Đọc truyện Mười Năm – Chương 93: Vĩ thanh 2
Hết ba năm chịu tang, Mạnh Tiểu Kinh cũng nên lấy vợ rồi.
Mạnh Tiểu Kinh lựa chọn về Tây An, cũng bởi áp lực bức bách từ hai phía. Cậu đã tính cả rồi, trong hai anh em, nếu chọn một người ở lại Tây An chăm sóc mẹ thì người này chắc chắn phải là cậu. Cậu nên tận hiếu với cha mẹ, không thể thoái thác, không được đùn đẩy cho Mạnh Tiểu Bắc, cha cậu vẫn đang ở trên trời dõi mắt nhìn theo. Mặt khác, sau này ở Bắc Kinh, người gánh trọng trách phụng dưỡng ông bà nội già cả đến lúc nhắm mắt xuôi tay chính là Mạnh Tiểu Bắc.
Mẹ vợ Mạnh Tiểu Kinh đã thúc giục rất nhiều lần, mà hơn nữa ngay trước thời hạn ba năm, Nhiếp Hủy “lại” mang thai.
Lần này không phải giả, mà là thật!
Hai người vội vàng đi đăng ký, nhanh chóng chuẩn bị đám cưới. Vốn dĩ Nhiếp Hủy có ngoại hình nở nang, vòng nào ra vòng đó, giờ bụng to hơn hẳn, ngại ngùng ôm bụng mặc váy cưới tạo dáng.
Đám cưới con gái rượu của lãnh đạo tỉnh được tổ chức ở khách sạn bậc nhất Tây An, bày mấy chục bàn, cửa khách sạn đỗ hàng loạt xe con đen. Trước đầu xe treo buộc gấm vóc đỏ rực, thảm đỏ hai bên ngập tràn hoa tươi. Năm đó theo tiêu chuẩn tiêu dùng ở thành phố Tây Bắc, đây là đám cưới phô trương xa xỉ linh đình đốt tiền nhất!
Trước mặt mẹ vợ, Mạnh Tiểu Kinh cực kỳ nghe lời, rất biết điều, bình thường chỉ cần cậu có mặt thì mẹ vợ sẽ không gọi lái xe, để con rể đích thân lái, cầm túi mở cửa, đi theo hầu.
Hơn nữa, Mạnh Tiểu Kinh quả thực quá bảnh trai, đi đến đâu cũng nổi bật rạng ngời, làm cho mẹ vợ mát mày mát mặt.
Hôn lễ lần này không tiêu của nhà họ Mạnh một đồng nào, bên nữ lo hết chi phí ăn uống lễ lạt, thuê phòng các thứ. Mẹ Nhiếp Hủy không quan tâm tới sính lễ nhà con rể, chẳng chấp nhặt mấy thứ đó, bởi vì tài sản của nhà họ Mạnh chính là tiền bồi thường mà Mạnh Kiến Dân đã dùng mạng để đổi lấy, là tiền dưỡng lão của Mã Bảo Thuần trong suốt quãng đời còn lại. Theo đánh giá của người bình thường, hai nhà không môn đăng hộ đối, giống như khổng tước nữ gả cho phượng hoàng nam. Trong hôn lễ, họ hàng bên nam chỉ có người mẹ góa bụa bị tàn tật, trong khi bên nữ thì đều là những nhân vật máu mặt, tiếng tăm trong tỉnh, thành phố.
Đêm trước ngày kết hôn, Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy lại cãi nhau một trận chỉ bởi vì chuyện nhận hay không nhận phim. Bộ phim này là phim thanh xuân ngôn tình thời kỳ đầu, tình yêu học đường.
Cuối cùng, Mạnh Tiểu Kinh vẫn khuất phục, bỏ bộ phim này.
Cũng có thể thông cảm cho Nhiếp Hủy, tâm tư suy nghĩ của phụ nữ bị gia đình và con cái trói buộc sẽ hoàn toàn khác với hồi thanh xuân thiếu nữ – khi còn được chiều chuộng như tiểu thư. Lúc này cô phải nghĩ hết cách này cách khác, cố gắng hết sức giữ cho gia đình này được hoàn chỉnh tốt đẹp, bền lâu, phải lo trước tính sau, đề phòng hết tất cả các mâu thuẫn, vấn đề có thể xuất hiện, để cho đối phương có muốn gây chuyện cũng không gây nổi!
Vợ chồng những gia đình bình thường khác đa phần sẽ lo lắng buồn rầu vì chuyện cơm áo gạo tiền, đồng tiền làm khó anh hùng. Người vợ mà Mạnh Tiểu Kinh cưới về, chính là thứ bảo đảm cho tiền tài phú quý trong gia đình, nhưng cái giá phải trả chính là suốt cả đời này, chí hướng, tham vọng muốn vươn tới vị trí thật cao, phát triển tung cánh của cậu sẽ phải đấu tranh với mong muốn duy trì, gìn giữ gia đình êm ấm hòa thuận, viên mãn vẹn toàn của Nhiếp Hủy. Trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo, đời người có được ắt có mất.
Mạnh Tiểu Bắc đến Tây An, tham gia hôn lễ của em trai mình. Vốn dĩ họ hàng bên nam đã ít, thế yếu lực mỏng, Mạnh Tiểu Bắc giả bộ đứng đắn, xuất hiện giúp em trai xử lý tình huống.
Trước đó Mạnh Tiểu Kinh đã tính để Mạnh Tiểu Bắc làm phù rể.
Mạnh Tiểu Bắc vênh váo nói: “Người chưa kết hôn mới làm phù rể chứ? Mày kiếm người khác đi, ông đây đã kết hôn rồi.”
Mạnh Tiểu Kinh khinh thường: “Anh vầy mà cũng coi là đã kết hôn rồi hử? Đừng có bốc phét nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc cười: “Tao đã kết hôn nhiều năm rồi, tao là con cả nhà mình, tao mà chưa kết hôn thì làm sao mày được lấy vợ, tao lúc nào chẳng đi trước mày.”
Trước hôn lễ hai ngày, Mã Bảo Thuần dẫn hai con mình đến tảo mộ Mạnh Kiến Dân, cúng bái năm thứ ba ông mất.
Trước bia mộ, Mạnh Tiểu Kinh đặt bó hoa và nhang nến, đốt một chậu tiền giấy, hương bay lượn lờ. Mạnh Tiểu Bắc đặt bình rượu xái và hộp bánh Đạo Hương Thôn mà cậu mang từ Bắc Kinh tới lên chỗ mộ cha.
Mã Bảo Thuần đứng trước bia mộ của Mạnh Kiến Dân nói chuyện, còn chưa nói nổi một câu đã bật khóc, nức nở nghẹn ngào.
Mã Bảo Thuần nói, Kiến Dân, tôi đưa hai thằng con cực giỏi giang đến thăm mình đây! Thằng thứ nhà mình sắp lấy vợ rồi, cũng sắp có con nữa, hai năm rồi diễn rất nhiều phim dân quốc kháng chiến, đều được phát sóng trên đài truyền hình. Thằng lớn cũng được lên ti vi, là chương trình nó tự biên tự diễn. Kiến Dân, nếu như mình có thể xem ti vi, mình nhớ ở trên màn hình tìm hai thằng con mình nhé! Sao mình lại đi một mình sớm như thế, đã cố chịu đựng được bao nhiêu năm vậy rồi mà sao mình không cố đợi thêm hai năm nữa, nhìn hai thằng con mình thành danh trưởng thành như nào!…
Mã Bảo Thuần khóc đến mất cả tiếng, trong nghĩa trang khói hương lượn lờ, trước mắt mơ mơ hồ hồ.
Mạnh Tiểu Bắc buông hai tay đứng, trầm lặng đối diện với người trong bức ảnh đen trắng nho nhỏ trên bia mộ. Ánh sáng xuyên qua tán cây trên đỉnh đầu, chiếu xuống trán cậu, rơi rớt trên vai. Một mình cha cậu đã gánh lấy hết tất cả đau khổ, vận hạn của cả gia đình cùng hết thảy những chỉ trích phán xét, tội nghiệt, đấu tranh giãy giụa suốt cả đời có thể đến với con trai mình. Nến cháy hóa tro bụi nước mắt mới cạn, nỗi đau đớn chẳng thể phai mờ. Thử hỏi xem có được bao nhiêu người cha người mẹ có thể đợi được đến ngày con cái – nỗi bận tâm vương vấn nhất của mình có thể thực sự thành công, vẻ vang mặt mày? Khi Mạnh Tiểu Bắc trải qua những tháng ngày hạnh phúc, may mắn sau này, cậu luôn không kìm được nhớ lại những tháng năm long đong gian khổ, suốt hai mươi năm đằng đẵng của thế hệ cha anh đi trước. May mắn mà cậu có được trĩu nặng trong tay, cậu vô cùng quý trọng.
Đôi vợ chồng mới cưới vừa tổ chức xong đám cưới ở Tây An thì lập tức mở tiệc chiêu đãi họ hàng thân thích ở Bắc Kinh, mời cả ông bà nội tới.
Bà nội Mạnh đến tiệc cưới của Mạnh Tiểu Kinh, thực ra chẳng thích thú vui vẻ tẹo nào, ngồi trong phòng rầu rĩ không cười, đột nhiên hỏi thẳng cháu đích tôn nhà mình: “Bặc Bặc, lúc nào mi mới kết hôn để bà bế chắt đây hử?”
Mạnh Tiểu Bắc chau mày cười: “Sao vậy ạ, sao tự nhiên nội lại nhắc lại vấn đề cũ rích mấy năm trước vậy ạ?”
Bà nội Mạnh trừng cậu: “Hừm!”
Mạnh Tiểu Bắc: “Nội lẩn thẩn rồi hả nội?”
Bà nội Mạnh: “Lẩn thẩn cái đầu mi! Nội còn tinh tường sáng suốt lắm đó!”
Mạnh Tiểu Bắc cười nói: “Thôi để Mạnh Tiểu Kinh sinh chắt cho nội nhé, nội muốn mấy đứa thì để nó sinh từng đó.”
Bà nội Mạnh trừng mắt: “Hừ, con Kịnh Kịnh sinh sao giống con của mi được, chẳng dính líu gì với nội sất, nội cóc thèm!”
Bà nội Mạnh xúc động đau lòng, khó tránh khỏi bất công, cái thằng Kịnh Kịnh kia cưới được cô vợ xinh đẹp đến thế, lại còn có thai rồi nữa! Thế mà không phải Bặc Bặc bà yêu thương nhất nhà, không ngờ cái thằng Mạnh Tiểu Kinh lại vượt mặt anh nó.
Trong tiệc cưới em trai, Mạnh Tiểu Bắc làm dẫn chương trình bất đắc dĩ, không mời người chuyên nghiệp, cậu tự mình ra trận, trên bục bày trò chọc cười, đón tiếp khách khứa. Cậu cực nghĩa khí, thay Mạnh Tiểu Kinh chặn rượu, cuối cùng bản thân uống hơi nhiều, mắt đỏ ké.
Sau đó, cậu chuồn béng khỏi bàn họ hàng thân thích. Cô bác nhà cậu đến rất đông, thể nào chả có người không rõ chuyện trong nhà, lại bắt đầu tới tấp hỏi cậu những câu như em trai đã lấy vợ rồi mà sao thằng anh đẹp trai như vầy vẫn chưa có chủ vậy?
Cậu chạy đến bàn mấy anh em mình. Kỳ Lượng bảo: “Tao với Thân Đại Vĩ tán dóc một lúc lâu, hai chúng tao so sánh vợ em mày lấy về với ông chồng mà mày gả đến, xem nhà nào xa hoa phung phí hơn, gia thế hiển hách hơn!”
Mạnh Tiểu Bắc: “Nhảm nhí quá rồi đấy!”
Thân Đại Vĩ nói: “Kết quả xem ra người nhà anh vẫn có gia thế hiển hách, khủng bố hơn, nếu mà thật sự làm lễ cưới, thể nào cũng to hơn, khiến ai nấy chết khiếp!”
Kỳ Lượng miêu tả khung cảnh trăm hoa bừng nở, đồ sộ trước mắt mình: “Thật làm cho tao cũng muốn cưới nè.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Mày cưới lẹ lên.”
Kỳ Lượng: “Cưới ai?”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Bạn gái mới của mày đó, mày yêu người ta không?”
Kỳ Lượng: “… Đã là gì đâu mà yêu với không yêu. Không yêu!”
Kỳ Lượng đáp rất dứt khoát thẳng thắn. Nếu như hỏi rốt cục Kỳ Lượng yêu ai, không khéo thằng nhãi này còn phân vân hết ngày, song nếu hỏi phải người mà Kỳ Lượng hoàn toàn không yêu thì cậu đáp rất chắc chắn rõ ràng.
“Đã không yêu thì mày còn làm khổ con gái người ta làm gì, phí thời gian công sức đôi bên ra! Một là mày tìm người mày thực sự thích, hoặc là mày…”, Mạnh Tiểu Bắc lại ra sức khuyên giải Kỳ Lượng, Kỳ Lượng không phục, nói trong mắt rất nhiều người thì giờ Mạnh Tiểu Bắc cũng chính là loại người ngông cuồng gàn dở, cả đời này không thể đường đường chính chính yêu đương!
Thân Đại Vĩ im lặng lắng nghe, khoát tay: “Dừng! Để tao nói cái được không?”
Thân Đại Vĩ: “… Ông đây sắp lấy vợ rồi, hôm nay chính thức thông báo với chúng mày.”
Trên bàn ăn, Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng đều đồng thanh gào rú như sói!
Mạnh Tiểu Bắc tóm lấy cà vạt của Thân Đại Vĩ, Kỳ Lượng ra sức lắc cổ đối phương! Đù mẹ nhà mày, sao tự dưng đột nhiên kết hôn là thế đếch nào! Hai đứa bọn tao, đẹp trai đến nghiêng thùng nghiêng nước thế này vẫn còn độc thân, thế mà mày lại sắp kết hôn là thế chó nào!!!…
Thân Đại Vĩ nói, người ta là dân chân lấm tay bùn, hai người bình thường nhìn trúng nhau, đôi bên hợp tính hợp nết, thấy hợp thì lấy thôi.
“Hai đứa mày, ỷ lúc còn trẻ thì ra sức mà tự làm khổ bản thân, thế nên mới còn độc thân đó, chỉ có tao kết hôn thôi!”
“Tao thấy hai đứa mày cứ mà còn dằng dưa mệt mỏi như thế thì chỉ có mà phí đời!”
Thân Đại Vĩ nghiêm túc bình tĩnh nói. Cho tới giờ cậu vẫn không ủng hộ chuyện Tiểu Bắc và Lượng Lượng yêu đàn ông, cậu có thể không kỳ thị khinh miệt, song cậu vẫn không thể hiểu cho kiểu tình yêu ấy.
*
Tuổi tác càng lớn, năm tháng dần trôi, vô số người quen ở bên dần cưới vợ lấy chồng, có gia đình sự nghiệp con cái. Ở vị trí của Mạnh Tiểu Bắc trong xã hội, chẳng thể nào có chuyện cậu không cảm thấy áp lực nặng nề. Cậu luôn luôn phải chịu đựng ánh mắt săm soi, đào bới khác thường của xã hội, đôi khi cậu cũng cảm thấy khó chịu, có lúc cậu cũng muốn trốn tránh, và rất nhiều khi cậu cũng rơi vào trạng thái cứng cổ cục cằn, ngang bướng muốn đối đầu.
Sau này, Mạnh Tiểu Kinh có con trai, em trai cậu sinh một thằng nhóc béo tốt. Cuộc sống lúc về già của mẹ cậu ở Tây An chính là chăm cháu giúp thằng con thứ, tận hưởng niềm vui con cháu đuề huề. Lúc đó, áp lực trên vai Mạnh Tiểu Bắc lại càng nặng hơn.
Con người đều có tâm lý bầy đàn, bẩm sinh chỉ có đám đông mới mang lại cảm giác an toàn cho cá thể. Một mình một kiểu, tách riêng đi con đường của chính mình thật sự phải có đủ can đảm.
Ngày cưới Mạnh Tiểu Kinh, Mạnh Tiểu Bắc đi ra từ khách sạn, cùng Kỳ Lượng vào nội thành, đến cửa hàng vàng bạc của trung tâm thương mại xa hoa cao cấp, đi qua quầy chuyên bán đồ trang sức.
Mạnh Tiểu Bắc đứng ở quầy bán nhẫn ngắm nghía suy nghĩ lúc lâu. Đối với lớp trẻ thời thượng bây giờ, vàng bạc giờ đã lỗi thời từ khuya rồi, bây giờ cưới xin đều phải tặng đồ bạch kim nạm kim cương cơ! Mạnh Tiểu Bắc cầm một chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương kiểu nam thử trên tay mình, muốn mua một đôi.
Kỳ Lượng hỏi: “Mày có nhẫn rồi mà? Còn tốn tiền mua nữa hả?”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Nhẫn trên tay tao là Thiếu Đường tặng, tao vẫn chưa mua nhẫn tặng Thiếu Đường, muốn mua một cái kỷ niệm ngày cưới.”
Hai người sóng vai đứng ở trước quầy hàng, đôi bên vẫn đang mặc đồ tây trang ở tiệc cưới, dù ngó xa hay ngó gần cũng đều thấy rõ đây là hai chàng trai tân vừa khôi ngô vừa phóng khoáng, ưa nhìn đẹp mắt. Nhân viên bán hàng nữ xung quanh đều chằm chằm nhìn hai người. Kỳ Lượng ngẩng đầu lên, vô tội nhìn quanh, xua tay: “Ấy đừng có hiểu nhầm, nó không có mua cho tui đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc mua một đôi nhẫn bạch kim nạm kim cương giống hệt nhau, rất đắt, tiêu béng mất mấy tháng tiền lương của cậu. Tiền mà cậu kiếm được trong hai năm sau tốt nghiệp này ngoài việc hiếu kính ông bà nội, đổi phòng, mua đồ gia dụng, thay cửa, trang hoàng lại phòng bếp, lắp nhà vệ sinh với điều hòa và gửi một ít cho mẹ ở Tây An thì đều xài hết để mua món quà quý giá này cho Thiếu Đường, bày tỏ tình cảm. Con người ở trong thời điểm phải chịu đựng áp lực, do dự băn khoăn, thì đều nảy sinh tâm lý chống đối đấu tranh, muốn dùng hành động xác nhận đi xác nhận lại rằng tấm lòng đôi bên vẫn vẹn nguyên, trung thành kiên định.
Kỳ Lượng cũng chọn một cái nhẫn kim cương, dù sao thì cậu cũng thừa tiền, muốn thì mua thôi.
Cậu mua một chiếc nhẫn kiểu nữ.
Mạnh Tiểu Bắc kinh ngạc hỏi: “Đừng nói là hôm nay mày lên cơn kích động, tính kết hôn chớp nhoáng nhé?!”
“Mày không yêu người ta mà còn tính kết hôn hử? Ông đây không thể chấp nhận cái nết này của mày, bản thân mày lúc nào cũng vô trách nhiệm với tình cảm, cuộc sống và tương lai!”
Kỳ Lượng im lặng, đôi mắt mơ hồ.
Mạnh Tiểu Bắc chắc chắn mình nhìn thấy Kỳ Lượng mua một chiếc nhẫn kiểu nữ. Nhẫn kiểu nữ thì còn đưa cho ai được nữa?!
Vì sao Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên nghĩ tới chuyện mua nhẫn?
Cậu làm ra tiền rồi, có thu nhập của chính mình. Là đàn ông, khi đã có công việc tiền lương thì thường hay muốn thể hiện với người yêu. Hơn nữa, cũng sắp đến sinh nhật cha nuôi cậu rồi.
Nếu như tính theo tuổi mụ, cuối năm Thiếu Đường sẽ 40 tuổi.
Thiếu Đường đeo bao tay, mặc áo khoác dài, đi ra từ trong tòa cao ốc. Trước lúc ra anh nhắn thằng con: [Tối nay có rảnh không, cha đưa bây đi đâu ăn nhé?]
Hai năm nay, Thiếu Đường giúp Kỳ Lượng và Mạnh Tiểu Bắc thành lập khung sườn của công ty quảng cáo văn hóa. Anh vì hai cái thằng nhóc chuyên gây sự này mà tiến hành đảm bảo tài sản để vay tiền, đăng ký tài chính, giúp Kỳ Lượng mở một công ty nhỏ. Ở trong lầu Tả Tự bọn họ thuê mấy phòng làm việc, bố trí, sắp xếp nhân viên cực kỳ đơn giản, chỉ có vài người bạn thân thiết đáng tin nhất, lĩnh vực họ làm chính là in màu catalog cho các công ty và trường học ở Bắc Kinh. Lúc đó, bọn Kỳ Lượng còn hợp tác cùng với tòa soạn, biên soạn tạp chí giải trí, nhờ vào sự phát triển thịnh hành của phim ảnh âm nhạc trong nước mấy năm rồi nên bán cực chạy ở sạp hàng nơi trường học.
Phòng làm việc của Mạnh Tiểu Bắc là một bộ phận trong công ty quảng cáo này. Cậu vẽ truyện tranh, tranh minh họa, làm sách tranh, thiết kế trang bìa.
Khi ấy, giá thị trường cho một bức tranh vẽ tay là 80 – 100 đồng. Song đến cuối tháng, thường là chẳng bù lại được tiền bút vẽ, thuốc màu, tư liệu, tiền vào còn chẳng bằng tiền ra, bởi vậy tranh cậu vẽ ra chẳng thu lại được đồng nào!
Mạnh Tiểu Bắc làm việc rộng rãi hào phóng, chẳng mấy so đo tính toán, có lúc còn qua loa đại khái, không căn ke để ý chuyện tiền bạc.
Sau đó, Thiếu Đường thật sự không thể chịu nổi nữa, để cậu làm một quyển sổ ghi chép các khoản nợ, khoản nợ nào thu rồi thì gạch đi.
Thiếu Đường lấy quyển sổ ghi chép xem, các khoản vụn vặt lẻ tẻ, mười cái hóa đơn nợ mà thu được về hai cái đã coi như tốt lắm rồi đó. Đù mẹ cả một đám lõi đời khôn ranh tính bắt nạt trẻ con!
Bản thân Thiếu Đường tốn công tốn sức làm không công cho người khác thì không sao, nhưng anh không thể chịu được cảnh Mạnh Tiểu Bắc phải chịu chèn ép uất ức này.
Mạnh Tiểu Bắc gọi điện thoại qua đòi tiền, đáp lại cậu vẫn là mấy điệu muôn thuở từ bên biên tập nhà xuất bản: “Cậu đợi thêm nhé”, “Tiền vốn của chúng tôi trong cuối năm nay không đủ, phải đợi dự toán năm sau”, “Đã thanh toán cho cậu tiền đặt cọc rồi mà, khoản còn lại thì thể nào cũng sẽ trả nốt cho cậu”, sau đó hết nhà xuất bản này tới nhà xuất bản khác mặt dày trơ tráo lần lữa lần lữa, cứ cà kê mãi chẳng biết tới mùa quýt năm nào, làm cho vào cuối tháng, đến tiền ăn Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng còn!
Hạ Thiếu Đường lái xe Jeep, dừng lại trước cổng nhà xuất bản, xe đỗ ngang, chặn cứng luôn cửa nhà xuất bản nọ, đừng có đứa nào nghĩ chuyện trốn với ông.
Thiếu Đường xông thẳng vào phòng tổng biên tập, đứng bên cửa. Vẻ mặt tổng biên tập như trái mướp đắng, đau khổ kể lể, thật sự cuối năm hết tiền rồi. Thiếu Đường bảo nhà xuất bản các ông đừng có phát tiền lương rồi lại tiền thưởng cuối năm nữa đi, thanh toán cho xong tiền nhuận bút khất lất ấy. Tổng biên tập muốn gọi điện thoại, Thiếu Đường rút luôn dây điện thoại ra. Tổng biên tập nói, anh hai anh ép tôi như vậy cũng chẳng ích chi, Thiếu Đường nói ông có gọi tôi là cụ cũng thế thôi!
Nói chung, sau rốt tổng biên tập vẫn chốt lại hai chữ: “Hết tiền!”
Trong ngành này, có rất nhiều người chơi trò xỏ lá đểu cáng kiểu vậy, tính giếm luôn tiền nhuận bút của tác giả, ăn chặn thù lao của họa sĩ.
Thiếu Đường không ngồi trong ghế, mà ngồi trên bàn nhìn thẳng đối phương: “Nhà xuất bản các ông là đơn vị cấp dưới của bộ tài chính đúng không? Mỗi năm, ngân sách cấp phát của bộ tài chính đều cực nhiều, tiền chảy hết đằng nào rồi? Giờ tôi gọi điện thoại, tìm cán bộ ủy ban kiểm tra bên thu của bộ phận các ông, điều tra sổ sách mấy năm nay của bọn ông nhé? Mỗi năm, tiền các ông kiếm đều là từ bán sách bán vở với tái bản sách bán ở trường học phải không? Có hợp đồng của bộ giáo dục không? Có ISBN (mã số tiêu chuẩn quốc tế cho sách) chính thức không? Bọn ông có bản quyền không? Đề thi thử từ đâu mà ra? Lũ tổng biên tập, chủ nhiệm bọn ông ăn bao nhiêu tiền hoa hồng rồi? Ông tính coi, giờ tôi tìm cấp trên qua đây, hỏi tình hình làm ăn kinh doanh của các ông hiện giờ với chuyện ông mau mau chóng chóng nôn ngay ra 1500 đồng tiền nhuận bút, cái nào sẽ khiến ông thiệt hại lớn hơn?”
Tổng biên tập há mồm: “…”
Mặt Thiếu Đường lạnh như tiền: “Người anh em, ông tính rõ chưa?”
Tổng biên tập ngẩn người, gật gật đầu, như thể đã rõ lắm rồi.
Thiếu Đường nhấn đầu mẩu thuốc lá xuống mặt bàn, ngón tay nghiền tắt tia lửa cuối cùng: “Trả tiền đi!”
Thiếu Đường lái xe đi ra ngoài một chuyến, cầm một bọc tiền quay về, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, Mạnh Tiểu Bắc mà không có cha nuôi quả thực không ổn.
Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Thiếu Đường, sao ở bên ngoài cha dữ vậy? Bình thường cha đâu có như vậy!”
Thiếu Đường đáp: “Đối phó với đám đểu giả thì phải chơi trò đểu với chúng nó, nếu không bây sẽ bị chúng nó ‘chơi’ cho!”
…
Thiếu Đường đợi mãi mà chẳng thấy con trai trả lời tin nhắn của mình, chắc cậu chẳng để ý tới.
Thiếu Đường gọi điện thoại tới phòng làm việc, Thân Đại Vĩ nói Tiểu Bắc và Lượng Lượng đi dạo phố mất rồi.
Thiếu Đường không nói gì với Thân Đại Vĩ, lạnh nhạt hừm một cái, không vui. Hai thằng đàn ông gì mà dính lấy nhau cả ngày, lại còn đi dạo phố mua sắm?…
Thiếu Đường sắp bốn mươi tuổi rồi. Trước đó, anh thường ở trong phòng sách tập máy thể dục đa năng sáu chức năng trong một, sau đó tập kéo cơ, sau bữa tối đốt calo. Sáng sớm tinh mơ trời vừa sáng anh đã ra ngoài chạy, khi ấy Mạnh Tiểu Bắc hẵng còn đang rúc trong ổ chăn ngủ khò khò. Anh chạy bộ rồi còn mua bữa sáng về cho thằng con mình, càng ngày càng chiều chuộng Tiểu Bắc…
Thiếu Đường là kiểu người rất tự tin, hơn nữa anh còn sống rất quy luật. Anh không quan tâm ánh mắt người xung quanh, cũng chẳng sợ già. Thế nhưng đôi lúc, trong đêm khuya vắng lặng, trở người mải miết nhìn thằng con khỏe khoắn cường tráng đang say giấc bên cạnh, hoặc vào sáng sớm tỉnh dậy, lặng lẽ xốc chăn lên, ngắm nghía cơ bụng rắn chắc cùng dương v*t cứng rắn giữa hai chân Tiểu Bắc, thì sự tự tin của anh cũng không chống lại được khác biệt tuổi tác càng ngày càng lộ rõ, sắc bén ác liệt, lúc nào cũng âm ỉ ẩn sâu, nhói buốt con tim.
Nếu như nói rằng trong lòng anh không hề xao động lo lắng hoặc hoàn toàn không để tâm, không có chút nhỏ nhen ích kỷ thì chắc chắn là nói dối.
…
Chạng vạng hôm đó, Kỳ Lượng theo Mạnh Tiểu Bắc đến nhà mới, lượn một vòng trong nhà, tấm tắc khen: “Hai bọn mày sống sướng quá ha.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Kể ra mày cũng có thể có cuộc sống sung sướng như vậy, tự mày vứt bỏ đó chứ.”
Kỳ Lượng bĩu môi không nói gì, lúc ấy cậu còn non dại quá, ngu xuẩn, song đến tận giờ vẫn chẳng khôn ngoan, chín chắn hơn tẹo nào.
Kỳ Lượng nhìn ngắm phòng vẽ tranh của Mạnh Tiểu Bắc rất lâu, đột nhiên nảy lên ý nghĩ: “Mạnh Tiểu Bắc, mày vẽ cho tao một bức phác họa đi.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thiếu Đường gọi tao ra ngoài ăn cơm. Tao còn chưa gọi lại, đang nghĩ xem làm sao tặng nhẫn cho cha nuôi thật lãng mạn.”
Kỳ Lượng: “Mày vẽ cho tao một bức phác họa cả người không mặc gì đi.”
Mạnh Tiểu Bắc cười nhạo: “Mày muốn làm gì vậy? Lần trước thì đến Học viện Mỹ thuật bọn tao cởi truồng, vẫn chưa đã hả, còn muốn ông nội Bắc Bắc ra tay dạy dỗ mày?”
Kỳ Lượng xụ mặt, nghiêm túc nói: “Mày có vẽ cho tao không? Mày không vẽ tao kiếm người khác vẽ.”
Mạnh Tiểu Bắc vội nói: “Tao vẽ tao vẽ, mày có muốn bán thì cũng chỉ có thể bán cho tao chớ bên ngoài loạn lạc lắm! Mày đừng có tìm bừa người khác vẽ, có một số bọn họa sĩ chuyên lừa sắc đó!”
Kỳ Lượng cởi áo len, tháo cúc áo cùng thắt lưng, dặn: “Mày vẽ tao đẹp đẹp vào, tao muốn dáng người phải thật đẹp, chân thật sống động, giống như điêu khắc tượng David đó.”
Mạnh Tiểu Bắc trào phúng giễu: “Cái con khỉ này, cơ thể mày mà được đẹp đẽ, gợi cảm như tượng David ấy hả?”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi tiếp: “Mày vẽ người như vầy làm gì đó?”
Kỳ Lượng xúc động, khẽ nói: “Cũng sắp đến sinh nhật của Tiêu Dật rồi, tao muốn tặng cho thầy ấy làm quà sinh nhật, xem thầy ấy có thể thay đổi thái độ với tao không.”
Mạnh Tiểu Bắc nói, bắn đầy nước miếng lên mặt Kỳ Lượng: “… Mày bị chập mạch hả Kỳ Lượng?! Đúng là điên!!!”
Ban đầu Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng tính vẽ cho Kỳ Lượng, song cậu không gàn nổi sự cố chấp lì lợm, mặt dày mày dạn của Kỳ Lượng. Trong phòng vẽ tranh có một chiếc ghế sô pha cũ màu đỏ, Kỳ Lượng rất phóng khoáng cởi đồ, đã vậy còn lẩm bà lẩm bẩm: “Này, nhìn tao mày có phản ứng không đó?”
Mạnh Tiểu Bắc chuẩn bị giấy bút trước giá vẽ, bực bội: “Còn khuya nhé! Từ nhỏ nhìn nhàm lắm rồi, hơn nữa dáng người mày chán đời như vậy, sao thỏa mãn nổi tao.”
Kỳ Lượng cởi sạch, trên cơ thể chỉ còn lại quần lót, mặt xanh như tàu lá: “Đ*t mẹ, mày còn sỉ nhục tao! Sao mà tao không thỏa mãn được mày?!”
Mạnh Tiểu Bắc nhăn mặt: “Mày không phải kiểu tao thích, tao thích người đàn ông mạnh mẽ kiên cường có cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn cơ.”
Kỳ Lượng lầu bầu: “Hừ, nói toẹt ra là mày thích cha nhỏ đi cho xong, chẳng biết thưởng thức gì hết… Tao đẹp trai như vầy cơ mà…”
Kỳ Lượng nằm ngửa, dềnh dàng trên ghế sô pha, hai chân giạng ra, một bên cẳng chân còn kênh lên, đung đa đung đưa. Da Kỳ Lượng rất trắng, hơi gầy, khung xương nhỏ dài cân xứng, cả ngón tay cũng mảnh dài, đúng chuẩn hình ảnh mỹ thiếu niên. Vải nhung màu đỏ tôn lên màu da trắng, trên da ẩn hiện mạch máu xanh nhạt, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, Mạnh Tiểu Bắc không kìm được chằm chằm nhìn cậu trong chốc lát, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật trước mắt, Lượng Lượng quả thực là tuyệt tác.
Mạnh Tiểu Bắc chăm chú nhìn giấy vẽ, đã sẵn sàng phác họa, dựng tỉ lệ.
Cửa nhà nhẹ kêu, sau đó tiếng dộng mở cửa rầm rầm vang lên, hình như bị đầu gối đẩy ra.
Hai người ngơ ngác ngẩng đầu, Thiếu Đường sải bước tiến vào.
Vẻ mặt Thiếu Đường lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc gì, nhìn hai người trong phòng. Kỳ Lượng kinh ngạc, theo bản năng lấy vội hai tay che đũng quần, thực ra cậu vẫn chưa cởi sạch, còn đang chờ Mạnh Tiểu Bắc yêu cầu tạo dáng để phác họa nữa kìa.
Mạnh Tiểu Bắc: “Thiếu Đường… Con đang vẽ.”
Thiếu Đường lạnh lùng hỏi: “Vẽ gì?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Có gì đâu, Lượng Lượng bảo con vẽ cho nó một bức người thật ấy mà.”
Đôi mắt Thiếu Đường tăm tối, ánh mắt lia lên mặt Tiểu Bắc, sau đó quay qua Kỳ Lượng hỏi: “Mới rồi cháu nói thỏa mãn Tiểu Bắc cái gì?”
Kỳ Lượng từ trên ghế số pha nhảy lên, thu hai cẳng chân lại, ngã uỵch xuống đất, kéo vội quần dài, ống nọ xọ ống kia, tay chân loạn xị ngầu mặc quần: “Không ạ không ạ! Là do Mạnh Tiểu Bắc nói gần đây nó cảm thấy cực kỳ không thỏa mãn! Cháu đã muốn đi rồi mà nó cứ khăng khăng ép cháu ở lại làm mẫu!”
Mạnh Tiểu Bắc cáu điên: “Tao giết mày giờ! Cút!”
Thiếu Đường chống một tay lên khung cửa, tay kia chỉ về phía cổng: “Lượng Lượng, cháu về trước đi, chú nói chuyện với Mạnh Tiểu Bắc chút.”
Kỳ Lượng thật sự cút ngay tức khắc, mặc xong quần áo là chạy như ăn cướp qua Thiếu Đường, cậu muốn vẽ tranh khỏa thân quyến rũ Tiêu Dật ấy nhưng không xong rồi.
Thiếu Đường đóng cửa cổng lần nữa, rồi đóng cửa phòng vẽ tranh, kéo rèm.
Mạnh Tiểu Bắc nghiêng đầu, dở khóc dở cười giải thích: “Đùa ấy mà, vẽ chơi thôi, cha không ăn giấm, giận con đấy chứ? Sao cha dễ ghen tuông vậy hả!”
Một câu nói đâm đúng chỗ đau Thiếu Đường, đôi mắt anh đau nhói. Thiếu Đường đứng ở giữa phòng vẽ tranh, cởi khăn choàng, áo khoác, sau đó cởi luôn cả áo len.
Thiếu Đường im lặng không nói gì, ngón tay liến láu nhanh nhẹn, gỡ từng chiếc cúc áo trước ngực, lột phăng áo sơ mi từ bả vai xuống, lộ ra cánh tay và lồng ngực cường tráng đẹp đẽ! Cơ bụng tám múi hơi rung lên, vạch trần ngọn lửa rực đang âm ỉ kìm giữ nơi khu rừng rậm bên dưới.
Mạnh Tiểu Bắc nhận thấy ngón tay Thiếu Đường đang run lên, tâm trạng không ổn, đôi mắt ánh lên cảm xúc như khi giống đực bị thương, dường như kìm nén sự uất ức buồn bã không cam lòng.
Thiếu Đường cởi hết phần thân trên: “Phải tạo dáng như nào, bây nói đi!”
Mạnh Tiểu Bắc bị anh hù cho: “… Thiếu Đường, đừng giận mà.”
Trong mắt Thiếu Đường bừng lên ngọn lửa rực cháy, loang tràn, bao trọn Mạnh Tiểu Bắc, giọng nói cương quyết cố chấp: “Bây muốn vẽ tranh? Bây vẽ ông đi, ông cho bây vẽ, cả người ông tùy bây muốn vẽ đâu thì vẽ!”