Đọc truyện Mộc Ngọc Thành Ước – Chương 11
Nếu xem tiền tài
trong thiên hạ là một thạch[30], thì Tiền gia đã độc chiếm tám phần.
[30] thạch: đơn vị dung tích, 1 thạch = 100 lit.
Câu thành ngữ bị bóp méo này, vừa vặn là ví dụ minh họa cho
thiên hạ đệ nhất thủ phủ Tiền gia.
Một con phố dài này, đều địa bàn của Tiền gia, hai bên trái
phải san sát đầy gánh rong cửa hàng, cũng thuộc về Tiền gia, mà cuối phố, cửa
son lớn cao hơn một trượng[31], trước cửa là sư tử bằng đá bạch ngọc, mà tấm
biển bằng gỗ trầm hương, cho dù trời tối, ánh vàng từ hai chữ được khảm vàng
vẫn chiếu sáng ngời.
[31 trượng]: 1 trượng = 3, 33 mét.
n Tang đi tới đây, liền dừng bước.
Đây là nhà của
nàng.
Là nơi sinh ra
nàng, nuôi dưỡng nàng suốt mười bảy năm trời.
Nếu thay bằng
những người khác, có mấy ai bỏ được vinh hoa phú quý như vậy?
Nhưng người con
gái danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ kia, lại có thể dứt bỏ không chút suy
nghĩ.
Trước khi gặp
Tiền Tụy Ngọc, tuy chàng đã từng nghe thấy kỳ danh của nàng, nhưng trong lòng
vẫn luôn nhận định nàng chẳng qua là một thiếu nữ ngu ngốc được người ta đồn
thổi mà thôi, ngoại trừ chút hiểu viết về thi họa âm luật, bàn chuyện phong hoa
tuyết nguyệt ra, thì chẳng có chút thú vị này. Ai ngờ sau khi gặp mới biết
được, suy nghĩ này thật quá sai lầm.
Nàng tuy chưa
trải nghiệm chuyện đời, lại hiểu kham khổ nhân gian; tính cách mặc dù cao ngạo,
lại không đỏng đảnh, học gì cũng rất nhanh, chỉ cần được dạy qua một lần là
biết; tìm kế sinh nhai không dễ, nàng lại biết cách làm sao có thể kiếm tiền dễ
dàng nhất, lại không phải là loại thiên kim chỉ biết nói mà không biết
làm…Nhưng mà, tất cả những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng nhất
là, nàng có tính cách kiên nghị như thế, có thể có mối tình thâm cố chấp không
hối hận như thế. Thâm tình ấy như sóng biển, quét đến không cho chàng đào
thoát, cũng không thể ngăn cản.
Nhà thương nhân,
lại bồi dưỡng ra ba cô con gái với ba tính cách đặc biệt khác xa nhau như vậy,
đương gia chủ mẫu của nó, lại là người như thế nào?
n Tang đứng ngoài
cửa rất lâu, mới đi lên trước, gia đinh thủ vệ khom mình hành lễ, rõ ràng đã
được huấn luyện rất nghiêm chỉnh.
“Tại hạ muốn cầu
kiến Tiền lão phu nhân?”
“Không biết Công
tử xưng hô ra sao?”
n Tang trầm mặc
một lúc, mới đáp: “n Tang.”
Gia đinh vừa nghe
thấy, nhất thời hai mắt trừng lớn. Gã làm bộc tại Tiền gia đã hơn mười năm, tự
nhiên sẽ biết được tên của vị Nhị nữ tế[32] không được thừa nhận kia, chỉ là
chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói hắn là một gã thư sinh nghèo túng, không nghĩ
đến lại là người này. Lại nhìn hắn, mày như núi xa, mắt như ánh sao, khí chất
cao quý, lại có bộ dạng đẹp như vậy!
[32] nữ tế: con
rể.
Lại nhìn hắn vài
lần, mới xoay người vào bẩm báo.
n Tang đứng ngoài
cử đúng thời gian một chum trà, người kia mới quay lại, sắc mặt cổ quái nói:
“Lão phu nhân nói bà không muốn gặp cậu, mời công tử trở về đi.”
n Tang trầm ngâm,
nói: “Ta có chuyện quan trọng cầu kiến, liên quan đến sống chết của Tụy Ngọc,
xin lão phu nhân bỏ qua hiềm khích lúc trước, gặp ta một lát.”
Gia đinh thấy
chàng nói năng khẩn thiết, trong lòng không đành, liền vào bẩm báo lần nữa, lần
này rất nhanh đã trở ra, lắc đầu nói: “Lão phu nhân nói Nhị…nói Tiền Tụy Ngọc
đã từ bỏ quan hệ với Tiền gia, sống hay chết không liên quan đến bà ấy. Bà ấy
sẽ không gặp, cậu chết tâm đi.”
“Thật sự không
thể thương lượng sao?”
“Lão phu nhân
luôn luôn nói một không nói hai, bà ấy nói không gặp thì tức là không gặp, cậu
đi đi!” Gia đinh đang phất tay vội vàng đuổi người, ai ngờ bóng người trước mắt
thoáng lên một chút, n Tang đã xông thẳng vào trong.
“Á trời, có người
xông vào!” Gia đinh vội vàng hô to, bên trong nhất thời xuất hiện rất nhiều hộ
vệ, Tiền gia hào phú đã lâu, vì phòng có người đỏ mắt ngấp nghé, gây ra chuyện
bất lợi, cho nên đã huấn luyện riêng một đội thủ hộ tinh anh, võ công bất phàm.
Tiếng kêu nhất thời của gia đinh liền gọi bọn họ hiện thân.
Chỉ thấy n Tang
không chút hoang mang, như đi dạo trong sân vắng, ngón tay điểm nhẹ, ống tay áo
khẽ phất, những người tới đều lần lươt bị điểm huyệt, đứng ngây tại chỗ. Sau đó
chàng nhẹ nhàng thoải mái đi vào phòng khách.
Một thiếu nữ mặc
áo xanh hất tung mành nói: “Thật là một nam tử ngông cuồng, Tiền gia há là nơi
để cho ngươi láo xược?” Nói xong trong tay xuất hiện một cây roi, hướng đầu
chàng quất tới, rõ ràng đã đánh trúng đối phương, nhưng không biết vì sao, trên
roi xuất hiện một sức mạnh cực lớn, khiến cả người nàng không tự chủ được mà
ngã sang một bên.
Một bàn tay nhẹ
nhàng đỡ nàng ta lên, giọng nói ôn hòa vang lên bên tai: “Đã đắc tội rồi.” Nói
xong một bàn tay khác vươn đến trước mặt nàng ta, thứ cầm trong tay chẳng phải
là roi của nàng đấy sao? Roi nàng rơi vào tay đối phương lúc nào chứ?
Thiếu nữ mặc áo
xanh lập tức hiểu được võ công mình thua xa người kia, lập tức đỏ bừng mặt lui
ra sau mấy bước: “Ngươi chớ có đắc ý, đợi Thất ca trở về, ngươi sẽ đẹp mặt!”
Lúc này trong nội
đường truyền ra một giọng nói uy nghiêm: “Tứ Nhi, lui xuống.”
Thiếu nữ mặc áo
xanh dậm chân, tuy không cam lòng, nhưng không dám chống đối, vội vàng lui ra
sau. Cứ như thế, trong phòng khách chỉ còn thừa lại một mình n Tang.
Thanh âm trong
nội đường ấy lại vang lên: “Ta đã nói ta không muốn gặp ngươi, ngươi lại xông
vào. Chẳng lẽ ngươi thật sự không đem Tiền gia để vào mắt sao?”
n Tang đem roi
trong tay để trên chiếc bàn bên cạnh, cung kính đáp: “Không dám, tình thế bất
đắc dĩ, xin lão phu nhân thứ tội.”
“Thứ tội?” Tiền
lão phu nhân cười lạnh một tiếng, “Lão thân sao dám trị tội đại ca thủ lĩnh của
Hoàng Kim Nhãn chứ.”
Sắc mặt n Tang
đột biến, thấp giọng nói: “Vãn bối không còn là đại ca Hoàng Kim Nhãn từ rất
lâu rồi.”
Trong nội đường
trầm mặc trong một lát, sau đó: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
“Tụy Ngọc sinh
mệnh đang bị đe dọa, u tiền bối chẩn trị cho nàng xong, khai một phương thuốc
cần ba thứ, trong đó có một là một máu của lão phu nhân.”
Tiền lão phu nhân
nghe xong lại cười lạnh, “Hắn cũng thật hảo tâm, cứu này cứu kia, thực xem mình
là Tiết Thắng cơ đấy.”
Hai hàng chân mày
của n Tang hơi nhếch lên, đối với phản ứng máu lạnh của Tiền lão phu nhân, dự
cảm bất an dần nảy lên trong lòng. Bà ta là bà nội của Tụy Ngọc, cho dù lúc
trước Tụy Ngọc không nghe theo lời khuyên của bà mà bỏ nhà ra đi, gây ra hổ
thẹn cho Tiền gia, nhưng còn có gì quan trọng hơn quan hệ huyết thống? Vì sao
bà ta nghe tin dữ của cháu gái mình thì vẫn cứ châm chọc khiêu khích, không
chút đếm xỉa?
Trong đầu óc
không khỏi hiện lên tình cảnh lúc mới quen Tụy Ngọc, nàng nói với chàng: “Chúng
ta đều là người giống nhau.”
Quả thực giống
nhau, cô độc giống nhau, không được người yêu thương, quật cường giống nhau,
cũng giống nhau ở chỗ toàn thân đều là vết thương…
Tụy Ngọc…Trong
lòng n Tang thầm gọi một tiếng, khi nâng đầu lên, trong mắt lại là một mảnh
trong veo. Chàng cất cao giọng nói: “Lão phu nhân, xin bà nể tình dù sao Tụy
Ngọc cũng là cốt nhục Tiền gia, cứu nàng một mạng. Những chuyện đã qua, đều là
sai lầm của vãn bối, xin bà hãy cứu nàng một mạng!” Nói xong, nhẹ nhàng nhấc
vạt áo lên, chậm rãi quỳ xuống.
Chàng vừa quỳ
xuống, trong nội đường nhất thời dâng lên những tiếng kinh hô, mấy người nữ tử
che miệng lại, ngơ ngác nhìn nhau. Mà lão phụ nhân mặc cẩm y cũng ngẩn ra, trăm
triệu không ngờ đến việc chàng sẽ làm như vậy.
Bà đứng lên, dùng
long đầu trượng chậm rãi nhấc mành lên, đi đến trước mặt n Tang, nhìn chàng,
không nói một lời.
n Tang không
ngẩng đầu, chỉ quỳ thẳng ở đó.
Tiền lão phu nhân
nhướn mày hỏi: “n Tang, đây là lần thứ mấy ngươi quỳ xuống trước mặt người ta?”
“Lần đầu tiên.”
“Ngươi không thấy
nhục nhã sao?”
“Thay thê tử xin
thuốc, sao lại nói nhục nhã?” n Tang cay đắng cười, “Trên thế gian này, có gì
còn quan trọng hơn nàng chứ?”
Tiền lão phu nhân
nhìn chàng chằm chằm, “Cho dù là dùng tự tôn của ngươi, hoặc là mạng sống của
ngươi để đổi?”
Rốt cục n Tang
cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, nơi đó có
cái gì? Tính toán? Cảm động? Chần chờ? Đều có cả. Chỉ không có mỗi thương tiếc.
Người sắp chết là
cháu gái ruột của bà ta, vì sao nửa điểm đau lòng bà ta đều không có?!
Chàng trầm giọng
đáp: “Phải.”
Tiền lão phu nhân
bỗng nhiên cười, nụ cười rất phức tạp, cũng tràn ngập hoài niệm: “Tốt. Ta là
thương nhân, nói theo cách thương nhân, tuy rằng một giọt máu của ta chẳng tính
là cái gì, nhưng nếu lấy đi cứu mạng, giá trị tự nhiên bất đồng. Ngươi muốn máu
của ta, thì mang thứ có giá trị ngang bằng tới trao đổi đi.”
n Tang trầm mặc
rất lâu, mới mở miệng hỏi: “Bà muốn thứ gì?”
Tiền lão phu nhân
nói từng chữ từng chữ: “Ta muốn chiếc nhẫn Thất Bảo của Hoàng Kim Nhãn.”
Sắc mặt n Tang
nhất thời thay đổi, lại ngẩng đầu nhìn lên, đèn đuốc sáng rực phòng khách, bóng
dáng Tiền lão phu nhân lại như rơi vào bóng đêm, duy chỉ có đôi mắt, là sáng
đến bức người.
Tốt, tốt lắm Tiền
lão phu nhân! Thật hay cho người cầm quyền một tòa thủ phủ! Thật hay cho một nữ
nhân uy phong mấy chục năm thương hải cũng không ngã!
Nếu vào bảy trước
khi gặp phải một nhân vật như vậy, chàng sẽ tràn ngập ý chí chiến đấu, quyết
thắng thua đến cùng, nhưng bảy năm sau, bà ta chẳng qua cũng chỉ là bóng dáng
khi xưa của chính chàng, cũng không từ thủ đoạn nào như vậy, thông minh nhưng
bạc tình như vậy.
n Tang chậm rãi
đứng lên nói: “Ấy có gì khó.”
Tiền lão phu nhân
nhướn mày nói: “Ngươi đã suy xét kỹ chưa? Ngươi biết chiếc nhẫn Thất Bảo đối
với Hoàng Kim Nhãn và hắc đạo giang hồ có ý nghĩa là gì rồi.”
n Tang đáp, “Ta
biết đối với người khác nó đại diện cho tổ chức ám sát nguy hiểm và thần bí
nhất giang hồ, ai có được nó, tương đương với việc có được một vương quốc dưới
lòng đất, có được thế lực đối kháng với triều đình. Nhưng mà, ta cũng biết nó
đối với ta mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”
Tiền lão phu nhân
lộ ra vẻ động dung.
n Tang thở dài,
không chút dao động nói, “Ta là Mộc tiên sinh, Mi Sơn Mộc tiên sinh.”
***
Chiếc nhẫn Thất
Bảo, dưới ánh đèn trông thật lộng lẫy chói mắt, khi đeo trên ngón tay cái, lại
quyền quý bức người.
Thiếu nữ mặc áo
xanh ở bên cạnh chăm chú nhìn nói, hỏi: “Đây chính là tín vật hiệu lệnh Hoàng
Kim Nhãn ạ?”
“Đúng vậy.” Tiền
lão phu nhân khẽ mỉm cười, “Tuy rằng Liễu Thư Mi đã chết, n Tang lại không rõ
tung tích, Hoàng Kim Nhãn bây giờ đã năm bè bảy mảng, nhưng mà chỉ cần chiếc
nhẫn này xuất hiện, bọn hắn rất nhanh lại có thể tập hợp lại. Những người này
đều là tội phạm chạy trốn, lại có một thân bản lĩnh rất tốt, có thể lợi dụng
được, sẽ là con át chủ bài bí mật nhất bảo mệnh cho Tiền gia.”
“Tiền gia còn cần
cái này sao? Đã có Đông cung Thái tử…”
Thiếu nữ áo xanh
còn chưa nói xong, đã bị Tiền lão phu nhân thản nhiên cắt ngang: “Tứ Nhi con
phải nhớ kỹ, vô luận lúc nào, quá ỷ lại người khác đều rất ngu xuẩn. Thỏ khôn
có ba hang, còn huống chi là Tiền gia?”
Tứ nhi lập tức lộ
ra thần sắc thụ giáo, rồi lại nhịn không được nói: “Cái gã… n Tang kia, lại dễ
dàng vì Nhị biểu tỷ mà đưa nó cho bà, có thể thấy được, hắn đối với Nhị biểu tỷ
thật sự rất tốt!”
Tiền lão phu nhân
nghe xong lời này lại không nói gì một hồi lâu, giữa hàng lông mày cũng hiện
lên vẻ nghi hoặc, cuối cùng nói: “Thật ra cũng đáng tiếc. Người này nếu kiếp
này không gặp Tụy Ngọc, tất có thể trở thành một đời kiêu hùng, cho dù có muốn
thay đổi triều đại của hoàng tộc, cũng không phải không có khả năng. Mà Tụy
Ngọc kiếp này nếu không gặp hắn, cũng có thể an nhàn sống hết đời, không phải
chịu nhiều khổ như vậy…Đáng tiếc ông trời lại càng muốn hai người gặp nhau,
đúng thực là oan nghiệt.”
Tứ Nhi cẩn thận
dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ bà nội vẫn chưa tha thứ cho Nhị biểu tỷ sao?”
Tiền lão phu nhân
cười: “Cái gì mà tha thứ hay không chứ, con bé cũng không làm sai gì cả. Chỉ
là, nó gả cho một người như thế, lúc trước ta thừa nhận là bất đắc dĩ, cho nên
mặt ngoài đành phải giả vờ giả vịt, phân rõ giới tuyến với nó. Ta thừa nhận,
trong ba đứa cháu gái ta thiên vị nhất, cũng thương nhất là Bảo Nhi, nhưng
không có nghĩa là ta không thích Minh Châu và Tụy Ngọc. Chờ con đến tuổi
ta thì sẽ hiểu được, rất nhiều chuyện không cần nói ra miệng…”
Tứ Nhi cười nói, “Con biết thật ra bà nội miệng cứng lòng
mềm, khi Nhị biểu tỷ ẩn cư trên Mi Sơn, đều là bà nội phái người âm thầm đi mua
thư họa và hàng thêu của tỷ ấy cả mà.”
Tiền lão phu nhân khẽ thở dài: “Nha đầu ấy, vẫn tự cho là
mình giỏi lắm, lại không nghĩ xem, mấy năm nay còn ai chịu bỏ tiền ra mua mấy
thứ không thể ăn cũng không thể dùng đó nữa chứ. Trên đời này người học đòi văn
vẻ, dù sao cũng còn quá ít.”
Tứ Nhi định nói thêm, Tiền lão phu nhân đã khua tay: “Ta
mệt, gọi Phù Dung vào hầu hạ, con cũng sớm trở về nghỉ ngơi chút đi.”
“Dạ.” Tứ nhi khom
người lui ra.
Tiền lão phu nhân
dùng bàn tay mang chiếc nhẫn Thất Bảo kéo ngăn kéo dưới bàn, từ trong lấy ra
mấy bức họa được cuộn tròn, mở ra, không ngoại lệ, lạc khoản bên dưới đều là
‘Mi Sơn Ngọc phu nhân’.
Ngọc phu
nhân…Ngọc phu nhân…
Trong lòng bà lặp
đi lặp lại cái tên này mấy lần, lộ ra một nụ cười khổ, “Con cháu có phúc của
con cháu, lời này quả thực không sai. Lúc trước ta biết con đi theo hắn nhất
định sẽ chịu khổ, cho nên mới nhẫn tâm không cho phép con tiếp tục như thế, không
nghĩ đến con lại bỏ trốn… Con lớn rồi, ta không quản được nữa, hy vọng qua được
cửa ải này, thực là khổ tận cam lai… Khó cho hắn cũng tri tâm với con như vậy,
cũng tốt, cũng tốt…”
***
Ba giọt máu lần
lượt rơi vào chén sứ men xanh, lại đem thuốc đã sắc đổ vào, màu đỏ nháy mắt đã
biến mất không thấy.
Tiền Bảo Nhi bưng
nó đi về phía giường, n Tang lại nói: “Để ta.” Nói xong mặc nàng có chịu hay
không, cũng lấy chén thuốc trên tay nàng đi.
Tiền Bảo Nhi mắt
ngọc lưu chuyển, quyết định chừa gian phòng này lại cho đôi uyên ương mệnh khổ.
Mới vừa ra cửa, liền thấy u Phi đứng dưới một thân cây. Nàng cười hì hì gọi một
tiếng sư phụ, đi qua hỏi: “Sư phụ đang nhìn gì vậy ạ?”
u Phi đưa một
phong thư cho nàng, Tiền Bảo Nhi cầm lấy đọc vài lần, liền bật cười ‘khì khì’,
đang cười lại nhìn thấy sư phụ dở khóc dở cười nhìn mình, liền nháy mắt mấy cái
nói: “Như vậy không tốt sao ạ?”
“Con làm vợ người
ta đã có hơn sáu năm, sao tính tình vẫn giống như trẻ nít như vậy chứ?”
“Sư phụ là mắng
xiên mắng xỏ con càn quấy sao ạ? Nhưng mà con càn quấy như vậy, chẳng phải
người cũng phối hợp với con hay sao?” Tiền Bảo Nhi le lưỡi, “Con chỉ là quá
giận mà thôi, Nhị tỷ một mình lẻ loi hiu quạnh ở Mi Sơn, ngược lại, hắn lại
biến thành Công tử được người đời tán thưởng, đặt trong tay sợ ngã, ngậm trong
miệng sợ tan… Cho hắn đi ăn chút khổ cũng là xứng đáng. Hơn nữa con làm vậy,
cũng là tốt cho hai người về sau mà thôi.”
“Là là là, con
thông minh nhất.” Trong ngữ khí của u Phi không hề che giấu sự sủng nịch.
Tiền Bảo Nhi khẽ
mỉm cười nói: “Năm đó Dương Quốc cữu sợ n Phi quá được sủng ái mà uy hiếp đến
địa vị hoàng hậu, lại cộng thêm xưa nay vốn không hợp với n gia, liền gài bẫy
vu cáo n gia tạo phản, lão già hoàng đế kia cũng hồ đồ, gây ra sai lầm lớn như
vậy. Còn hại cả phi tử mình yêu thương nuốt hận tự sát. Những năm gần đây Quốc
cữu vẫn bí mật truy giết tiểu hoàng tử đã chạy trốn năm đó, hoàng đế cũng chẳng
hay biết gì, n Tang đi một chuyến vào hoàng cung này, tuy rằng không nhận tổ
quy tông, nhưng để cho hoàng đế nhìn thấy hắn, nhất định sẽ truy cứu chuyện hắn
bị đuổi giết bấy lâu, xem ra Quốc cữu nhất định sẽ gặp xui xẻo, nhược điểm sẽ
rơi vào tay thái tử tỷ phu. Về phần bà nội, con biết bà sẽ không buông tha cho
cơ hội tốt như vậy, vừa có được át chủ bài, lại triệt để làm tan rã thế lực n
Tang, lần này hắn thật sự sẽ hai bàn tay trắng, không còn đường lui. Ba giọt
máu này, làm thuốc dẫn là giả, nhưng làm thuốc cứu mạng là thật.”
u Phi như có như
không nhìn về sau lưng nàng, thấp giọng nói: “Chỉ sợ sự tình còn chưa kết thúc
đâu.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tiền Bảo Nhi quay
đầu, thì nhìn thấy Cố Minh Yên đi về phía nàng.
“Cố đại tiểu thư,
thức dậy sớm thật nha.”
Cố Minh Yên đi
thẳng đến trước mặt nàng, trên gương mặt tái nhợt không có nụ cười, “Tỷ tỷ
ngươi tỉnh lại chưa?”
“Nếu tỷ tỷ ta
tỉnh, có phải ngươi có chuyện muốn nói với tỷ ấy không?”
“Không phải với
nàng ấy, mà là cùng Công tử.”
“Hẳn là ngươi nên
biết, hắn không phải Công tử.”
“Ngươi không
thấy, bất kể như thế nào, chàng đều mắc nợ ta một câu trả lời thỏa đáng sao?”
Tiền Bảo Nhi cười
nói: “Trên đời này ai mắc nợ ai, ai phụ ai, nếu muốn tính toán, thì làm sao kể
hết ra được?”
“Nhưng ta không cam lòng!” Cố Minh Yên mím chặt môi, u ám
nói, “Ta không cam lòng mất đi như thế. Chàng nói sẽ thành thân cùng ta, chính
miệng chàng đã đồng ý!”
Tiền Bảo Nhi nhún vai, vô cùng nhàm chán nói: “Cũng có lý.
Vậy ngươi hãy đi tìm Công tử mà lý luận, chẳng quan ngàn vạn lần đừng một khóc
hai nháo ba thắt cổ, thường thì nói, chỉ có nữ nhân ngốc mới làm những chuyện
như vậy mà thôi.”
Cố Minh Yên oán hận trừng nàng vài lần, đi vào phòng Tiền
Tụy Ngọc, Tiền Bảo Nhi nhìn bóng lưng nàng ta, có chút đăm chiêu suy nghĩ, lúc
này trên vai lại bị vỗ nhẹ một cái, một người cười hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”
Mắt nàng sáng lên, quay đầu, khi nhìn thấy nam tử đứng bên
cạnh mái hiên vắng lặng, nhất thời cười duyên một tiếng, bổ nhào vào câu lấy cổ
hắn, “Chàng có thể biết được à!”
“Ta thấy mắt nàng không ngừng xoay chuyển, liền biết nàng
nhất định đang nuôi ý xấu gì đấy, nói đi, lần này lại tính gì đấy?”
“Được rồi, ta biết chẳng có chuyện gì giấu được chàng cả. Ta
cảm thấy cái cô Cố đại tiểu thư này cũng thật đáng thương, đang nghĩ giúp nàng
một phen……”
Lời nàng còn chưa nói xong, nam tử đã lấy một cây quạt từ trong
tay áo nàng ra, ký nàng một cái, “Đừng lo chuyện không đâu!”
“Nhưng –”
“Không nhưng gì cả. Sơn Tây Toại Tử môn bên kia xảy ra phiền
toái, nếu nàng cảm thấy nhàm chán, có thể đi quản cũng được.” Nam tử nói xong
liền kéo tay nàng bảo, “Đi đi.”
Tiền Bảo Nhi mở to hai mắt nói: “Cái gì? Đi bây giờ? Nhị tỷ
tỷ ấy…”
Đầu lại bị cây quạt khẽ ký một cái nữa, “Nàng ấy đã có Nhị
tỷ phu nhà nàng lo, nàng ở đây chỉ càng thêm loạn, đi đi.”
Hai bóng người nhoáng lên, gió thổi qua cây ngô đồng, lá rơi
lác đác, mà trong đất trời, đã không còn thấy tung tích hai người đâu cả.
***
Uống xong hết một chén thuốc, Tiền Tụy Ngọc vẫn chưa thấy
tỉnh. n Tang cầm lấy tay nàng, tầm mắt dừng lại thật lâu trên mặt nàng, những
ký ức đã từng một lần đánh mất lại được nhặt trở về, cho đến giờ khắc khi tái
kiến gương mặt này, từng hình từng ảnh mới hiện lên cụ thể.
“Bính túy duyên thâm thiển, chẩm kham bỉ mục từ?” n Tang nhẹ
nhàng cười, “Thực không nghĩ đến, sau khi kết thúc cuộc thi ở Hồng lâu nàng lại
tới tìm ta, hơn nữa nguyên do tìm ta lại quang minh chính đại như vậy – bảo ta
bình luận tác phẩm mới của nàng. Nếu người trong thiên hạ biết chỉ vì một câu
không được của ta, mà một tâm huyết khác của tác giả Phượng Hoàng đài bị bỏ
mặc, không mắng chết thì cũng ghen tị chết ta…”
Cố Minh Yên ở ngoài cửa đang muốn đi vào chợt dừng bước, cắn
môi dưới, lẳng lặng nghe.
“Sau đó không biết làm sao Phi Ưng thần bộ lại biết được
chốn trú thân của ta, bởi vì bận tâm đến nàng, ta bị Đoạn Mệnh tác của hắn móc
phải, khi được nàng băng bó vết thương cho thì ta thấy tay nàng run lên, ta
bỗng nhiên ý thức được chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau. Nàng
là thiên kim tiểu thư nhà hào phú, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không biết mưa gió
bên ngoài. Mà ta, là một kẻ lang bạt chân trời, lưng đeo huyết hải thâm cừu,
nàng ở cạnh ta, sẽ chỉ càng cuốn sâu vào thị thị phi phi, nói ta ích kỷ cũng
được, yếu đuối cũng được, cách duy nhất ta có thể làm lúc ấy chính là trốn
tránh mà thôi.”
n Tang thở dài, ánh mắt lướt qua gương mặt mái tóc nàng, lại
đến tay nàng, “Ngày ấy, nàng liền chứng minh với ta nàng không phải kẻ vô dụng,
nàng vào một nhà cầm hành, đánh đàn, gảy từ khúc này sang khúc khác, ta nhìn
thấy ngón tay nàng chảy máu, mà xung quanh lại rất nhiều người nghỉ chân nghe.
Trong mắt ta lúc ấy chỉ nhìn thấy tay nàng đổ máu, nhưng máu này như đổ trong
lòng ta, thế là ta biết, ta trốn không thoát.”
Chàng vươn tay, chậm rãi vuốt ve mặt nàng, “Ngày đó là ngày
mà ta thống hận nhất từ trước đến nay, sau này ta có từng nói với nàng chưa
nhỉ? Chúng ta đều cẩn thận dè dặt, không đề cập đến chuyện xảy ra đêm hôm ấy,
nhưng mà nó vẫn như một cây gai cắm trong lòng ta, mỗi lần nghĩ đến là lại đau
nhức. Đó là ông trời trả thù ta, trả thù sự nhát gan cũng như tự phụ của ta,
cho nên để cho người mà ta yêu thương nhất nhận lấy thương tổn như thế! Tụy
Ngọc, thật xin lỗi…Ta vẫn muốn nói với nàng, thật xin lỗi…”
Giọng của n Tang càng trở nên nghẹn ngào, Cố Minh Yên đứng
ngoài cửa cố sống cố chết bắt lấy khung cửa, hiện giờ nàng không biết trong
lòng mình là cảm giác gì nữa.
“Thế là ta triệt để thần phục, ta không dám do dự nữa, bởi
vì nếu cứ giãy dụa nữa, có thể nàng sẽ phải càng chịu tổn thương lớn hơn. Thiên
hạ tính cái gì? Giang sơn thù hận, sao có thể vượt qua được một tri kỷ hiểu ta
thích ta thương ta được? Tụy Ngọc, ta có từng nói với nàng chưa, gặp nàng là
may mắn duy nhất trong cuộc đời này của ta, những ngày sống cùng nàng tại Mi
Sơn là quãng thời gian vui vẻ nhất. Không có thù hận, không có hỗn loạn, không
có tất cả tất cả, chỉ có hai chúng ta.” Chàng nắm tay nàng đặt lên bờ môi, vô
hạn thê lương nói, “Ai ngờ trời không toại lòng người, chuyện gì đến cũng đến,
nàng vì cứu ta, lại lựa chọn để ta quên nàng, Tụy Ngọc, sao nàng nhẫn tâm như
vậy? Sao nàng lại nhẫn tâm với ta như vậy, cũng nhẫn tâm với chính mình như
vậy? Nếu cả đời ta không nhớ ra nàng thì làm sao bây giờ? Nếu cả đời này ta
không có cơ hội tái kiến nàng thì làm sao đây? Chẳng lẽ nàng muốn ở tại Mi Sơn
ấy cả đời sao? Tụy Ngọc…Tụy Ngọc…”
Chàng gọi tên nàng, như gọi thứ quý báu nhất trong sinh mệnh
mình, cẩn thận, dè dặt, tràn ngập tình cảm, rồi lại vô hạn bi thương. Bọn họ là
vậy, lúc trước là nàng một mực theo đuổi chàng, chàng thì một mực trốn chạy,
không dễ dàng lắm mới được ở bên nhau, tai họa bất ngờ ập đến, bị đày đọa, từ
nay về sau trời nam đất bắc, chàng quên nàng, còn nàng lại một mình lưu giữ ký
ức ấy, thật quá tàn nhẫn.
Ông trời, quá tàn nhẫn!
“Trên Mi Sơn, khi ta tái kiến nàng, nàng nói ta cho biết tên
thanh kiếm ấy, ta nhìn vào mắt nàng, cảm thấy giống như đã từng quen biết. Sau
đó lại điền khuyết bài thơ kia, rồi mang nàng về Phỉ Thúy sơn trang, Tụy Ngọc,
sao nàng có thể trơ mắt nhìn ta đứng trước mặt mình mà không nói lấy nửa lời?
Sao nàng có thể làm thế? Ta cô phụ nàng, cho dù không phải là ta cam tâm tình
nguyện, nhưng vẫn cô phụ nàng a!” Ngữ khí n Tang chợt kích động lên, chàng cầm
chặt tay nàng nói: “Cho nên, nếu lần này nàng không qua được, ta tuyệt đối sẽ
không sống, ta sẽ đi cùng nàng, cái gì mà an nhàn, vui vẻ, hạnh phúc, gặp quỷ,
ta không có nàng lấy đâu ra hạnh phúc đây? Nàng chính là hạnh phúc của ta!”
Ngoài cửa vang lên tiếng nức nở, cả người n Tang chấn động,
sau đó chậm rãi bình tĩnh lại, quay đầu hỏi: “Là Minh Yên sao?”
Cố Minh Yên lệ rơi đầy mặt bước vào.
n Tang thở dài, lau mặt nói: “Nàng ở bên ngoài đều nghe thấy
cả rồi?”
“Ừ.”
“Vậy nên…”
n Tang còn chưa nói xong, Cố Minh Yên liền xông tới ôm chặt
cổ chàng nói: “Không cần, không cần nói xin lỗi với ta, ta không cần chàng xin
lỗi! Ta biết chàng và tỷ ấy từng là phu thê, giữa các ngươi có tình cảm, nhưng
mà, giữa chúng ta cũng có mà, đúng không, Công tử? Đừng vứt bỏ ta, ta… ta đồng ý làm tiểu! Chỉ cần
chàng đừng vứt bỏ ta…”
n Tang cười khổ
lắc đầu, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra nói: “Minh Yên, nàng ngồi xuống, nghe ta
nói.”
Cố Minh Yên theo
lời ngồi xuống cạnh mép giường.
n Tang chăm chú
nhìn nàng, qua một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Minh Yên, nàng nghe ta nói, Vô
Song Công tử mà nàng ngưỡng mộ, hắn không phải ta.”
“Sao chàng lại
không phải là chàng được chứ, đó căn bản là chàng!”
n Tang lắc đầu
nói: “Không, hắn không phải. Nhân vật Vô Song Công tử mà Hiên Viên lão nhân một
tay đắp nặn, tất cả được tạo ra theo sở thích của ông ấy. Vô Ngân thích chơi
{Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại ..com – gác nhỏ cho người yêu sách.}
cờ, nhưng bình sinh ta ghét nhất chính là chơi
cờ; Vô Ngân không biết thổi tiêu, nhưng ta biết; Vô Ngân không thích ăn ớt với
tỏi, nhưng ta thích; Vô Ngân dịu dàng hòa nhã, sẽ nghĩ cho người khác, mà ta sẽ
không…Những điều này không quan trọng, điều quan trong nhất là, Vô Ngân không
nhớ được Tụy Ngọc, nhưng ta nhớ được.”
Cố Minh Yên há
hốc mồm, lại không nói ra lời.
“Nàng vĩnh viễn
sẽ không biết đến tột cùng ta và Tụy Ngọc đã trải qua những chuyện gì, duyên
phận chính là như thế, chỉ có người nào trải qua những chuyện đó với nàng, mới
có thể đi vào và chiếm giữ lấy sinh mệnh nàng, từ nay về sau vô luận có bao
nhiêu người nữa, bỏ qua người ấy, liền bỏ lỡ cả một đời. Sau khi ta trở thành
Thủy Vô Ngân, ta gặp được nàng, nàng có biết vì sao ta sẽ dung túng nàng, thích
nhìn nàng nổi giận, đập bình hoa, đánh đàn, hay đứng dưới tàng cây như thế
không? Bởi vì đó, đều là thói quen của Tụy Ngọc, trên nàng có bóng dáng của
nàng ấy, ta nhìn thấy bóng dáng như thế, cho nên mới cho rằng đó là thứ mà mình
mơ tưởng, nhưng mà, bóng dáng mãi chỉ là bóng dáng, nó không phải thật sự, cũng
sẽ không trở thành loại ấm áp mà ta cần. Cho dù không có Tụy Ngọc, cho dù ta
không khôi phục ký ức, sự kết hợp của chúng ta vẫn mãi là bi kịch. Câu này nói
ra thật hết sức tàn nhẫn, cũng rất ích kỷ, nhưng mà, ta nhất định phải nói.” n
Tang hơi ngừng lại, “Minh Yên, ta không yêu nàng. Thật xin lỗi.”
‘Chát’ một tiếng,
Cố Minh Yên cho chàng một tát, sau đó ôm mặt rời đi.
n Tang nhìn bóng
lưng nàng, mãi cho đến khi không còn thấy gì nữa mới xoay người, vừa xoay lại,
lại phát hiện Tiền Tụy Ngọc nằm trên giường đã mở một đôi mắt đen thẳm nhìn
mình không chớp mắt. Lúc này chàng vừa mừng lại vừa sợ: “Tụy Ngọc, nàng đã tỉnh
rồi!”
“Chàng tổn thương
nàng ấy…” Câu đầu tiên Tiền Tụy Ngọc mở miệng lại là câu này.
n Tang không khỏi
cười khổ, “Ta biết…Nhưng, ta không còn cách nào khác cả.”
“Có lẽ ta cũng
không ngại chuyện chàng tam thê tứ thiếp.”
n Tang thấp giọng
nói: “Nhưng ta để ý.”
Tiền Tụy Ngọc
sững sờ nhìn chàng, khóe môi gợi nên một nụ cười, chậm rãi gọi: “n Tang…”
“Ta đây.” Chàng
vươn tay ôm lấy nàng.
“Chàng thật hay
đối xử lạnh lùng với người khác như vậy, hư quá.” Ý cười trên mặt Tiền Tụy Ngọc
càng sâu, “Nhưng, đây mới là n Tang của ta, Mộc tiên sinh của ta. Thật tốt, rốt
cuộc chàng cũng đã trở về…”
“Đúng vậy, ta đã
trở về……”
n Tang cúi đầu
xuống, hôn lên môi nàng, nỉ non: “Ngày trước ta lạc đường, mê man sáu năm, may
mắn, rốt cuộc ta cũng đã trở về, cũng thật may mắn, nàng vẫn còn chờ ta…”
“Thế nhưng, thật
giống đang nằm mơ…Sáu năm này, ta vẫn thường mơ thấy chàng trở về, nhưng sau
khi tỉnh dậy, lại chỉ có một mình ta…”
“Lần này nàng
không nằm mơ, là thực……”
Là thực, ánh mặt
trời len qua song cửa sổ đi vào, nhuộm vàng mái tóc chàng, rõ ràng như vậy, ấm
áp như vậy – là n Tang của nàng, là thực.
Cảm ơn trời xanh,
rốt cuộc cũng cho nàng hạnh phúc, trọn vẹn.
Từ nay trở đi,
chàng là Mộc tiên sinh, ta là Ngọc phu nhân. Mộc tiên sinh cùng Ngọc phu nhân,
chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau, có được không?