Đọc truyện Một Nét Son Tình – Chương 67: Ly rượu xuân thu
Sau bữa cơm tối, Đông Cô đỡ La Hầu về phòng nghỉ ngơi, còn nàng đi dọn dẹp xe ngựa. Văn Giới bước ra từ trong phòng, tay cầm hai túi nước.
“Ngươi đoán xem đây là gì?”
Đông Cô không ngoái đầu, “Ha, cách mươi bước đã ngửi thấy lãnh hương, còn kêu tôi đoán, Văn Giới đừng quên là nhà chúng tôi buôn bán gì đấy chứ?”
“Ồ, La Hầu mở quán rượu thì thành của nhà ngươi buôn bán à.”
Đông Cô thản nhiên đáp, “Đương nhiên rồi, chàng là của tôi, hết thảy của chàng thành ra của tôi.”
Văn Giới đến gần, thảy cho Đông Cô một túi nước trong tay.
“Thư sinh trói gà không chặt, biết uống rượu không?”
“Ha.” Đông Cô lắc lắc túi nước trong tay, “Thả thế sự trôi đi, chỉ còn thi đối tửu. Đao kiếm thoả thuê, thi tửu bốn mùa; Văn Giới không biết rằng rượu mới là tuyệt phối của thư sinh sao.”
“Im. Đêm nay ta muốn uống cho no say, không muốn nghe ngươi nhảm nhí.”
“Ha.”
Ly rượu tình nghĩa, tri ân nhau ngày đông. Vầng trăng khuyết xuất hiện trên cao lần đầu tiên trong những ngày gần dây. Trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, toả ánh bạc, chiếu xuống thế gian đầy tuyết trắng tĩnh lặng.
Văn Giới và Đông Cô ngồi tựa lưng vào xe ngựa.
“Ngay từ lúc ban đầu ngươi đã không định thoả hiệp, đúng không nào?”
Đông Cô im lặng.
Văn Giới quay qua, “Sao ngươi không nói gì?”
Đông Cô đáp: “Lúc nãy chị Liêu không cho phép em nói chuyện.”
“…….” Văn Giới nuốt một ngụm rượu, “Rồi rồi rồi, ngươi nói đi, muốn nói gì thì nói, ta cho phép ngươi nói.”
Đông Cô: “Cô muốn hỏi gì?”
Văn Giới: “Ngươi có bao giờ từng nghĩ đến việc giao đồ cho Lã Khâu Niên?”
“Không.”
Văn Giới lại hỏi: “Nếu như tính mạng của La Hầu bị đe doạ thì sao?”
“Ha, từ lúc biết được chuyện này, tính mạng chúng tôi đã không ngừng bị đe doạ mà.”
“Ngươi không sợ La Hầu gặp nguy hiểm?”
“Sợ, sao lại không sợ.”
“Thế thì tại sao ngươi không để cho mình đường lui, ta nghĩ đứng ở địa vị của ngươi thì phải tìm cách không đắc tội với bên nào mới đúng.”
Đông Cô hớp một ngụm rượu, rượu vào miệng lạnh buốt, xuống bụng thì nóng rực. Nàng quay đầu như cười như không nhìn Văn Giới, đáp: “Cô muốn tôi nói gì bây giờ, nếu như muốn tôi tự khen mình chính trực, hiểu đại nghĩa, thế thì để tôi cảm ơn cô.”
“Xì.” Văn Giới đảo mắt khinh bỉ, “Muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi cũng không được.”
“Ồ, em sai rồi, chị Liêu bớt giận.” Đông Cô nói, “Thì việc cũng đã làm rồi, cô cũng không cần phải khen tôi, tôi làm như vậy đương nhiên có lý do riêng của mình.”
“Lý do của ngươi là gì?”
Đông Cô khẽ đáp: “Hạnh phúc đến từ sự phản bội là giả tạo, tuy vui được một lúc đấy, nhưng cả đời sẽ bất an. Trong khi đó, gánh nỗi đau của lòng thành rất chân thật, cho dù tạm thời buồn đau, nhưng kết quả cuối cùng là sự trong sạch không gì phải lo sợ. La Hầu cả đời lận đận, nhưng chàng có một trái tim trong sạch người khác không sánh được, nếu như để trái tim ấy bị nhuốm bùn nhơ trong tay của Tề Đông Cô tôi, thì tội của tôi là tội tày trời.” Nàng ngước mắt nhìn Văn Giới, “Cho nên, cô muốn cảm ơn, thì chi bằng đi cảm ơn La Hầu.”
“Lại là La Hầu.”
“Ha.” Đông Cô lại hớp một ngụm rượu, người đã ấm lên, “Từ đầu đến cuối, chàng mới là người quyết định hết thảy.”
“Ngươi muốn nói sao thì nói.”
Ánh mắt của Đông Cô sáng rực, long lanh. “Có lẽ ngay đến bản thân chàng cũng không biết, nhưng đúng là chàng đã ảnh hưởng đến tôi.” Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, “Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Văn Giới hớp vài hớp rượu, hỏi Đông Cô: “Ngươi thương La Hầu đến độ nào?”
Đông Cô đáp: “Tôi không biết.”
“Ngươi có thể vì hắn mà làm đến mức hạn nào?”
Đông Cô đáp: “Ngày cực hạn chưa đến thì tôi cũng không biết sẽ đến mức nào.”
“Ha, “ngày cực hạn chưa đến,” vậy thì chẳng khác gì nói không có cực hạn luôn rồi.”
Đông Cô cười, đáp: “Cô cũng đừng đánh giá tôi quá cao, tôi và La Hầu chỉ là những nhân vật tầm thường nhỏ bé, mánh lới cũng chỉ là chút khôn vặt, không đem về được danh lợi, nếu có thể giữ được mình thì đã lấy làm hài lòng lắm rồi.”
Ánh mắt của Văn Giới xa xăm, áo đen tung bay.
“Giữ được mình……. ở đời này, giữ được mình đã là khó.”
“Văn Giới, sau này cô có kế hoạch gì?”
“Ta?” Văn Giới bị Đông Cô hỏi, hơi mịt mờ, “Kế hoạch? Ta thì có thể có kế hoạch gì.”
Đông Cô nắm lấy tay của Văn Giới, chân thành nói: “Văn Giới, tôi biết cô sống tự do đã quen, không quen ở lại một chỗ. Nhưng tôi cũng muốn nói cho cô biết, hai ta là bạn, tôi và La Hầu đều hoan nghênh cô bất cứ lúc nào.”
“Ha.” Văn Giới quay đầu, “Vậy từ nay về sau ngươi có kế hoạch gì?”
“Tôi?” Đông Cô ngẩng đầu nhìn núi tuyết sừng sững, “Tôi vẫn chưa lập kế hoạch, tôi muốn hỏi ý kiến của La Hầu.”
“La Hầu, La Hầu, ngươi có cách nào nói vài câu không có hắn không, chả có chút khí khái của đàn bà gì cả.”
“Ờ, tôi không có khí khái của đàn bà đấy, làm gì nhau?”
“Làm gì nhau, coi tôi làm gì cô, uống! Đêm nay không cho phép nhắc đến hai chữ La Hầu nữa.”
“Ha, được.”
Lòng, mấy khi gặp người hiểu
mừng, uống với nhau thay cho lời ca.
Trời đêm có vầng trăng sáng, làm chứng cho một đôi bạn bình phàm đến không thể bình phàm hơn, dùng lời bên rượu để trao nhau tình bạn. Họ có cuộc sống hoàn toàn khác biệt, quan niệm hoàn toàn khác biệt, nhưng vì duyên mà gặp gỡ, rồi kết giao.
Đêm khuya vắng lặng, Đông Cô vác người đầy mùi rượu về lại phòng. Khẽ làm vệ sinh xong, nàng lên giường nằm. La Hầu quay người qua.
Đông Cô hỏi: “Chàng còn chưa ngủ?”
“Ừ.”
Đông Cô chống khuỷu tay, nhìn chàng trong bóng tối, “Muộn thế này rồi sao chưa ngủ, có phải trong người lại bị khó chịu không?”
La Hầu thấp giọng đáp: “Không phải.”
Đông Cô nói: “Nếu như trong người không khó chịu, thế thì trong lòng có tâm sự rồi. Nào, có chuyện gì cứ nói ra.”
La Hầu hơi quay đầu đi, trong đêm yên vắng, chỉ nghe thấy tiếng tóc cạ vào chăn chiếu.
“Không nói?”
Đông Cô khẽ cười, mũi phả ra mùi rượu lành lạnh. “Chàng có chuyện gì cũng không chịu nói, không nói thì làm sao ta biết được?”
La Hầu xoắn chăn, ngập ngừng một hồi, cuối cùng lên tiếng.
“Dạo……dạo trước nàng nói cho An Kình biết.”
“Phải.”
“……. Tại sao nàng không nói cho ta biết.”
“Sao, chàng trách ta à?”
La Hầu không đáp.
Đông Cô vươn tay, xoay mặt chàng qua.
“Chàng trách ta à?”
Cơ thể của La Hầu đã khôi phục lại độ ấm trước đây, ngón tay lạnh lẽo của Đông Cô vuốt ve mặt chàng, cảm nhận được những đường nét vừa ấm áp vừa rắn chắc.
“La Hầu, chắc hẳn trong lòng chàng đã trách ta. Ta muốn biết, chàng trách ta điều gì.”
Đông Cô nói rất khẽ, âm thanh mơ hồ, như tỉnh như say.
La Hầu thấy nàng như vậy, nghe nàng hỏi vậy, không biết vì sao trong lòng chợt dấy lên chút tức giận.
“Ha.” Đông Cô nương theo ánh trăng yếu ớt, nhìn thấy rõ ánh mắt lạnh lùng của La Hầu. “Dẫu cho chàng có nhìn ta thế này, ta vẫn tiếp tục nói. Nếu như chàng không nói rõ cho ta biết lý do chàng trách ta, ta sẽ cứ nói mãi……”
La Hầu chợt ngồi phắt lên, quay mặt qua một bên.
Đông Cô vẫn nằm dùng tay chống đầu.
“Chàng giận rồi, có phải ta đã nói gì sai?”
Giọng của La Hầu rất kiềm nén, “Nàng biết rõ mà cố hỏi.”
“Ồ? Ta biết rõ cái gì?”
La Hầu nhịn.
Đông Cô lại nói: “La công tử, lời thì phải nói cho rõ mới được.”
“Nàng…….khụ, khụ khụ……..” La Hầu nhất thời kích động, tâm trạng thay đổi, chàng mới giải được độc chưa lâu, cơ thể chưa khôi phục hoàn toàn, liền bị tức ngực, bắt đầu ho.
“La Hầu.” Đông Cô tỉnh rượu hơn phân nửa, ngồi dậy vỗ lưng cho La Hầu, “Chàng thế nào rồi, cảm thấy ra sao, ta đi rót nước cho chàng uống.”
La Hầu lắc đầu, né bàn tay của Đông Cô.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Thật ra La Hầu không hẳn đang tức giận. Đông Cô đã sớm nói với chàng sẽ xin An Kình giúp, mà chàng thì cũng đã nói chuyện với An Kình, yêu cầu y bảo vệ Đông Cô. Chỉ là những ngày vừa qua, chàng bị trúng độc, tổn thương khó lành, mà Tiểu Từ lại rời đi đột ngột, biến cố xảy ra liên tiếp khiến chàng bất an. Trong khi đó Đông Cô lại bất chợt nhắc đến An Kình, kể chuyện nàng và y đã quyết định thế nào sau lưng chàng, cảm giác xa cách và xa lạ bỗng dưng len lỏi xuất hiện, khiến cho chàng sợ hãi.
Tiểu Từ có thể hối hận, còn Đông Cô thì sao.
Đông Cô nhìn chàng trai ngồi bên cạnh nàng, tóc chàng xoã tung, lưng khòm xuống, vô cùng thảm hại. Một La Hầu như thế này thì ai tin được rằng đao của chàng sẽ khiến toàn thế gian nhìn mà biến sắc.
Đông Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay La Hầu.
“Chàng đừng giận, ta sai rồi.”
La Hầu không nói gì.
“……. Ta chỉ muốn chính miệng chàng nói ra suy nghĩ của chàng, nói ra nghi ngờ của chàng cho ta nghe, rồi ta sẽ đích thân trả lời chàng. Chàng có tâm sự toàn là không nói cho ta biết, thì làm sao ta đoán được.”
“Lúc trước ta cũng không thương lượng chuyện này nhiều nhặn gì với An Kình, sắp xếp cuối cùng cũng là thông qua hộ vệ của ngài ấy, nhờ cô ta nhắn lại. Thế lực của phủ An Nam Vương quảng đại, để ngài ấy đi lấy chứng cứ là chắc ăn nhất.”
La Hầu cúi đầu, mái tóc khô cứng che khuất gương mặt, nhìn không rõ mặt chàng. Ngày xưa nếu như chàng muốn vượt nút băng đèo, cho dù sừng sững như Thiên Sơn thì vẫn dễ như trở bàn tay đối với chàng, nhưng giờ đây……. Bàn tay dưới lớp chăn của La Hầu âm thầm đè trên phần đùi cụt, ấn nó không chút thương tiếc. Cơn đau từ đùi không theo kịp nỗi đau trong lòng. Nếu như chàng còn cái chân, nếu như cơ thể chàng còn nguyên vẹn, chàng đã có thể âm thầm đi lấy đồ về giao cho phủ An Nam Vương, họ đã không cần phải nhờ An Kình giúp đỡ.
La Hầu khẽ hỏi: “Hắn còn nói gì với nàng?”
“Hả?”
“Ngoài chuyện đó ra, hắn còn nói gì với nàng?”
Cơ thể Đông Cô say, nhưng thần trí chưa say, nàng hiểu rất rõ ý trong lời của La Hầu.
“Ngài ấy chẳng nói gì với ta cả.”
“……”
“Nhưng ta đều biết hết thảy.”
La Hầu ngẩng phắt đầu.
“Nàng……”
Đông Cô nói: “Những gì ngài ấy làm cho ta, tình cảm ngài ấy dành cho ta, ta biết, biết hết thảy.”
La Hầu cắn chặt răng, gồng cứng người.
“Nàng biết….. thì ra nàng biết hết……”
“Phải.”
Đông Cô bình thản hỏi, “Chàng muốn hỏi ta điều gì.”
“…….” La Hầu lại bị câm, ý khó thành lời, lời khó thành tiếng. Hết thảy của hết thảy đều nuốt nghẹn trong lòng.
“Chàng lại không nói, La Hầu, chàng không muốn hỏi cảm giác của ta đối với ngài ấy ra—–”
Câu còn chưa nói xong, Đông Cô đã khó tiếp tục mở miệng.
Tay của La Hầu khoá nơi cổ tay của nàng, chàng dùng toàn bộ sức lực, nhưng chỉ để ở cánh tay, không đưa đến đầu ngón tay. Ánh mắt của chàng thăm thẳm, tuy giận dữ, nhưng cũng rất thê lương. Đấy là một người đã bị ép đến đường cùng, không sao nhẫn nhịn được nữa, thì mới dùng ánh mắt ấy.
Chàng gằn rõ từng lời, âm thanh run rẩy.
“Nàng muốn ta hỏi gì, hỏi nàng đã trả lời hắn ra sao, hay là hỏi nàng đã lựa chọn ra sao…….Giữa tiểu vương gia của phủ An Nam Vương và một tên tàn phế không có chân, nàng đã lựa chọn ra sao…….”
Đông Cô nói: “Chàng cảm thấy ta sẽ lựa chọn ra sao.”
La Hầu lại cúi đầu, “Ta không muốn tự rước lấy nhục.”
“Ha, rồi sao nữa.”
“……”
“Chàng đã quyết định xong giùm ta rồi, đúng không?”
Đông Cô nhìn La Hầu, người sau không nói không rằng.
“Được.” Đông Cô gật gù, đứng lên bước xuống giường.
La Hầu quay đầu ngay lại, chụp lấy nàng theo phản xạ ngay trước khi nàng kịp cất bước.
“Nàng đi đâu?”
“Đi vòng vòng bên ngoài một chút, sẽ quay về ngay.”
La Hầu không buông tay, “……. Muộn thế này rồi, bên ngoài lạnh lắm, tại sao lại muốn ra đó.”
Đông Cô không buồn ngoái đầu, đáp: “Chàng nắm chặt tay như thế làm gì.”
La Hầu buông lỏng tay. Chàng cũng không biết vì sao nắm chặt như thế, nhưng lúc Đông Cô xuống giường, chàng không kịp nghĩ ngợi thì tay đã đưa ra.
Chàng không có chân, cũng không giỏi ăn nói, thứ duy nhất có thể giữ lấy nàng, là tay. Không muốn buông tay, cũng không thể buông tay.
“Được rồi, chàng đừng cứ nắm ta như thế, chàng không muốn ta đi thì ta không đi là xong.”
Đông Cô ngồi trở lại giường, mặc nguyên quần áo, nằm xuống.
“Ngủ đi.”
Đông Cô nói rồi không nói gì thêm, để mặc La Hầu ngồi trơ ra đó. Đau đớn bi thương trong lòng chàng khiến chàng khó thở, nhưng không sao biểu lộ. Đông Cô nằm bên cạnh, rất yên tĩnh. Cuối cùng La Hầu cũng nằm trở lại, nhưng tuy nằm rồi, vẫn không sao ngủ được.
Chàng tự khuyên bản thân đừng nghĩ gì nữa, nhưng những ý nghĩ làm sao để yên cho chàng như mong muốn. Mỗi một hơi thở của người con gái nằm bên đều ảnh hưởng đến thần kinh của chàng, nàng càng bình tĩnh trấn định, chàng càng trằn trọc bất an. Chàng ngấm ngầm cảm thấy cuộc nói chuyện không nên kết thúc như vậy, nàng nên nói thêm chút gì đó. Nhưng có thể nói gì nữa đây.
La Hầu nhắm mắt. Trong bóng tối rì rầm đầy những dịu dàng của nàng. Bắt đầu từ buổi ban đầu họ gặp nhau, mỗi một giây phút bên nhau đều ghi khắc trong lòng, nụ cười nhàn nhạt xinh xắn của nàng, những lời nói đầy tình cảm của nàng, dường như chỉ mới hôm qua thôi. Như nay, phải chăng chàng sắp sửa bị mất đi hết thảy. Những gì đã từng có đều sắp phải giao hết lại cho một người đàn ông khác.
Mà chàng thì chỉ còn biết dựa vào những kỷ niệm để sống. Ý nghĩ này, vừa mới thoáng qua, lòng chàng đã quặn đau như xé.
Không gian vương mùi hương của rượu, La Hầu như được quay về nhà, về đến quán rượu nhỏ mà hai người đã từng trao tim cho nhau. Buổi hoàng hôn bình lặng đơn sơ ấy, chân trời nhuộm ráng đỏ, chàng gạt đám sương mù, nếm thử đoá môi hồng của người trong mộng.
Thế gian đã bao lần lạc bước sa tình võng. Ý đã động, niệm đã động.
Làm sao dễ nói thoát là thoát, tránh là tránh, khi người đã lún sâu.
Cuối cùng không chịu đựng nổi tâm trạng đầy chua xót nữa, La Hầu bật người qua, choàng tay ôm cứng cánh tay của Đông Cô.
Nàng và ta đã thành thân, đã từng cùng nhau lập lời hẹn ước với trời.
Lòng đã hứa, lời đã thề. Ngàn vạn ý nghĩ chỉ kết đọng thành một câu nói—-
“Ta, không buông!”
Ba chữ ngắn ngủi gần như lấy hết hơi sức của cả đời La Hầu. La Từ đã từng bảo cả đời chàng không chịu đấu tranh, bảo rằng hết thảy mọi bi thương khổ nạn của chàng đều bắt nguồn từ chuyện chàng không biết đấu tranh…….. Vậy lúc này đây, hãy để chàng đấu tranh một lần, đấu tranh cho bản thân chàng một lần.
“Chúng ta đã từng lập lời thề với trời, cả đời này sẽ cùng giữ. Nàng không được bội ước, ta không cho phép nàng bội ước!”
“Nếu An Kình dám làm điều gì vô phép, ta sẽ giết hắn, rồi giết nàng.”
Đôi mắt của Đông Cô ươn ướt, long lanh. La Hầu không phân biệt được đấy là ánh trăng hay nước mắt.
“Tại sao nàng không nói gì, nàng nói gì đi chứ!”
Thấy Đông Cô im lặng, chàng ra sức lay nàng. Cổ áo của Đông Cô tình cờ bị chàng kéo nới ra, để lộ phần cổ. La Hầu liền ngưng bặt.
Trên cổ, có một sợi chỉ màu đỏ, xâu một lá bùa nho nhỏ cũ kỹ.
Màu của lá bùa đã sớm bạc thếch, còn mang vết khâu vá. Mục đích ban đầu của nó đã sớm bị quên lãng, từng đường chỉ tỉ mỉ kia khâu với biết bao nhiêu nâng niu. Nó nhiễm mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của Đông Cô, lẳng lặng nằm giữa phần xương quai xanh của nàng.
Giọt lệ trên khoé mắt của Đông Cô cuối cùng rơi xuống.
Ôi những cảm xúc như cuồng phong, tơ tình vương không dứt. Đại đa số chỉ biết nỗi khổ của riêng mình trong tình cảm, nào hay kẻ sa vào lưới tình đâu phải chỉ riêng ta.
Đông Cô nắm lấy tay La Hầu.
“Cảnh đẹp trên thế gian nhiều vô số, nào có ai thật sự hưởng được hết. Tìm được cảnh đẹp của riêng mình, giữ lấy không buông, thì mới có được kết cục tốt nhất. “
“La Hầu, cả đời này, trong lòng Đông Cô chỉ có mình chàng. Chàng phải nhớ cho thật kỹ lời chàng vừa nói. Từ nay về sau, nếu như ta phụ chàng, chàng cứ việc giết ta.”
hết chương 66