Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ – Chương 59: Lão Long Uy Mãnh
Thanh Thản Kiếm Thánh khuôn mặt hoảng hốt, vội vã vượt trùng vây lao về phía Dương lão đầu, ý định ngăn cản lão nhân sử dụng bí pháp, thế nhưng mọi hành động đều đã trễ.
Lão đầu Dương Vân Châu nhanh chóng nhập cuộc, bàn tay lão hình thành trảo thủ, giống như mãnh long khát máu, lao vào giữa đám cao thủ Bích U Cung cùng Nghị Ma Đường.
Trảo thủ tốc độ như thiểm điện, từng cái đầu lâu bay lên, máu tươi vương vãi khắp nơi, chỉ trong vài cái chớp mắt liền có bốn năm cao thủ vong mạng dưới tay Dương lão đầu.
Dương lão thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, khó gặp kháng cự.
Thế nhưng là, cùng với chiến lực đại tăng, nội thương trong cơ thể lão nhân cũng đã đến tình trạng không thể vãn hồi, máu tươi từ thất khiếu lão nhân bắt đầu chảy ra càng ngày càng nhiều, cơ hồ không thể ngừng lại.
Chứng kiến hết thảy trong tầm mắt, hai thiếu niên Trương Trần đều kinh nghi bất định, lần đầu tiên chúng thấy một tôn ác ma chiến lực khủng khiếp đến như vậy.
Trượng Thượng Bảo không khỏi cảm khái: ” Ma công có sát lực thật lớn, chỉ tiếc là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm a.
Nếu có thể khắc phục nhược điểm này, ma đạo há chẳng phải là vô địch võ đạo hay sao.”
Sắc mặt của Trần Bạch Hoàng không có được tốt như vậy, tâm can thiếu niên như chìm xuống đáy cốc, bởi vì hắn nhận ra sư phụ của mình đã dần đuối sức, dường như Hỗn Ma Diệt Thế đã dần hết hiệu lực, Dương lão đầu đang dần mất đi khống chế với cơ thể, không còn kiểm soát được chiêu thức nữa rồi.
Nhận ra Thanh Thản Kiếm Thánh, Nhuận lão Cuồng Nhân cùng Bích Hải Triều đang bị quần hùng cuốn lấy, khó lòng phân tán lực lượng hỗ trợ cho Dương lão đầu, Trần Bạch Hoàng không dám chần chừ nửa khắc, quyết đoán phi thân về phía lão sư của mình, ý định kéo lão nhân rời khỏi quần chiến.
Nhìn thấy hành động điên rồ của đồng bạn, Trương Thượng Bảo không khỏi giật mình thảng thốt, trong đầu thiếu niên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dưới góc nhìn của họ Trương, hắn cho rằng Trần Bạch Hoàng đây là đang liều mạng giữa bầy lang sói, chẳng có nửa điểm nắm chắc an toàn thoát thân.
Nghĩ đến như vậy, song Trương Thượng Bảo cũng không có ngây người quá lâu, hắn lập tức nhập cuộc, ý định giúp đỡ Trần Bạch Hoàng.
Vừa chạy thiếu niên vừa hét lớn:
” Trần Bạch Hoàng! Ta đến giúp ngươi.”
Nhìn thấy ái đồ ngu ngốc lao vào loạn đả, Thanh Thản Kiếm Thánh thiếu chút nữa giận đến thổ huyết, lão nhân khó được một lần quát mắng Trương Thượng Bảo:
” Trương Thượng Bảo! Ngươi bị điên sao? Mau lùi lại cho vi sư.”
Mặc cho lời can ngăn của sư phụ, thiếu niên họ Trương lộ ra mắt ngơ tai điếc, chạy nhanh về phía Dương lão đầu, ý định hợp lực cùng Trần Bạch Hoàng kéo lão nhân ra khỏi cuộc chiến trước khi quá muộn…
” Mau bắt lấy thằng nhóc mắt có sẹo kia.”
Liễu Thiên Hộ tuy bị Nhuận Hoành Thổ quấn lấy không ngừng nhưng vẫn cố gắng phân tâm ánh mắt nhìn sang náo động phía đối diện, y lập tức gào lớn ra lệnh cho thuộc hạ lập tức tiếp cận bắt lấy Trần Bạch Hoàng, bởi vì trong lòng họ Liễu tin tưởng rằng cho dù Trần Bạch Hoàng không được Dương Vân Châu bàn giao cái gì, thế nhưng chỉ cần bắt thiếu niên đem ra uy hiếp chắc chắn Ma Trảo Long Thánh phải thỏa hiệp giao ra bí mật kia.
Ngay lập tức, hai tên cao thủ áo đen của Nghị Ma Đường rời khỏi loạn chiến với Thanh Thản Kiếm Thánh, nhanh chóng liều mạng lao về phía Trần Bạch Hoàng.
Trần Bạch Hoàng không dám phân tâm nửa khắc, lập tức thi triển bộ pháp Tốc Đạt Phi Ngư né tránh trảo thủ của đám hắc y nhân.
Bộ pháp kỳ dị mà lắt léo, hết lách bên phải rồi lại đảo bên trái, đang tiến lại bất ngờ lùi, di chuyển như tiểu ngư trong nước, vô phương đoán hướng, nhất thời khiến hai tên cao thủ Nghị Ma Đường vô phương vô pháp tóm được thiếu niên.
Hai tên cao thủ tức giận đến tối tăm mặt mũi, hận không thể một tay chụp chết thằng nhãi con trước mặt.
Đều là nhất lưu cao thủ, hai tên áo đen vốn luôn tự tin rằng với thực lực của bản thân dù ném ở bất cứ nơi nào cũng có thể khuấy động phong vân, nào có ngờ rằng hôm nay lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa dụ chơi trò mèo vờn chuột như thế này.
Một trong hai tên có bộ râu dài tết đuôi sam cùng bộ lông mày vểnh ngược dữ tợn tức giận gào lớn: ” Thằng nhãi ranh! Đứng lại cho ông.”
Lời dứt, hắn ném ra từ trong tay áo một cái móc sắt gắn dây xích có hình bàn tay với tốc độ thật nhanh về phía lưng Trần Bạch Hoàng.
Thực lực của hai bên vẫn còn chênh lệch quá lớn, Trần Bạch Hoàng dù sao cũng miễn cưỡng tiếp cận nhị lưu võ nhân, kinh nghiệm cùng chiến lực làm sao lại tên râu dài tết đuôi sam.
Móc sắt quá nhanh, Trần Bạch Hoàng lại đang mải miết thay đổi phương hướng di chuyển của mình nên không kịp chú ý đến độc thủ phía sau, nhất thời khó tránh khỏi tai nạn.
Một tiếng xoẹt vang lên, móc sắt xé toạc lớp vải mỏng trên bả vai thiếu niên, cắt sâu vào da thịt khiến hắn đau nhức tê dại, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra như xối.
” Ha ha! Nhìn xem ngươi chạy đường nào.” – tên râu đuôi sam hả hê cười lớn.
Mắt nhìn thấy đồng bạn bị thương nặng, Trương Thượng Bảo lo lắng gào lớn tên Trần Bạch Hoàng.
Trương Thượng Bảo dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy lại phía Trần Bạch Hoàng, hai tay không ngừng lục lọi y phục xem có thứ gì có thể giúp hắn chặt đứt sợi xích kia hay không.
Mặc dù đã luyện kiếm được một thời gian, thế nhưng Trương Thượng Bảo vẫn luôn dùng roi trúc thay kiếm, vì vậy trong tay hắn lúc này chẳng có nổi một thanh kiếm để phòng thân.
Loay hoay một hồi, thiếu niên họ Trương rút ra từ trong tay áo thanh chủy thủ vốn luôn dùng để cắt gọt linh tinh, lao nhanh về phía dây xích của tên áo đen, hắn vung mạnh cánh tay của mình, dùng hết sức bình sinh của bản thân chém về phía sợi xích mỏng.
Thế nhưng đáp lại nỗ lực của Trương Thượng Bảo chỉ là một tiếng keng cùng vài tia lửa nhỏ, sợi xích vẫn không hề có dấu hiệu sứt mẻ nào cả.
Tên râu dài đuôi sam lợi dụng độ trùng của sợi xích, lập tức dùng kình lực giật mạnh móc sắt về phía mình.
Móc sắt không chỉ ghim sâu vào bả vai Trần Bạch Hoàng, còn mượn nhờ quán tính làm thân thể Trần Bạch Hoàng đập mạnh về phía Trương Thượng Bảo, khiến hai thiếu niên miệng phún huyết, đau đơn khôn tả, miệng rên nhẹ từng tiếng.
Thấy đồng bọn một chiêu hốt gọn hai tên nhóc, tên áo đen còn lại cười gằn, ánh mắt lộ ra sát ý nhìn về phía Trương Thượng Bảo.
” Ngu xuẩn! Đã muốn chết thì để lão tử tiễn ngươi.”
Tên áo đen này có tóc tai cùng mày râu nhẵn nhụi, nhìn nhân diện so với đồng bọn còn thô thiển hơn rất nhiều.
Thời khắc này, hắn chém mạnh thanh nguyệt đao trong tay về phía Trương Thượng Bảo, ý định nhất đao đoạt mệnh của thiếu niên, dù sao Hắc Ưng Vương chỉ bảo hắn bắt sống Trần Bạch Hoàng chứ không có nói giữ lại tính mệnh cho Trương Thượng Bảo.
Mắt nhìn thấy ái đồ của mình khó thoát khỏi đòn sát thủ, Thanh Thản Kiếm Thánh ánh mắt như lửa đốt, trong lòng thấp thỏm không yên, lúc này lão nhân muốn cứu Trương Thượng Bảo cũng là vô lực bởi một mình lão đang phải xa luân chiến với đám người Vạn Lý Trường Khê, Vạn Lâm Hùng cùng lũ lâu la khác.
Thanh Thảnh Kiếm Thánh chỉ biết tuyệt vọng gào lên: ” Khô…ông…ông.”
Đúng lúc này, một đường kiếm khí mang theo lực lượng kinh người, phá không chém về phía tên đầu trọc.
Người xuất kiếm không ai khác, chính là Bích Hải Triều.
Tên đầu trọc hoảng hốt, vội vã thay đổi hướng đao, chém mạnh về phía trước, ý định cản lại kiếm khí trước mặt.
Tiếng bành lớn vang lên, chấn lui tên đầu trọc về phía sau.
Nhìn thấy tạm thời bức lui được địch nhân, Bích Hải Triều thở dài một hơi.
Lúc này thanh niên kiếm khách cũng đã vô cùng mệt mỏi, hắn vốn đang bị vây công rất chặt, vừa rồi lại phải sử dụng nội công chân khí chém ra kiếm khí khiến hắn yếu càng thêm yếu, cơ hồ cũng đã vô pháp chạy đến cứu viện hai thiếu niên kia…
” Không hổ danh một trong Long Tộc Thập Nhị Thần Binh, kiếm khí thật sắc bén.” – Tên râu dài đuôi sam ở một bên không khỏi trừng mắt cảm thán trước uy lực của nhát chém.
Không ngây người quá lâu, thấy đồng bọn còn đang loay hoay hoàn hồn, râu dài đuôi sam nhanh chóng tiếp cận hai thiếu niên Trương Trần, lộ ra nụ cười khả ố.
” Một kiếm kia đủ chặn lại chúng ta một chút, nhưng giờ thì sao? Ha ha ha! Hai thằng nhãi ngu ngốc thật không biết tự lượng sức mình.”
Lời dứt, râu dài đuôi sam đưa ra thủ chưởng, ý định điểm huyệt đạo của hai người Trần Bạch Hoàng.
Thế nhưng là, ngay khi bàn tay của y cách người Trương Thượng Bảo vài tấc, Trần Bạch Hoàng lập tức rướn mình, nhào người về phía y.
Lợi dụng tên râu dài bất ngờ, Trần Bạch Hoàng quyết đoán dùng miệng ngoạm chặt hai ngón tay của y, cắn mạnh đến nỗi hai ngón tay muốn đứt rời.
” A a a a.
Mau nhả ra thằng ranh con.” – Tên râu dài đau điếng hét lớn.
Bàn tay còn lại của y hình thành chưởng lực, vỗ mạnh về phía ngực Trần Bạch Hoàng, ý định đẩy thiếu niên ra xa khỏi y.
Thế nhưng ngay khi chưởng lực chỉ còn cách Trần Bạch Hoàng có vài phân, tên râu dài giật mình trừng mắt, nén đau thay đổi hướng chưởng lực về phía bên trái, bởi vì hắn nhìn thấy lão đầu Dương Vân Châu đang hướng trảo thủ về phía mình.
Trước đó một khắc, lão đầu Dương Vân Châu tuy đại sát tứ phương, hao tổn rất nhiều khí huyết song vẫn chưa có hết lực, lão như con mãnh thú bị đả thương, điên cuồng vùng vẫy, phá rối vòng vây của đám cao thủ xung quanh, đồng thời lao thân về phía ái đồ, kịp thời khiến tên râu dài thay đổi ý định hạ thủ với Trần Bạch Hoàng.
Tuy đã vội vàng phân biệt nặng nhẹ, thế nhưng là thực lực của râu dài đuôi sam và Dương lão đầu cũng không phải cùng một cấp độ.
Chưởng lực của y chưa kịp chạm vào người Dương Vân Châu đã bị trảo thủ của lão nhân bắt được.
Dương lão đầu vận kình lực, vặn mạnh cánh tay của tên cao thủ, đồng thời dùng thêm lực lượng ý định xé toạc cánh tay của y ra khỏi thân thể.
Tên râu dài đuôi sam đau đớn thét gào, lực lượng của lão nhân quá mạnh mẽ, y không cách nào thoát khỏi độc thủ của lão.
Một tiếng xoạt lớn vang lên, Dương lão đầu chính thức xé toạc cánh tay của y ra khỏi thân thể, một phần xương bả vai của y cũng bị kéo theo, máu huyết bắn tung tóe xung quanh, lên cả mặt mũi của Trần Bạch Hoàng vốn đang ngậm chặt ngón tay của y.
Cảnh tượng khiến cho những người chứng kiến không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Tên râu dài đau đến chết đi sống lại, hét lớn ” A a a a a.” một lúc rồi dứt hẳn, khí tức đã không còn, y chính thức bước sang Bờ Bên Kia.
” Sư đệ!” – Tên đầu trọc nhìn thấy sư đệ bị xé xác không khỏi thất thần.
Một nhịp thở sau đó, vẻ mặt của y trở nên nhợt nhạt, hai chân nhũn ra không tự chủ được.
Tuy xuất thân ma đạo, thế nhưng tính cách của gã đầu trọc lại hèn nhát, trước giờ y chỉ ỷ thế vào một thân công phu của mình hiếp đáp kẻ yếu, trước mặt người có bản lĩnh hơn xa thì y luồn cúi, nịnh bợ, nào có khí khái liều mạng như vị sư đệ mới vong mạng kia.
Tên đầu trọc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn lui không được muốn tiến không xong.
Nếu lui, y chắc chắn sẽ bị Hắc Ưng Vương ra tay thanh lý môn hộ vì dám lâm trận bỏ chạy, còn nếu tiến, y tự nhận thực lực bản thân sẽ chẳng đủ cho lão Long Thánh xỉa răng.
Lúc này ở chỗ xác tên râu dài, Trần Bạch Hoàng cùng Trương Thượng Bảo đã giúp đỡ nhau đứng dậy, lo lắng tiến gần về phía Ma Trảo Long Thánh.
Dương lão đầu mặc dù đã nhập ma, đầu óc gần như mất trí, thế nhưng lão vẫn giữ lại một tia thanh tỉnh.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc của Trần Bạch Hoàng đang lại gần phía mình, lão nhân như bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức lấy lại thần hồn, thân thể đứng thẳng tắp, tuy nhiên vẫn không giấu nổi nét phờ phạc do hao tổn quá nhiều khí lực cùng máu huyết.
Một nhịp thở sau đó, đầu lâu lão nhân gục xuống, khí tức yếu ớt vô cùng.
Thời khắc này, lão nhân đã vô lực di chuyển, thân thể có dấu hiệu muốn đổ xuống.
” Sư phụ…!sư phụ…!Người…!người có sao không?”
” Dương tiền bối, người…”
Cả Trần Bạch Hoàng cùng Trương Thượng Bảo sắc mặt tái nhợt vì bị thương cùng lo lắng, vội vã tiến lại đỡ Dương lão đầu.
Thế nhưng mặc cho hai thiếu niên có nói lời gì, lão Long Thánh dường như đã mất đi ý thức, sâu trong tròng mắt của lão chỉ còn lại ánh mắt vô hồn, dường như dấu hiệu sinh cơ duy nhất của lão nhân chỉ còn lại khí tức yếu ớt của mình.
” Sư phụ…!sư phụ…” – Trần Bạch Hoàng hoảng hốt kêu lên, hắn sợ hãi lão sư của mình sẽ không nói lời nào mà từ biệt, hắn sợ hãi cái cảm giác mất mát một lần nữa quấn lấy hắn như những biến cố đã từng xảy ra trong quá khứ, hắn sợ hãi cái vận mệnh Thiên Sát Cô Tinh của mình sẽ một lần nữa mang vận đen vận đủi đến cho người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của hắn.
Thiếu niên vốn là sợ rất nhiều, dù sao đau thương còn đấy, vết sẹo còn hằn, làm sao có thể quên…
Mắt thấy Dương lão không hề cử động, tên đầu trọc lấy lại tinh thần, trong lòng mừng rỡ, y vội vã xách đao chém về phía sư đồ ba người kia, ý định kết liễu đời thừa của lão Long Thánh.
Thế nhưng ngay khi thân thể y chỉ còn cách ba người kia gần chục bước chân, một thanh kiếm đâm xuyên ngực y, khiến y trợn mắt há mồm.
Máu huyết từ vết thương chảy ra như suối, tên đầu trọc có chết cũng không tin được bản thân lại lộ ra sơ hở như vậy.
Thanh kiếm kia chính là do Thanh Thản Kiếm Thánh lợi dụng nửa khắc rảnh tay, phân lực ném ra, đâm xuyên ngực kết liễu tên đầu trọc.
Chỉ là lúc này lão Kiếm Thánh lại lập tức bị đám cao thủ hai phái cuốn lấy lần nữa, không cho lão thoát đến cứu viện Dương lão đầu.
Nhìn thấy hai tên thuộc hạ không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn vong mạng, Liễu Thiên Hộ ánh mắt thâm trầm đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: ” Hai tên phế vật giá áo túi cơm này, trấn áp một thằng nhãi mà cũng không xong.”
Tuy Hắc Ưng Vương rất muốn đích thân bắt lấy Trần Bạch Hoàng, thế nhưng hắn cùng sư tỷ đang bị Nhuận Hoành Thổ cuốn lấy không thôi, không cách nào phân tâm rời đi.
Phía đối diện, nhận ra tình hình không ổn, với tính cách hiệp nghĩa của mình, lão nhân Nhuận Hoành Thổ lập tức đánh ra hai quyền thật mạnh ngăn cản chiêu thức của hai tỷ đệ Ngô Liễu, sau đó phi thân về phía ba người Trần Bạch Hoàng, ý định cứu viện cho Dương lão đầu vốn sống chết không rõ.
Tình thế lúc này đã vượt ngoài sự tính toán của lão Cuồng Nhân, vì vậy lão nhân chỉ có thể dùng hết sức tùy cơ ứng biến, cố gắng cứu giúp kẻ thù một thời không đội trời chung của mình…
…………………………………………….
Xin lỗi chư vị, chậm trể ra chương mấy phút cho chư vị.
Mong chư vị thông cảm..