Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Chương 14: Kết cục hạnh phúc


Đọc truyện Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em – Chương 14: Kết cục hạnh phúc

Trời dần tối, An Hạ Dao ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu trong phòng khách lặng lẽ chờ Diệp Trí Viễn về để nghe anh giải thích.

Nhưng, sáu giờ, bảy giờ, tám giờ rồi chín giờ… cũng đã trôi qua, An
Hạ Dao đã chờ đến 1 giờ sáng mà vẫn không thấy Diệp Trí Viễn về. Cô cứ
nhìn chiếc đồng hồ treo tường nhích từng giây, từng phút và từng giờ…

Từ tâm trạng vui vẻ chờ đợi ban đầu, cuối cùng An Hạ Dao chỉ còn thấy một cảm giác hụt hẫng, đau buồn. Cô chua chát nuốt những dòng nước mắt
mặn chát, vuốt ve cái bụng và khẽ nói: “Con ơi, con có biết không, bây
giờ bố con đang đi hẹn hò với người tình cũ đấy, có lẽ đêm nay cũng
không về đâu.” Nói xong, hai hàng nước mắt cô lã chã tuôn rơi, rồi cô
lại thầm mắng mình: “An Hạ Dao, mày là đồ ngốc, đã có Lộ Ngữ Nhụy xuất
hiện rồi thì mày còn hy vọng Diệp Trí Viễn giải thích với mày điều gì
chứ? Có phải mày chờ Diệp Trí Viễn cầm tờ đơn ly hôn đuổi mày và đứa con của mày ra khỏi cửa thì mày mới tỉnh không?”

Mắng xong, cô ôm lấy mình, bật khóc, nức nở, ấm ức, đau lòng, buồn
bã… mọi cảm xúc cứ trào dâng trong lòng, không sao kìm nén được.

Khóc cho tới lúc hai mắt sưng mọng lên, ngước nhìn đồng hồ thì đã là
hai giờ rưỡi sáng, còn Diệp Trí Viễn thì vẫn không có lấy một cú điện
thoại, một mẩu tin nhắn nào.

Lê bước chân nặng nề, An Hạ Dao đi đến bên chiếc giường, trong lòng
hoang vắng đến vô cùng, dù lòng đau thắt nhưng cô không khóc được nữa.
Cô trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được, trong đầu không ngừng hiện
lên cảnh tượng cô nhìn thấy lúc ban ngày: Lộ Ngữ Nhụy đứng bên Diệp Trí
Viễn, người con trai thì đẹp trai, người con gái thì xinh xắn, đúng là
một đôi trời sinh, còn cô, An Hạ Dao chỉ có thể điểm xuyết cho hai
người, làm tôn vẻ hạnh phúc hoàn mỹ của hai người ấy bằng sự cô đơn, lẻ
loi của mình lúc này.

An Hạ Dao nghĩ mãi, nghĩ mãi, tới lúc bụng thấy đau và không thở
được, vội đưa tay đặt lên bụng, ở đó đang dội lên từng cơn đau âm ỉ, thì ra yêu một người quá nhiều, quá sâu thì sẽ làm chính mình bị tổn
thương. Sau khi khóc xong thì không muốn khóc nữa, sau khi đau xong sẽ
không còn cảm thấy đau nữa, giờ đây trong cô chỉ còn lại một trái tim
lạnh giá, không còn hơi ấm nữa.

An Hạ Dao vốn là một cô gái nhạy cảm và cố chấp năm 17 tuổi cô đã
từng bị Trí Viễn làm tổn thương rất lớn, và từ đó đã để lại vết hằn tự
ti trong lòng cô. Cô khao khát yêu, khao khát suốt đời được người ấy đón nhận và cô rất sợ bị tổn thương, vì thế mà cô luôn bảo vệ mình bằng cái vỏ cứng cỏi bề ngoài, một khi chiếc vỏ ấy bị đập vỡ, bên trong chỉ còn
lại một trái tim yếu mềm.

Diệp Trí Viễn đã thành công khi lột bỏ lớp vỏ ngụy trang ấy của An Hạ Dao và giành được trái tim nồng nàn yêu thương chan chứa của cô, vì thế mà An Hạ Dao trở nên rất dịu dàng, hiền dịu, nhưng điều đó không có
nghĩa là kể từ sau đó cô không còn lòng tự trọng và giới hạn cuối cùng
để mặc cho Diệp Trí Viễn chà đạp lên trái tim trong trắng và tình yêu
thuần khiết.

An Hạ Dao không sao hiểu được, vì sao mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc,
vui vẻ thì Lộ Ngữ Nhụy lại xuất hiện và mang theo sức mạnh đặc biệt của
mình đánh bại An Hạ Dao, khiến cô trở thành một tấm bia đỡ đạn thảm hại.

Diệp Trí Viễn nói, anh yêu An Hạ Dao.

An Hạ Dao đã tin. Diệp Trí Viễn nói, anh sẽ giải thích với cô.

An Hạ Dao cũng tin, hơn nữa còn hồi hộp chờ anh về nhà để giải thích với cô.

Nhưng, chờ mãi mà không thấy, cô càng cảm thấy đau lòng, càng thấy
buồn tê tái, những ký ức về một lần đổ vỡ trước đây càng trở nên rõ rệt, thì ra không phải là không đau, mà là, hạnh phúc gần đây đã khiến cho
trái tim từng bị đau đớn của cô liền sẹo.

Nhưng, vết sẹo mãi là vết sẹo cho dù nó đã liền, cho dù có dùng cách
gì để vuốt ve, và một khi nó bị chạm vào cũng lại sẽ chảy máu như
thường. An Hạ Dao, Diệp Trí Viễn, Lộ Ngữ Nhụy, giữa ba người dường như
có một mỗi tơ duyên khó dứt. Nhưng, bộ phim của ba người sớm muộn gì
cũng đến lúc kết thúc, hai người có thể tiếp tục bước đi cùng nhau thì
sẽ hạ màn, người không thể tiếp tục đi cùng thì sẽ rời xa.

Mười năm trước, An Hạ Dao không do dự lựa chọn rời xa, vì cô còn trẻ, cô có thể chịu đựng được nỗi đau, nhưng 10 năm sau, cô thực sự thấy
hoang mang, cô không dám đưa ra sự lựa chọn vội vàng, vì bây giờ cô
không chỉ có một mình, ngoài đứa con trong bụng, còn là chuyện của hai
bên gia đình, cô không thể làm cho mọi người đều phải chịu nỗi đau.

An Hạ Dao hít một hơi thở sâu, cô đếm thời gian, từng phút, từng giây tiếp tục trôi qua, cánh cửa nhà vẫn không nghe thấy tiếng mở, Diệp Trí
Viễn vẫn chưa thấy về.

Nếu nói, một đêm như đêm nay để lại trong lòng An Hạ Dao điều gì sâu nhất, thì đó là nỗi đau đớn và tuyệt vọng.

Cô thở dài, giụi lên đôi mắt cay sè và sưng mọng, bên ngoài trời đã mờ mờ sáng.

Cô đã chờ Diệp Trí Viễn suốt một đêm, chờ để nghe anh giải thích.
Nhưng kêt quả cuối cùng chẳng có gì, và trái tim cô cũng thực sự tan vỡ.

Cô ngồi dậy khỏi giường, khẽ vuốt ve lên bụng, trong đó có một sinh
linh bé nhỏ đang lớn lên, mười chín ngày, lẽ ra đây là một chuyện rất
vui, nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.

Nếu cô không đi hát cùng Thất Hề thì cô đã không bắt gặp Lộ Ngữ Nhụy
với Diệp Trí Viễn, vậy thì ít nhất sau khi biết tin là có thai, cô sẽ
cùng với Diệp Trí Viễn vui mừng được mấy ngày, thậm chí là lâu hơn.

Nhưng hiện thực thì cô bắt gặp Diệp Trí Viễn thân thiết với Lộ Ngữ
Nhụy rồi mới biết đến sự có mặt của sinh linh xuất hiện không đúng lúc
này, tuần tự của sự việc đã bị đảo lộn và cảm giác cũng đã thay đổi hoàn toàn.

An Hạ Dao đứng trước cửa sổ, nhìn những ánh ban mai, lọt qua tầng mây dày, chiếu xuống mặt đất, từng tí từng chút một. Ánh nắng vàng, ấm áp
không sao sưởi ấm được trái tim tê tái của cô.

Đưa mắt nhìn bốn xung quanh căn phòng một lượt, cô thu dọn sơ qua
hành lý, đặt chiếc chìa khóa lên bàn ăn, rồi kéo cửa bước ra ngoài không chút do dự.

Đã có kinh nghiệm từ lần về nhà mẹ đẻ hôm trước, An Hạ Dao không dám
về nhà nữa, cô không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, nên cô gọi điện cho
Thất Hề: “Bây giờ mình sẽ tới chỗ cậu.”

Khi Diệp Trí Viễn ôm cái đầu đau nhưvỡ ra vì trận rượu uống đầu tối
và tỉnh dậy ở khách sạn, mở điện thoại thì đã hết pin ra, giận dữ đấm
vào đầu. Tối hôm qua anh đã bị Lộ Ngữ Nhụy chuốc cho uống rất nhiều
rượu, may mà nhìn điệu bộ thì anh vẫn giữ được sự trong sạch, có điều
anh đã quên hẳn chuyện hẹn với An Hạ Dao rằng sẽ về giải thích tất cả
với cô.

Nhưng rồi anh lại nghĩ, dù sao thì cô cũng đã vợ mình rồi, giải thích muộn một chút cũng không sao. Vì thế, anh nhanh chóng bật khỏi giường,
nhìn thấy trên bàn có một mảnh giấy, mở ra đọc, trên đó là những dòng
chữ thanh thoát của Lộ Ngữ Nhụy: Diệp Trí Vễn, thực ra em đã nhớ ra tất
cả. Lần này em cố ý về, chỉ là vì biết tin anh sắp cưới vợ, em không thể chứng kiến hạnh phúc của hai người, vì thế mọi chuyện tối hôm qua đều
là do em cố ý tạo ra, đó là những điều mà hai người nợ em. Nếu hai người mà vẫn còn có thể ở bên nhau, thì em sẽ đưa vị hôn phu của mình về uống rượu mừng, nếu hai người không thể ở bên nhau nữa, vậy thì mong rằng
anh sẽ nhớ mãi đến em, vì anh, em từng chết.

Diệp Trí Viễn nhét mẩu giấy đó vào trong túi áo, sau đó về nhà bằng cách nhanh nhất.

Trong nhà im ắng đến lạ thường, anh bước nhanh đến phòng ngủ, chăn
gối trên giường gấp phẳng phiu, đưa mắt nhìn lướt một lượt, cảm nhận
thấy có điều gì đó khác thường.

Sau khi sạc pin vào điện thoại xong, Diệp Trí Viễn gọi cho An Hạ Dao
thì nghe thấy: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện nay đã đóng máy.” Không chịu thôi, anh tiếp tục gọi lại lần nữa, vẫn nghe thấy những lời
như trên.

Khi Diệp Trí Viễn nhìn thấy những đồ dùng cá nhân và đồ trang điểm
của An Hạ Dao không thấy đâu, thì lòng anh bỗng vô cùng hụt hẫng, sau đó lại nhìn thấy chiếc chìa khóa trên bàn, anh càng lo lắng, vì thế lập
tức gọi điện ngay về cho ông bà An, nhưng vì không muốn để cho hai ông
bà già lo lắng, anh nói: “Cha mẹ đang làm gì đấy ạ?”

Giống như mọi lần, bà An nghe máy, vui vẻ hỏi: “Trí Viễn à, cuối tuần này các con có về ăn cơm không?”

Nghe vậy, Diệp Trí Viễn biết ngay là An Hạ Dao không về nhà, anh thấy rất thất vọng nhưng vẫn cố nói với vẻ bình thản: “Vâng, có ạ. Mẹ, con
phải đi làm đây, khi nào về chúng ta sẽ nói chuyện.”

Diệp Trí Viễn còn không kịp nghe lời dặn dò của bà An: lái xe cẩn thận đấy, thì đã vội vàng tắt máy, lao ra khỏi nhà.

Khi Thất Hề vui vẻ mở cửa ra thì nhìn thấy khuôn mặt thẫn thờ thảm
hại của An Hạ Dao, cùng với hành lý trong tay, bất giác ngạc nhiên hỏi:
“Dao Dao, cậu sao thế?”

An Hạ Dao hít một hơi thở sâu, không đưa hành lý cho Thất Hề, nói

bằng giọng khàn khàn sau một đêm mất ngủ: “Mình hơi mệt, muốn ngủ một
giấc, cậu đưa chứng minh thư cho mình, mình đến thuê một phòng ở khách
sạn.” An Hạ Dao không ngốc, cô có bao nhiêu bạn bè, Diệp Trí Viễn đều đã rõ cả cô biết Diệp Trí Viễn sẽ lập tức đến chỗ Thất Hề để tìm cô, nếu
cô lại thuê phòng ở khách sạn bằng chứng minh thư của mình thì với khả
năng của Diệp Trí Viễn, anh sẽ tìm thấy cô mà chẳng tốn mấy công sức, vì thế cô mới mượn chứng minh thư của Thất Hề.

Thất Hề cũng chỉ là bút danh, còn tên thật của bạn thì An Hạ Dao cũng thường quên mất, vì thế An Hạ Dao nhận thấy dùng cách này là tương đối
an toàn.

“Dao Dao, cậu định bỏ nhà đi thật à?” Thất Hề thấy An Hạ Dao đòi mượn chứng minh thư của mình thuê phòng ở khách sạn, bất giác tròn xoe mắt,
xem ra, An Hạ Dao không định gặp lại Diệp Trí Viễn trong thời gian ngắn. Cô hỏi với vẻ quan tâm: “Tối hôm qua Diệp Trí Viễn về đã giải thích
những gì với cậu?” Trong đầu cô thì cố đoán xem Diệp Trí Viễn đã nói
những gì mà có thể khiến cho An Hạ Dao phải bỏ nhà đi với bộ dạng thảm
hại như thế này?

Không lẽ anh ta đã nói rằng anh ta sẽ ở bên Lộ Ngữ Nhụy và muốn An Hạ Dao chủ động rút lui? Nghĩ vậy, cô vội giục An Hạ Dao: “Cậu nói gì đi
chứ?

Cậu làm mình lo muốn chết đây này!”

“Cậu đưa chứng minh thư cho mình mượn trước đã, chúng ta đến khách
sạn rồi hãy nói chuyện.” “An Hạ Dao cũng không định giấu Thất Hề, vì thế giục: “Bây giờ mình thực sự là rất mệt, nếu không ngủ một giấc ngon
lành thì đứa bé trong bụng mình sẽ kiện đấy.”

Vừa nghe An Hạ Dao nhắc tới đứa bé trong bụng, Thất Hề vội chạy vào
lấy ví rồi xách hành lý giúp cho An Hạ Dao: “Đi, chúng ta đến khách
sạn.”

Dọc đường, Thất Hề cứ hỏi dồn: “Rút cuộc, tối hôm qua Diệp Trí Viễn đã nói gì?”

An Hạ Dao không thể kiên trì hơn nữa, bèn đáp bằng giọng khản đặc: “Hôm qua anh ta đã không về.”

“Gì cơ?” Thất Hề trợn mắt, vội nói đỡ cho Diệp Trí Viễn: “Liệu có phải ông ty anh ấy có việc phải làm thêm nên mới lỡ không?”

An Hạ Dao nhìn Thất Hề bằng ánh mắt nghiêm chỉnh, nụ cười chua chát:
“Mình cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng thực ra, tối hôm qua anh ta đã ở
khách sạn cùng với Lộ Ngữ Nhụy.” Dường như An Hạ Dao phải dùng rất nhiều hơi sức và rất khó khăn khi nói ra những lời này, sau đó cô thở dài,
ngẩn đầu lên, cố kìm những giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi khóe
mắt.

“Thật như thế sao?”

An Hạ Dao không giải thích, cô đưa điện thoại của mình cho Thất Hề: “Cậu xem đi. Tin nhắn của Lộ Ngữ Nhụy gửi cho mình đấy.”

Thất Hề bán tin bán nghi mở máy điện thoại của An Hạ Dao, trong đó
đúng là có ảnh Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn đang nằm rất thân thiết với
nhau trên giường, tuy không phải là ảnh màu, nhưng ngụ ý của nó thì đã
rõ.

Thất Hề đưa trả máy cho An Hạ Dao, hỏi với vẻ lo lắng: “Vậy, bây giờ cậu định sẽ giải quyết như thế nào?”

“Đầu óc mình hiện đang rất rối ren, mình cũng chưa biết nên giải
quyết như thế nào.” An Hạ Dao dựa vào Thất Hề vẻ mệt mỏi, “Mình đã nghĩ
suốt một đêm, nhưng chẳng nghĩ ra được điều gì cả. Bây giờ mình rất mệt, rất buồn ngủ, mình chỉ muốn ngủ thôi.”

Thất Hề dịu dàng vỗ vai An Hạ Dao, “Cậu cứ yên tâm, chuyện đâu còn có đó, không có cách thì cũng tìm ra cách!”

An Hạ Dao từ từ khép đôi mắt cay dè lại, mặc cho nỗi đau trong lòng dâng lên.

Vào đến phòng của khách sạn, An Hạ Dao nằm xuống và ngủ.

Thất Hề nhìn điệu bỠmệt mỏi của An Hạ Dao, không nói gì nữa mà mở
điện thoại đọc sách, định chờ đến khi An Hạ Dao tỉnh dậy thì sẽ tiếp tục nói chuyện với cô, dù gì với tình hình hiện tại của An Hạ Dao, cô không dám để bạn ở lại một mình.

Mãi cho đến khi đèn đường ngoài phố bật sáng thì An Hạ Dao mới uể oải ngáp và tỉnh dậy, nhìn thấy Thất Hề đang ngủ gật bên cạnh, trong lòng
không khỏi thấy cảm động. Có những lúc, những người bạn gái cứng rắn còn đáng dựa hơn cả đàn ông. Cô rón rén rửa ráy một lúc, khi trở ra vẻ mặt
tuy không vui vẻ hơn nhưng dù sao cũng đã đỡ phần nhợt nhạt hơn khuôn
mặt như sắp chết lúc sáng.

Thất Hề cũng vươn người tỉnh dậy, tuy đôi mắt vẫn đỏ lên vì buồn ngủ, cô nói với An Hạ Dao: “Dao Dao, mình đã gọi thức ăn bên ngoài rồi, ngày mai mình sẽ hầm cho cậu một ít canh gà. Sắc mặt cậu xấu quá, phải bồi
bổ thôi.”

An Hạ Dao cười đau khổ, gật đầu: “Thất Hề, cám ơn cậu.”

“Được rồi, bây giờ rồi mà vẫn còn khách sáo với mình thế sao?” Thất
Hề trề môi làm bộ giận dữ: “Còn nữa, cậu đang buồn, không cười được thì
đừng cười, cười gì mà trông còn xấu hơn cả khóc!”

Nhìn thấy một bàn thức ăn đầy mà Thất Hề đã gọi, nhưng An Hạ Dao
chẳng thấy muốn ăn gì, cô bê bát lên, nhấm nháp như đếm từng hạt cơm.

Thất Hề thấy vậy, sau một hồi im lặng đặt đũa xuống, nhìn An Hạ Dao:
“Dao Dao, cậu không muốn ăn? Không thích những món ăn này à?”

“Mình thực sự là không muốn ăn.”

“Không muốn ăn thì cũng phải ăn. Cậu không muốn ăn, nhưng đứa bé
trong bụng thì cần ăn, nếu không đủ dinh dưỡng thì làm thế nào?” Thất Hề gắp một ít thịt vào trong bát của An Hạ Dao, nói: “Cậu có thể giày vò
đàn ông, thậm chí có thể giày vò mình về tình cảm, tinh thần, nhưng
không được hành hạ mình, hành hạ cái dạ dày của mình, bởi vì mỗi một cơ
quan trong cơ thể cậu, bao gồm mỗi một lỗ chân lông, đều là của cha mẹ
ban cho, nó không phải là của cậu. Nếu cậu bị đau ốm, cha mẹ cậu sẽ phải đau lòng biết bao.”

An Hạ Dao biết, Thất Hề muốn an ủi cô, nên gật đầu: “Mình biết rồi.” Nói xong, cố ép mình phải ăn.

Ăn uống và thu dọn xong, Thất Hề nhìn đồng hồ thì cũng đã là hơn 9
giờ, An Hạ Dao lại trở lại vẻ thẫn thờ như lúc trước, Thất Hề đã định về nhưng rồi lại không dám. Cô lặng lẽ ngồi bên An Hạ Dao.

An Hạ Dao đứng bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời sao dày đặc, khẽ nói:
“Sự chờ đợi thật không dễ dàng, còn việc gây tổn thương thì lại hết sức
dễ dàng.”

Cô đã đùng khoảng trống tình cảm trong 10 năm để giữ vững trái tim
mình, để chờ đợi người đến lột bỏ vỏ ngoài cứng cỏi của mình, khó khăn
lắm tình cảm giữ trong lòng mới được thăng hoa, nhưng chưa kịp vui mừng
vì niềm hạnh phúc ấy thì đã gặp phải sóng gió.

Kết cục sẽ như thế nào? Bây giờ An Hạ Dao cũng không biết rõ về điều
đó, vì cô chỉ có thể đoán được sự khởi đầu, nhưng mỗi một tình yêu đều
có những kết cục khác nhau, hạnh phúc cũng khác nhau, nỗi buồn cũng khác nhau.

“Dao Dao này, thực ra cũng không đến nỗi bi quan đến thế đâu.” Thất
Hề cũng nhìn lên bầu trời với những vì sao lấp lánh theo An Hạ Dao, “Cho dù cậu có cãi nhau với Diệp Trí Viễn, có chia tay với anh ấy, thì ít
nhất cậu cũng có một đứa con của mình một cách danh chính ngôn thuận.
Đứa con ấy là máu thịt của cậu, nó ở trong bụng cậu, đầu tiên chỉ như
một mầm sống, sau đó phát triển dần, có hình hài và lớn dần lên, rồi sau đó nữa, cậu sẽ có thể nhìn thấy nó, chứng kiến nó lớn lên từng ngày, từ biết bò đến biết đi, biết nói, nó sẽ giống như cậu, cậu cười, nó cũng
cười theo cậu, cậu khóc có thể nó sẽ đưa khăn cho cậu lau nước mắt và an ủi cậu: mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, khi cậu bị người khác ức hiếp, nó sẽ
bảo vệ cậu…” Thất Hề cố gắng nói về vẻ đáng yêu của đứa bé, mục đích rất đơn giản, đó là không muốn An Hạ Dao làm tổn thương chính mình, và để
cô có thể vì con mà đối diện với Lộ Ngữ Nhụy và kiên quyết bảo vệ cuộc
hôn nhân của mình, dứt khoát xóa bỏ kẻ thứ ba đó. Sau khi xóa bỏ kẻ thứ
ba đó xong, thì sẽ tính sổ với Diệp Trí Viễn, dám ngoại tình, lén lút
quan hệ với người yêu cũ, đánh cho anh ta phải nôn ra mới thôi.

Trong suy nghĩ của Thất Hề thì cho dù Lộ Ngữ Nhụy là nữ thần thì đã
sao? Trong gia phả của nhà họ Diệp, An Hạ Dao mới là con dâu đích thực,
An Hạ Dao mới là vợ của Diệp Trí Viễn, có một hậu phương vững chắc như
vậy, dù là nữ thần thì cũng phải bắn ra xa.

An Hạ Dao cũng thấy xúc động trước những lời miêu tả về đứa bé của
Thất Hề, cô đưa tay xoa bụng mình, nói: “Đúng vậy, mình còn có con, mình sợ gì chứ?” Cho dù có mất cha đứa bé thì cô cũng vẫn còn đứa con của
mình.

Nhìn thấy An Hạ Dao đã có vẻ khá hơn, Thất Hề do dự một lúc, rồi hỏi: “Dao Dao, cậu có nghĩ đến chuyện ly hôn không?”

Mặc dù, trong tình cảnh hiện tại An Hạ Dao rất buồn, nhưng quá trình
thăng hoa của tình yêu đẹp đẽ ấy rất khó quên. Có thể sau này khi Diệp
Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đường hoàng ở bên nhau và buộc An Hạ Dao phải ly hôn thì cô cũng ly hôn, còn lúc này, An Hạ Dao cố nở một nụ cười thật
tươi: “Nói thật lòng, tối hôm qua mình đã nghĩ rất nhiều, nhưng điều duy nhất mà mình không nghĩ đến, đó là ly hôn. Sau này, nếu Diệp Trí Viễn
muốn ly hôn, ít ra cũng phải đợi tới sau khi mình sinh con xong.”

“Dao Dao, nếu cậu không muốn ly hôn, thì hãy cố đấu tranh vì con!”
Thất Hề nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, “Cậu không thể sinh con rồi
còn nhường chỗ cho Lộ Ngữ Nhụy, nếu Diệp Trí Viễn không giao con cho cậu thì làm thế nào? Nên nhớ rằng, đứa con tuy là cậu sinh ra, nhưng nó là
giọt máu của anh ta, không nhẽ cậu lại định để cho nó phải chịu sự ngược đãi của bà mẹ kế Lộ Ngữ Nhụy hay sao?”


An Hạ Dao giở khóc giở cười nhìn Thất Hề, chỉ có Thất Hề mới là người ở bên cô khi cô buồn nhất và tìm mọi cách để an ủi cô, làm cho cô vui.
Có điều, An Hạ Dao chẳng còn tâm trạng nào mà cười: “Thất Hề, bây giờ
tâm trạng mình đã khá hơn nhiều rồi, không có việc gì đâu, cậu cứ về
đi.”

An Hạ Dao muốn được ở một mình yên tĩnh. Cô muốn suy nghĩ về mọi
chuyện một lượt từ đầu chí cuối, cho dù là tốt hay xấu, cho dù buồn hay
vui, đó là thế giới chỉ có hai người Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao, dù Thất Hề có là bạn thân đến mấy cũng không thể bước vào thế giới đó.

Tất nhiên là Thất Hề biết điều đó, trong chuyện tình yêu và hôn nhân
của An Hạ Dao, ấy mới chính là người đưa ra quyết định cuối cùng, vì thế cô đưa tay vẫy: “Vậy, mình về trước đây, ngày mai mình sẽ mang đồ ăn
đến cho cậu. Cậu cứ ở yên đây, không được đi đâu, biết chưa?”

An Hạ Dao ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm và dặn lại:
“Cậu không được nói cho anh ấy biết là mình đang ở đây không được nói
cho anh ấy biết là mình đã có thai đấy.”

Thất Hề gật đầu, kéo cửa lại, thở dài, trong bụng thầm cầu khẩn, hy
vọng rằng An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn có thể vượt qua thử thách này.

An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn là đôi vợ chồng có mai mối, được hai bên
cha mẹ đồng ý và luật pháp công nhận, nếu muốn chia tay cũng không dễ
dàng như vậy, chỉ có điều, An Hạ Dao gặp lại nữ thần hoàn mỹ Lộ Ngữ Nhụy là lại thấy tự ti, buồn bã, sau đó bỏ đi. Ngoài an ủi, động viên giúp
bạn vượt qua sự tự ti, dũng cảm đối diện với chuyện này, Thất Hề không
mong muốn những chuyện không hay xảy ra với bạn, mà mong muốn rằng qua
chuyện này An Hạ Dao có thể loại bỏ bất cứ hậu họa nào.

Đời người, nói rằng dài cũng chẳng dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nếu An Hạ Dao không chữa được tật hễ cứ gặp Lộ Ngữ Nhụy thì lại co người
lại, thì sau này sẽ còn gặp nhiều phiền phức hơn nữa, vì nếu Lộ Ngữ Nhụy còn sống thì chuyện có thể gặp lại cô ta bất cứ lúc nào là điều không
tránh khỏi.

Cho dù An Hạ Dao đã tận mắt nhìn thấy Diệp Trí Viễn lén lút hẹn gặp
với Lộ Ngữ Nhụy ở khách sạn, cho dù An Hạ Dao đã đưa cho cô xem bức ảnh
mà Lộ Ngữ Nhụy chụp cảnh thân thiết giữa cô ta với Diệp Trí Viễn và gửi
cho An Hạ Dao, thì Thất Hề vẫn cảm thấy rằng, giữa Lộ Ngữ Nhụy và Diệp
Trí Viễn cũng không có bất cứ sự thân thiết nào, đó là một kiểu trực
giác rất khó nói cho rõ ràng, tất nhiên cũng còn có cả căn cứ thực tế
nữa, vì nếu Diệp Trí Viễn thực sự có tình cảm với Lộ Ngữ Nhụy thì việc
gì anh ấy cứ phải bám riết lấy An Hạ Dao? Nếu chỉ là chơi bời, thì chẳng cần gì phải kéo cả cha mẹ vào rồi đưa bằng được An Hạ Dao đi đăng ký
kết hôn. Ngoài ra, nếu Diệp Trí Viễn mà ly hôn cũng sẽ là một tin xấu
đối với nhà họ Diệp, số tiền nuôi dưỡng phải trả cho An Hạ Dao và đứa bé hẳn cũng không nhỏ, dù nhà họ Diệp có nhiều tiền đến mấy cũng không thể ném tiền bừa bãi như thế và chuốc tiếng xấu về như thế.

Hơn nữa, hôm đó Diệp Trí Viễn cũng đã gửi tin nhắn an ủi An Hạ Dao,
chỉ có điều giải thích muộn mất một đêm mà thôi, thực sự có rất nhiều
điều ngoài ý muốn có thể tha thứ, có điều An Hạ Dao quá nhạy cảm và quá
tự ti trước Lộ Ngữ Nhụy mà thôi.

Và nếu Diệp Trí Viễn thực sự muốn có gì đó với Lộ Ngữ Nhụy thì cũng
sẽ không lựa chọn vào lúc trước đám cưới chỉ còn nửa tháng, làm thế có
khác gì muốn thay cô dâu? Vả lại, cho dù anh ta có muốn thì ông bà Diệp
cũng sẽ không để cho một chuyện hoang đường như thế xảy ra.

Vì thế, Thất Hề dám cá cược rằng, giữa Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy
không có chuyện dan díu tình cảm, có lẽ đã có sự hiểu lầm hoặc là một
lời nói dối đầy thiện ý.

Có điều, những phân tích này của Thất Hề không thể nói với An Hạ Dao
được. Cô biết tính tình của An Hạ Dao, bây giờ cô ấy đang giận Diệp Trí
Viễn, nếu Thất Hề mà nói đỡ cho Diệp Trí Viễn, thì chắc chắn cô sẽ bị An Hạ Dao cạch mặt.

Đúng là làm bạn thân cũng không dễ dàng gì. Có điều, vì hạnh phúc của bạn thân thì dù có khó khăn đến mấy cô cũng sẽ cố.

Về đến nhà thì cũng đã gần 10 giờ. Vừa ra khỏi thang máy, Thất Hề đã
nhìn thấy Diệp Trí Viễn ủ rũ ngồi trước cửa nhà cô, nhìn thấy vậy, trái
tim lương thiện của cô không khỏi cảm thấy dao động. Cô lập tức nghĩ,
Diệp Trí Viễn cũng chẳng có vẻ gì là ổn hơn An Hạ Dao, nên bất giác cô
thở dài, trong lòng thầm kêu lên: có lẽ cô phải làm người hòa giải cho
đôi oan gia này mất thôi!

“An Hạ Dao đang ở đâu?” Nhìn thấy Thất Hề về Diệp Trí Viễn bật dậy, song vì anh đã ngồi quá lâu, nên suýt nữa thì bị ngã.

Nhìn thấy một người vốn dĩ rất phong độ như Diệp Trí Viễn mà bây giờ
trở nên thảm hại như vậy, tuy Thất Hề cảm thấy đôi chút buồn cười, nhưng nhớ tới tình hình hiện tại, cô bèn làm bộ mặt lạnh lùng, nói với vẻ rất không vui: “An Hạ Dao là vợ anh cơ mà? Sao anh lại đến hỏi tôi là cô ấy ở đâu? Như thế có phải rất buồn cười không?” Cô vừa mở cửa, Diệp Trí
Viễn đã lao ngay đến như một mũi tên, không chút kiêng dè đó là nhà của
cô gái độc thân. Điệu bộ của anh như muốn vào tìm kiếm xem có người
trong nhà cô hay không.

Thất Hề cũng mặc cho anh vào, rồi ngồi xuống ghế, nhìn Diệp Trí Viễn
tìm kiếm một lượt với vẻ vừa thận trọng vừa vội vàng, sau cùng ngồi
phịch xuống trước mặt cô với vẻ thất vọng: “Thất Hề, hãy nói cho tôi
biết. Hạ Dao ở đâu?

Tôi đang rất cần gặp cô ấy. Tôi nợ cô ấy một lời giải thích.”

“Anh đang rất cần gặp cô ấy?”

Diệp Trí Viễn vội gật đầu: “Rất cần, rất cần.”

“Rất cần, rất cần?” Thất Hề cười khẩy, châm biếm: “Nếu đã cần như
vậy, vậy tối qua anh đi đâu?” Không chờ Diệp Trí Viễn trả lời, Thất Hề
lập tức đưa ra đáp án: “Anh đi gặp Lộ Ngữ Nhụy – người yêu cũ, không
những giả bộ như không nhận ra Dao Dao, mà còn tới khách sạn cùng nhau,
đúng thế không?” Thấy Diệp Trí Viễn có vẻ ngượng ngùng, Thất Hề tiếp tục tấn công: “Diệp Trí Viễn, nếu anh định giải thích như vậy, thì đừng nói với Dao Dao nữa. Cô ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu!”

“Thất Hề, cô biết điều tôi muốn nói không phải như vậy mà.” Diệp Trí
Viễn hít một hơi thở sâu, “Tuy hôm qua đúng là tôi có gặp Lộ Ngữ Nhụy,
và tối cũng đã giả như không nhận ra Dao Dao, cuối cùng thậm chí còn bị
Lộ Ngữ Nhụy chuốc cho say và đưa đến khách sạn, không kịp về giải thích
với Dao Dao, nhưng tôi thực sự là trong sạch và cũng có nỗi khổ riêng,
dù cô có tin hay không. Bây giờ tôi thực sự rất cần gặp Dao Dao để giải
thích, cô hãy cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, được không?”

Nhìn vẻ mặt rất thật thà, nghiêm túc của Diệp Trí Viễn khi nói những
lời này, Thất Hề tin anh trong sạch. Một người đàn ông thực sự muốn ăn
vụng và không yêu An Hạ Dao thì không cần thiết phải nói với bạn thân
của cô nhiều như vậy. Có điều nếu bỏ qua cho anh ta dễ dàng quá thì cô
lại thấy không hả giận, còn nếu ra tay hành anh ta thì lại sợ An Hạ Dao
xót xa, Thất Hề thấy rất khó xử.

Dìệp Trí Viễn nhìn thấy vẻ băn khoăn ấy của Thất Hề, bất giác nhíu
mày, nói với vẻ khẩn thiết: “Thất Hề” tôi xin cô đấy, hãy cho tôi biết,
Dao Dao đang ở đâu?”

Vốn là một người cao ngạo, chưa bao giờ Diệp Trí Viễn phải mở mồm cầu xin ai điều gì, nhưng anh biết, với tình cảm giữa An Hạ Dao và Thất Hề
thì để cô ấy nói giúp sẽ thuận lợi cho việc khôi phục lại tình cảm giữa
anh và An Hạ Dao, vì chuyện hôm qua, dù thế nào cũng là lỗi của anh, dù
là bất cứ cô gái nào thì cũng sẽ đau lòng và tuyệt vọng như vậy, đến anh cũng còn thấy giận mình và chỉ muốn giơ tay vả vào mặt mình.

Nếu nói rằng, Diệp Ca là ngòi nổ trong tình cảm của Diệp Trí Viễn và
An Hạ Dao, thì Lộ Ngữ Nhụy là quả bom hẹn giờ. Mỗi một khi An Hạ Dao và
Diệp Trí Viễn hạnh phúc bên nhau thì cô lại xuất hiện, còn An Hạ Dao thì lại rất không cố gắng, hễ cứ nhìn thấy Lộ Ngữ Nhụy là lại chưa vào cuộc thì đã đầu hàng.

Lúc này, Diệp Trí Viễn thực sự thấy rất thương An Hạ Dao, tuy chỉ là
một đêm, nhưng đối với một số người, một số chuyện thì một đêm như vậy
rất dài, dài tới mức nó có thể xóa hết chút tình cảm ấm áp mà anh và An
Hạ Dao khó khăn lắm mới gây dựng được.

Có điều, bây giờ không phải là lúc để Diệp Trí Viễn tự trách mình,
điều cần thiết phải làm ngay bây giờ là phải tìm và đưa An Hạ Dao về nhà bằng được.

“Thất Hề, cô là bạn thân của Dao Dao, cô muốn được thấy bạn mình hạnh phúc, đúng không?” Diệp Trí Viễn quyết định đánh vào tình cảm của Thất
Hề, “Tôi yêu An Hạ Dao. Tôi sẽ cố gắng hết để làm cho cô ấy hạnh phúc.”

“Nhưng tôi đã nhận lời với An Hạ Dao là không được nói cho anh biết
cô ấy đang ở đâu. Anh làm như vậy là gây khó khăn cho tôi rồi.” Thất Hề
nói, sau đó chau mày nhìn Diệp Trí Viễn: “Anh nói là anh trong sạch, vậy có gì chứng minh cho điều đó không? Nếu có, có thể tôi sẽ giúp anh.”
Thật ra, không phải là Thất Hề thực sự muốn được thấy bằng chứng, vì suy cho cùng chuyện này cũng sẽ không có bằng chứng thật, cô chỉ muốn biết

Diệp Trí Viễn coi trọng An Hạ Dao đến mức nào mà thôi, và sớm muộn gì
thì cô cũng sẽ đưa Diệp Trí Viễn tới gặp An Hạ Dao, có điều, sự chân
thành của Diệp Trí Viễn sẽ quyết định thời gian đó là bao lâu.

Diệp Trí Viễn lập tức lấy ngay mảnh giấy mà Lộ Ngữ Nhụy viết cho anh đưa cho Thất Hề xem.

Thất Hề đọc lượt nhanh những dòng chữ trên đó. Tuy không rõ về căn
nguyên gốc rễ của toàn bộ câu chuyện, nhưng sự thật đã chứng minh cho
suy đoán của Thất Hề: giữa Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn có những bí mật
không thể nói cho rõ ràng, và những bí mật này phải giữ lại để cho An Hạ Dao biết, vì thế cô lập tức thay đổi, kéo Diệp Trí Viễn đi ngay đến
khách sạn.

An Hạ Dao nghe tiếng gõ cửa, hỏi một cách cảnh giác, xem người gõ cửa là ai.

Thất Hề vội lên tiếng: “Dao Dao, là mình, mình quên đồ ở đây.” Nghe tiếng của Thất Hề, An Hạ Dao vội vàng mở cửa ra.

Diệp Trí Viễn lách người, bước ngay vào trong phòng, rồi lập tức đưa tay đóng cửa lại.

Thất Hề đưa tay sờ lên chiếc mũi mà suýt nữa thì bị cánh cửa va vào,
lẩm bẩm: “Đúng là người nôn nóng.” Sau đó rời khỏi khách sạn với những
bước chân nhanh nhẹn và tâm trạng nhẹ nhõm, vì cô tin rằng, tối hôm nay, nhất định Diệp Trí Viễn sẽ đưa được người đẹp An Hạ Dao về nhà.

Nhìn thấy Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao lập tức nổi đóa, cô gầm lên: “Anh đến đây làm gì?” Nói rồi định mở cửa và bỏ đi.

Diệp Trí Viễn nhanh chóng chặn lấy cửa, kéo tay An Hạ Dao: “Vợ yêu, em hãy nghe anh giải thích có được không?”

“Hừ, bây giờ anh đã biết là tôi là vợ rồi à?” Nghe Diệp Trí Viễn nói
như vậy, An Hạ Dao hừ một tiếng lạnh lùng, “Hôm qua, sao trước mặt Lộ
Ngữ Nhụy anh không nói rằng tôi là vợ anh? Chẳng phải là anh không nhận
ra tôi còn gì?”

“Anh xin 1ỗi, anh là đồ khốn, đồ đáng đánh.” Diệp Trí Viễn cầm tay
của An Hạ Dao vả mạnh lên mặt mình một cái, “Nhưng, em hãy nghe anh giải thích đã chứ?”

An Hạ Dao vội bịt chặt lấy tai, lắc đầu, lớn tiếng kêu lên: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”

Diệp Trí Viễn ôm mạnh An Hạ Dao vào lòng, giữ chặt lấy cô: “Đừng rời xa anh!”

An Hạ Dao thì giận dữ ra sức đấm đá một hồi trong lòng anh, thấy Diệp Trí Viễn vẫn không động đậy gì, bèn cắn mạnh một cái vào vai anh.

Diệp Trí Viễn đau tới mức nhăn mặt, nhưng vẫn không buông An Hạ Dao
ra, mà vẫn nhíu mày nhìn khuôn xanh xao của An Hạ Dao, trong lòng không
khỏi thấy xót xa và ân hận.

An Hạ Dao lấy hết sức cắn mạnh một cái, chỉ một lát sau, dù đã qua
lần vải áo, cô vẫn cảm nhận được vị tanh tanh của máu trong miệng, hàm
răng của cô cũng ê cả đi, đến lúc đó cô mới rời khỏi anh, thở dài, cụp
mắt xuống, khẽ nói: “Diệp Trí Viễn, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy
anh, cũng không muốn nghe anh giải thích bất cứ điều gì. Anh đi đi.”

Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao đặt lên ngực mình, nhìn cô chăm chăm
bằng đôi mắt rừng rực: “Chuyện ngày hôm qua, cho dù anh có giải thích
thế nào thì cũng không thể bù đắp lại được tổn thương mà em phải chịu,
nhưng anh thực sự muốn giải thích, bởi vì anh yêu em.”

“Anh yêu tôi?” An Hạ Dao ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Trí Viễn: “Năm tôi 17 tuổi, anh nói yêu tôi, tôi đã tin”, nghẹn ngào một lúc, cô
nói tiếp với vẻ ấm ức: “Nhưng, quay người đi một cái, tôi lập tức nhìn
thấy anh hôn Lộ Ngữ Nhụy.” Cô cố nở nụ cười châm biếm: “Tất cả mọi người trên thế giới này đều cho rằng tôi chạy theo người khác và bỏ anh, thậm chí chính anh cũng cho là như thế. Nhưng, chính anh, Diệp Trí Viễn, anh đã có quan hệ với Lộ Ngữ Nhụy từ trước, giận hờn nên mới chia tay nhau. Còn tôi, dựa vào đâu tôi phải trở thành tấm bia đỡ đạn, vật thế thân
cho tình cảm giữa hai người?” Cuối cùng, lần đầu tiên An Hạ Dao cũng đã
nói ra nỗi ấm ức mà cô đã phải nén nhịn suốt 10 năm.

Ánh đèn mờ mờ trong căn phòng chiếu trên khuôn mặt Diệp Trí Viễn,
trong đôi mắt đen và sâu thẳm của anh ánh lên vẻ u buồn, nhìn An Hạ Dao
nước mắt ròng ròng, trong lòng thấy mềm hẳn lại. Anh nói với vẻ áy náy
và xin lỗi: “Vợ yêu, anh thực sự xin lỗi em.”

“Anh đừng có nói xin lỗi tôi, nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát đến mà làm gì?” An Hạ Dao ngước đôi mắt long lanh lệ lên, nghẹn
ngào nói tiếp: “Đến khi 27 tuổi, anh nói rằng yêu tôi tôi cũng lại tin,
nhưng anh đã lén gặp Lộ Ngữ Nhụy sau lưng tôi, lại còn không dám công
nhận tôi là vợ anh trước mặt cô ta, thậm chí coi tôi như người xa lạ?
Anh nói rằng anh sẽ cho tôi một lời giải thích và bảo tôi ngoan ngoãn
chờ anh ở nhà, tôi cũng vẫn cứ tin.” An Hạ Dao đưa mu bàn tay lên chùi
những giọt nước mắt đang rơi chan chứa, tiếp tục lên án: “Anh đã để tôi
chờ từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng ngày hôm sau.” Hít một hơi thở sâu, cô bỗng cười buồn bã, lớn tiếng chất vấn: “Anh” và Lộ Ngữ Nhụy đã ăn nằm
với nhau ở khách sạn, anh lại còn vác mặt đến đây định giải thích với
tôi điều gì?”

Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao lên án bằng những lời lẽ ấy, sống mũi thấy cay cay, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng anh vẫn nhìn An Hạ Dao
bằng vẻ nghiêm túc, nhíu mày, nói rõ rành từng tiếng: “Hôm nay, anh sẽ
giải thích với em tất cả mọi chuyện một lần, em nghe xong hãy cân nhắc
xem có tha thứ cho anh, được không?”

Có lẽ vì vẻ thể hiện của Diệp Trí Viễn rất nghiêm trọng và buồn bã,
hoặc là có thể là vì những lời từ đáy lòng của anh đã chạm đến trái tim
mềm yếu của An Hạ Dao, dù có tha thứ cho anh hay không thì ít nhất việc
nghe anh giải thích một lần cũng là một dịp để An Hạ Dao có cái để
thuyết phục trái tim mình, nên cô gạt nước mắt, lấy lại tinh thần, cố
làm vẻ bình thản, nhìn Diệp Trí Viễn, “Thôi được, anh giải thích đi.”

Diệp Trí Viễn ngồi xuống phía đối diện với An Hạ Dao, anh nhìn cô một hồi, rồi mới thở dài, nói bằng giọng dịu dàng: “Anh bắt đầu từ chuyện
năm 17 tuổi nhé.”

An Hạ Dao gật đầu.

“Anh thừa nhận, trước khi chuyển đến trường mà chúng ta học, anh đã
từng theo đuổi Lộ Ngữ Nhụy.” Diệp Trí Viễn bắt đầu bằng một câu rất
thẳng thắn, “Có điều, cô ấy đã từ chối anh bằng lý do, mẹ cô ấy bảo cô
ấy phải học hành cho thật tốt, không được yêu đương sớm.”

An Hạ Dao không nói gì, mặc dù tuổi 17 đã qua rất lâu rồi, nhưng
trong lòng cô thì chuyện cũ vẫn còn nguyên, rõ ràng như mới xảy ra ngày
hôm qua. Diệp Trí Viễn tiếp tục: “Tính anh thì rất quyết liệt, thích sĩ
diện, vì thế rất khó mà chấp nhận nổi chuyện bị từ chối, cho nên anh
không chịu đi học nữa.” Diệp Trí Viễn khẽ nhếch môi, mỉm cười với An Hạ
Dao: “Lúc đó, vì còn ít tuổi và ngông cuồng, nên anh cảm thấy không thể
thất bại được, nếu đi học thì sẽ bị mọi người cười chê.” Nói xong, Diệp
Trí Viễn thở dài: “Nhưng cha mẹ anh không nghĩ như vậy, họ tưởng rằng
anh học kém nên mới không chịu đi học, nên bất chấp sự phản đối của anh, một mực chuyển trường cho anh.”

“Cho nên anh mới nộp bài giấy trắng, cố tạo hình ảnh là một thiếu
niên có vấn đề?” An Hạ Dao xen vào, theo lời kể của Diệp Trí Viễn, cô
nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên Diệp Trí Viễn đến lớp, và cả bộ dạng của anh lần đầu đến ngồi cùng bàn với cô trêu cho cô khóc rồi lại ra sức dỗ dành cô… Thực ra, những ký ức ấy rất đẹp, bởi vì tuổi trẻ của đời người rất ngắn, những ngày đáng nhớ trong khoảng thời gian ấy lại càng ít hơn nữa.

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao có vẻ chăm chú lắng nghe thì phấn chấn
hơn, nới tiếp: “Anh thừa nhận, lúc mới đầu anh không thích em, tuy hình
thức của em cũng được, nhưng lại bịt răng, nên không xinh.” An Hạ Dao
trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, khiến anh phải vội nói: “Em đừng giận,
chẳng qua anh chỉ nói thật mà thôi.”

“Bỏ qua đoạn này, nói vào điểm chính đi.” An Hạ Dao canh cánh về thời gian cô bịt răng.

Diệp Trí Viễn nhún vai, nhếch môi cười: “Không bỏ qua được, bởi vì
đây mới là điểm chính.” Rồi anh nhìn cô bằng đôi mắt rừng rực, “Tuy em
không phải là người xinh nhất, nhưng em lại có tấm lòng rất lương thiện, em đối xử chân thành với tất cả mọi người, nụ cười của em khiến người
khác rất xốn xang, đôi mắt em cũng cười và khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, tất nhiên, nếu em không bịt răng nữa thì đúng là “nhất tiếu
khuynh thành!”

Trong lòng An Hạ Dao thấy vui, nhưng cô cố giấu kín điều đó nhìn Diệp Trí Viễn và nói bằng vẻ mặt lạnh lùng: “Nói tiếp đi.”

“Tiếp xúc với em lâu hơn, anh lại càng thích em, trong lòng anh,
trong đầu anh lúc nào cũng đầy ắp hình ảnh của em.” Diệp Trí Viễn nhìn
An Hạ Dao bằng ánh mắt chan chứa tình cảm: “Nhưng, anh rất sĩ diện, anh
đã từng bị từ chối, anh sợ em cũng sẽ lại từ chối anh, anh thực sự là
không thể nghĩ được điều gì!”

“Anh đã nói dối !” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc,
“Anh đã bị tôi từ chối rất nhiều lần, nhưng anh không hề có vẻ không
nghĩ ra được điều gì.”

Anh nói nghiêm túc: “Lần đầu khi em từ chối anh, anh thực sự không
nghĩ ra được điều gì, anh đã định từ bỏ.” Diệp Trí Viễn đưa mắt liếc
nhìn An Hạ Dao một cái, cô bèn hỏi: “Vậy, vì sao anh lại không từ bỏ?”

“Anh đã nghĩ, sức hấp dẫn của anh lớn như vậy, ấy thế mà một cô gái
nhỏ bịt răng như em còn không thể nắm được, thì sau này anh làm sao mà
tồn tại được trong cuộc đời này?” Diệp Trí Viễn nói xong câu này, liền
bị An Hạ Dao lườm cho một cái đúng như trong dự đoán của anh, nhưng anh
vẫn tiếp tục nói: “Và thế là anh càng theo đuổi càng trở nên dũng cảm,
sau này em càng từ chối anh, thì anh lại càng không từ bỏ, anh nhất định phải theo đuổi em bằng được.” Chiêu này, anh vẫn sử dụng để chinh phục
An Hạ Dao khi cô đã 27 tuổi.

“Diệp Trí Viễn, hôm nay tôi không có tâm trạng để ôn chuyện cũ với
anh đâu, chúng ta hãy tiếp tục nói từ chỗ anh và Lộ Ngữ Nhụy tỏ ra thắm
thiết với nhau đi.” An Hạ Dao biết, nếu càng nói về những chuyện tình
cảm giữa cô và Diệp Trí Viễn thì cô càng không thể nào tỏ ra lạnh lùng
với Diệp Trí Viễn được vì đó là người mà cô đã yêu sâu sắc nhất bằng
tình yêu trong sáng nhất thời thiếu nữ.

Diệp Trí Viễn suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi nói bằng vẻ vô tội:
nh và Lộ Ngữ Nhụy chưa bao giờ thắm thiết cả, chuyện rất đơn giản, sau
khi anh chuyển trường, thì cô ấy cũng nhận ra rằng cô ấy thích anh, thế
là cô ấy quay sang theo đuổi anh. Lúc ấy, em cũng biết đấy, anh không hề tỏ ra vui vẻ với cô ấy, hơn nữa, anh thực lòng rất thích em. Vì thế, em mới chính là mối tình đầu của anh, là người yêu đầu tiên của anh.”

Trái tim của An Hạ Dao phút chốc trở nên rất xốn xang, nhưng cô vẫn
nhìn và nói với Diệp Trí Viễn bằng vẻ giận dữ: “Không thắm thiết, thế mà sao anh lại hôn cô ấy? Diệp Trí Viễn, không lẽ anh tùy tiện như thế
sao?”

Diệp Trí Viễn vỗ vào đầu, nhíu mày nhìn An Hạ Dao, nói với vẻ rất

nghiêm túc: “Anh thực sự chưa hề hôn cô ấy, nếu cứ nhất định nói rằng
có, thì đó là vào ngày mà chúng ta chia tay nhau, cô ấy đã thổ lộ với
anh, nhưng anh không nhận lời, cô ấy liền nhào tới, hôn anh, anh sững
sờ, rồi đẩy cô ấy ra và cũng đã giải thích rõ ràng với cô ấy. Cô ấy cứ
tưởng rằng, anh ở bên em là cố ý chọc tức cô ấy, nhưng thực ra không
phải vậy. Anh là chú ngựa không bao giờ nhai lại loại cỏ đã từng nhai,
cho dù có dâng đến tận miệng.” Nói xong, anh dừng lại lấy hơi, rồi nhìn
An Hạ Dao với vẻ oán trách: “Ai ngờ, khi anh bước xuống cầu thang thì
nhìn thấy em,” Diệp Trí Viễn vừa xấu hổ vừa tức giận, dừng lại một lúc,
“Em đang ôm nhau với người con trai khác An Hạ Dao, em là cô gái của
anh, ngoài anh ra, bên cạnh em không thể có người con trai khác, vì thế
anh giận điên lên và không kiềm chế được nữa, nên đã nói ra những lời
không nên nói và làm những việc không nên làm…” Diệp Trí Viễn nói đến
đây thì nhìn thấy vẻ thiếu tự nhiên trong ánh mắt của An Hạ Dao, bèn
hỏi: An Hạ Dao, không phải là em nhìn thấy cảnh Lộ Ngữ Nhụy hôn anh mà
cho rằng anh có tình cảm với cô ấy, nên mới cố tình cắm sừng cho anh đấy chứ?”

An Hạ Dao đau khổ nhắm mắt lại, gật đầu, vừa giận lại vừa thấy buồn cười, chân tướng sự thật lại như thế này sao?

Diệp Trí Viễn cũng thốt lên: “Không ngờ, chúng ta chia tay nhau chính là vì những chuyện lạ lùng như thế.” Nói xong, cả hai đều cảm thấy nuối tiếc vì đã bỏ lỡ mười năm.

“Diệp Trí Viễn, chuyện cũ 10 năm trước, coi như chúng ta đã giải
thích rõ ràng, chuyện cũ hãy cho nó lùi vào quá khứ.” Trong lòng An Hạ
Dao cũng thầm thốt lên, nhưng chuyện quan trọng lúc này vẫn chưa được
giải quyết, vì thế cô nhìn Diệp Trí Viễn: “Về chuyện tối hôm qua, cho
anh một cơ hội để giải thích.”

Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao, gật đầu: “Chuyện anh và em chia tay
nhau vì một lý do hết sức lạ lùng đã giải thích rõ ràng rồi, nhưng anh
muốn nói với em về chuyện của Lộ Ngữ Nhụy. Cũng là để biện hộ cho tất cả những việc anh đã làm ngày hôm qua. Cuối cùng, tha thứ hay không, tùy ở em.”

“Nói đi.” Mặc dù An Hạ Dao rất không muốn nghe chuyện về Lộ Ngữ Nhụy, nhưng, nếu đã có liên quan đến chuyện ngày hôm qua thì cô không thể
không kiên nhẫn lắng nghe.

“Sau khi chia tay với em, anh thực sự bị tổn thương, vì thế đã giận
dữ chuyển trường, Lộ Ngữ Nhụy cũng đi theo anh, và cứ bám riết lấy anh.” Diệp Viễn cảm thấy đầu hơi đau, nhưng vẫn nói: “Cô ấy đã theo đuổi anh
đúng ba năm, thậm chí cha mẹ anh cũng biết chuyện này. Nhưng anh không
làm thế nào để từ bỏ em, quên đi quá khứ giữa chúng ta, em là mối tình
đầu đẹp nhất của anh, anh không cam tâm chịu để em bỏ rơi như thế. Vì
thế lần cuối cùng từ chối cô ấy, anh đã nhẫn tâm nói rằng, suốt đời này
anh chỉ yêu một mình An Hạ Dao, và sẽ không yêu bất cứ cô gái nào khác,
thế là cô ấy đã quyết định cắt cổ tay tự tử.” An Hạ Dao trợn tròn mắt,
cô thực sự sửng sốt khi nghe tin này.

Diệp Trí Viễn vẫn chậm rãi nói: “Vết thương trên cổ tay cô ấy rộng
tới 5 phân, khi được người khác phát hiện thì đã hôn mê, sau này dù đã
được cấp cứu nhưng vì não bị hôn mê do mất máu, cô ấy đã bị mất một phần trí nhớ.” Diệp Trí Viễn lấy lại hơi, “Cô ấy nhớ chuyện chuyển trường,
nhớ các bạn học, nhớ anh, nhưng cô ấy đã quên rằng cô ấy đã rất yêu anh
và tự sát vì anh, cũng quên cả chuyện anh và em đã từng yêu nhau. Cô ấy
đã coi anh như anh trai. Anh cảm thấy rất áy náy, dù gì cô ấy cũng đã tự sát vì anh, song, đó chỉ đơn thuần là sự áy náy, chứ không có tình
yêu.” Diệp Trí Viễn vội vàng giải thích, dường như anhợ An Hạ Dao sẽ lại hiểu lầm.

An Hạ Dao há hốc mồm kinh ngạc.

Diệp Trí Viễn tiếp tục nói: “Bác sĩ nói, cô ấy rất dễ bị kích động,
nếu bị sốc, nhớ ra chuyện gì, có thể cô ấy sẽ lại tự sát, vì vậy mà anh
đã nhanh chóng đưa cô ấy ra nước ngoài. Mấy năm qua, cuộc sống của cô ấy cũng khá ổn thỏa và đã có một vị hôn phu rất yêu cô ấy.” Diệp Trí Viễn
dừng lại một lúc: “Anh luôn rất sợ sẽ gây sốc cho cô ấy, sau đó khiến cô ấy nhớ ra chuyện gì, khiến cô ấy lại tiếp tục theo đuổi anh, hoặc sẽ
lại tự sát, vì thế gần đây, khi cô ấy từ nước ngoài về nghỉ, anh đã lén
đưa cô ấy đi chơi, và cũng không dám nói cho cô ấy biết chuyện anh sắp
kết hôn với em.”

Diệp Trí Viễn nhìn vẻ thể hiện của An Hạ Dao, dường như cô đang cảm
động, anh ngồi xuống bên cô thăm dò, rồi nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc: “Khi gặp em ở quán Karaoke, đó là tình huống bất ngờ, giả như không
nhận ra em, vì anh sợ cô ấy sẽ nhớ ra chuyện gì đó. Em phải tin anh, anh thực lòng không muốn có bất cứ chuyện nào xảy ra trước đám cưới của
chúng ta, vì thế hôm ấy anh đã dỗ dành để cô ấy quay sang nước ngoài.”
Nói đến đây, giọng của Diệp Trí Viễn trở nên bất bình: “Nhưng, anh thực
sự không biết rằng cô ấy đã khôi phục lại trí nhớ, hơn nữa còn bày trò
cố ý chuốc cho anh say, rồi đưa anh đến khách sạn.” Nói xong, Diệp Trí
Viễn nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt rất nghiêm túc: “Mặc dù anh và cô ấy
đến khách sạn, nhưng em hãy tin anh, anh thực sự là trong sạch.”

Một lần nữa An Hạ Dao lại thấy lòng dạ rất rối ren, tuy chân tướng
của sự việc có phần hơi hoang đường, nhưng cô yêu Diệp Trí Viễn, vì vậy, cô lựa chọn tin tưởng tin anh. Có điều, lúc này cô đang vô cùng xót
thương cho chính mình, từ tối hôm qua đến giờ, cô đã phải rơi mất bao
nhiêu nước mắt và đau lòng biết bao, song tất cả đều là sự lãng phí
không cần thiết.

Nếu cô không quá nhạy cảm đối với Lộ Ngữ Nhụy như vậy nếu cô tự tin
hơn một chút, cô sẽ không bỏ chạy, và cũng không cần phải đau lòng và
buồn bã đến t h ế.

Bây giờ, tuy Diệp Trí Viễn giải thích mọi việc rõ ràng như vậy, An Hạ Dao cũng đã tha thứ cho anh nhưng không biết cô có thể bỏ qua tất thảy, mỉm cười và cùng Diệp Trí Viễn bắt đầu lại và ở bên nhau hạnh phúc hay
không?

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao im lặng, thì thấy rất lo, sợ cô sẽ không tin mình: “Em nhất định phải tin anh. Những lời anh nói đều là sự
thật.” Nói rồi, anh lục tìm trên người, sau đó đưa cho An Hạ Dao mảnh
giấy mà Lộ Ngữ Nhụy đã viết cho anh. “Đây là bằng chứng cho sự trong
sạch của anh.”

An Hạ Dao đọc kỹ một lần những dòng chữ trên đó.

“Anh thực sự là bị oan, em tin anh, đúng không?”

An Hạ Dao gật đầu, “Mặc dù em tin anh, thực sự là tin anh, nhưng em
vẫn không có cách nào dễ dàng tha thứ cho anh,” An Hạ Dao hít một hơi
thở sâu, nhìn Diệp Trí Viễn rồi đưa tay chỉ vào ngực, nơi có trái tim
mình: “Chỗ này đã vì anh mà đau đớn suốt một đêm, từ chỗ chờ đợi, hụt
hẫng, đến tuyệt vọng và tan nát. Em rất muốn cười cho qua, nhưng nó đã
băng giá rồi, không còn hơi ấm nữa.”

Diệp Trí Viễn kéo tay An Hạ Dao, nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình
cảm, nói: “Anh biết, anh sai rồi, em hãy tha thứ cho em lần này, được
không?”

“Diệp Trí Viễn, không phải là vấn đề em có tha thứ hay không?” An Hạ
Dao khẽ lắc đầu, thở dài: “Tuy chỉ là việc anh giải thích muộn hơn một
đêm, nhưng, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhất là trái tim em. Nó đã
thực sự nguội lạnh mất rồi. Em vẫn còn yêu anh, nhưng nghĩ đến những
hiểu lầm và tổn thương ấy thì em lại không dám dễ dàng để yêu anh nữa,
vì khi yêu anhtrái tim em rất đau đớn.”

Diệp Trí Viễn nhíu mày, nhìn An Hạ Dao, hoàn toàn không có vẻ gì là
cô đang nói đùa, bất giác anh cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp
nghẹt lại, anh giang tay, dịu dàng ôm lấy cô: “Trái tim em đã nguội
lạnh, không sao, anh sẽ dùng ngọn lửa trong tim mình để sưởi ấm trái tim anh, làm cho nó dần tan băng giá. Nhất định anh sẽ làm cho nó ấm áp trở lại, em hãy tin anh, được không?” Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn lên trán
cô, “Anh yêu em. Thực sự rất, rất yêu. Ngay từ lúc mới bắt đầu đã là em, đến bây giờ cũng là em, và sau này cũng sẽ là em.”

An Hạ Dao chợt thấy niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng, cô nhìn Diệp
Trí Viễn bằng ánh mắt nồng nàn, khẽ cắn môi, không dám nói bừa rằng
không được, nhưng cũng không dám nói rằng được, cô vẫn còn thấy hơi do
dự.

Khi niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ, sẽ khiến cho những người đã từng
bị tổn thương thận trọng hơn bất cứ ai, vì những người đã từng tan nát
trái tim sẽ không bao giờ muốn trải qua nỗi đau ấy lần thứ hai, song lại cũng không có cách nào chống chọi lại được với sức cám dỗ của tình yêu.

Vì tình yêu càng mong manh, vị của nó càng rất tuyệt vời.

Diệp Trí Viễn nhìn sâu vào mắt An Hạ Dao, ôm chặt lấy cô, cằm tì lên
đầu cô, nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng: “Chuyện đã qua, chúng ta hãy để cho nó qua đi, em nhé. Từ bây giờ, anh sẽ đối xử với em tốt gấp trăm
ngàn lần lúc trước.”

Chuyện đã qua, có thật là sẽ để nó qua được không? Có thật là có thể mỉm cười mà không so đo tính toán nữa không?

An Hạ Dao không biết, nhưng cô đang mang trong mình đứa con của hai
người, nghĩ đến tương lai hạnh phúc, và hạnh phúc của cô đều gắn liền
với người đàn ông mà cô yêu nhất. Vì vậy cuối cùng cô khẽ đưa tay ra chủ động ôm lấy ngang lưng Diệp Trí Viễn, vùi mặt vào vầng ngực rắn chắc
của anh, khẽ nói: “Diệp Trí Viễn, em đã có rồi đấy.”

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao chủ động ôm lấy mình thì vô cùng hạnh
phúc, thế là hết mưa trời lại hửng nắng, hơn nữa, những hờn giận, hiểu
lầm chất chứa trong lòng hai người hàng chục năm, cuối cùng cũng đã được cởi bỏ. Bây giờ, trong lòng anh và An Hạ Dao chỉ còn lại tình yêu sâu
sắc dành cho nhau, cuộc sống sau này sẽ tiếp tục với những niềm hạnh
phúc lớn lao xen chút va chạm nho nhỏ.

Diệp Trí Viễn vui sướng ôm lấy An Hạ Dao lăn một vòng, “Chúng ta sẽ
hạnh phúc suốt đời!” Sau phút giây vui sướng, anh lập tức nhận ra ý khác thường trong câu nói của An Hạ Dao, vội xúc động kéo tay An Hạ Dao: “Vợ yêu, em có rồi à?”

An Hạ Dao xấu hổ nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Diệp Trí Viễn, mỉm cười, gật đầu: “Hôm là ngày thứ mười chín rồi!”

“Thật sao?” Diệp Trí Viễn nâng An Hạ Dao lên xoay tít một vòng, “Vợ
yêu, em thật vĩ đại! Anh sắp được làm bố rồi!” Anh sắp được làm bố thật
rồi!”

An Hạ Dao bị anh xoay mấy vòng, bất giác thấy hoa mắt, chóng mặt, vội kêu lên: “Dừng lại! Dừng lại! Em buồn nôn!”

Diệp Trí Viễn nghe vậy, vội thận trọng đặt cô xuống, rồi hớn hở ghé
sát mặt vào bụng của An Hạ Dao, nói với vẻ ngốc nghếch: “Anh muốn nghe,
con trai của anh ở trong đó!”

“Sao anh lại biết là con trai? Nếu là con gái thì sao?” An Hạ Dao nhìn anh, hỏi: “Anh lại trọng nam khinh nữ, phải không?”

“Đâu có, anh chỉ tiện mồm nói thế thôi. Nếu là con gái, thì càng tốt. Con gái rượu càng tốt!” Diệp Trí Viễn cười, mắt ánh lên niềm hạnh phúc
vô bờ.

——HẾT——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.