Bạn đang đọc Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo – Chương 140
Tô Tuệ Vân vừa nghe xong, cảm thấy khả năng này ngược lại không phải không có, nhưng thân làm phụ nữ, cô ta tin còn có một khả năng khác, đó chính là Hoắc Anh Tú đang ở cùng một người phụ nữ khác, cho nên căn bản không hơi đâu để ý đến cô ta, không nhận điện thoại của cô ta, cuối cùng dứt khoát giả bộ điện thoại hết pin, tắt máy.
Nghĩ đến khả năng này, Tô Tuệ Vân lập tức nổi trận lôi đình, một sự thôi thúc muốn giết người xông thẳng lên đỉnh đầu cô ta, buồn bực đi tới đi lui trong phòng.
Hoàn toàn quên mất, buổi sáng ngày hôm nay, chính bản thân cô ta còn điên cuồng một trận cùng với Tề Huynh.
Lần này, Tô Tuệ Vân không có bất kỳ tâm lý tội lỗi nào nữa, càng không hề cảm thấy có lỗi với Hoắc Anh Tú, bởi vì trước kia dưới sự dạy bảo của Tề Huynh, cô ta đã sớm không còn luân lý đạo đức nữa, nhưng cô ta trời sinh đố kỵ, lại không thể nhìn người đàn ông của mình tốt với người phụ nữ khác.
Ở điểm này, có thể nói cô ta vô tình trùng hợp với Hoắc Anh Tú, có lẽ đây chính là cái gọi là cùng chung chí hướng, cho nên bọn họ mới đi đến bước này!
Tô Tuệ Vân cắn môi, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng phía sau là lớn nhất, vì vậy dứt khoát thay quần áo cùng giày cao gót, muốn đến tập đoàn Triệu thị tìm Hoắc Anh Tú.
Nhưng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Tuệ Anh trở về!
Sắc mặt bà Tô lạnh lẽo, lập tức đứng dậy mở cửa.
“Mẹ… A…”
Cửa vừa mở ra, Tô Tuệ Anh vừa ngẩng đầu, một cái tát vang dội đã rơi vào trên má trái của cô.
“Mày là đồ ăn cây táo rào cây sung, khôn nhà dại chợ, mày đi chết đi!”
Sau khi tát phủ đầu Tô Tuệ Anh, bà liền túm lấy tay Tô Tuệ Anh kéo vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Mẹ…”
Tô Tuệ Anh bị đánh đau rát cả mặt, cô không dám tin nhìn chằm chằm bà Lâm.
Trên mặt vừa nóng vừa rát, nhưng cảm giác đau đó cũng không tính là gì so với sự đau lòng của cô.
Tuy từ nhỏ tới lớn, bà Tô đánh chửi cô rất nhiều, nhưng chưa từng hung ác chửi bới đánh đập cô như lúc này, hơn nữa, biểu cảm của bà Tô lúc này, giống như muốn xé xác cô ra vậy.
Tô Tuệ Vân thấy bà Tô đánh Tô Tuệ Anh, cô ta vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác, khoanh tay trước ngực đi tới, cười khiêu khích nhìn Tô Tuệ Anh nói: “Chị à, em bảo chị rồi mà, em bảo chị hãy để cho em thuận lợi qua vòng phỏng vấn thì chị lại không nghe, giờ chị đã biết sự lợi hại của em chưa?”
Tô Tuệ Anh nghe xong khẽ thấp giọng cười, vô cùng thảm hại, ánh mắt đau xót nhìn về phía bà Lâm: “Con nói rồi mà, vì sao mẹ lại đột nhiên quan tâm con như vậy, thì ra là muốn lừa con trở về.
Mẹ chỉ nghe lời từ một phía của Tô Tuệ Vân mà đã đánh con, sao mẹ có thể bất công như thế?”
Bà Tô không chút biểu cảm nào, lạnh lùng nói: “Em gái mày nhỏ tuổi hơn mày, nay nó mới bước vào đời, cần nhất chính là cơ hội, mày thân là chị gái, chẳng những đã không giúp nó lại còn chà đạp nó.
Có người chị nào như vậy không? Tao không đánh mày thì sau này có lẽ ngay cả tao mày cũng không để vào mắt!”
Tô Tuệ Anh lắc đầu, nếu như lúc đó thái độ của Tô Tuệ Vân tốt một chút thì cô sẽ xem xét cho Tô Tuệ Vân ở công ty làm một thư kí, để cho cô ấy làm ở vị trí thấp nhất, sau đó xem xét thành tích mới cho thăng chức, nhưng đáng tiếc, Tô Tuệ Vân lại mơ tưởng xa vời, ngay cả cơ hội để khuyên bảo một câu cũng không có.
Tô Tuệ Anh tự thấy đời này cô không hề thiếu nợ Tô Tuệ Vân thứ gì, huống chi Tô Tuệ Vân còn làm ra chuyện đáng xấu hổ như dụ dỗ anh rể, Tô Tuệ Anh cô cũng vốn không có lí do gì để phải đối xử tốt với Tô Tuệ Vân.
“Không phải con không cho nó cơ hội, mà nó không có năng lực đó.
Mẹ à, nói đến cùng thì cũng là do mẹ thiên vị!”