Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 16
Ăn cơm xong, mọi người rủ nhau đốt lửa trại.
Một người ngồi chính giữa để nhóm lửa, còn lại tất cả ngồi xung quanh thành vòng tròn, bầu không khí vô cùng thoải mái, có người chợt đề nghị chơi trò chơi.
“Chúng ta chơi trò nói thật đi!” Ai đó đột nhiên đề nghị.
Mọi người đều nhất trí đồng ý.
“Thế này nhé, trò này rất đơn giản, mọi người truyền nhau một ly rượu rồi bất ngờ hét lớn dừng lại, ly rượu ở trong tay ai thì người đó phải lựa chọn nói sự thật trả lời câu hỏi của người trước.” Người đàn ông nói quy tắc, sau đó khởi xướng: “Bắt đầu từ tôi.”
Cái trò này đối với những người trưởng thành như bọn họ thì quả là trò chơi của bọn trẻ con tiểu học.
Câu hỏi quá nửa là xoay quanh vấn đề người yêu, nụ hôn đầu….
Mấy người đàn ông ở đây đương nhiên ưu tiên các cô gái, biết bọn họ đều đang tò mò về Trình Nhật Khải, liền cố ý để ly rượu rơi vào tay anh rồi hét dừng.
Trình Nhật Khải cầm ly rượu trong tay, nét mặt vẫn bình tĩnh.
“Mối tình đầu của anh là khi anh bao nhiêu tuổi?” Một cô gái hỏi.
“Mười lăm tuổi.”
“Hóa ra dù xuất sắc cỡ nào cũng yêu sớm!” Một cô gái cảm thán.
Trần Duy Thịnh là người không may mắn tiếp theo.
“Anh đã trải qua bao nhiêu mối tình?”
“Hai.” Anh trả lời.
“Hai? Cậu lừa ai chứ?” Lâm Mặc Linh nghe câu trả lời, trợn tròn mắt không thể tin được.
“Thật, chỉ có hai người được coi là bạn gái cũ.” Trần Duy Thịnh giải thích.
“À thế mấy người còn lại là không chính thức hả?”
Thấy anh không trả lời, cô lại tiếp tục hỏi: “Hai người? Ai? Là cô bạn khác lớp thích cậu năm lớp mười? Cô em khóa dưới mua sữa cho cậu mỗi buổi sáng? Cô bạn cùng lớp cấp hai có mối quan hệ không rõ ràng? Cô bạn cùng lớp năm nhất đại học? Hay là…” Lâm Mặc Linh dò xét nhìn cậu, nói liên hoàn.
Trần Duy Thịnh lên tiếng cắt ngang câu hỏi liên tục của cô: “Cái gì mà chính thức với không chính thức.
Chính là có hai người.
Sao cậu hỏi nhiều thế, tớ đã trả lời hai câu rồi, nhiều hơn quy luật một lần rồi.” Nói xong, quay sang nói với mọi người: “Chúng ta tiếp tục trò chơi.”
Lâm Mặc Linh vốn muốn định hỏi tiếp cho rõ ràng nhưng mọi người đều muốn chơi lượt mới, cô cũng không muốn làm ngắt quãng cuộc vui của họ.
Cuối cùng cũng không tránh khỏi, Lâm Mặc Linh thầm than một tiếng.
“Lần đầu tiên chị rung động là với ai?”
Trình Nhật Khải ngồi ở vị trí đối diện, anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
Lâm Mặc Linh cầm ly rượu trong tay, nụ cười lấp lánh trên gương mặt: “Lần đầu tiên tôi rung động là khi xem phim Titanic, tôi rất thích Leonardo Dicarpio trong vai Jack, trong lòng tôi khi đó cảm thấy anh ấy là người đẹp trai nhất thế giới.”
Cô cười vô tội: “Tôi rất nghiêm túc mà.”
“Vậy mà tớ cứ tưởng là anh chàng khóa trên chơi bóng rổ giờ ra chơi mà cậu luôn dán mắt vào cơ!” Trần Duy Thịnh cũng trả đũa cô.
“Đó chỉ là sự thưởng thức cái đẹp của người bình thường thôi.
Anh ấy đẹp trai nên tớ muốn nhìn thôi, không có một chút tình cảm nào hết.
Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc, rung động rất nhiều nhưng bạn gái chính thức thì chỉ có hai.” Lâm Mặc Linh giảng giải.
Trần Duy Thịnh “ồ” một tiếng, “Vậy sao mà khi nghe thấy anh ấy có bạn gái cậu thất vọng hẳn đi?”
“Vì tiếc đó, những anh chàng đẹp trai đều có chủ hết rồi!” Cô thở dài
“Thế còn anh chàng mà cậu viết thư tình?”
“Không phải anh chàng, là cô gái, tớ chỉ viết hộ thôi!” Chợt nhớ ra còn mọi người xung quanh, Lâm Mặc Linh vội vàng cắt đứt câu chuyện này, “Tôi nói thật đấy, chúng ta đến vòng tiếp theo đi.”
Cô tròn mắt vẻ hồn nhiên, mọi người cũng không làm khó nữa.
Mọi người ngồi chơi một lúc đã gần khuya, nhìn trờ thấy đã khá muộn, ánh trăng và sao sáng vằng vặc ở phía xa, bắt đầu giải tán đi ngủ.
Lâm Mặc Linh nằm trằn trọc không biết bao lâu mới mơ màng ngủ một chút, nhưng đến tầm bốn giờ sáng thì hoàn toàn tỉnh táo, mọi người vẫn đang ngủ say.
Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, không muốn ảnh hưởng đến người khác đang ngủ.
Trăng đã lên cao, ánh sáng lạnh lẽo hòa lẫn vào cơn gió.
Lâm Mặc Linh ôm hai tay trước ngực, đi ra phía bờ biển.
Cô ngồi xuống một phiến đá dẹt, chống tay lên đầu gối ngẩng mặt lên nhìn trời.
Mặc kệ mái tóc đã rối bù vì gió, cô cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời, mặt trăng bị mây mờ nhạt che phủ nhưng vẫn chói sáng.
Đang đắm mình trong dòng suy nghĩ miên man, Lâm Mặc Linh chợt bị một tiếng ho khan làm cho giật mình.
Trình Nhật Khải đứng đó, không biết anh đã ra đây bao lâu rồi.
Lâm Mặc Linh khẽ chau mày nhưng rất nhanh chóng tươi cười trở lại: “Sao cậu lại ở đây?”
Cô tưởng là anh cũng uống rượu nên sẽ ngủ say.
“Không ngủ được nên ra ngoài hóng gió.” Trình Nhật Khải tiến lại gần cô, ngồi xuống bên cạnh: “Cậu cũng không ngủ được à?”
“Cũng không hẳn vậy, tớ muốn ngắm bình minh nên mới ra đây.”
“Đúng là bình minh trên biển rất đẹp.”
Lần này Lâm Mặc Linh thật sự đã cười ra tiếng.
Anh đúng là ra dáng lãnh đạo, nói một câu bình phẩm rất hời hợt.
Trình Nhật Khải cởi áo khoác ra khoác lên người cô: “Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Toàn thân Lâm Mặc Linh cứng đờ lại, muốn cự tuyệt, nhưng khi quay sang nhìn thấy vẻ mặt anh lại từ bỏ ý định đấy.
Thái độ của anh rất thản nhiên, giống như là một phép lịch sự của đàn ông vậy, nếu cô từ chối thì rõ ràng là vì cô nghĩ luản quẩn trong lòng, làm vậy thật kỳ lạ.
“Chuyện đó…!tại sao cậu lại làm vậy?” Trình Nhật Khải đột ngột hỏi cô một câu không đầu không cuối sau khi im lặng một hồi lâu.
“Chuyện gì cơ?” Lâm Mặc Linh nghi hoặc quay sang hỏi anh.
“Cậu đã hẹn tớ ra gặp sao cậu lại không tới?” Ngừng một chút, sợ cô không nhớ, lại bổ sung thêm, “Cuối năm lớp chín.”
Lâm Mặc Linh suy nghĩ một lúc thật lâu mới nhớ ra cậu ấy đang nói chuyện gì.
Cô nhớ là cuối năm lớp chín, cô bạn gần nhà hay đi học cùng cô, chính là Triệu Yên Nhiên nhờ cô rủ Trình Nhật Khải đến cổng trường vào sáng chủ nhật.
Vì là bạn bè nên cô cũng không từ chối, huống hồ gì quyết định đi hay không là quyền của anh, nên cô đã không ngại ngần gì mà đồng ý.
Ngày chủ nhật hôm ấy cô lại ở nhà ngủ, cũng không rõ hai người đó nói chuyện gì, cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Lâm Mặc Linh thật sự chẳng nhớ nổi chuyện này cho tới mấy hôm trước, cô gặp lại Triệu Yên Nhiên, cũng chính là cô bạn hàng xóm đó, nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, cô mới nhớ lại chuyện năm đó.
Hóa ra anh vẫn còn nhớ.
“Có chuyện đó sao? Tớ không nhớ rõ nữa.” Lâm Mặc Linh giả vờ không biết.
Ngón tay cô chạm vào chiếc áo, có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.
Lâm Mặc Linh đột nhiên không muốn nói gì nữa, cô chỉ muốn ngồi đây yên tĩnh một lát.
Lặng ngắm gió thổi, ngắm cây cối khẽ động, lòng sẽ cảm thấy bình yên.
Hai người ngồi yên trong đêm tối, đều nghĩ đến những chuyện khác, hồi lâu không nói gì.
Đến khi bầu trời đen thăm thẳm lộ một chút nắng sớm, mới có tiếng chim hót rả rích phá vỡ sự im lặng.
Sáng sớm bình minh cùng ánh nắng dịu dàng trong sương sớm, những tia nắng ban mai lấp ló qua các áng mây phản chiếu xuống mặt nước như một bức tranh sơn thủy hữu tình.
Mặt trời từ phớt hồng in bóng núi đã lên cao.
Nắng bắt đầu lên rực rỡ từ trên cao chiếu xuống rực rỡ như chiếc đèn chùm khổng lổ.
Trong gió thu, vẫn thấy thứ gì đó ấm áp bởi hàng nghìn tia sáng hắt lên từ mặt biển, một thứ ánh vàng lấp lánh như pha lê, những chùm ánh sáng lóa mắt chạy đi chạy lại loang loáng.
Vùng nước biển gần hòn đảo nhất rực lên như khối vàng, ra xa hơn nữa, nước đậm dần màu xanh lục, xa hơn nữa một màu xanh đậm đậm như màu mực của dòng lưu bút, xa ngát xa, màu xanh chuyển dần về tim tím.
Sóng dập dềnh vỗ vào bờ, gió lồng lộng mang theo hơi mặn của biển.
Lâm Mặc Linh cởi áo ra trả anh: “Cảm ơn cậu, tớ đi dạo một lát, cậu cứ tùy ý đi.”
Cô không đợi anh trả lời, một mình rời khỏi đó.
Cô bước dọc theo bãi cát tận hưởng bầu không khí trong lành của gió biển, đôi chân ngập dưới làn nước mát rượi, sóng xô bờ đẩy những dải cát mịn dịu êm luồn qua kẽ chân rồi lại cuốn ra xa, một cảm giác rất thích.
Sóng và cát vẫn ngàn năm như thế!
Trình Nhật Khải nhìn theo bóng lưng cô, chỉ có cảm giác cô thật gầy.
Lòng anh sao mà hoang liêu, sao mà cô đơn! Anh nắm chặt chiếc áo trong tay.
Khoảng tám giờ sáng, mọi người đã thức dậy hết, ai đó đề nghị đi tham quan nơi này.
Mấy ngày ở đây ngày nào cũng phải họp hành, chưa có thời gian để ngắm hết được vẻ đẹp nơi đây, đương nhiên không có ai phản đối, một vài người là không dám, một số người thì không quan tâm, đương nhiên Lâm Mặc Linh chính là không quan tâm.
Vào thời gian tự do hoạt động, cô đi cùng với một số đồng nghiệp nữ.
Khi xuyên qua lùm cây tới bên hồ, mọi người đang cười nói thì có một con thằn lằn chạy qua, một cô gái kêu lên, lùi lại va vào người cô.
Cô gái ấy bắt lấy cổ tay của Lâm Mặc Linh, không tự chủ được mà dùng sức làm hất văng chiếc vòng tay của cô ra.
Lâm Mặc Linh nghe được tiếng “tõm”, nhìn chiếc vòng từ từ rơi xuống nước.
Ngay lập tức cô chạy lại, nhìn xuống hồ, kêu lên: “Vòng tay của tôi!”
“Em xin lỗi.
Vòng tay gì vậy, hay để em mua cái khác cho chị?” Cô gái cảm thấy vô cùng có lỗi nói.
Lâm Mặc Linh lắc đầu: “Cái này là của một người rất quan trọng tặng cho tôi, là kỷ vật đặc biệt nhất của tôi và người đó, trên đời chỉ có một cái duy nhất.” Nói xong, cô định lao đến nhảy xuống hồ.
Mấy cô gái kéo cô lại, khuyên ngăn: “Khoan đã, chị có biết bơi không, nhảy xuống đấy nhỡ bị đuối nước thì sao?”
“Dù sao thì tôi cũng phải tìm được nó.” Lâm Mặc Linh khăng khăng nói.
Một cô gái nhíu mày, bước lại gần, nhìn mực nước thì không thể biết nông sâu thế nào.
Cô ấy trầm ngâm: “Hồ nước này tuy trong suốt có thể nhìn thấy đáy nhưng theo kinh nghiệm của em thì rất sâu đấy.”
“Nếu không thì bọn em kéo tay chị nhé.” Cô gái rất gấp gáp.
Lâm Mặc Linh nhìn người trước mặt còn thấp hơn cô, nghĩ đến chiếc vòng tay anh ấy tặng mình, “Không cần đâu, tôi biết bơi.”
Cởi giày rồi nhúng chân xuống nước, Lâm Mặc Linh ý thức được tình huống trước mắt còn khó hơn so với tưởng tượng.
Hồ nước không những sâu mà dưới đáy lại toàn là bùn, không có nền đất rắn chắc nào, cả người căn bản không thể đứng vững được.
Lâm Mặc Linh không nghe rõ mọi người nói cái gì, chỉ nghe thấy tiếng nói loạn xạ, cô lặn xuống tìm kiếm, rất nhanh đã nhìn thấy có một thứ phát sáng ở trong bùn đất dưới đáy.
Cô vui vẻ nhặt lấy chiếc vòng tay rồi nhanh chóng đeo vào tay, ngoi lên khỏi mặt nước rồi đi về bờ.
Thế nhưng cơ thể cảm thấy có chút mất kiểm soát và tựa hồ như đang bị ai đó kéo xuống đáy sâu, Lâm Mặc Linh lảo đảo cố bơi lên để thoát nhưng không được.
Ý thức có phần hỗn loạn, hình như cô đã uống rất nhiều nước, khoang mũi cũng trở nên đau buốt.
Cô định lên bờ, nhưng bờ ở đâu nhỉ? Sao cô không nhìn thấy gì?
Lâm Mặc Linh cảm giác được cơ thể đang chìm dần xuống, cô không tóm được bất cứ cái gì, muốn hét cũng không ra tiếng.
Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ, mắng Trần Lâm Dương, đang yên đang lành, tự dưng anh lại tặng chiếc vòng làm em cảm động làm cái quái gì cơ chứ, sau đó lại biến mất, bây giờ thì hay rồi, tìm được vòng nhưng người sắp không xong rồi.
Lâm Mặc Linh không rõ mình còn sống hay đã chết, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trong ngực truyền đến một cảm giác đau đớn khó thở.
Hình như có ai đó đã cởi áo khoác ngoài của cô ra, cô ngửi được một mùi hương quen thuộc đang kề sát môi mình.
Lâm Mặc Linh cố sức mở to hai mắt, trước mắt chỉ là một khoảng mông lung mờ ảo.
Cô không biết mình đang ở đâu, bên tai hình như có tiếng nước chảy.
Rất lâu sau cô mới chắc chắn khung cảnh trước mắt mình là trời xanh mây trắng, còn người nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh mình…!Trình Nhật Khải!
Cô cố gắng ngồi dậy, lồng ngực còn cảm giác khó chịu khiến Lâm Mặc Linh không kìm được ho khan mấy tiếng.
Nhìn quanh bốn phía thấy tất cả mọi người đều đang ở đây, lo lắng nhìn cô.
“Sao mọi người lại ở đây?”
“Chúng tớ đang đi tham quan ở gần đây thì thấy một cô gái hớt hải chạy đến, vội vàng nói cậu đang ở dưới hồ nước, sợ cậu xảy ra chuyện gì nên gọi chúng tớ tới giúp.” Trần Duy Thịnh ở bên cạnh giải thích.
Lâm Mặc Linh ồ lên một tiếng, ý thức được mình đã hỏi thành lời, cô lắc lắc đầu rồi nâng người dậy, nhìn thấy chiếc vòng vẫn còn nằm trong tay mới yên tâm.
“Là cậu cứu tôi à? Cảm ơn nhé, tôi không sao đâu.” Cô nhìn Trình Nhật Khải, khó khăn nói cảm ơn.
Sau đó quay sang Trần Duy Thịnh, nói: “Kéo tớ dậy cái.”
Trình Nhật Khải đứng lên, anh không nói gì nhưng tay đã nắm thành quyền và run rẩy liên hồi.
Cô ấy cho rằng đây là việc nhỏ không quan trọng ư?
Cô không biết là khi nghe thấy cô gái đó nói cô có thể gặp nguy hiểm anh đã không kịp suy nghĩ gì mà lao đến chỗ cô.
Anh không thể tưởng tượng được nếu anh đến chậm một tí thôi thì hậu quả sẽ thế nào.
Lâm Mặc Linh đứng dậy, trấn an mọi người: “Tôi không có việc gì rồi, mọi người không cần lo lắng nữa, tiếp tục đi tham quan đi.
Tôi về thay quần áo, lúc nào mọi người chuẩn bị xong, chúng ta sẽ trở về.”
“Để tớ đi cùng cậu.” Trần Duy Thịnh nói.
Cô cũng không cự tuyệt, hai người cùng nhau rời đi.
Trên đường về, Trần Duy Thịnh không giấu nổi tò mò, hỏi cô: “Bây giờ mới có thể nói chuyện riêng với cậu.
Cậu nói đi, cậu với anh chàng tổng giám đốc đẹp trai kia có quan hệ gì à?”
“Bạn cấp hai nhưng không thân.” Lâm Mặc Linh nhàn nhạt nói.
“Thật không? Nhưng tớ cứ cảm thấy anh ta có ý gì đó với cậu.” Trần Duy Thịnh nhíu mày, cảm thấy không đơn giản như vậy.
“Có nhiều cô gái có ý với cậu, nhưng mà cậu đừng có lúc nào cũng nghĩ đến có mối quan hệ tốt một chút thì là có ý chứ!”
“…” Trần Duy Thịnh nhìn bộ dạng thản nhiên của cô, nghĩ nghĩ có thể anh đã nghĩ nhiều rồi.
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta, cậu nói đi, hai người được coi là bạn gái cũ của cậu là ai? Yên tâm, tớ sẽ tuyệt đối giữ bí mật, không nói cho ai biết đâu.” Lâm Mặc Linh vẫn cố chấp muốn biết chuyện này.
“Có nói cậu cũng không biết.”
“Cậu không nói sao tớ biết được.” Lâm Mặc Linh bất mãn, ngừng một lát, chợt nhận ra điều gì từ trong câu nói của cậu: “Vậy ý cậu là, tất cả những cô gái tớ kể đều không phải à?”
“…” Trần Duy Thịnh im lặng không trả lời.
Đến khoảng mười giờ, mọi người đều đã về hết, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị trở về nhà.
Tâm trạng của mọi người đều rất phức tạp.
Lúc đầu, ai cũng háo hức vì sau bao nhiêu ngày cũng được về nhà của mình nhưng lại nghĩ đến về công ty lại phải tăng cường làm việc để hoàn thành bản thiết kế thì cảm thấy phiền não.