Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 115: Chị Em Dâu


Đọc truyện Muôn Hoa Trên Gấm – Chương 115: Chị Em Dâu


Lần này Lục Đại tẩu sợ mất mặt nên nhất quyết nhịn một tháng sau mới xác nhận mình có thai, nhưng sau khi thông báo thì trở nên điệu đà, ngang ngược.
Trước hết, sức khỏe chị ta yếu ớt nên không thể làm bất cứ việc gì, toàn bộ việc nhà của Đại ca đều đẩy cho Diệp Tử.
Tiếp theo, chị ta mệt mỏi nên không cách gì chăm sóc hai đứa bé, Lục lão nương đành phải đưa bọn nhỏ về phòng bà trông giữ.
Điều khiến Diệp Tử không hài lòng nhất là Lục Đại tẩu bắt đầu trắng trợn đua đòi với Minh Cẩm, đôi khi trên bàn cơm thấy Lục Trạm gắp cho Minh Cẩm miếng thịt cũng có thể nói cạnh nói khóe.
Minh Cẩm vì lo thai giáo nên không so đo với chị ta, chị ta nói gì đều coi như gió thoảng bên tai.

Lục Trạm thỉnh thoảng bị chọc giận sẽ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chị ta, sau khi dọa Lục Đại tẩu vài lần thì bàn ăn trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc đã đến giao thừa, Lục Đại tẩu bắt đầu thai nghén, mỗi ngày muốn ăn những thứ mùa đông khó có thể tìm ra, liên tiếp đòi Lục Đại ca đặc biệt mua cho chị ta.

Lục lão nương và Lục lão cha cũng bị giày vò theo.
Minh Cẩm đơn giản đóng cửa không ra, nhắm mắt làm ngơ.
Lục lão cha và Lục lão nương cũng cảm thấy phiền não, ngầm thảo luận về vấn đề này.
“Bà nói xem con dâu cả đang xướng vở gì thế?” Lục lão cha chất phác nghĩ trăm lần cũng không ra, “Lúc trước sinh hai đứa bé đều khỏe khoắn lắm mà, bụng to vẫn còn xuống ruộng hỗ trợ, sao lần này lại làm ầm ĩ như vậy?”
Lục lão nương hừ một tiếng nhưng không nói gì.

Bà mệt mỏi cả ngày, bộ xương già sắp rã rời thành từng mảnh, đâu còn sức mà làm khách mời tâm đắc giải thích thắc mắc cho Lục lão cha.
“Ôi trời,” Lục lão cha càng nghĩ càng hăng hái, ánh mắt sáng lấp lánh, “Thai này khác như vậy, nhất định là một thằng nhóc.”
“Thằng nhóc cái rắm!” Lục lão nương rốt cuộc không nhịn được nữa, “Còn không phải vì ganh ghét với con dâu thứ hay sao? Từ khi con bé vào cửa là vợ thằng cả bắt đầu kiếm chuyện.”
“Liên quan gì đến vợ thằng hai?” Lục lão cha há hốc mồm.
“Vợ thằng hai xuất thân thế nào?” Lục lão nương hừ hừ, “Tiểu thư nhà quan, học hành biết chữ, còn mang theo nhiều của hồi môn, người lại xinh đẹp hòa nhã.


Nếu giả dụ con bé là đứa điêu ngoa ngang ngược thì không chừng vợ thằng cả vẫn rất tốt.”
“Tôi chẳng hiểu nổi.” Lục lão cha càng nghe càng mơ hồ, “Vợ thằng hai tuy có chút yếu ớt nhưng dạo này đã khá hơn nhiều.

Nói chung cũng nhờ thằng hai có phúc mới tìm được nàng dâu xinh đẹp như vậy.”
“Trước nay giữa chị em dâu lúc nào cũng phải đua đòi khoe khoang,” Lục lão nương bĩu môi, “Nhìn vợ thằng hai là thấy ngay dáng vẻ phu nhân cao quý, còn vợ thằng cả đứng kế bên trông chẳng khác gì nha hoàn, trong lòng nó sao có thể dễ chịu?”
Hồi lâu Lục lão cha mới hỏi: “Vậy bà nói xem phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao,” Lục lão nương thở dài, “Chờ sinh đứa bé ở cữ xong thì kêu thằng hai mau dọn về nhà riêng.”
“Nhưng…” Lục lão cha có chút chần chờ.
“Thôi kệ tụi nó đi,” Vẻ mặt Lục lão nương hơi buồn bã, “Vợ thằng hai coi như cũng phúc hậu, tương lai đi Đông Viên còn có thể giúp đỡ cái cả.”
“Bà không giận nữa à?” Lục lão cha hớn hở, “Vậy tôi…”
“Đừng có mong!” Lục lão nương trừng mắt lườm ông chồng một cái, “Kêu nó về nhà cũng không chịu nổi đâu, chắc chắn sẽ bị người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, khó khăn lắm mới khiến mọi người quên việc này, bây giờ lôi ra làm gì? Khi nào nhà thằng hai dọn đi thì gởi theo chút đồ mang qua cho cái cả là được, tương lai tôi đến nhà thằng hai, nhân tiện ở Đông Viên có thể ghé qua thăm nó.”
“Ừ.” Lục lão cha cười tủm tỉm gật đầu.
“Nhà này nếu dựa vào ông đã sớm sụp rồi.” Lục lão nương nói dỗi.
Lục lão cha liên tục gật đầu, dìu Lục lão nương về phòng nghỉ ngơi.
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.

Đêm giao thừa trôi qua chẳng có gì thú vị, ở nhà có hai thai phụ cần được chăm sóc, mọi người cũng không còn tâm trạng vui chơi.
Sáng mùng một khi Minh Cẩm thức dậy thì Lục Trạm đã ra cửa chúc Tết, chợt nghe ngoài cổng truyền đến rầm một tiếng, Diệp Tử vọt vào.
“Sao muội lại rảnh rỗi tới chỗ này?” Minh Cẩm nhìn Diệp Tử mặt mày xanh mét, rót chén trà đưa sang.
“Nếu ở ngoài phòng khách thêm một chốc nữa là muội sẽ phát điên.” Diệp Tử giương nanh múa vuốt, “Người đàn bà kia quả thực khùng rồi.”
“Đó là Đại tẩu đấy!” Minh Cẩm giơ tay đập nhẹ em chồng một cái.
Trên cương vị là chị dâu thường không tiện quản thúc cô em chồng, tuy nhiên Minh Cẩm thật tình thích Diệp Tử, muốn tốt cho cô nàng nên mới thường thường nhắc nhở.


Cũng may Diệp Tử là một cô gái thông suốt, không cảm thấy Nhị tẩu làm vậy là bắt nạt mình, ngược lại càng thêm thân cận với Minh Cẩm.
“Rõ ràng Đại tẩu đang theo dõi Nhị tẩu.” Diệp Tử hừ một tiếng, “Nhị tẩu muốn ngồi thì Đại tẩu không thể đứng, Nhị tẩu ăn thịt thì Đại tẩu không thể ăn chay.”
Minh Cẩm phì cười: “Làm gì nghiêm trọng như lời muội nói?!”
Tuy Minh Cẩm gạt đi nhưng trên thực tế cũng thầm hiểu rõ, nếu còn không nhìn ra thì thật quá ngốc — Lục Đại tẩu căn bản đang nhắm vào nàng! Từ khi Minh Cẩm vào cửa tới nay đã biểu hiện thực rõ ràng, ngày thường ăn cơm làm việc tất cả đều so đo với nàng, lại còn ngấm ngầm bắt chước.
Minh Cẩm may một áo ngoài rộng thùng thình để mặc ở nhà, chị ta cũng muốn may một cái giống y như đúc; Minh Cẩm cài một cây trâm bạch ngọc, chị ta phải cài cây trâm vàng; đặc biệt là khi Minh Cẩm hoài thai, chị ta lập tức có một khát vọng muốn có con ngay, khiến Minh Cẩm cảm thấy chị ta thật điên cuồng.
“Mấy chuyện lúc trước còn chưa nói hết,” Diệp Tử bực bội phẩy tay, “Hôm nay lại nháo ra chuyện xấu.”
“Sao thế?” Minh Cẩm nghiêng đầu thắc mắc hỏi.
“Than vãn là mẹ bất công, may cho Nhị tẩu nhiều áo giày sơ sinh,” Diệp Tử nghiến răng kể, “Trong khi đó để con của tẩu ấy mặc quần áo cũ.”
Minh Cẩm gật đầu, vụ này thật ra nàng đã biết.

Khi được tin nàng mang thai, Lục lão nương đề cập tới việc muốn đem y phục lúc nhỏ hai đứa bé đã mặc đưa cho Minh Cẩm, vậy thì không cần may mới.

Trong thôn nhà nào cũng làm kiểu vậy, con nít lớn mau, dường như mỗi ngày đều thay đổi, chỉ có đứa sinh ra đầu tiên mới có phúc mặc quần áo mới, những đứa sinh sau đều mặc lại đồ cũ mà lớn.
Thế nhưng Lục Đại tẩu lại luyến tiếc, nói là đồ đó sau này còn dùng, tương lai chính mình hoài thai sẽ cần tới.

Náo loạn một hồi cuối cùng Lục lão nương cũng nhượng bộ — Rốt cuộc mua vải cũng tốn bạc, từ nhỏ đến lớn phải may biết bao nhiêu quần áo, thằng cả lại là một nông phu thuần túy, cuộc sống không dư dả như thằng hai, thôi thì nếu con dâu cả không muốn chia sẻ đồ cũ, vậy may thêm mấy bộ đồ sơ sinh cho Minh Cẩm là được.
Giải quyết như thế này thật ra lại hợp ý Minh Cẩm, nàng chả muốn bé con nhà mình phải mặc quần áo cũ của con người khác, đặc biệt Lục Đại tẩu không phải loại người sạch sẽ, không thường xuyên giặt giũ quần áo hai đứa bé, đồ đạc luôn dính dầu mỡ bùn đất nước tiểu linh tinh.

Lục Đại tẩu không muốn nhường ra quần áo cũ, Minh Cẩm còn mừng thầm đấy chứ.
Hiện giờ Lục Đại tẩu thật sự mang thai, thấy Minh Cẩm may một đống lớn quần áo sơ sinh đẹp đẽ, chắc chắn trong lòng chị ta ngứa ngáy vô cùng.

“Vậy mẹ nói thế nào?” Minh Cẩm hỏi.
“Mắng Đại tẩu vài câu,” Diệp Tử bĩu môi, “Tẩu ấy đang có thai nên cũng không thể mắng nhiều.

Mẹ nói sẽ may cho một bộ đồ mới, còn lại đều dùng đồ cũ.”
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng rốt cuộc con trai lớn ở với mình lâu hơn, hơn nữa coi bộ sau này khi về già phải dựa vào con trai lớn dưỡng lão.

Lục Trạm không phải không tốt, nhưng chính vì Lục Trạm sống tốt hơn Lục Đại ca rất nhiều, vì thế mới khiến vợ chồng Lục lão càng tội nghiệp Lục Đại ca hơn, xử sự có vẻ hơi bất công.
Minh Cẩm gật đầu, nàng có thể hiểu được tâm tình của cha mẹ chồng — Nếu nhìn một đứa sống tốt mà không để ý tới đứa kia, vậy không phải là phụ mẫu.
“Đại tẩu đồng ý?” Minh Cẩm hỏi.
“Không,” Diệp Tử lắc đầu, “Nhưng mẹ vừa nghiêm mặt là tẩu ấy cũng không dám nói gì.

Chỉ là hồi nãy khi muội quét tước trong phòng, Đại tẩu bèn châm chọc mỉa mai, nói chuyện quá khó nghe.”
Diệp Tử oán giận một hồi rồi theo lẽ thường đi làm việc, để lại Minh Cẩm tiếp tục đi vòng vòng trong phòng.
Minh Cẩm bắt đầu lo sợ mình sinh khó, bên ngoài tuy lạnh nhưng mỗi ngày nàng đều đi bộ trong phòng một hồi, hơn nữa còn chú ý khống chế ẩm thực, sợ mình nạp quá nhiều dinh dưỡng khiến thai nhi quá lớn, sinh sản khó khăn.

Hãy ghé thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
Lục Trạm từ bên ngoài trở về đã thấy Minh Cẩm ôm cái bụng tròn xoe đi lạch bạch, không khỏi phì cười dìu nàng đến giường ngồi xuống.
Hai người tán dóc vài câu chuyện nhà, tự nhiên nói đến vụ mấy ngày này Đại tẩu bắt đầu phát cuồng.

Tuy Minh Cẩm thông cảm với cách giải quyết của mẹ chồng, nhưng vì chính bản thân nên tốt hơn hết vẫn báo cho Lục Trạm mọi việc.

Tương lai giả sử có xảy ra xung đột, nếu Lục Trạm không biết trước nay Lục Đại tẩu làm khó dễ đủ thứ, nói không chừng sẽ khuyên Minh Cẩm làm em dâu thì nên nhượng bộ.
“Đại tẩu ganh tị với vợ ta đấy mà.” Lục Trạm nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Minh Cẩm, giúp nàng thả lỏng, “Nàng xuất thân tốt, của hồi môn nhiều, người lại xinh đẹp, tuổi còn trẻ hơn…”
“Chàng không chỉ ra, em thật sự không biết bản thân có nhiều ưu điểm như vậy.” Minh Cẩm bật cười.
“Ưu điểm?” Lục Trạm liếc xéo nàng, “Đó là bởi vì Đại tẩu hồ đồ.


Ở nông thôn chỗ chúng ta, cô nương xinh đẹp có ích lợi gì, còn dễ khiến người ta mơ ước, không bằng biết cách làm lụng, có thể sinh dưỡng.”
Minh Cẩm nguýt chàng ta một cái: “Vậy thật là thiệt thòi cho chàng.”
Miệng nàng nói như vậy nhưng trong lòng cũng thầm hiểu Lục Trạm chỉ ra sự thật.

Lục Đại tẩu mới thật hồ đồ, trong mắt Lục lão nương chưa chắc cảm thấy Minh Cẩm thật tốt, Lục Đại tẩu có khả năng hơn nàng, có sức khỏe hơn nàng, lại có thể sinh, làm con dâu nhà nông quá đủ tư cách.
Chỉ là ai cũng có lòng yêu cái đẹp, ngay cả Lục lão nương mà còn chưng diện trong mấy ngày Tết, Lục Đại tẩu bất chợt đụng phải một cô em dâu xinh đẹp gấp trăm lần so với mình, đương nhiên trong lòng sẽ bắt đầu đua đòi.
“Ừm,” Lục Trạm nghiêm túc gật đầu, “Cho nên nàng hãy ngoan ngoãn một chút, chuốc họa cho một mình ta là đủ rồi.”
Minh Cẩm nguýt dài, được Lục Trạm giúp đỡ nằm xuống rồi nói: “Chờ chúng ta dọn đến Đông Viên, ước chừng Đại tẩu sẽ tốt thôi.”
Lục Trạm nhíu mày, thật cẩn thận ôm nàng vào lòng mới nói: “Ta đang suy nghĩ, hay là qua mấy ngày Tết chúng ta dọn về Đông Viên chờ sinh?”
“Hả?” Minh Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Trạm.
“Với tình tình Đại tẩu như vậy nhất định sẽ làm ầm ĩ, hiện tại nàng đâu chịu được tẩu ấy gây khó dễ.” Lục Trạm lo lắng, “Một mình mẹ phải chăm sóc hai người, ta sợ mẹ không kham nổi.

Đông Viên còn có tỷ tỷ và tỷ phu, chăm sóc nàng chắc hẳn không thành vấn đề.”
“Lâu nay chưa từng nghe nói chị chồng phải hỗ trợ em dâu sinh con.” Minh Cẩm nhíu mày, làm vậy coi sao được?!
“Trong thôn đâu chú ý nhiều như vậy,” Lục Trạm gãi đầu, “Nàng và bé con quan trọng nhất, ta cần gì lo nghĩ về những quy củ chó má kia mà chậm trễ tìm biện pháp tốt nhất cho nàng.”
Rốt cuộc đây là thai đầu của Minh Cẩm, không những hoàn toàn không có kinh nghiệm mà tuổi nàng cũng còn nhỏ, nếu lỡ bị Đại tẩu gây khó dễ rồi xảy ra chuyện gì thì thật không thể cứu vãn được.
Trong suy nghĩ của anh chàng dân quê như Lục Trạm, thể diện hay quy củ gì đó thật không đáng giá một xu, bằng không anh chàng sẽ không có khả năng cưới Minh Cẩm.
“Em nghĩ kỹ rồi,” Minh Cẩm vẫn không đồng ý, “Chờ qua năm xem Đại tẩu thế nào đã, em cũng sắp sinh, lúc này không tiện di chuyển.”
“Thôi được,” Lục Trạm gật gật đầu, “Ta cũng thấy nếu có thể ở chung hoà bình dĩ nhiên tốt nhất.”
“Chàng chẳng chú ý gì hết,” Minh Cẩm thở dài, “Cha mẹ cần phải giữ mặt mũi, nếu lúc này chúng ta dọn đi Đông Viên thì người xung quanh sẽ nhận xét về Lục gia thế nào?”
“Thật phiền toái!” Lục Trạm lẩm bẩm, hồi lâu bèn đưa ra quyết định, “Thôi, nếu vậy ta không ra khỏi cửa là được!”
Minh Cẩm không ngờ vài câu của mình có thể khiến Lục Trạm yên phận ở ngốc trong nhà, nhịn không được trong lòng nhảy nhót.
Hai người tán chuyện trong chốc lát rồi thổi đèn đi ngủ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.