn một chút. Hạ Hàm ăn cơm nghiêm túc ăn từng ăn miếng nhỏ giống như mèo, cô cắt trứng gà chiên vàng rực thành những miếng nhỏ, ăn từng chút một, rồi uống hớp sữa, Chung Tuyển nhìn mấy lần nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra.
Giải quyết xong bữa sáng người lên lớp học người đi làm, anh nhất định đưa cô tới trường học trước sau đó mới về cục công an thành phố, Hạ Hàm chỉ hỏi anh có phải muộn rồi không.
Trên đường về cục công an thành phố anh nhìn thời gian, giờ này chắc chưa có người tới, vừa phá đại án xong, một đám người đều ầm ĩ đòi muốn nghỉ phép, chuyện nghỉ ngơi Cục trưởng Uông Trí vẫn chưa duyệt, Chung Tuyển đoán hôm nay sẽ trình diễn tiết mục tập thể bị trễ giờ.
Vừa mới tiến vào phòng làm việc, đã thấy một mình Du Lộ ngồi trước bàn làm việc của cô ta, chăm chú gõ bàn phím. Nghe tiếng bước chân của anh, Du Lộ lập tức xoay người, “Đội trưởng, chào buổi sáng.”
Chung Tuyển gật đầu, “Không ngờ vừa mới tham gia công tác mà ngoan thế, không giống bọn họ.” Anh vừa nói vừa vào phòng làm việc của mình, nhưng Du Lộ gọi anh lại, “Em có mua ít bánh bao chiên, đội trưởng, anh muốn ăn không?”
“Không ăn, để lại cho tiểu Trương mấy cái đi.” Anh nhìn qua, Du Lộ mua rất nhiều, nói thêm: “Đến muộn thì không phần.”
Hiếm khi anh nói đùa với cô ta, đương nhiên Du Lộ rất vui, gật đầu liên tục, cô gái còn trẻ cười tươi xinh đẹp, đáp nói: “Hiểu ạ.”
Thư ký của Cục trưởng tiểu Trương đúng là sinh viên gương mẫu, sáng sớm ăn bánh bao chiên người đẹp mang tới, uống sữa đậu nành, hai chân bắt chéo nhau, thoải mái nhắm mắt lại. Du Lộ quan sát kỹ thời gian, những nhân viên cảnh sát không đến trễ, trước bàn đều có một ly sữa đậu nành nóng và bọc bánh bao chiên, còn kèm thêm hai tờ khăn giấy.
Triệu Hâm đáng thương đi vào, đói bụng gào lên, đánh giết tới trước bàn tiểu Trương, ném nắp cốc giấy sữa đậu nành đi, giải quyết xong nửa cốc còn chưa uống hết, cau mày hỏi: “Đây là phúc lợi hả? Sao không có phần của tôi?”
Tiểu Trương chán ghét vứt cốc giấy Triệu Hâm dùng qua, miệng đầy dầu mỡ nói: “Việc này phải hỏi Du Lộ.” Nói xong đá lông nheo với Du Lộ.
Du Lộ cười dịu dàng phóng khoáng, chỉ cánh cửa khép chặt của phòng Chung Tuyển nói, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng dặn dò tôi.”
Triệu Hâm nhiều chuyện, dù sao Chung Tuyển cũng đóng cửa phòng nên không nghe thấy, “Miệng đội trưởng Chung rất điêu, chuyên ăn cô gái nhỏ.”
Chu Tiểu Hàn đi qua: “Cô gái nhỏ này là em gái bảo bối của bộ đội đặc chủng Hạ Cận, trong nhiệm vụ truy bắt bọn tội phạm ma túy ba năm trước tôi đã từng gặp, nhưng mà khi đó còn gọi đội trưởng Chung là “Chú,” rất dính với đội trưởng Chung. Lần đó nhận nhiệm vụ truy nã tội phạm ma túy khiến cô bị thương, cô gái nhỏ sống chết không chịu đi bệnh viện, khóc rất đáng thương, chỉ cần đội trưởng Chung, nên cuối cùng đội trưởng Chung bế cô gái về, may mà vết thương không sao cả.”
“Trời ạ!” Triệu Hâm che mặt giả vờ xấu hổ.
Du Lộ lại nghe rất chăm chú.
“Là cô gái người ta theo đuổi đội trưởng Chung, các người đừng nghĩ nữa.” Tin tức của Chu Tiểu Hàn có lẽ uy tín chính xác.
Vì đặc thù công việc mà Triệu Hâm cũng từng chạm mặt Hạ Cận, có mấy lần đi theo Chung Tuyển cũng gặp Hạ Cận. Trong mắt Triệu Hâm, Hạ Cận là người sáng sủa đẹp trai, không giống mấy bộ đội đặc chủng da ngăm đen cường tráng khác, rất anh tuấn, anh chính là chú rể của Tân Dạo trong cục công an thành phố bọn họ. Triệu Hâm cũng khá biết về Hạ Cận, nhưng em gái, Triệu Hâm chưa từng nghe qua.
Chung Tuyển lạnh nhạt tiêu sái ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy mọi người đến đông đủ rồi.
Nháy mắt tất cả mọi người trong văn phòng yên lặng sùng bái nhìn Chung Tuyển, anh trực tiếp đi tới trước bàn Chu Tiểu Hàn và Triệu Hâm, ném hai phần tài liệu và USB, nói: “Cấp trên kêu chúng ta điều tra thêm người này, hai người các cậu cùng làm, một tuần, mỗi ngày 24 giờ, xin lỗi, bây giờ đang thiếu nhân viên, vất vả rồi.” Chung Tuyển dứt khoát không dài dòng.
Chu Tiểu Hàm và Triệu Hâm khóc chết trong lòng, cuộn tay dưới bàn, thiếu điều tuyên thệ: Sau này tuyệt đối không dám nhiều chuyện về đội trưởng Chung nữa.
Du Lộ cười không ngừng, có chút đồng cảm: “Vất vả cho Tiểu Hàn và Triệu Hâm, không nên trách đội trưởng Chung, tôi chịu trách nhiệm bữa sáng một tuần cho.”
***
Đại học A
Hạ Hàm nghiêm túc nghe giảng ghi chép cẩn thận, giữa trưa cùng đi ăn cơm với Diệp Vấn ở căn tin trường học, gần một tuần Thanh Phong không xuống lầu, trời rất nóng nực, mua cơm cho Thanh Phong xong hai người lại mua thêm dưa hấu rồi đi lên lầu.
Diệp Vấn thấy tay chân Hạ Hàm còn chậm chạp, dưa hấu thì nặng, liền đón lấy: “Tớ mang cái này.” Mang hai quyển sách trong tay đưa cho Hạ Hàm, “Cậu cầm cái này.”
Trở lại ký túc xá, Thanh Phong xông tới đoạt lấy cơm rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa ngồm ngoàm chỉ vào dưa hấu kêu gào: “Để cho tớ hơn nửa nhé, tớ muốn dùng thìa ăn!”
“Cậu ăn nhiều thì buồn ngủ, lát nữa sao học bài được.” Diệp Vấn tức giận nói.
“Hắc hắc, không buồn ngủ không buồn ngủ, ăn no thì càng có sức để học tập, đúng không Hàm Hàm?” Cuối cùng còn hỏi ngược lại Hạ Hàm.
“Ăn no nhất định sẽ buồn ngủ, tớ cũng vậy.” Hạ Hàm trả lời.
Vẻ mặt Thanh Phong giận dỗi, tố cáo với Diệp Vấn, “Tối qua Hàm Hàm không về, cậu ấy qua đêm với chú cảnh sát.”
“Ơ kìa! Thanh Phong!” Hạ Hàm chột dạ nhìn Diệp Vấn.
Không nghĩ tới Diệp Vấn sờ đầu Hạ Hàm, rồi tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán Hạ Hàm, dịu dàng nói: “Hàm Hàm thông suốt rồi, như thế nào? Thể lực của chú cảnh sát tốt không? Không làm đau Hạ Hàm nhà chúng ta chứ.”
Thanh Phong gào to, “Cậu không nên chỉ dẫn cậu ấy như thế, tuổi còn nhỏ mà ham mê chuyện nam nữ, còn say đắm cơ thể cường tráng của chú cảnh sát nữa – ” nói tới đây, vẻ mặt Thanh Phong tưởng tượng xa xôi, nhắm mắt lại vung thìa ném một hột cơm lên mặt Hạ Hàm.
Hạ Hàm chán ghét vội lau nhanh, đứng cản giữa Diệp Vấn và Thanh Phong.
“Đây đúng là người đàn ông chất lượng tốt, Hàm Hàm, cậu làm đúng! Không biết ai đó đến khi nào mới có thể tìm được bạn trai, không cần phải lâm vào cảnh xem mắt ~ Diệp Vấn cười quyến rũ lẳng lơ, uốn éo eo nhỏ đi về phòng.
Sau đó Thanh Phong như sói cô độc, vừa gào khản cổ họng vừa ăn cơm, ăn hết sạch trong chén, thìa cũng không rửa xoay qua ôm hơn nửa quả dưa hấu bắt đầu ăn.