Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 1


Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 1

Nghe nói rất nhiều
năm trước, có một địa nô (gần như kiểu nô lệ) sống dưới chân núi thượng
cổ, sau đó Địa Nô này cưới một cô gái câm, sinh hạ ba nhi tử. Ba nhi tử
này lại lấy vợ sinh con, tiếp tục sinh sôi, dần dần thành thôn. Thôn này bị người ngoài gọi là Vọng Tộc thôn. Hơn nghìn năm nay, người Vọng Tộc
vẫn cứ sống trong thôn như vậy, coi chừng chỗ đất cằn cỗi mà địa nô kia
lưu lại, coi chừng cung phụng thần miếu của Kiếm Linh và Địa Nô.

=== =========

Đây là một gian phòng dùng đá cùng cọc gỗ cỏ tranh dựng lên, trời mưa sẽ
dột. Nửa ngồi ở trước bếp lò nhóm lửa, nàng đang sắc thuốc cho phụ thân. Mặc dù biết phụ thân uống thuốc cũng không thể tốt lên được, nhưng dược này nàng vẫn muốn sắc.

Nhẫn Đông muội muội của Bán Hạ ngồi ở một bên thêu thùa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.

“Tỷ, bên ngoài tuyết rơi rất lớn đấy.”

Bán Hạ vừa đem củi khô bỏ vào bếp vừa nói: “Muội đi vào trong phòng nhìn một chút xem cha thế nào rồi?”

Nhẫn Đông nghe thế rời đi nhìn một chút, trở lại nói: “Tỷ, cha vẫn như vậy, vẫn đang ngủ, chưa tỉnh lại.”

Bán Hạ cười khổ, tiếp tục nhóm lửa, lúc này nàng phát hiện không còn củi:
“Nhẫn Đông, đi ra ngoài sân giúp ta lấy chút củi đến đây đi.”

Nhẫn Đông đặt tay đến trước bếp lò sưởi ấm, trong miệng không tình nguyện
nói: “Bên ngoài lạnh lắm, tỷ, chúng ta hình như hết củi rồi.”

Bán Hạ suy nghĩ một chút thì nhớ ra, hôm qua củi không còn bao nhiêu, nhưng vì vội vàng mà quên mất, hơn nữa bây giờ trời đang có tuyết, đường núi
khó đi, làm sao có thể lên núi đốn củi?

Nhẫn Đông thấy thế, đề
nghị: “Ta đi nhà Mộc Dương xin một chút nha?” Mộc Dương là vị hôn phu
chưa cưới của Nhẫn Đông, từ nhỏ lớn lên với nhau.

Bán Hạ nghe lắc đầu một cái: “Không cần, còn chưa thành thân đâu, ba ngày năm bữa chạy
đến nhà người ta xin xỏ, không thể để cho người ta xem thường.” Nói xong nàng đứng lên: “Mấy ngày trước đây ta đi qua thần miếu thì nhớ bên cạnh thần miếu có rất nhiều lá khô chất thành đống, hiện tại ta đi lấy một
chút , tạm thời thay củi đốt.”

Nhẫn Đông suy nghĩ một chút ngày
hôm nay rất lạnh, nếu đi nhà Mộc Dương tất nhiên là mình phải tự đi,
liền nói: “Như vậy cũng tốt, vậy tỷ đi đi.”

Bán Hạ vào nhà khoác
cái áo lông cừu dầy cộm nặng nề rách nát mà phụ thân cho, lại đi giày da hươu, lúc này mới ra ngoài phân phố cho Nhẫn Đông: “Nhẫn Đông, muội ở
nhà trông bếp, ta đi ra ngoài sẽ rất nhanh trở về.”

Nhẫn Đông gật đầu: “Được, vậy tỷ mau đi đi.”

Khi Bán Hạ cõng lên cái giỏ làm bằng trúc, nhấc rèm cửa dầy cộm nặng

nề lên đi ra khỏi nhà thì lúc này mới phát hiện ra ngay cả khi nàng đã mặc rất nhiều đồ nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.

Mùa đông năm nay, thực sự quá lạnh.

Giờ phút này trời đã tối đen, gió tuyết nổi lên, bên ngoài căn bản không có một ai, ngay cả tiếng chim cũng không hề nghe thấy. Cả núi Thượng Cổ to lớn đồ sộ bị bao phủ, cả thôn tối đen mà lạnh lẽo, giống như bị thế
giới vứt bỏ .

Bán Hạ không biết năm đó lão tổ tông Địa Nô tại sao lại lựa chọn một nơi vắng vẻ mà cô lạnh như vậy mà sống, khiến cho con
cháu đời sau phải trải qua cuộc sống khốn khổ gần như bị ngăn cách với
thế giới bên ngoài. Trên thực tế, nếu không phải trong núi này có kỳ
trân luôn thu hút tầng tầng lớp lớp người hái thuốc và tầm bảo tới thì
không biết người Vọng Tộc phải sống cuộc sống không biết ngoài núi bao
nhiêu năm nữa.

Đường dưới chân gập ghềnh , Bán Hạ cúi đầu, đi rất chậm, những bông tuyết nhẹ nhào vào mặt nàng, nàng cảm thụ lạnh lẽo
khác thường này, trong lòng cũng đang âm thầm hướng Kiếm Linh và lão tổ
tông Địa Nô lão cầu nguyện: hi vọng phụ thân có thể sống thêm mấy năm!

Lúc vào tới trong thôn, nàng từ xa đã thấy nhà Tộc trưởng, chỉ thấy phòng
Tộc trưởng vẫn sáng đèn, trong nội tâm khẽ động, nghĩ tới nếu gặp Tộc
trưởng thì phải nói thế nào.

Đợi đi tới trước cửa nhà Tộc trưởng, nàng nhẹ nhàng tiến lên gõ cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh già
nua của Tộc trưởng: “Vào đi.”

Người ra mở cửa là thê tử của tộc
trưởng, người trong thôn đều gọi bà là lão mụ mụ. Lão mụ mụ mặt đầy nếp
nhăn lộ ra vẻ từ ái, nàng trìu mến kéo Bán Hạ vào nhà, nắm bàn tay lạnh
lẽo của nàng đi đến bên lò bếp hơ lửa: “Có chuyện gì gấp thế, trời lạnh
như thế này lại chạy tới đây, nhìn xem ngươi đã đông lạnh rồi này.”

Bán Hạ khẽ cười: “Lão mụ mụ, ta tìm Tộc trưởng .”

Lúc này tiếng Tộc trưởng từ giữa nhà truyền tới: “Để Bán Hạ vào đi.”

Bán Hạ đi vào trong phòng, lại thấy Tộc trưởng đang ngồi dưới đèn lật xem
chuyện cũ của Vọng Tộc, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng. Nàng lập tức vội khom người chào một cái: “Tộc trưởng.”

Đôi mắt sáng rõ của Tộc
trưởng rời khỏi cuốn sách trên tay, từ từ chuyển sang người Bán Hạ. Nhìn cô nương trẻ tuổi đứng trước mặt mình này, ý bảo Bán Hạ ngồi xuống bồ
đoàn đầu kháng*.

(*) ở phương bắc khí hậu rét lạnh, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng

Bán Hạ không ngồi, đứng thẳng, hai mắt khẩn cầu nhìn Tộc trưởng. Tộc trưởng hẳn là biết mình vì sao đến đây. Nếu như nói phụ thân Bán Hạ có một
chút hi vọng sống, vậy thì nó ở trên người Tộc trưởng.


Tộc trưởng cầm xương thú bóng loáng trên án bên cạnh vuốt ve: “Bán Hạ, thượng nhân* nói thế nào?”

(*) chỉ người bề trên, ở đây chỉ những người có địa vị trong tộc như trưởng lão

Bán Hạ cúi đầu trầm mặc, thượng nhân nói thế nào, thượng nhân nói, phụ thân ngày giờ không còn nhiều, nên chuẩn bị hậu sự rồi.

Tộc trưởng thấy Bán Hạ lộ vẻ đau thương, thở dài an ủi: “Bán Hạ, từng linh
hồn đều có sinh lão bệnh tử, nhưng người Vọng Tộc cũng vậy. Từng
người Vọng Tộc, cuối cùng đều sẽ mai táng tại núi Thượng Cổ, dung nhập
vào từng cọng cây ngọn cỏ trên núi, hóa thành tinh linh trong núi, bảo
vệ con cháu đời sau của chúng ta.”

Bán Hạ không muốn nghe, nàng
cố chấp lắc đầu: “Nhưng ta rất hy vọng phụ thân có thể bảo vệ hai tỷ
muội chúng ta, ta càng hy vọng người một nhà có thể khỏe mạnh vui vẻ
sống cùng nhau.”

Nàng khẩn thiết nhìn Tộc trưởng, nhẹ giọng van
xin: “Tộc trưởng, ngài là lão giả* trong tộc, là người có uy vọng nhất
trong tộc, quyết định sinh tử của mỗi người Vọng Tộc, xin hãy cứu cha
của ta. Nếu như phụ thân có thể sống sót, ta nguyện ý dùng tuổi thọ của
chính ta để đổi.”

(*) người cao tuổi có địa vị

Tộc trưởngnhìn tiểu cô nương trước mắt, đôi mắt nàng hiện lên đầy đau thương, ông tiến lên
phía trước, từ ái vỗ vỗ bả vai của nàng, vừa ho khan vừa nói: “Hài tử,
không cần khổ sở, trở về với cha của ngươi đi. Ta nghĩ hắn trong thời
khắc cuối cùng nhất định là hi vọng có các ngươi ở bên cạnh.”

Nghe nói như thế, Bán Hạ hoàn toàn tuyệt vọng, nàng biết Tộc trưởng không
thể nào phái người tìm nha nha thảo cho phụ thân rồi, thậm chí cũng sẽ
không để cho thượng nhân lấy nhân sâm để tạm thời kéo dài tuổi thọ cho
cha.

Nàng không trả lời lại, cúi đầu hướng Tộc trưởng cáo biệt, chậm rãi xoay người rời đi.

=== ======

Thần miếu là một thạch ốc trải qua bao nhiêu năm tháng thế sự xoay vần, nơi
này thờ phụng Kiếm Linh và bài vị lão tổ tông Địa Nô, nghe nói thần miếu này đã xây dựng hơn nghìn năm. Nàng tới bên cạnh thần miếu, gạt ra chỗ
tuyết đọng dầy cộm, quả nhiên tìm được nơi đống lá khô kia, may mắn là
tuyết đọng mặc dù rất dầy nhưng cũng không bị tan, lá cây phía dưới mặc
dù có một tầng đã ươn ướt, nhưng gạt xuống chút nữa là có thể tìm được
lá khô.


Nàng dùng tay vơ lá khô bỏ vào sọt tre, không lâu sau
trong sọt tre liền đầy, nhưng tay Bán Hạ lại dính đầy bùn đất và nước
tuyết, bẩn không chịu nổi.

Lập tức Bán Hạ cõng giỏ trúc lên, lại
dùng tuyết sạch bên cạnh lau qua đôi tay. Trời lạnh như thế này, dùng
tuyết đọng lau tay, đôi tay trắng noãn của Bán Hạ rất nhanh vừa lạnh
cứng vừa đỏ ửng lên, cóng đến run cầm cập. Nàng vội vàng dậm chân đưa
tay đến miệng hà hơi, khiến tay ấm áp một chút.

Thật vất vả tay
mới khôi phục một chút tri giác, nàng bỏ đôi tay mới ấm áp một chút vào
trong áo lông cừu, xoay người trở về nhà.

Đang lúc sắp quay đầu,
nàng chợt quay đầu lại nhìn thần miếu. Thấn miếu cực kỳ cũ nát ở trong
trời đất một mảnh trắng như tuyết này thậm chí có mấy phần thần thánh.
Bán Hạ trước kia cũng không tin thần, nhưng nghĩ đến tình cảnh khốn đốn
trước mắt này, nàng thế nhưng kìm lòng không được quỳ xuống.

Thượng nhân nói, phụ thân là không thể cứu , cho nên ông sẽ không lấy dược
liệu quý hiếm để chữa bệnh cho phụ thân, muốn giữ lại cho những
người khác cần hơn.

Thật ra thì Bán Hạ biết, muốn cứu phụ thân còn có biện pháp khác, đó chính là tìm được nha nha thảo.

Nhưng nha nha thảo lại càng khó tìm hơn, đó là báu vật ẩn sâu trong núi. Chỉ
bằng hai cô gái yếu đuối như nàng và muội muội, làm sao có thể lấy được.

Việc nàng có thể làm bây giờ cũng chỉ là quỳ gối trước thần miếu, van xin
Kiếm Linh tối cao và lão tổ tông Địa Nô vĩ đại, xin bọn họ phù hộ cho
cha mình sống thêm mấy năm thôi.

Bán Hạ cúi đầu vái lạy thật
sâu, nghĩ tới muội muội đang ở nhà chờ củi, liền vội vàng đứng dậy. Ai
ngờ đang ở đứng dậy lúc, chợt thấy bên cạnh thần miếu có một bóng đen.

Nàng bị dọa đến tim run lên, nhưng mà vẫn cố tự trấn định, ưỡn thẳng lưng, nhàn nhạt hỏi: “Là ai?”

Lời nói ra, nàng mới phát hiện ra tiếng của mình mang theo vẻ run rẩy. Âm
thanh run rẩy ở trước thần miếu trống trải mà tối tăm thần bí này có vẻ
nhu nhược vô dụng.

Qua rất lâu, một bóng người cao lớn, từ từ đi
ra từ bóng tối, tiến vào tầm mắt của Bán Hạ. Bán Hạ đánh giá người này,
lại thấy đây là một nam nhân, mặc áo khoác da dê thô ráp, áo dài bằng da hổ, giày da hươu, trong tay còn cầm búa đá, bên hông buộc cuộn dây
thừng, trên lưng cõng giỏ trúc. Đây là trang phục hàng ngày của nam nhân Vọng Tộc, chỉ là hắn ăn mặc cẩu thả mà thôi.

Hắn cao hơn người
Vọng Tộc bình thường khá nhiều, Bán Hạ nhỏ bé đứng ở trước mặt hắn, chỉ
nhìn thấy thắt lưng của nam nhân khí thế hào hùng trước mặt, mình còn
chưa mở miệng, đã yếu thế mấy phần.

Tóc của hắn vừa dài vừa đen,

mang theo nét lộn xộn đặc hữu của người trong núi, dùng dây cỏ tùy tiện
buộc lên . Gió lớn thổi qua, tóc đen, tuyết trắng, lá cỏ cùng nhau bay
lên. Nam nhân trước mắt làm cho Bán Hạ nhớ đến đủ loại truyền thuyết.

Quy định của tộc, nữ nhân không được gả ra ngoài , nam nhân cũng không thể
cưới người ngoài. Nhưng trăm ngàn năm, luôn có vài ngoại lệ.

Mẫu thân nam nhân này chính là một ví dụ.

Nghe những người già trong thôn nói, mẹ của hắn vốn là một đóa hoa trong
thôn, ai biết lại không muốn được tốt lành cố tình lại thích một người
đàn ông tới thôn hái thuốc, cùng đối phương tư thông có bầu. Nam nhân
này lại không phụ trách tới cùng, ném nàng ở chỗ này còn bản thân thì bỏ chạy.

Nữ nhân bụng lớn đáng thương này, mang theo căm hận với kẻ phụ tình, mang theo đau đớn vì phản bội tộc nhân, một đoạn dây thừng tự sát ở trước thần miếu. Cái chết của nàng mặc dù không đổi được tha thứ của tộc nhân, nhưng Tộc trưởng rốt cuộc vẫn đồng ý mai táng nàng theo
tộc quy tại núi Thượng Cổ.

Nghe nói, lúc nàng sắp xuống mồ, một
nam anh* cơ hồ bị ngạt thở đến tím đen từ thân thể của nàng chui ra,
người trong thôn đưa cứu sống nam anh này, nhưng không ai nguyện ý nuôi
hắn. Mọi người đặt cho hắn cái tên gọi là Vô Mạt, sau đó ném hắn vào
trong núi, mặc kệ tự sinh tự diệt.

(*) đứa bé vừa được sinh

Theo như lời của Tộc trưởng thì chính là giao cho bầy sói Núi Thượng Cổ quyết định đi!

Khi tất cả mọi người trong thôn đều cho rằng nam hài này căn bản không thể
nào sống sót thì hắn lại như kỳ tích còn sống. Nghe nói là một con sói
cái vừa mất con nhận nuôi hắn, cho hắn uống sữa sói.

Vô Mạt vừa
được ba bốn tuổi thì bị lang mẹ đuổi đi, hắn lúc đó không biết nói
chuyện, chỉ biết len lén núp ở bên cạnh thôn, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan
sát người trong thôn.

Có một vài người tốt bụng, liền len lén đưa hắn một vài thứ ăn, dạy hắn vài chuyện mà con người nên làm, vì vậy Vô
Mạt nho nhỏ dần dần lớn lên. Nghe nói lúc mới hơi lớn hơn một chút, Vô
Mạt đã bắt đầu cùng người ngoại tộc tiếp xúc, dần dần học được nhiều
điều từ họ, cũng bắt đầu cùng người ngoại tộc làm trao đổi.

Bán
Hạ nghe nói, hiện giờ Vô Mạt sống ở trong rừng dưới chân núi bên ngoài
thôn, mỗi ngày lên núi săn thú hái thuốc, kiếm được cái gì thì lại trao
đổi với người đến tầm bảo, cũng sống khá thoải mái.

Lúc này Bán Hạ ngửa đầu nhìn Vô Mạt bỗng nhiên xuất hiện ở thần miếu, lòng đang khẩn trương cũng từ từ bình tĩnh lại.

Nàng đánh bạo chất vấn: “Đã trễ thế này, ngươi tại sao lại xuất hiện ở thần miếu?”

Thần miếu là thánh địa của tộc nhân, Vô Mạt cũng không phải người trong tộc, hắn vốn không nên tới nơi này.

Trên mặt Vô Mạt không có bất kỳ biểu tình gì, hắn dùng đôi mắt còn lạnh lùng hơn sói nhìn xuống tiểu cô nương trước mắt, từ trong môi khạc ra mấy từ không có chút tình cảm nào: “Đi ngang qua.”

Nói xong lời này, hắn vòng qua Bán Hạ, đi tới chỗ của những ngoại tộc đến tầm bảo hái thuốc hay tụ tập.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.