Bạn đang đọc Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Thật Là Thơm – Chương 10: Không chỉ mỗi tính cách đâu
Hot search thứ tám trêи weibo là video cảnh cãi nhau ngày hôm đó của cậu và Du Khánh Niên.
Du An Đồng vừa thấy liền không khỏi ngẩn người, thứ này cũng lên hot search được sao?
Sau một hồi xem xét, cậu mới biết video được quay lén từ khách hàng đang dùng bữa tại nhà hàng Tang Du, người này đã gửi cho một tài khoản đại V (1) chuyên chuyển tiếp các bài viết liên quan về soái ca trêи weibo.
Chuyên giám định soái ca V: Fan vừa gửi bài, bảo đi ra ngoài ăn cơm cũng có thể gặp được tiểu ca ca đẹp trai. Hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện so với phim truyền hình còn cẩu huyết hơn, dự đoán là ân oán của giới hào môn 【 video 】
Nhiều đại V thích ngắm trai đẹp nhanh chóng đăng lại, do đề tài dính dáng đến ân oán hào môn nên bên doanh tiêu hào (2) liền chú ý, lập tức tăng độ hot phủ sóng khắp mạng xã hội.
“Tiểu ca ca đẹp trai quá, lão già nát rượu còn không mau trả tiền.”
“Có ai biết đây là mâu thuẫn của nhà nào không?”
“Thời đại bây giờ mấy ca ca muốn nổi tiếng chẳng phải đều dàn dựng kịch bản sao? Ha ha, không tệ nha.”
“Tui muốn xem tập tiếp theo.”
Đoạn video được quay từ lúc Du An Đồng đứng lên đòi tài sản, cả hai đều không đề cập tới Du gia và Hình gia vì thế nhất thời người xem không biết đây là ai. Ngoài ra đa số quần chúng thường mang tâm trạng hóng hớt với ngắm trai nên cũng không ai không rảnh tìm hiểu sâu về vấn đề này.
Nhưng như thế cũng không đủ đẩy bài viết lên top 10 hot search.
Một kẻ tò mò chợt thấy nhà hàng trong video rất quen, so sánh một hồi liền phát hiện đây chẳng phải là nhà hàng Tang Du của nam diễn viên tiểu tam kia sao. Các bình luận ngay lập tức đổi hướng, mang đầy ý công kϊƈɦ.
“Hừ, còn dám ăn ở nhà hàng này đúng là một đám rác rưởi.”
“Chỉ cố ý cọ nhiệt để quảng cáo thôi đúng không? Tui thấy cao trào ở đây chưa đủ nóng lắm.”
“Phương thức tẩy trắng mới của tiểu tam đó?”
“Trả tài sản gần 60 triệu, bộ tưởng đóng phim truyền hình hay gì, buồn cười!”
“Quảng cáo rành rành ra thế mà cũng có kẻ ngu tin là do “vô tình” quay được sao.”
“Tiểu ca ca diễn hay quá, nếu có debut tui sẽ ủng hộ phim truyền hình do anh đóng nhe.”
“Giới hào môn trong thành phố A cũng không nhiều, đến giờ vẫn chưa biết là ai, chẳng phải đủ chứng minh là clip giả?”
“Cọ nhiệt kiểu này chẳng khác gì trực tiếp phóng hỏa, mấy người ăn cơm ở đấy đều đáng chửi!”
Bởi vì liên quan tới Tang Du, cả cộng động lần nữa dậy sóng, lôi bàn phím ra khẩu chiến ác liệt trêи mạng, một phát đẩy Du An Đồng lên thẳng top hot search.
Tôn Minh xem xong bỗng ngơ ngác nói: “Hèn chi đi trêи đường ai cũng nhìn mày, xem ra là do video…nhưng mà An Đồng, nhà mày có nhiều tiền như thế thiệt hả?”
Triệu Bằng cũng bày ra dáng vẻ hoài nghi nhân sinh, “Tiểu tử thúi, mày giấu kĩ ghê.”
Người bạn cùng phòng nghèo khổ làm thêm suốt ngày của mình kỳ thực là thiếu gia thừa hường tài sản 60 triệu, có khi còn nhiều hơn thế?
Bà mẹ nó, quá khủng khϊế͙p͙ rồi.
Hàn Nhạc Nhạc nhìn bộ dạng khϊế͙p͙ sợ của hai đứa bạn thầm nghĩ, tụi bây không biết chồng nó còn giàu hơn nó nữa cơ.
Du An Đồng thật thà đáp: “Tao thật sự nghèo, tiền của tao đều bị bác ruột cuỗm sạch. Tao hiện đang nghĩ cách đòi về đây.”
Dù sao cũng là đám sinh viên chưa ra trường, Triệu Bằng cùng Tôn Minh vừa nghe thế, kết hợp với video, lập tức bổ não ra cảnh tượng Du An Đồng đáng thương không chỗ nương thân, bị bác ruột mình nhẫn tâm ngược đãi.
Triệu Bằng căm phẫn lên tiếng: “Thảo nào ai cũng bảo giới nhà giàu hiểm ác khôn lường, bác ruột của mày đủ độc, còn có đám chỉ biết cào bàn phím này, chưa rõ sự tình đã ác ý suy đoán người khác. Thật tức chết đi mà.”
Tôn Minh mở máy tính, xoắn tay áo chuẩn bị nhào vô xử đẹp đám người mắng Du An Đồng, “Để tao cho mày thấy tốc độ tay hơn hai mươi năm của tao một mình đập nát lũ cào bàn phím này, khiến tụi nó hối hận vì đã sinh ra trêи đời.”
Hàn Nhạc Nhạc đẩy đẩy Du An Đồng cười: “Mày đừng để ở trong lòng, toàn một đám không có não lên tiếng thôi. Mày muốn tìm người đè chuyện này xuống không, dù sao nhà tao cũng quen biết rộng trong giới truyền thông.”
Du An Đồng trả điện thoại cho Triệu Bằng, trả lời Hàn Nhạc Nhạc: “Không cần đè, mày giúp tao thổi lửa lên càng cháy càng tốt.”
Hàn Nhạc Nhạc chớp mắt ngơ ngác: “Hả?”
Du An Đồng nhếch môi nói gì đó khiến ba người trong ký túc xá nghe xong, lập tức sùng bái nhìn cậu.
Triệu Bằng giơ ngón cái lên, “Giới nhà giàu thật là đáng sợ.”
Tôn Minh tạm ngưng động tác gõ chữ, “Mấy người có tiền ai cũng thâm sâu mưu kế, ha ha, tao chờ đám anh hùng bàn phím trêи đây có ngày xấu mặt.”
Hàn Nhạc Nhạc vỗ vai Du An Đồng, “Yên tâm, tao giúp mày.”
Nhìn thấy nồi lẩu rốt cuộc cũng nổi bọt, Triệu Bằng vội vàng nói: “Mở ra, nhanh bỏ đồ ăn, coi chừng phỏng.”
Đám người trẻ tuổi đơn thuần nhanh chóng vứt việc bạn cùng phòng mình là phú hào ra sau đầu, vui vẻ nhăm nhi nồi lẩu thơm ngon đang nghi ngút khói.
Ăn được một nửa, Du An Đồng chia sẻ chuyện mình muốn mở nhà hàng cho mọi người.
Hàn Nhạc Nhạc là người đầu tiên gật đầu, “Được đó người anh em, tay nghề của mày mà không mở nhà hàng thì hơi uổng. Tao ủng hộ!”
Trong lòng Hàn Nhạc Nhạc thầm suy tính, nửa năm nữa mọi người sẽ tốt nghiệp đồng nghĩa bọn bọ chỉ chiếm tiện nghi của Du An Đồng thêm được nửa năm thôi. Nhưng nếu mở nhà hàng lại khác.
Thế thì sáng hay tối, 356 ngày, cậu có thể đi ăn bất cứ khi nào cậu muốn.
Hàn Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ một hồi liền vui vẻ, “Miệng của tao gần đây bị mày nuôi hư rồi. Ăn sáng, ăn tối đều không ngon, ngày nào cũng phải chờ tới trưa chiều. Nếu mày mở nhà hàng, tao lập tức mua một lẳng hoa to đùng mừng mày khai trương.”
Triệu Bằng cùng Tôn Minh giơ hai tay tán thành, không ý kiến.
Du An Đồng bật cười: “Coi tụi mày kϊƈɦ động chưa kìa, tao cũng thuận miệng nói thôi. Muốn khai trương còn nhiều rắc rối lắm, với lấy được tiền từ tay bác tao đi hẵng tính.”
Du An Đồng vừa dứt câu, Hàn Nhạc Nhạc càng quyết tâm giúp cậu đòi được số tiền đó về.
Muốn thành lập doanh nghiệp tại thành phố không dễ, giá cả đất đai rất đắt nhất là thành phố A. Những chuyện như thế đối với hai đứa trẻ xuất thân từ gia đình sống ở huyện nhỏ là Triệu Bằng và Tôn Minh quả thật rất xa vời, dù thế cũng không ảnh hưởng đến sức tưởng tượng cùng hào hứng của họ.
Đầu lưỡi dần thấm nhuần vị cay, Triệu Bằng vừa hít hà vừa nói: “Tao nghĩ mày bán nguyên liệu lẩu không cũng đã hốt được mớ tiền, khỏi bán cái khác. Nhãn hiệu theo tao nghĩ, gọi là Ông Lão đi.”
Tôn Minh gật gù: “Tốt nhất mày nên làm thành một chuỗi nhà hàng quốc gia, để sau này tao tốt nghiệp về quê vẫn có thể ăn được!”
“Lại đây, lại đây.” Hàn Nhạc Nhạc cầm một cái lon giả thành lon bia, gọi cả đám tụm thành vòng tròn, làm bộ cụng ly.
“Chúc An Đồng sớm ngày trở thành tỉ phú, nhà hàng nổi tiếng toàn quốc!”
“Ha ha ha, cạn ly!”
Người trẻ tuổi thuận miệng nói mấy câu bông đùa nhưng không ai nghĩ về sau nó lại thành sự thật.
***
Phòng làm việc tổng giám đốc Hình thị.
Hình Lệ Hiên ngồi ăn cơm trưa do trợ lý gọi đến, cảm thấy hương vị vô cùng tẻ nhạt.
Tiếng chuông chợt vang lên, Hình Lệ Hiên nhanh chóng bắt máy, hai mắt hắn chưa từng rời khỏi chiếc điện thoại di động trêи bàn nãy giờ.
Thấy rõ tên người gọi, động tác Hình Lệ Hiên thoáng chậm lại, “Gọi cho tao có gì không?”
“Hừ, bộ không có chuyện thì không được gọi sao, anh em vậy đó hả?” Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Cảnh Diệu hai chân vắt chéo, vừa nghe máy vừa nhìn hot search trêи màn hình máy tính.
“Đinh” hai tiếng, Hình Lệ Hiên nhận được tin nhắn Kỳ Cảnh Diệu gửi sang.
Kỳ Cảnh Diệu nói: “Mày xem thử, đây có phải là đối tượng kết hôn hôm bữa của mày không?”
Kỳ Cảnh Diệu và Hình Lệ Hiên làm bạn bè đã nhiều năm nên hắn biết rõ. Người này thường ngày tuy có chút cà lơ phất phơ, bộ dáng không hề nghiêm túc, nhưng thật ra năng lực làm việc và thủ đoạn hết sức quỷ quyệt. Nếu không đã không thể thành bạn tốt của hắn.
Nhà của Kỳ Cảnh Diệu làm trong giới giải trí, ngày hôm nay vừa nhìn hot search liên quan tới Du An Đồng, y liền thấy tên nhóc này khá quen mắt.
Cẩn thớ nhớ lại, đây chẳng phải là đối tượng mà Hình Lệ Hiên bị ép cưới cách đây không lâu sao. Do đó y gấp rút liên lạc đối phương.
Kỳ Cảnh Diệu hỏi: “Xem xong rồi sao? Thế nào, muốn tao kêu người đè tin xuống không?”
Trêи internet lúc này đều tràn ngập những bình luận ác ý khiến Hình Lệ Hiên không khỏi chau mày, “Giúp tao xóa hết đi, cảm ơn.”
Cũng không biết Du An Đồng đã thấy cái này hay chưa.
Tuy cậu ta trước mặt hắn luôn tỏ vẻ ta đây không ngại mặt mũi nhưng dù sao cũng chỉ là sinh viên chưa ra trường, khẳng định không thể chống đỡ được quy mô bạo lực mạng lớn như thế này.
“Khách khí cái gì.” Kỳ Cảnh Diệu mỉm cười, “Nhưng tính cách bà xã nhà mày cũng hung dữ ghê, không dễ chọc đâu.”
Trong video, bộ dạng thiếu niên thanh tú nhanh mồm nhanh miệng đáp trả làm Du lão gia phải cắn răng, thay đổi sắc mặt không nói được gì trông khá buồn cười.
Hình Lệ Hiên nghĩ một hồi không nhịn được đáp: “Không chỉ mỗi tính cách đâu.”
Từ hôm cãi nhau đến giờ, Du An Đồng vừa thấy hắn đã xụ mặt. Hình đại thiếu vô tình đắc tội với người làm cơm, đành đáng thương mỗi ngày ăn ít lại.
Nếu chưa từng ăn cơm do Du An Đồng làm cũng không sao, nhưng đã nếm qua rồi thì dẫu sơn hảo hải vị có trong miệng cũng nhạt nhẽo không khác nước ốc.
Thời điểm Kỳ Cảnh Diệu nhắc tới Du An Đồng có dùng hai từ “bà xã” để trêu chọc Hình Lệ Hiên, bởi y biết thằng bạn tốt của y căn bản không muốn kết hôn.
Nhưng bất ngờ là Hình Lệ Hiên không phản bác, nghe xong lời hắn, trực giác liền cho y biết nhất định đã có chuyện xảy ra: “Nói nghe xem, có chuyện gì thế?”
Kỳ Cảnh Diệu là một tên lắm mồm, siêu lắm mồm nữa là khác. Hình Lệ Hiên chắc chắn nếu hắn khai ra, trong vòng ba ngày toàn bộ người quen sẽ biết hết. Vì thế hắn lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”
“Chán thế.” Kỳ Cảnh Diệu bĩu môi, “Không lâu nữa nhà tao sẽ khai trương một quán bar, lúc đó nhớ ghé nha.”
“Để sau đi.” Hình Lệ Hiên đem đồ ăn trêи bàn bỏ vào thùng rác, do dự một lát mới hỏi, “Thường tặng quà gì sẽ khiến người ta thấy vui vẻ?”
“Mày muốn tặng tao quà?!” Kỳ Cảnh Diệu thụ sủng nhược kinh (3), từ khi nào Hình đại thiếu lại tốt bụng với y như thế.
Y thả chân xuống, đứng dậy đi hai bước, “Mày không nhắc tao cũng quên mất tháng sau là sinh nhật tao. Tự nhiên săn sóc như thế khiến tao hơi không quen thật, quà chỉ là vật chất, cái gì tao cũng nhận hết. Rảnh rỗi anh em tụ họp nói chuyện là tao vui rồi.”
Kỳ Cảnh Diệu nói xong, Hình Lệ Hiên mới nhớ sinh nhật y sắp đến, thoáng chột dạ trầm mặc vài giây, “Biết rồi.”
Cúp điện thoại, Kỳ Cảnh Diệu bắt đầu nhắn tin vào group bạn bè của mình.
Kỳ Cảnh Diệu: Sinh nhật năm nay của lão tử phải làm thật lớn!
Bao Tế: Mày động kinh hả thằng khùng kia?
Ngụy Triết Quân: Đại thọ tám mươi tuổi?
Kỳ Cảnh Diệu: Hồi nãy Hình Lệ Hiện hỏi tao muốn quà gì đó, nhìn người ta rồi nhìn lại hai thằng bây coi. Đều là anh em mà sao như giếng mương với biển cả quá vậy! Tự kiểm điểm bản thân đi hỡi nhưng con người ngốc nghếch.
Bao Tế: Ăn uống thì thế nào?
Ngụy Triết Quân: Tao với mày góp tiền tặng nó một bàn đậu phộng. Xàm riết quen!
Hình Lệ Hiên: …
Buổi tối, lúc Du An Đồng chuẩn bị đi tắm liền phát hiện, tủ quần áo trống trải trước đây đã được lấp đầy với vô số bộ đồ khác nhau. Cậu cầm lên ngắm nghía một lát, cảm thấy kϊƈɦ thước này có hơi nhỏ so với Hình Lệ Hiên, ướm thử lên người chợt nhận ra hình như khá vừa với mình.
Du An Đồng nghiêng đầu suy nghĩ, môi bỗng nhiên nhếch cao lên. Cẩu nam nhân, muốn lấy lòng thì nói thẳng đi, còn bày đặt tặng quà, đồ muộn tao.
Du An Đồng cầm vài bộ, cố ý chạy sang phòng tập thể hình, hỏi Hình Lệ Hiên: “Quần áo này là của ai thế? Tự nhiên chất đầy trong tủ.”
Hình Lệ Hiên liếc mắt, điều chỉnh hô hấp tiếp tục chạy bộ, “Mua cho cậu.”
Du An Đồng dựa vào máy chạy bộ cản trở hắn, cao ngạo nói: “Nói xin lỗi đi, em tha thứ cho anh.”
Mấy ngày nay tuy cậu và Hình Lệ Hiên không tách giường, nhưng vì cãi nhau, không được ôm không được chịch khiến cậu hết sức khó chịu, nhịn tới muốn hỏng đầu luôn. Hiện tại nếu Hình Lệ Hiên đã chủ động lấy lòng, Du An Đồng cũng xuôi theo dòng nước cho đối phương một bậc thang.
Hình Lệ Hiên từ trêи máy chạy bộ bước xuống, nhìn bộ dáng ngạo kiều của Du An Đồng trong lòng vô cùng ngứa ngáy nhưng vì miếng ăn, hắn đành thỏa hiệp: “Tôi sai rồi, xin lỗi cậu.”
“Tạm được.” Du An Đồng hài lòng, nhào tới lồng ngực Hình Lệ Hiên lẩm bẩm, “Ông xã đáng ghét, đã bảo không được ăn hϊế͙p͙ em, nếu có lần sau không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Người thật sự bị ăn hϊế͙p͙ – Hình tổng: “…”
Gần đây không bị Du An Đồng quấy rầy, đột nhiên lại nghe cậu nũng nịu gọi ông xã, Hình Lệ Hiên rợn người dựng tóc gáy không quen.
Bái phục! Làm thế quái nào một người đàn ông muốn dễ thương liền có thể dễ thương ngay được cơ chứ.
Nhiều ngày không cùng Hình Lệ Hiên thân thiết, Du An Đồng ôm cổ hắn ngọt ngào hô, “Ông xã, dỗ ngọt em một câu xem?”
Hình Lệ Hiên nghiêm mặt hỏi: “Dỗ ngọt như thế nào?”
Du An Đồng bỗng nhớ tới nội dung một cuốn tiểu thuyết ngốc sủng bạch ngọt trước đây cậu từng xem.
Ngượng miệng quá đi mất.
Đôi mắt phượng phong tình vạn chủng liếc nhìn Hình Lệ Hiên sau đó cậu nhanh chóng vùi đầu vào ngực hắn.
Nhịn cảm giác xấu hổ xuống, Du An Đồng nhỏ giọng yêu cầu: “Ông xã gọi em là cục cưng được không?”
Hình Lệ Hiên nghe thế tê hết da đầu, làm sao hắn có thể nói ra cái xưng hô buồn nôn này đây.
Trầm mặc một lát, Hình Lệ Hiên trực tiếp khiêng Du An Đồng về phòng ngủ, dùng toàn bộ thân thể “dỗ ngọt” đối phương.
Đôi khi so với ngôn ngữ, hành động lại thường hiệu quả hơn.
Sau một trận điên long đảo phượng, Hình Lệ Hiên nhắc lại chuyện hot search, “Cậu yên tâm, tôi sẽ cho người đè tin này xuống.”
Du An Đồng sắp đi vào giấc ngủ, nghe xong kinh sợ ngồi dậy, “Hình Lệ Hiên, anh có thù với em đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường đáng yêu.
Du An Đồng: “Giúp em đốt lửa to lên chút.”
Hình Lệ Hiên: “Tôi kêu người dập hot search.”
Du An Đồng: “Đậu má tui cắn chết anh!”
Note:
(1) 大 V (nguyên văn): thường để tránh mạo danh, Weibo đã đưa ra những quy định nghiêm ngặt về các tài khoản được cộng đồng quan tâm.Tài khoản người nổi tiếng được tặng huy hiệu màu cam (chữ “V”). Trong khi tài khoản của các tổ chức và công ty có huy hiệu màu xanh da trời.
(2) Doanh Tiêu Hào: hay còn gọi là Blogger, thuật ngữ này dùng để chỉ những người dùng việc mua bán, tiếp thị tin tức trêи mạng để kiếm tiền. Các tài khoản doanh tiêu hào có thể do một cá nhân hoặc do nhiều người cùng quản lý, họ có thể hoạt động tự phát theo sở thích hoặc được “nuôi” bởi 1 công ty hay đoàn đội nào đó.
(3) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ