Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 72
Bên trong hỗn chiến,
quyền ảnh bay loạn, Mộc Dương mắt nhìn thấy nhóm người Hồ Đạt đã rơi
xuống thế hạ phong, trong lòng càng khiếp đảm, biết mình nếu rơi vào tay Vô Mạt nhất định sẽ không có quả gì ngon mà ăn. Lập tức đột nhiên sinh
can đảm, nhìn hướng A Thủy đang vui vẻ giương nanh múa vuốt nhìn trận
hỗn chiến, chậm rãi tới gần đại hán, cố gắng đoạt lấy A Thủy từ trong
tay đại hán.
Đại hán này cũng không phòng bị kẻ nhát gan bên cạnh này, chỉ đang lo nghĩ bản thân đã đắc tội Hồ Đạt rồi thì về sau phải
kiếm sống như thế nào.
Vô Mạt vừa giao chiến với nam nhân cao
gầy, vừa nhìn về phía nữ nhi, lúc này thấy Mộc Dương có ý đồ bất chính
với nữ nhi, trong lòng giận dữ, vừa hỗn chiến vừa rút Trường Cung sau
lưng, nghiêng người lui về phía sau, giương cung bắn tên.
Cung
tên vũ khí duy nhất trên người hắn, hắn vốn cũng không muốn đả thương
tính mạng của bọn Hồ Đạt, ít nhất muốn để lại nhân chứng sống mang về
thôn , nhưng vào giờ phút này hắn đã bất chấp tất cả rồi, rút một mũi
tên bắn ra.
Một mũi tên này bắn ngay giữa tim Hồ Đạt, Hồ Đạt sửng sốt một chút, tay run run chỉ vào Vô Mạt, cuối cùng rốt cuộc vẫn cứng
đờ ngã xuống.
Nam nhân cao gầy mặc dù nghe lệnh của Hồ Đạt, nhưng thật ra hắn vốn cũng tâm tư riêng, biết trong thần miếu có một thanh
bảo kiếm có một không hai, muốn lấy đi tạo dựng một sự nghiệp vĩ đại.
bây giờ Hồ Đạt bị bắn trúng, hắn cũng không muốn ham chiến, lui về phía
sau rồi nhanh chóng tránh đi, nhấc chân muốn leo tường mà chạy.
Hậu Viêm lúc này đã một tay bắt giữ Mộc Dương đè trên mặt đất, thấy tình cảnh này, hét lớn: “Vạn lần không thể thả hắn đi!”
Lúc này không cần hắn nhắc nhở, Vô Mạt kéo cung lên dây, lần nữa bắn ra một mũi tên, nam nhân cao gầy đã leo lên đầu tường chỉ cảm thấy sau lưng
đau nhói, hắn dùng chút hơi sức cuối cùng, đôi tay trắng bệch bám thật
chặt trên đầu tường, nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy nam nhân đó tóc dài xõa vai đứng ở đó giống như tùng bách, đôi mắt bén nhọn như mũi tên nhìn mình chằm chằm.
Sức lực từ trong thân thể dần dần thoát ra, thân thể nặng nề rơi khỏi đầu
tường. Trong nháy mắt rơi xuống, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, cứ
nghĩ là bảo kiếm khoáng thế*, thì ra là kiếm lấy mạng hắn.
(*) có một không hai
Lúc này Hậu Viêm đã chạy qua, từ trong tay đại hán đoạt lại A Thủy, phòng bị nhìn đại hán.
Đại hán chỉ cảm thấy uất ức không thôi, lúc này A Nặc trói một bên phát ra
tiếng ưmh ưmh ưmh, Hậu Viêm thấy, một tay ôm A Thủy, một tay cởi trói
cho A Nặc.
A Nặc được tự do, lấy miếng vải bịt miệng xuống, lúc
này mới thở dài một cái, lại vội đón A Thủy từ tay Hậu Viêm, đau lòng
nói: “A Thủy, muội không sao chớ? Có sợ không?”
A Thủy ở trong
ngực đại hán vốn rất thoải mái, chợt bị Hậu Viêm đoạt lấy , còn chưa có
phản ứng kịp xảy chuyện gì, đảo mắt lại đến trong lòng A Nặc. Chỉ là
nàng tuy còn nhỏ, nhưng vẫn nhận ra A Nặc , thấy khuôn mặt quen thuộc
liền rất vui mừng, trong miệng bì bõm nha kêu la, dùng hai tay mập tóm
lấy mặt A Nặc.
Cảm nhận được bàn tay mập mạp quen thuộc, A Nặc mới phát giác tảng đá vẫn treo nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Vô Mạt cũng không gấp gáp nhận lấy nữ nhi, hắn nhìn thi thể của đám người Hồ Đạt, đi tới cảm tạ đại hán, nếu không phải vị đại hạn này tốt bụng,
bọn họ hôm nay khó tránh khỏi phiền toái.
Đại hán này thấy Vô Mạt bái tạ mình, ngược lại rất ngượng ngùng: “Ta vốn cũng đi theo hắn tìm
bảo kiếm , nào ngờ người này không phải đi tìm bảo kiếm đàng hoàng, lại muốn dùng mánh khóe bắt cóc trẻ con, ta cũng không phải là kẻ như thế.”
Hậu Viêm nghe cái này, rất không vui: “Bảo kiếm là thần linh chúng ta cung
phụng, các ngươi chạy tới tranh giành cái gì? Ngươi cũng không đồng ý
bắt cóc trẻ con, cần gì phải đi theo mấy kẻ đó cướp bảo bối của tộc ta!”
Đại hán xấu hổ xoa gáy, cười nói: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng mà bây giờ
anh hùng thiên hạ đều biết các ngươi có thanh bảo kiếm, đều vô cùng thèm muốn, tự nhiên cũng muốn tới nhìn một chút. Ta coi như không giành
được, cũng muốn đi theo xem náo nhiệt.”
Hậu Viêm cũng không thích nghe cái này, đang định nói gì, Vô Mạt lại ngăn cản hắn.
Vị đại hán nói ngược lại nhắc nhở Vô Mạt, bây giờ thần miếu bị bao nhiêu
người ngoài mơ ước, mấy người bọn họ bởi vì chuyện A Thủy mất tích mà
rời khỏi Vọng Tộc, nếu như lúc này trong tộc gặp phải chuyện lớn gì, sẽ
rất không ổn.
Vô Mạt nói một lời này, Hậu Viêm cũng cảm thấy rất đúng, vội nói: “Vậy chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian trở về thôi!”
Vô Mạt gật đầu, vừa nhìn về phía thi thể trên đất, giết người, cuối cũng cũng nên chôn đi.
Đại hán này thấy vậy, ngược lại biết suy nghĩ của Vô Mạt, vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, hậu sự của hai người họ cứ để ta làm là được, các ngươi nhanh
trở về thôi. Đợi sau khi ta làm xong việc nơi này, cũng muốn đến chỗ
các ngươi xem một chút náo nhiệt.”
Hậu Viêm nghe nói như thế,
vội nói: “Vậy ngươi ở chỗ này làm đi, chúng ta đi!” Chỉ hy vọng ngươi ở
nơi này bận rộn, ngàn vạn lần không được chạy đi xem náo nhiệt chỗ
chúng ta.
=== ====
Vô Mạt ôm A Thủy vào lòng, Hậu Viêm áp
giải Mộc Dương đã mềm nhũn người, A Nặc đi theo phía sau, mấy người rất
nhanh tìm được những tộc nhân khác trong tiểu trấn. Lập tức mọi người
cũng không quan tâm đến những chuyện khác, cưỡi lên ngựa một đường chạy
như điên trở lại thôn.
Vô Mạt vốn còn lo lắng A Thủy mấy ngày nay bị người xấu bắt đi sẽ kinh hãi, nhưng thấy nàng bây giờ vẫn vui vẻ lắc lư trên lưng ngựa, bàn tay nhỏ bé thậm chí còn đón gió quơ múa, nhất
thời yên tâm.
Tiểu A Thủy của hắn, luôn là có thể làm cho hắn bất ngờ.
Đoàn người dẫn theo A Thủy, trói Mộc Dương lại, ngựa không ngừng vó chạy về
thôn. Vô Mạt biết Bán Hạ ở nhà nhất định đang rất lo lắng, bởi vậy mặc
dù đau lòng A Thủy lắc lư đường dài mệt mỏi, nhưng vẫn chỉ có thể hết
sức lên đường.
Đợi đến khi bọn họ đi tới phụ cận thôn, liền dần
dần cảm thấy không thích hợp. Xung quanh vốn tụ tập rất nhiều người
ngoại tộc, có quán trà có quán cơm, rất náo nhiệt, tại sao hôm nay lại
không có một bóng người?
Hậu Viêm nhíu mày: “Tộc trưởng đại nhân, ngài xem đây là xảy ra chuyện gì? Kỳ quái.”
Vô Mạt híp mắt, hơi trầm ngâm , chợt ý thức được cái gì, ôm chặt A Thủy,
trầm giọng hạ lệnh: “Chúng ta nhanh trở về Vọng Tộc đi!” Nói xong thúc
bụng ngựa, Truy Phong vội vã phóng đi.
Những người khác nghe nói
như thế, cũng đột nhiên ý thức được, chỉ sợ là Vọng Tộc có biến cố, vội
vàng theo sát Vô Mạt, chạy về phía thôn.
Không lâu sau đã đến
thôn, tim mọi người bắt đầu trầm xuống, thì ra bên ngoài thần miếu, đang có rất nhiều người vây quanh. Những người này dáng vẻ khác nhau, có
người mặc áo vải thô có người mặc y phục tơ lụa, trong tay đều cầm binh khí, vẻ mặt cũng khác nhau, có tham lam, có nóng ruột, có đứng ngoài
cuộc xem trò. Mà nhóm người bên trong cùng, trong tay cầm đao kiếm , là
người giang hồ, đang trói một số người trong tộc, có lão nhân có trẻ
nhỏ, cũng có tráng đinh.
Mà trung tâm nhóm người đó, có một nam
nhân râu quai nón, người nọ đang uy hiếp Phí: “Ngươi là người thay mặt
Tộc trưởng, ngươi mặc dù không biết ta nhưng ta lại biết ngươi. Ngươi
thân là trưởng bối trong tộc, chẳng lẽ có thể giương mắt nhìn tộc nhân
của ngươi từng người bị chúng ta giết chết sao?” Nói đến đây thì đám thủ hạ của hắn đang gác đao lên cổ những người Vọng Tộc bị bắt đều dùng sức hơn một chút.
Trong những người bị bắt có cả trẻ con, trên cổ
chảy máu, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi, méo miệng muốn khóc, nhưng
rốt cuộc vẫn không khóc lên. Trong đó cũng có Cần Thọ, hắn chỉ vào Vô
Mạt* kêu lên: “Tộc trưởng, ngài không thể để mặc kệ chúng ta được!”
(*) chỗ này ta nghĩ là phải chỉ Phí mới đúng, nhưng tôn trọng tác giả + không chắc chắn nên cứ để yên vậy
Cha mẹ Cần thọ nhìn thấy vậy, nhất thời cảm thấy mất mặt xấu hổ, Cha hắn
cũng ở trong đám người nói ta với Phí: “Thập nhất thúc, ngài nên làm cái gì thì cứ làm như vậy, dù mất mạng thì sao chứ, nhất quyết không thể để cho bọn họ xông vào thần miếu!”
Mẹ Cần thọ lau nước mắt khóc ròng nói: “Coi như không có đứa con trai này thôi!”
Cha mẹ của mấy đứa nhỏ bị bắt, con cái của những lão nhân, cũng yên lặng rơi lệ, lại không một ai đứng ra kêu khóc.
Hậu Viêm thấy đám người kia lúc này vẫn chưa phát hiện mình, vội hỏi Vô Mạt: “Tộc trưởng, chúng ta nên làm cái gì?”
Vô Mạt đưa A Thủy cho A Nặc ôm: “Núp ở một bên, bảo vệ tốt cho nàng.” A
Nặc biết lúc này là tình huống nguy cấp, vội đem A Thủy ôm vào trong
ngực, gật đầu nói: “Vâng”
Vô Mạt mang theo đám người Hậu Viêm,
lặng lẽ từ tiến đến sau lưng đám người ngoại tộc kia, thừa dịp lúc bọn
chúng uy hiếp tộc nhân, đi tới phía sau, sau đó tìm đúng vị trí, Vô Mạt
lại phân phó mọi người lấy cung tên chiến đấu, vì vậy mọi người lấy tên, kéo cung lên.
Nam nhân Vọng Tộc mỗi người đều là tiễn thủ thượng hạng, chỉ chờ Vô Mạt ra lệnh một tiếng, mọi người cùng nhau bắn, vì vậy mấy mũi tên nhọn đồng thời bắn ra, trong khoảng thời gian ngắn mấy
người bên trong đều ngây người.
Chỉ thấy đao kiếm đang gác trên
cổ người Vọng Tộc đồng loạt rơi xuống, sau đó là đến đám người giang hồ
đang uy hiếp, tên thủ lĩnh râu quai nón kia nếu không phải có bản lĩnh
nhanh nhẹn tránh được thì sợ là cũng đã mất mạng rồi.
Chỉ là cứ
như vậy, mọi người đều nhất tề nhìn về nơi ẩn nấp của đám người Vô Mạt.
Vô Mạt thấy hành tích bại lộ, mà mấy người Vọng Tộc bị bắt cũng vội vàng chạy tới bên cạnh các tộc nhân khác, hắn liền dẫn mọi người rời khỏi
nơi ẩn nấp, kim đao đại mã đi về phía tộc nhân.
Thì ra đám người
ngoại tộc vây quanh thần miếu này cũng chỉ là ngư long hỗn tạp, có người có mục đích riêng, có người đến xem náo nhiệt, cũng có người tìm bảo
kiếm , mọi người vốn không phải đồng tâm hiệp lực, lúc này thấy những
nam nhân râu quai nón đánh tiên phong kia rơi xuống hạ phong, cũng có
người âm thầm trầm trồ khen ngợi nghĩ đã bớt một đối thủ, vì vậy lại
không có ai tiến lên ngăn cản Tộc trưởng Vọng Tộc này, nhanh chóng tránh ra tạo một con đường để hắn đi.
Râu quai nón dĩ nhiên là tức
giận vô cùng, hắn đã sớm nghe nói đến đại danh của vị Tộc trưởng này,
nhưng không ngờ hắn vừa xuất hiện đã thay đổi cục diện, không khỏi dùng
ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vị Tộc trưởng trẻ tuổi này.
Vô Mạt đi tới trước mặt các tộc nhân, chỉ thấy các tộc nhân không phân biệt
nam nữ lão ấu, đều cầm dao gậy cung tên, đứng ở trước cửa thần miếu bảo
hộ thần miếu.
Bán Hạ thấy Vô Mạt trở lại, bên cạnh có A Nặc ôm A
Thủy, vội nghênh đón, A Thủy đã lâu không gặp mẹ, nhất thời vội muốn
chết, liều mạng dùng sức chui vào lòng Bán Hạ, ở trong lòng nàng gào
khóc giống như tiểu Cẩu . Mặc dù trước mắt đang đối đầu với kẻ địch
mạnh, Bán Hạ vẫn kìm lòng không được ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con
gái, hôn rồi lại hôn, lại ôm chặt nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của
nàng trấn an.
Mà mấy hài đồng lão nhân bị bắt trở lại bên cạnh người thân, cũng đều cực kì vui mừng mà khóc.
Phí thấy Vô Mạt trở lại, hơn nữa còn mang cả Mộc Dương về, gật đầu một cái, ý bảo tộc nhân đưa Mộc Dương đi.
Đám người Hậu Viêm đều đã tụ lại sau lưng Vô Mạt, đứng cùng các tộc nhân khác.
Đa Hồn ngơ ngác nhìn nhi tử nhếch nhác bị áp giải về của mình, trong mắt tràn đầy nước mắt tuyệt vọng.
Lão mụ mụ thấy Vô Mạt trở lại, run rẩy tiến lên nói: “Vô Mạt, hôm nay là
đại nạn của Vọng Tộc chúng ta rồi, bọn này cường đạo ngoại nhân này,
bọn chúng nhất định muốn đi vào thần miếu.”
Vô Mạt đỡ Lão mụ mụ,
mắt lạnh quét về phía những thứ kẻ ngoại tộc kia. Hắn cười lạnh , lại
quay đầu trấn an Lão mụ mụ: “Lão mụ mụ, thần miếu là trời của người Vọng Tộc, là của người Vọng Tộc. Chúng ta sẽ không để bất luận kẻ nào đi
vào thần miếu .”