Mộng Tu Tiên

Chương 27: Phụng Hoàng Cung


Bạn đang đọc Mộng Tu Tiên – Chương 27: Phụng Hoàng Cung


– Phụ thân,cái gì là phật thể,là Hỗn Độn linh căn?

Như Như nhíu mày hỏi,nàng tuy theo cha học y dược,sách về điển tịch cổ thư của cha cũng có xem qua không ít.Nhưng chưa bao giờ nghe hay xem qua cái gì gọi là “Phật Thể” với “Hỗn Độn linh căn” cả,ánh mắt chăm chú quan sát hồi lâu,chỉ thấy Nội Hải Minh Tiến chỉ có một luồng ánh sáng kim sắc đang lơ lửng nơi đan điền.Vũ Nham trầm ngâm một hồi,sau đó mới vẫy nàng lùi ra phòng khách,tránh làm phiền Minh Tiến lúc hắn đả tọa.Ra tới nơi,lão vẫn trầm ngâm một hồi khiến Như Như sốt ruột,lại hỏi.

– Phụ thân,rốt cuộc hai thứ người nói là cái gì vậy?Sao con chưa được nghe qua?

Vũ Nham đang suy nghĩ nói cho nàng hiểu,vốn năm xưa lão có cơ duyên được phục dụng hai giọt Thanh Nhãn Thủy nên cặp mắt có thể nhìn thấu Nội Hải hơn người.Lão chậm rãi kể lại tất cả cho nàng nghe.

Cổ thư của tu tiên giới từng ca ngợi ba người được coi là lão tổ của tu tiên giới.Bao gồm Phật Tông Như La đại sư;Tiên Đạo Quát Cát chân nhân;Ma Tôn Cửu Khúc ma đầu.Ba người này được coi là tổ sư của ba trường phái tu tiên sớm nhất,tu vi vô cùng cao thâm và đều đã phi thăng linh giới cả.Quát Cát chân nhân cùng Cửu Khúc ma đầu trước đó đánh cuộc với nhau xem ai sẽ phi thăng linh giới nhanh hơn,cũng đã từng rủ Như La đại sư tham gia nhưng đại sư thân là phật tông nên từ chối.Cuối cùng thì Như La đại sư lại là người phi thăng sớm hơn tất cả.Hai người kia sau khi tìm đọc lại di thư của Như La mới biết đại sư thân có đặc thù,đó là đại sư có thể tu tập bất cứ loại tâm pháp nào.Lưu bút của đại sư khiến cả hai một phen kính phục,lại đặt tên cho nó là Hỗn Độn linh căn.Xá Lợi Tử cũng là một thân tu vi của Như La đại sư năm nào truyền lại,vốn đại sư khi biết mình sắp phi thăng Linh giới,một lòng kính phật nên không quan trọng tu vi mình nữa,mà năng lực tu tiên lúc ấy cũng không thể hủy đi.Bèn tìm cách truyền chân lực cả đời vào Xá Lợi Tử,nó vốn không phải di cốt của Như La mà là đại sư dùng một cái răng nanh của thần thú Thanh Long mà truyền lực vào.Di ngôn truyền lại Xá Lợi Tử chỉ dành cho kẻ hữu duyên.

Với ánh mắt quan sát của Như Như,chỉ đơn thuần nhìn thấy trong Nội Hải Minh Tiến có một luồng kim quang phát sáng.Nhưng trong mắt Vũ Nham,luồng kim sắc ấy hiện lên rõ nét là một tập hợp của vô số loại linh khí khác nhau.Toàn thân y lúc này linh khí chạy theo cơ thể cũng là luồng kim sắc hỗn hợp nọ,nó có nguồn gốc phật tông nên kẻ có linh khí dạng này được coi như phật thể.Đương nhiên vì kẻ này mang thân phật tu nên linh khí hắc ám tự nhiên không có tồn tại…

Nửa tháng sau,tại Trấn Bình Sơn cách Độ Khẩu hơn sáu trăm dặm về phía Tây.Đây là một trấn cấp trung,nó nằm trên con đường huyết mạch từ nội địa U Châu tới Tam Môn và các vùng núi phía Bắc.Hôm nay trong trấn nô nức lạ thường,người ra người vào tấp nập,ngựa xe đông đúc như đi hội.Bình Sơn vốn không phải là một trấn thiên về giao thương,vốn cũng không phải là nơi buôn bán linh dược,nhưng cứ năm năm một lần là lại có rất đông người kéo về.Người thì đủ loại,tán tu có,ma-nho-phật-yêu-đạo đủ cả,người có linh căn sơ cấp cũng có.Họ tới đây để thử vận may,đây là ngày Phụng Hoàng Cung tuyển nhận đồ đệ.

Phụng Hoàng Cung trong tu tiên giới mà nói cũng chỉ là một tông phái cấp trung,thậm chí danh tính còn có phần gần như xếp chót bảng.Nhưng tông môn này có một điểm khá đặc biệt là thu nhận đủ các giai tầng đệ tử,không hề phân biệt phẩm cấp,danh gia gia tộc hay là tán tu.Nếu như các tông môn khác,trừ khi người muốn gia nhập có linh căn đặc thù hoặc có người thuộc nội bộ tông môn đỡ đầu,hoặc có người có danh tiếng dẫn tới đầu nhập.Tất cả đều phải trải qua khảo thí đắc lực,nếu qua mới có thể thu nhận làm đệ tử nội môn,còn không thì cố gắng tu tập làm đệ tử ngoại môn,chờ lần khảo thí sau.Tới Bình Sơn không chỉ đơn giản là nam nhân mà nữ nhân cũng có vô số,Phụng Hoàng Cung xưa nay nổi danh U Châu vì có một đội ngũ nữ đệ tử tu vinh tinh thông,thân mang linh căn.Hơn nữa họ ngoài tu vi và linh căn cũng là những người có nhan sắc hơn người,lần này không ít kẻ tới đây để tìm song tu đạo lữ,có thể nói Phụng Hoàng Cung là bang hội duy nhất chuyên mai mối.Cũng có một vài nữ tu ở đây có cơ duyên trở thành tiểu thiếp cho vài vị trưởng lão của cửu đại tông môn,thế nên Phụng Hoàng Cung đã trải qua hơn sáu trăm năm bình an vô sự trước sự tranh đấu không ngừng của tu tiên giới.

Bình Sơn trấn hôm nay lại đón nhận thêm một cố xe ngựa sang trọng,xe được kéo bởi hai con bạch mã,thanh thế không hề tầm thường.Cỗ xe dừng lại tại một khách điếm sang trọng,gã tiểu nhị vội vã sốt sắng lao ra như bay chào đón.


– Khách quan,xin mời vào nghỉ ngơi dùng trà.Bách Tiên khách điếm chúng tôi là đệ nhất khách điếm của Bình Sơn trấn này,xin khách quan cứ yên tâm!

-Ừm!

Một nam nhân thân mặc một bộ y phục màu trắng khẽ vén màn cửa bước xuống xe,tay y vẫn phe phẩy cây quạt ngọc mà nghe tiểu nhị nói.Sau đó thì nhẹ nhàng quay vào xe nói.

– Nàng thấy sao?Ở chỗ này được chứ?

– Tùy chàng thôi!

Một giọng nữ nhân ôn nhu đáp lại nam nhân nọ,chỉ thấy y mỉm cười,nhẹ nhàng đỡ một nữ nhân áo hồng bước xuống xe.Nữ nhân này thần thái ôn nhu,nhu thuận nép người vào lòng nam nhân bạch y mà nhìn ngó một hồi.Tiểu nhị thấy vậy cũng chẳng cho là lạ,mấy ngày nay y tiếp đón bao nhiêu thế gia công tử tới ứng thí,tiểu thiếp mang theo vô số nên cũng không chú ý lắm,lập tức xun xoe nói.

– Mời công tử cùng tiểu thư vào dùng trà!

Minh Tiến gật gật đầu,ném cho gã năm linh thạch rồi cùng Như Như bước vào trong khách điếm.Quả thật tên tiểu nhị nọ không hề quá lời,chỉ thấy lầu các sơn son rộng rãi,lại có vô số người ra vào tấp nập,sinh ý quả nhiên đại thịnh.Minh Tiến khẽ kéo ghế cho Như Như ngồi rồi sau đó mới ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.Một tên tiểu nhị khác nhanh tróng mang trà ra,tươi cười nói.

– Công tử chắc từ xa tới,không biết có phải ngài đang muốn ứng thí kì khảo nghiệm của Phụng Hoàng Cung hay không?


– Không sai,ta tới từ Độ Khẩu.Chuyện nơi đây thế nào mong ngươi cho chúng ta biết!

Nói xong lại tung ra năm linh thạch nữa,tiểu nhị vội đon đả đón lấy,miệng cảm ơn sau đó cung kính kể hết ra.Tới cuối cùng rồi mới nói.

– Công tử,tất cả đều được ta nói ra rồi.Ngài còn cần gì nữa không?

– Vậy ngươi sắp xếp cho ta một căn phòng yên tĩnh là được rồi!

– Diều này xin công tử yên tâm,ngài cứ tự nhiên thưởng trà.Lúc nào cần nghỉ ngơi thì sẽ có người dẫn lên phòng.Tiểu nhân xin đi chuẩn bị!

Minh Tiến khẽ gật đầu,tay nhấp một ngụm trà,chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng.Lần này hai người đi là do chủ ý của Vũ Nham,lão muốn hai người tìm tới một tông môn trung cấp mà gia nhập,từ đó vừa có thể chuyên tâm tu tập lại vừa có thể lẩn tránh kẻ hiếu kì.Do lão nhất nhất tin rằng Như Như cùng Minh Tiến đã phát sinh chuyện nam nữ nên sắp xếp cho Như Như với Minh Tiến tới Bình Sơn như một cặp song tu đạo lữ.Tuy nhiên cuối cùng lại phải thay đổi xuống mức Như Như làm tiểu thiếp của Minh Tiến vì lo lắng nữ nhi sẽ phải thi đấu mới có thể qua,việc này khiến Như Như thì xấu hổ không thôi còn Minh Tiến thì chỉ cười xòa.

– Ca ca!

Như Như khẽ truyền âm.

– Ừ,sao vậy muội?


– Chàng ơi!

Như Như lại khẽ truyền âm,sau đó thì cười lên khúc khích một hồi khiến Minh tiến ngẩn ra mà nhìn nàng.Hắn cứ tròn mắt ngắm nàng khiến hai má nàng hồng lên.Lát sau mới nói.

– Ca ca,chúng ta cứ xưng hô như cũ nhé,cứ Chàng với Thiếp muội thây không quen tẹo nào.Tại sao cha cứ bắt muội phải xưng hô như vậy chứ,không quen chút nào!

Như Như nói xong thì hai má phị ra,làm bộ bực bội.Minh Tiến lúc này mới hiểu ra,cười mà giải thích.

– Cái này chỉ là đề phòng có kẻ chú ý chúng ta thôi,mà muội cứ xưng hô sao cho thoải mái là được.Ta cũng không quan trọng mấy thứ lễ nghi ấy lắm.

– Ưm,muội nhớ rồi!

Theo lời tên tiểu nhị nọ,lần này Phụng Hoàng Cung tuyển trọn người gia nhập có phần lớn hơn tất cả năm mươi năm gần đây.Không những không giới hạn tông môn mà còn thu nhận cả các tu sĩ từ các tông môn nhỏ,chỉ cần có thể thông qua khảo thí là được chấp thuận…

Nội điện Mãn Hoa đường,một trong sáu phân đường của Phụng Hoàng Cung.Phía trên một cái ghế gỗ đàn hương,có một nữ nhân khoảng chừng mười tám mười chín đang uể oải tựa lưng vào đó.Không biết nàng đang suy nghĩ điều gì,chỉ chốc chốc lại thấy nàng thở dài ra vẻ vô cùng sầu muộn.

Mãn Hoa đường chính là nội đường nổi danh U Châu của Phụng Hoàng Cung,đây là nơi tu tập riêng của các nữ đệ tử và cũng là nơi được tuyển chọn gắt gao nhất.Nữ nhân muốn gia nhập ngoài tu vi và linh căn,còn cần tới nhan sắc và cách hành xử,có thể tạm so sánh với một cuộc thi sắc đẹp.

– Tiểu thư,người sao vậy?


Một nữ nhân trung niên,thân mặc một bộ quần áo lụa vàng khoan thai cất tiếng hỏi.Nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế dường như quá quen thuộc với giọng nói này,không hề mở mắt mà nói.

– Nhũ mẫu đấy à?Con chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi.Chỉ là gần đây lúc tu luyện gặp phải bình cảnh,dù có đan dược phục dụng cũng không thể công phá,chẳng lẽ cả đời này con chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong thôi sao?

Nữ nhân áo vàng thì thong thả mỉm cười,khẽ vuốt vuốt tóc nữ nhân trẻ tuổi.Nàng chăm sóc cô bé này từ nhỏ,lạ gì tính nết nàng,chỉ ôn tồn khuyên nhủ.

– Tiểu thư,chẳng lẽ không còn cách nào hay sao?Tiểu thư thân mang Dị linh căn băng hệ,chỉ mới qua tám năm đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ,thế gian này ít ai sánh được.Ta nghĩ chỉ cần tiểu thư tới gặp lão nhân gia xin chỉ điểm,chắc chắn sẽ có đột phá!

– Có thì cũng có,chẳng qua…

Nữ nhân áo vàng thoáng cau mày,sau đó ngưng trọng nói.

– Là cách nào?Cho dù tốn kém cũng phải cố,mà tiềm lực của Phụng Hoàng Cung chúng ta cũng đâu có kém.Chỉ cần đưa ra nhiều linh thạch là được!

Nữ nhân trên ghế đột nhiên ngây người,rồi sau đó cười khổ mà nói.

– Nhũ mẫu à,cái này không phải tiền tài mà cầu được mà là phải có duyên.Phụ thân bảo ta tìm một nam nhân mang trong mình Dị linh căn cùng hệ với ta rồi song tu với hắn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.