Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã – Chương 195: Q 2 – (End)
Ngồi dỗ dành cho Nhi nín khóc thực là một việc khó khăn và cũng thêm phần đau lòng nữa. Tuy vậy nhưng tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc vì mình là người duy nhất có thể biến một cô nàng cá tính mạnh mẽ, từng một thời gánh cả trường như Nhi lại chịu nhõng nhẽo, chịu để cho tôi che chở như mọi cô gái khác. Con trai dù có yếu đuối thế nào đi chăng nữa thì bản năng của họ luôn muốn được che chở cho người mình yêu và con gái thì ngược lại, cho dù có mạnh mẽ và chai sạn cỡ nào đi nữa thì trong thâm tâm họ luôn muốn được dựa dẫm vào một bờ vai đáng tin cậy…
Trông thấy tôi và Nhi đang “Sến súa” với nhau thì boss tỷ phồng má lên nói:
– Sì… hai đứa làm chị nổi hết cả da gà…
– Haha… Chị cũng lo kiếm chồng nhanh đi… tính hi sinh vì hội luôn àh? – Tôi cười, Nhi cũng dụi nước mắt.
– Sì… khỏi lo cho tôi! mà cậu cũng tự lo cho mình đi…
– Dạ?
– Ở đây ai cũng sợ bé Nhi hết! đến cả chị đây còn nể nó vài phần… Chả hiểu sao cứ em xuất hiện là lại cọp hóa mèo…
– Ủa vậy hả? – Tôi nhìn xuống Nhi thấy em cúi gằm xuống, mặt đỏ lựng lên.
– Haha… Đúng là tình yêu làm cho mờ mắt mà…
– Haha… chị dìm hàng người yêu em quá!
– Chị có dìm đâu! cứ đợi lấy nhau về rồi xem… – Chị Simon nhìn nhi vẻ châm chọc.
– Haha… có thể lúc tức lên Nhi hơi đáng sợ một chút, còn định chặt tay em luôn mà… nhưng em chắc chắn để làm vợ thì Nhi là số một đó chị…
– Thôi thôi… hết chị bảo vệ anh rồi đến anh ca ngợi chị… Khó quá bỏ qua! – Boss tỷ xua xua tay.
– Haha… Thì chị cũng lo kiếm cho mình đi… ai cũng chê, ai cũng kêu không hợp… khó quá mà…
– Xùy…
Bỗng điện thoại tôi reo lên:
– Alo – Tôi bắt máy.
– Yo! Ryu! Còn sống không? – Tiếng Thím Cơ Bắp.
– Haha… dưới âm phủ sóng cũng tốt lắm bác… May mà có người đốt cái điện thoại xuống cho cháu…
– Ahaha… vậy thì tốt! ở dưới đó mạnh giỏi… haha…
– Ủa mà sao bác biết vậy?
– Thì thằng sư phụ cậu nói cho tui biết nè! Hắn đang ở chỗ tui…
– Thầy Hayabusa á?
– Ừ! Chính nó…
Bỗng gương mặt chị Simon đứng bên cạnh đanh lại đầy vẻ sát khí. Chị ta gào lên:
– CÁI GÌ? HAYABUSA Á?
– Ui ui… chuyện gì vậy? chị biết thầy em àh?
– Hắn đang ở đâu… Đưa điện thoại cho chị…
– Hơ…
Boss tỷ mặt hừng hực đỏ giật mạnh lấy cái điện thoại:
– HAYABUSA? LÀ ANH PHẢI KHÔNG?
– Úi trời trời! con mẹ nào zdạ? – Thím trả lời.
– Cái giọng cà ẹo này… Hắn đang ở chỗ bà phải không Bravo?
– Ủa…. bé Hurricane đó àh? Sao lại ở chỗ thằng Ryu vậy?
– Trả lời tui đi bà nội! Hayabusa đang ở đó phải không?
– Hơ hơ… àh ừh…
– Giữ hắn ở đó đợi tôi…
Chị Simon cầm luôn điện thoại của tôi chạy tới thang máy, tôi thấy tò mò nên cũng kéo Nhi và Hanako chạy theo xem thế nào, tiện thể thăm lại sư phụ luôn. Boss tỷ phi như điên xuống tầng hầm lấy một chiếc wrangler màu xanh lá rồi chở tôi, Nhi và bò sữa Hanako phóng vèo vèo tới quán của Thím Cơ Bắp.
Ngồi trên xe thấy vẻ mặt đanh như thép của boss tỷ làm cho mấy đứa đi cùng im re chả đứa nào dám hó hé nửa lời. Chỉ dám tự hỏi trong đầu: “Ủa? mấy người này quen nhau hả ta? mà có chuyện gì khiến boss nổi khùng lên vậy được nhỉ?”
Xe chưa kịp dừng ngay ngắn trước quán, cửa xe chưa kịp mở ra thì boss tỷ đã phi luôn ra ngoài làm mấy đứa trong xe suýt nữa thì cắm đầu, may mà tôi kịp thời đạp phanh.
Tỷ tỷ dáo dác cặp mắt tìm kiếm cùng hết quán thì bỗng thấy cái bóng quen thuộc của sư phụ Hayabusa xuất hiện, chính sư phụ nhìn thấy boss tỷ cũng phải trố mắt ra đầy vẻ ngạc nhiên.
Bỗng boss tỷ lao như điên về phía sư phụ Hayabusa, tôi đang xanh mặt hoảng hồn vì làm vậy rất nguy hiểm cho chị ấy thì lại được phen trố mắt nữa khi ông thầy đáng sợ của mình đứng im chịu trận cho chị ta ủi một phát bật ngã ngửa xuống rồi tát bem bép vào mặt.Vừa tát chị ta vừa bật khóc lên chửi rủa bằng tiếng gì đó… có lẽ là tiếng Pháp. “Chuyện gì đây trời?” – Tôi ngẩn người ra.
Mọi chuyện cứ nháo nhào như vậy một lúc thật lâu, cuối cùng ngồi bình tĩnh lại thì hóa ra ông thầy mình trước kia có quen nàng Simonette này, và búa lua xua chuyện rắc rối của đám tiền bối đến giờ vẫn chưa được giải quyết. Mà cụ thể lại tất cả thì cũng từ ba cái chuyện tình cảm yêu đương mà làm boss tỷ điên đến như vậy. quả thực tôi đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng chưa có chuyện nào làm tôi phải há hốc mỏ từ đầu đến cuối như chuyện này…
Tôi ngơ ngác gãi đầu rồi lên tiếng:
– Vậy túm lại là thầy trước bồ bà chị đây nhưng bỗng dưng biến mất biền biệt đúng không? thầy lầy quá đó…
– Bồ đâu? làm gì có bồ bịch gì? – Chị Simon đỏ mặt.
– Thầy đâu có bỏ trốn! có bỏ trốn thì cũng là con bé nó trốn ấy! khoogn không tự nhiên chuồn qua Mỹ – Sư phụ Hayabusa cũng cố gắng gỡ gạc lại, đây là lần đầu tôi thấy ổng mất bình tĩnh.
– Haiz… thôi chuyện mấy người mấy người tự giải quyết nhé! À mà thầy cũng chưa có vợ có con gì thì quay lại với người ta luôn đi! thầy sống dở quá!
– AI THÈM! – Boss tỷ gào lên, trông đáng yêu vô cùng.
– Thôi đi bà! ế chổng đít lên rồi còn chảnh! em thấy 2 người là hợp với nhau nhất rồi đó!
– …
Chuyện của đám tiền bối quả thực là rắc rối, tôi cũng kệ cho mấy người đó tự giải quyết với nhau. Con nhỏ Hanako – “trùm soi tâm lý người khác” thì phán một câu thế này: “Nhìn 2 người đó vậy là yêu nhau chắc luôn, không biết hồi xưa có chuyện gì nữa…”. Mà công nhận cũng thú vị thiệt, bao nhiêu chuyện trải qua cuối cùng cũng liên quan đến vẫn đề của mấy ổng ngày trước. Giờ đến chuyện này thì có lẽ cũng mừng cho 2 người họ. Vậy mà trước giờ tôi cứ coi ông sư phụ của mình như vị thánh, tưởng ổng không bị vướng vào mấy chuyện yêu đương, ai ngờ cũng đào hoa như ai cả thôi… haha… Boss tỷ thì khỏi phải bàn rồi, vừa xinh vừa sexy cá tính, có lẽ sư phụ Hayabusa mới chính là lý do làm bả ế như vậy…
Tôi và Nhi cũng đã mệt mỏi lắm rồi nên cáo từ về trước, để lại cho đám tiền bối tự giải quyết với nhau. Về đến nhà mà chân tay tôi rụng rời vì mệt mỏi, Nhi thấy tôi lừ đừ thì lên tiếng:
– Anh sao vậy?
– Hix… anh đói!
– Trời đất! anh đợi đi… em xuống bếp nấu mì cho…
– Hìhì… đáng yêu thế!
– … – Nhi đỏ mặt chuồn vào bếp luôn.
Không để tôi đợi lâu, Nhi mang ra một tô mì khủng như… trên bao bì… Ăn mà ấm hết cả ruột gan. Đang ăn thì Nhi bỗng lên tiếng:
– Vài ngày nữa sang nhật với em nhé!
– Sặc! chi vậy?
– Em đi đột suất quá… chưa kịp xin phép bố gì hết! bố mới gọi điện em la té tát…
– Ủa z hả? Ừ vậy thì mai mốt gì đó em về trước đi…
– Sao anh không đi với em? Anh không muốn đi àh?
– Àh không! anh không đi máy bay thường về được… anh đi đường khác… Àh mà em ở chỗ nào vậy?
– Em ở Osaka… Nhà của ông em…
– Ủa… em có ông àh?
– Ừa! hihi… ông em kinh doanh ở bên đó…
– Ui vậy em cũng là con lai Nhật giống anh àh? hay nhỉ… vậy sau này đẻ con ra chắc một là thuần Việt, 2 là thuần Nhật nhỉ… ahaha..
– Không… ông em người la mã…
– Sặc… La mã á? – Tôi sặc nước mì tôm khi bỗng cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn.
– Ủa sao vậy?
– Ông em… tên gì?
– M… Marcus…
– Phụt…
– Trời đất! dơ quá Ryu!
Tôi phải mất một lúc cho hết sặc thì mới kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Nhi nghe. Em cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên vì sự trùng hợp đang kinh ngạc như vậy. Nhưng một lúc sau, khi ngẫm lại mỗi quan hệ của mấy ông phụ huynh thì những chuyện trùng hợp như thế này cũng không có gì là lạ…
Nhi gật gù:
– Hay nhỉ! tự nhiên em cảm thấy hình như 2 đứa mình yêu nhau là có sắp đặt hay sao ấy!
– Thật á? làm gì có…
– Chắc do em nghĩ quá thôi… hihi… àh mà yêu nhau thì không có sắp đặt… nhưng có một người em phải cảm ơn rất nhiều vì giúp 2 đứa mình đó…
– Ai vậy?
– L.A á!
– L.A? ủa L.A giúp gì?
– Hihi… anh có nhớ lúc trước anh ngông nga ngông nghênh vào trường không?
– ừ… haha… em còn kéo cả băng tứi đòi úp sọt anh nữa mà…
– Đúng rồi… nhưng LA lại nói tốt nức nở anh với em làm em sinh ra tò mò… tò mò ớn rôi yêu mất lúc nào không hay…
– Ui hay vậy! may quá… – Tôi thầm cảm ơn LA.
– Rồi lúc sau khi biết 2 đứa mình yêu nhau á! LA lúc nào cũng động viên em hết! Nên em không có cô đơn… nếu không em cũng yêu luôn Duy từ lâu rồi… làm gì tới lượt anh…
– WHAT??? Trời ơi hú vía… – Tôi chắp tay lại lạy lạy, chắc từ nay phải tôn LA lên làm thánh thôi.
Nói chuyện một lúc, Nhi thở dài:
– Haiz… vậy là 2 đứa lại phải tách ra sao…
– Có mấy ngày mà làm như đi luôn không bằng… em cứ về bình thường đi… anh đảm bảo có mặt ở nhà ông em trước cả em nữa…
– Thật không?
– Thật! rồi 2 đứa mình cùng ra mắt ông em luôn… Sau đó còn chuẩn bị đi phiêu lưu nữa chớ! anh không chờ được nữa rồi…
– Hìhì… vậy được… – Nhi tươi cười trông thật xinh xắn.
Và cứ như vậy, chúng tôi đã bắt tay vào bắt đầu thực hiện ước mơ của mình, mở ra một trang mới đầy khó khăn và thử thách nhưng lại cực kì hấp dẫn. Chuyến phiêu lưu vòng quanh thế giới qua những đại dương bao la, qua những khu rừng, thảo nguyên rộng lớn, sa mạc hoang vu và hàng trăm nền văn hóa khác nhau trên khắp nơi trên thế giới đang chờ đợi 3 người chúng tôi cùng nhau khám phá…
Tại sao lại là 3 người chúng tôi? không phải vì tôi đếm ngu đâu, mà tại vì chuyện là như thế này…
Đang tựa đầu vào vai nhau bàn về chuyện tương lai ngoài hiên nhà thì bỗng con nhỏ Hanako từ đâu nhảy qua hàng rào, đáp ngay trước mặt chúng tôi rồi chống nạnh lên tiếng:
– Em nghe hết rồi… 2 người tính đánh lẻ àh?
– Ơ… Hanako… – Tôi và Nhi giật mình ngơ ngác.
– Hề hề… Muốn đi hả? Dắt em theo đã…
………………………HẾT……………………