Đọc truyện Miêu Chủ Tử – Chương 11: Kích Thích
Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thu duy trì biểu cảm lạnh lùng bị mèo lớn cõng về gian phòng trên tầng cao nhất.
Lúc nó muốn đến chỗ cầu trượt lần thứ hai, Lục Thu liều mạng giãy giụa.
Ai ngồi cầu trượt lần nữa thì là chó!
Cũng may cô kháng cự hiệu quả, Neville hơi tiếc nuối nhìn cô một cái rồi lại nhìn bên ngoài, một chân đã giẫm lên cửa sổ nuối tiếc thu lại.
Đây là một trong những niềm vui thú ít ỏi của hắn trong mấy năm gần đây, hắn chỉ muốn chia sẻ với bé sủng vật một chút thôi, để cô cũng có thể trải nghiệm trò chơi vui như vậy, thuận tiện phô trương thực lực của mình cho cô.
Đáng tiếc hình như bé sủng vật không thích lắm.
Tiếc thật đó!
Neville hơi cô đơn.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, không chơi cầu trượt thì còn cái khác.
Cứ như một đứa trẻ muốn khoe khoang đồ chơi với bạn mới, lần này hắn chuyển hướng, chạy băng qua phòng bếp và bồn cát đến gian phòng cuối cùng, ở đây cũng chất chồng một đống đồ, thậm chí chồng còn cao hơn căn phòng trước.
Chỉ khác là, đống đồ này phân thành nhiều tầng, mỗi tầng đều thiết kế cong cong quẹo quẹo chướng ngại trùng điệp như mê cung vậy.
Nhìn kĩ thì đường hầm trong mỗi tầng chỉ lớn hơn thân hình Neville một chút thôi, nếu hắn muốn đi qua thì nhất định phải hạ thấp người uốn cong kéo giãn cơ thể mới đi được.
Ầy, mèo đúng là loại sinh vật chất lỏng mà, Lục Thu đã sớm biết rồi.
Neville đã chơi ở đây không biết bao nhiêu lần, mê cung chướng ngại gì hắn cũng không sợ hãi, hắn ôm lấy Lục Thu, chỉ mất mười phút đã nhanh chóng xuyên qua tầng tầng cửa ải bò lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất của mê cung tiếp xúc với trần nhà, trên trần còn có một cái cửa sổ trần lớn có thể thông ra bên ngoài.
Neville vươn móng đẩy cửa ra, mang theo bé sủng vật nhảy lên đỉnh thành.
Đỉnh cao nhất của tòa thành có hình tháp nhọn, chỗ họ đứng là một cái sườn dốc mái, bốn phía không có bất kì rào chắn phòng hộ gì.
Neville ung dung dạo một vòng quanh sườn mái, đem cảnh sức xung quanh thu cả vào mắt.
Lục Thu cảm giác mình chỉ cần đưa tay là có thể hai được mặt trăng.
Tối nay bị kích thích hai lần liên tiếp, dù cô lúc đầu không có chứng sợ độ cao cũng bị dọa ra rồi.
Đi một vòng còn chưa đủ, Neville đột nhiên nhảy lên cao, đứng gọn trên đỉnh tháp nhọn chỉ có diện tích hai mét vuông.
Bốn vuốt hắn khum lại, cái đuôi đưa trên không khép gọn bên người, không hề có một chút khe hở, nếu bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện gì thì ngay cả chỗ để tránh né cũng không có, chỉ có thể hụt chân ngã xuống.
Một con mèo khổng lồ như vậy đứng trên đỉnh tháp, Lục Thu thậm chí cảm giác được mình có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt nứt gãy trên thân trụ tháp.
Ngay lúc cô còn sợ hãi nghĩ ngợi linh tinh, Neville chuyển động.
Hắn dùng một tay nâng Lục Thu trong ngực lên cao, hệt như một phân cảnh kinh điển trong phim Vua sư tử.
Lục Thu: “?? Aaa!!!”
Không ai có thể hiểu được cảm xúc lúc này của Lục Thu, cô hoảng sợ gào thét.
Tiếng hét này khiến mấy con chim non trong rừng kinh hoảng bay loạn.
Neville nghi hoặc trừng mắt nhìn, bé sủng vật đang vui thích quá hay là sợ hãi vậy? Nhưng bé sủng vật có sức sống như vậy, hắn vẫn rất vui.
Kẻ mạnh chân chính thì phải thét lớn uy vũ khí phách như vậy.
Thế là hắn cứ như vậy một tay giơ người lên, cũng há miệng gào lớn một tiếng.
Hễ là người nuôi mèo đều biết tiếng gào rít này có bao nhiêu chói tai, huống chi là Lục Thu ngay sát miệng hắn.
Cô vừa nghe thấy tiếng gào đã lập tức che kín lỗ tai lại nhưng vẫn không ngăn được tiếng kêu xuyên màng não kia.
Tiếng gào này vừa phát ra, từng đàn chim trên trời ào ạt bay tứ tung, toàn bộ khu vực rừng rậm, thảo nguyên xung quanh ranh giới lãnh địa đều bừng sống, vô số động vật giương đầu nhìn về phía tòa thành.
Tư thái này hệt như cảnh vạn thú triêu tông[1].
Neville nhìn các thần dân trong lãnh địa của mình, ngẩng đầu thật cao.
Cho bé sủng vật xem hắn lợi hại đến mức nào, cả lãnh địa này cùng toàn bộ động vật trên lãnh địa đều phải nghe theo chỉ thị của hắn.
Hắn chính là Vua ở đây.
Lục Thu bỏ tay xuống rồi còn cảm giác được trong tai vang tiếng ong ong, không nghe được gì cả.
Trước mắt cô tối đen, dùng sức đào móc lỗ tai, sợ màng nhĩ bị thủng điếc mất rồi.
Thị lực mắt người có hạn, cô cũng không nhìn thấy vô số loài động vật lộ ra trong đêm đen, chỉ thấy có từng đàn chim bay lên, cô thấy việc này cũng bình thường thôi, cũng không để tâm.
Đứng một hồi, Neville cũng khoe khoang đủ rồi, lại ném Lục Thu lên lưng mình nhảy xuống ngọn tháp về phòng.
Động tĩnh vừa rồi Ruth cũng nghe thấy, hắn chỉ thò đầu ra cửa sổ nhìn cho biết thôi cũng không lên quấy rầy.
Dù sao thỉnh thoảng Neville cũng làm vậy một lần.
Rốt cuộc cũng về phòng, chân cũng chạm được đất, tay chân Lục Thu vẫn còn mềm.
Neville đặt cô vào trong ổ mèo, Lục Thu lấy hai tay nắm lấy thành ổ, hồi lâu mới đứng vững.
Thế giới này thật đáng sợ!
Không, là mèo lớn đáng sợ mới đúng!
Ngẫm lại độ cao căn phòng này, không biết vì sao bắp chân cô lại run lên, cứ cảm thấy trời đất đang quay cuồng, mà cô thì bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, tay cô níu lấy thành ổ mèo lâu thật lâu không dám buông tay.
Bình thường thì ban đêm là lúc mèo có tinh thần nhất, Neville giờ cũng thật không buồn ngủ.
Nhưng thời gian nghỉ ngơi sinh lí của họ mèo và họ khỉ không giống nhau, hắn phải theo thời gian nghỉ ngơi của bé sủng vật thì nó mới có thể khỏe mạnh vui vẻ được.
Thế là, Lục Thu mới đứng vững trong ổ mèo không bao lâu thì đã có một cái bóng thật lớn giáng xuống cạnh.
Neville nhảy vào ổ, ung dung thong thả nằm xuống, hai chân sau thả lỏng về phía sau, hai chân trước khom lại đặt trước mặt, đầu thảnh thơi tựa sang một bên, thân thể nghiêng nghiêng nhìn Lục Thu.
Thấy Lục Thu còn bám thành không nhúc nhích, hắn bắt lấy cô đặt giữa hai chân trước của mình.
Giật giật móng, thấy không tiện lắm, lại nhấc cô lên dời vị trí, đặt cô trong khe hở giữa cằm và chân trước.
Vị trí ở đây vừa khéo, vừa không đè ép bé sủng vật, lại có thể gần kề cô.
Giờ Neville đã bắt đầu cảm nhận được chỗ tốt của động vật không lông, làn da không có lông bảo vệ dù vô cùng yếu ớt nhưng sờ vào rất trơn mềm, còn mượt hơn cả lông của hắn.
Lục Thu nghiêng người dựa vào phần cổ dày rộng của Neville, một tay sờ cằm mèo lớn, sợi lông thật dài nhẹ nhàng quét qua cổ cô, hơi ngứa.
Cô chỉ cần giương mắt là có thể nhìn thấy gương mặt mềm mại đáng yêu của mèo lớn.
Vô cùng vô cùng ngứa tay muốn sờ một cái mà.
Nói một cách công bằng nhé, nhan sắc của con mèo này không phải thuộc loại siêu cấp xinh đẹp như mấy con mèo bông, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng không tệ, mắt to lông dài nhìn vừa ngây thơ vừa dữ tợn, đặc biệt lông ngực vô cùng dày rậm, đệm thịt phấn hồng, càng thêm phần đẹp.
Ánh mắt cô chuyên chú nhìn chằm chằm mặt mèo lớn, Lục Thu đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa nãy hù đến mức khiến tay chân cô nhũn ra, mồ hôi đầy người rồi, giờ cả người cô đều đắm chìm trong hạnh phúc bị lông mèo bao phủ không biết phải làm gì thêm.
Cô lùi ra sau tìm điểm tựa, thân thể nửa nằm xuống.
Dù tư thế ngủ này hơi vặn vẹo nhưng cũng dễ chịu lắm đó.
Thử hỏi xem còn ai có đãi ngộ như vậy nữa chứ, nằm gọn trong ngực một con mèo luôn?
Trước đó bị kích thích quá lớn, chỉ nằm một lát cô đã chậm rãi ngủ thiếp đi.
Neville híp mắt nhìn bé sủng vật nhà hắn, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Trên thế giới này không gì có thể đáng yêu hơn sủng vật nhà mình hết! Lần đầu tiên Neville cảm nhận được tâm tư này.
Nghĩ đến cái tên Langdon suốt ngày khoe khoang kia, Neville nhịn không được mở quang não lên.
Bây giờ những thiết bị liên lạc như quang não cũng không còn kiểu dáng vòng tay gì mà chỉ là một con chip gắn trên da, vô cùng nhỏ, muốn tháo ra cũng không cần chạm vào mà chỉ cần ra lệnh là được.
Giao diện nửa trong suốt lơ lửng trước mặt.
Neville tìm tài khoản của Langdon trong danh sách đen.
Ấn mở ảnh đại diện, là một con chó săn lông dài màu vàng sáng, nhìn rất giống chó săn Afghanistan.
Trong hình hắn ta như đang phát sáng, ưu nhã nghiêng đầu nhìn ống kính, tóc dài xõa tung một bên, khóe miệng cười mỉm, đôi mắt màu đen thâm thúy mê người.
Trên cổ hắn ta đeo một cái nơ bướm màu đen, trông như một vị quý tộc thời Trung cổ.
Mỗi lần Neville nhìn thấy Langdon đều không nhịn được muốn trợn trắng mắt.
Ngặt nỗi tên này còn là nghiệt duyên lớn lên từ nhỏ với hắn, đối phương trừ thực lực thì mọi thứ đều hơn hắn cả, giờ còn là người nổi tiếng trên toàn mạng Đế quốc Diễn Thú, được nhiều người hâm mộ, là tình thú trong lòng hàng vạn động vật.
Langdon rất thích nuôi sủng vật, trên mạng còn có một tài khoản livestream rất nổi tiếng, thường công chiếu live chăm nuôi sủng vật hằng ngày.
Neville cũng vì vậy mới bị dồn ép phải nuôi sủng vật.
Hắn đã bị châm biếm nhiều năm rồi, biệt danh “lỗ đen sủng vật” cũng là do Langdon đặt.
Từ nhỏ đã bị so sánh đủ chỗ với Langdon, hắn ta còn là “con người ta” nữa, Neville mà không hậm hực thì cũng coi như tâm tính tốt rồi.
Cùng lắm thì khi nào không vui thì cứ tóm tên kia lại đánh một trận, lại nhúng hắn ta vào thùng thuốc rụng lông thật lớn, một lần như vậy cũng đủ để hắn ta im miệng hơn nửa năm.
Thực lực áp chế thật là thích quá đi mà!
Đáng tiếc biện pháp này giờ không thể dùng, vậy nên hắn mới phiền muộn như vậy.
Tách tách chụp thật nhiều ảnh bé sủng vật đang ngủ, Neville thỏa mãn xem ảnh nửa ngày, cuối cùng chọn ra mấy tấm ưng ý nhất gửi cho Langdon, lại còn kèm theo biểu cảm mặt mèo cười.
Langdon đột nhiên nhận được một đống hình:???
Hắn ta đập móng vào cái mặt mèo cười mỉm thật to trên màn hình, hơi ngạc nhiên nghi ngờ suy nghĩ, lại có con vật cam nguyện tựa cạnh Neville, không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng nhìn kỹ lại rồi hắn ta cũng yên tâm, con sủng vật này nhìn yếu ớt vô cùng, dựa theo quá khứ đen tối của “lỗ đen sủng vật” Neville kia thì con này nói không chừng cũng sống không lâu đâu.
Cho nên, hắn ta chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.
Huống chi nó nhỏ như vậy, hình dáng lại quái dị thì nuôi có ích lợi gì.
Thế là hắn ta cũng đáp lại một cái mặt cười: “Không tồi, hy vọng con này có thể sống lâu một chút.”
Neville không đợi cái mặt cười kia hiện lên đã đóng màn hình lại, bé sủng vật này mới không yếu ớt vậy đâu.
Hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Lục Thu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên ngủ chung với sủng vật, hắn vừa khẩn trương vừa kích động.
Làm sao bây giờ? Không ngủ được!
_______________________
[1] Vạn thú triêu tông: nghĩa là muôn thú yết kiến vua chúa, lãnh tụ..