Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Chương 14


Bạn đang đọc Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành – Chương 14

Grào…… xoẹt…. grừ…..

Một loạt âm thanh như xé xác một thứ gì, tiếng cắn, nhai nhồm nhoàm trong không khí u ám đến rùng rợn.

Ánh trăng lên cao chiếu tới khu hẻm vắng lặng, nơi đó vài bóng đen đang cử động. Rõ ràng là con người nhưng lại khiến người khác thấy nguy hiểm.

Chúng ngồi ăn xong rồi khập khiễng bỏ đi. Nơi chúng ngồi chỉ còn lại chiếc đầu đã trống não cùng vài chiếc xương vụn thịt.

Trên nóc sân thượng gần đó, một bóng đen choàng hết người nhìn xuống khu vực kia, trên môi thoáng nụ cười vui vẻ… 1 tuần nữa, các người vui được bao lâu~

“Tửu tỷ~~ bảo bảo muốn ôm ôm~” Linh Phong làm nũng, ôm chân Cố Tửu, bị cô không thương tiếc đạp ra

“Cút!” Cô lườm tên nhóc kia, dù bị cô đạp ra vẫn cứ lết mông lại.

Cô nhớ là lúc mình bỏ đi, tên này đâu bám người như thế?? Sau khi sáng gặp lại liền lẽo đẽo theo cô chẳng rời, không chỉ tên này, cả Yên Yên thỏ con cũng y hệt ==”

“Tỷ hết thương bảo bảo rồi sao~” Linh Phong giương đôi mắt long lanh nhìn cô, trong đó như chứa cả ngàn vì sao

“Ta vốn chẳng thương nhóc” Cố Tửu lạnh nhạt bỏ lại câu nói rồi ôm Tiểu Bảo, thông qua dị năng mà trò chuyện.

“Haha~ đáng đời” cô nhóc nào đó lại cười trên nỗi đau của người ta.

“Im đi LÙNNNN !!” Vẻ ngây thơ phiên bản 3.0 bị vứt qua một bên, Linh Phong nâng lên cà khịa 4.0

“Lùn ùn ùn người theo còn đỡ hơn ngươi, đồ MA BỆNH!!!” Thỏ con Yên Yên nào hiền lành để bị bắt nạt

“Ngươi bla….bla….bla……”


“Ngươi bà là….. bà là……”

Một buổi tối thật yên bình cho tới lúc gặp hai đứa sửu nhi này mà~ Cố Tửu thở dài. Nhớ lại chuyện lúc sáng lại làm tâm trạng cô không tốt chút nào.

Quay lại khi sáng

“Trương Lâm, hai đứa nhóc này ức hiếp em, còn nói không sợ gì tam đại gia tộc nữa~~” Cô nàng kia đổi trắng thay đen nói, có thể vì mặt bôi phấn dởm nên dính đầy lên áo trắng gã kia.

“Ngoan ho ni~~ anh sẽ đòi công bằng cho em” gã nói, không để ý ánh mắt ghê tởm của mấy người dân đang hít drama. “Này, nếu chịu quỳ xuống xin lỗi thì có lẽ bổn thiếu sẽ rộng lòng tha cho!!” Tên đó nhìn qua Thảo Thanh và Thiên Ý, hất hàm ra lệnh.

Thảo Thanh tính nóng, tiến lên liền bị Thiên Ý ngăn lại. Cô lắc đầu, bảo cậu bình tĩnh rồi nhìn hai người, kẻ hát người xướng kia

“Chuyện này có thể tôi cũng sai, chắc lúc đó không cẩn thận va phải cô…. tôi xin lỗi….” Thiên Ý nói, gương mặt đầy vẻ chịu đựng, làm lòng người chỉ muốn bảo bọc cô gái nhỏ này vậy

“Nhìn kia… rõ ràng là cô ta đâm vào bạn nhỏ này…” Người A chụm đầu nói thầm tai người B

“Ỷ mình quen biết gia tộc lớn liền có thể ức hiếp người à?” Người C lại thì thầm với người D

“Cái loại này nên bị lũ quái vật kia ăn thịt!!” Người E không sợ chết lấy đá chọi gã cùng ả ta

Rất nhiều người dân tức giận hô đuổi đánh gã, Trương Lâm tức giận, hắn nghiến răng, trên trán đã nổi gân xanh. Từ lúc bị cô ta sỉ nhục, làm xấu hổ trước người khác, hắn đã quyết tâm dù thế nào cũng phải từ trên nhìn xuống đám người hạ tiện này.

“CÂM HẾT CHO BỐ!!!! Có tin ông đây kêu người ném các người ra ngoài không!” Gã hét lên. Rõ là một người thoạt nhìn tri thức nhưng vì tức giận mà gương mặt vặn vẹo, xấu xí.

Người dân dù thế nào cũng sẽ không ai dám chống lại tam đại gia tộc thành phố Thiên Ảo này, có ai lại muốn ra ngoài kia tìm chết đâu? Thế là không khí sôi động bất chợt im lặng.


“Thế nào hả?? Giờ tao đổi ý rồi, mày là người của tao, xin lỗi cô ấy thì tao bỏ qua!” Gã cười đê tiện nhìn chằm chằm người Thiên Ý, suy nghĩ đen tối so với cống còn muốn đen hơn.

Thảo Thanh chặn tầm mắt của gã, đang định nhào tới đánh gã thì một âm thanh quen thuộc vang lên

“A cha, tưởng đang có lễ hội, ai dè là ở đây ngắm súc vật à?” Cố Tửu đi đến, lạnh nhạt nói. Cô chẳng để ý đến gương mặt tức đến fly color của gã kia.

“Cô…. cô dám…!!!” Hắn tức giận, tay chỉ mặt cô. “Cô biết tôi là ai không mà dám đem tôi so với súc vật hả??!!!”

“À, quên mất, anh so với súc vật còn thấy tội cho chúng nó…” Cô nói. “Xem ra 1 năm qua anh vẫn tính nào tật đó nhỉ Trương Lâm!” Cố Tửu ấn mạnh tên gã. Ánh mắt không chút lay động, cũng không có tia ấm áp nào

Hắn thấy cô biết mình liền nhìn kỹ hơn, tuy nhìn có quen mắt nhưng hắn từng thấy ai đẹp thế này rồi sao?

Thiên Phi ghét bỏ ánh mắt tìm tòi của gã, dang tay ôm Cố Tửu vào lòng, khẳng định chủ quyền. Đây là chồng…. à là vợ anh, tên khốn này không được nhìn

Cố Tửu hiền lành, thụt cù trỏ vào bụng anh sau đó nhìn bằng đôi mắt đầy sát khí. Anh uỷ khuất phải lui về sau.

Lúc này, Thiên Ý vừa thấy Thiên Phi thì mắt liền có chút dao động, sau đó không dấu vết liền biến mất.

“Sao nào?? Yêu nhau tận hai năm, anh quên tôi cũng thật mau” giọng Cố Tửu bình thản như không có chuyện gì nhưng nghe xong câu nói của cô, gã lại hốt hoảng.

Người duy nhất gã có thể ở cạnh lâu thế chỉ có một người….

“CỐ TỬU?!” gã bật hốt lên


“Nhớ rồi? Xem ra so với cá vẫn khôn hơn nhỉ?” Cô không để ý nói

“Cô…. cô thế mà còn sống!” Trương Lâm lắp bắp nói. Cố Tửu hiện tại khác xa một năm trước rất nhiều. Lúc trước cô như hoa mai vậy, dù giá rét vẫn mạnh mẽ, tràn đầy sức sống còn hiện tại cô lại như một bông hồng đen đầy gai lạnh lẽo. Có thể bạn sẽ bị vẻ đẹp của nó cuốn hút nhưng khi chạm vào, nó chỉ khiến bạn đau đớn.

“Đương nhiên, người như anh chưa chết, sao tôi có thể chết đây” Cô tiến gần lại gã, nhìn qua cạnh gã một cô nàng rất là quyến rũ, cô ta đang giương đôi mắt đầy ghét bỏ với cô.

Hm…. người này nhìn quen quen…. Cố Tửu suy ngẫm, chợt một đoạn ký ức vụt qua.

“À, Lạc Viên cô còn sống tốt à? Có phải hay không vẫn làm nghề đó? Bán thân kiếm sống” nghe Cố Tửu nói xong, mọi người che miệng cười thầm.

Ả tức điên lên, nhào tới muốn đánh Cố Tửu nhưng đến chưa gần đã bị cô đạp ra, lực không mạnh, cùng lắm gãy vài ba cây xương sườn.

Lạc Viên hét lên đau đớn, co gập người dưới đất, ánh mắt oán hận liếc về phía Cố Tửu.

Tại sao cô ta còn sống?? Tại sao cô ta có thể không một chút chật vật trong khi cô phải luôn đi dụ dỗ đám đàn ông gớm giếc kia tìm miếng ăn chứ? Cô ta sao không chết quắc nơi đâu đi chứ!!! Ông trời ơi, TẠI SAO!!! – Lạc Viên tức giận nghĩ

( vì con bé là nữ chính, ahyhy đồ ngốc – Thiên said )

“Tra nam rất hợp với tiện nữ nha” Cố Tửu mỉa mai gã, cô không hiểu sao, hiện tại cô có chút kích động. Có vẻ có ghét, có tức giận, có hờn tủi…..

Thiên Phi cảm giác tâm trạng cô không ổn, anh đưa tay nắm tay cô, khi Cố Tửu quay lưng nhìn anh, Thiên Phi còn cười ngốc một cái. Anh chuẩn bị tinh thần sẽ bị cô đánh nha nhưng một lúc lâu vẫn không có chuyện gì, thụ sủng nhược kinh. ( thằng bé nó M hay gì á mọi người – tác giả chấm nước mắt )

Hành động của anh làm cô có chút bất ngờ nhưng lòng thoải mái hơn đôi chút, người không vì mình, trời chu đất diệt nên cô cũng không ngại ăn đậu hũ của người ta.

“Cô…. cô muốn chết?? Tôi quen biết các gia tộc ở đây đó!! Tôi sẽ nói họ đuổi cô ra!!” Gã hùng hồn nói, dù nhận ả kia là bạn gái nhưng lúc này mặc kệ ả đau đớn, gã chỉ muốn lấy lại chút thể diện.

“Ha~ anh biết cô ta va phải ai không?” Cố Tửu hỏi ngược lại rồi để Thiên Phi tiếp lời mình

“Cô ấy…..” giọng anh run rẩy, anh sợ hãi cô gái nhỏ trước mặt này. Đột nhiên tay Cố Tửu vỗ nhẹ tay anh, Thiên Phi nhìn cô, hít sâu lấy can đảm nói tiếp. “Cô ấy là nhị tiểu thư Thiên Gia, Thiên Hy…. người cạnh bên là Phùng Thảo Thanh, độc đinh Phùng Gia”


“Anh nghe rõ chưa hử?” Cố Tửu nhếch mày hỏi

Gã nào còn để ý gì, nghe anh nói xong liền mặt mũi trắng bệch. Gã chỉ quen biết người bên nhánh nhỏ của Dạ Gia, đâu ai ngờ lại đụng ngay thiên kim nhà chính Thiên Gia??

“Tôi xin lỗi… tôi xin lỗi… là tôi có mắt như mù, phạm phải các vị đây, tôi xin dập đầu tạ tội… “gã có thể tiến rồi lùi, không ngại mặt mũi quỳ xuống van xin, còn túm tóc Lạc Viên dập mặt trán xuống nền đất đến rướm máu.

Cố Tửu ghét bỏ, không quan tâm đến gã nữa, lấy không gian chút tiền đưa anh để anh mua vài món đồ.

Thảo Thanh cùng Thiên Ý bại lộ thân phận làm đám người đang tụ tập chạy loạn. Họ tìm chết mới dám ở nơi này hóng chuyện. Thoáng chốc, con đường đã vắng tanh.

Thiên Ý ghi nhớ mặt hai kẻ kia rồi chạy lại, như em gái nhỏ ôm lấy Cố Tửu.

“A…. thật mừng vì chị còn sống” Thiên Ý… à lúc này nên gọi Thiên Hy, cô vùi mặt vào ngực Cố Tửu

Cố Tửu chẳng mấy để tâm, đưa tay nhích người cô nhóc kia ra. “Ừm, mấy đứa cũng ổn chứ?”

“Vâng…. có vài bạn học trên đường đến đây bị….” Thiên Hy nức nở nói

A… cô bé này nói khóc liền có thể khóc sao? Cố Tửu cau mày, tay đặt lên tóc Thiên Hy, vuốt nhẹ. “Không sao…. sống được thì tốt rồi”

Thiên Hy cứng người vài giây, sau đó lại như vô tình, yếu đuối ngã vào lòng Cố Tửu khóc tỉ tê. Nhìn thấy Thiên Phi nhìn mình, trong mắt Thiên Hy đắc ý dạt dào.

——————————————————-
Ta là Y Phong Ca, có thể gọi Y Ca.

Cốt truyện ta thích viết thường tiến triển chậm, nói để ai đọc truyện không hợp gu còn có thể ngưng kịp, cảm ơn đã ghé đọc nhé~ các tiểu Phong của ta

Y Phong Ca = Tác giả

Tiểu Phong = Tên fan của Y Phong Ca


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.