Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

Chương 7


Đọc truyện Mệt Rồi! Em Buông Nhé! – Chương 7

Ôm thật lâu, tựa đầu vào lưng của tôi

Giá như có ai cùng dạo quanh phố xá

Tôi sẽ vui, sẽ hạnh phúc biết bao

Hẹn hò với những cô đơn riêng tôi

Một chiều lang thang

Hẹn hò với những miên man trong tôi

Tình Yêu vỡ nát

Cần tin nhắn mỗi ngày

Cần những hỏi han

Cho tôi yên bình thêm chút

Giá như … Có người đợi tôi đâu đó giữa cuộc đời

Giá như … Có người ôm tôi mỗi tối

Giá như… Có người ngồi nghe tôi kể bao vui buồn

Giá như… Có thể ôm lấy ai và khóc lên.


Tiếng nhạc chuông điện thoại làm nó tỉnh giấc.

-Alo-nó uể oải trả lời

-Mày ngủ ở phòng y tế à mà không biết đánh trống tan trường từ bao giờ rồi không-nhỏ đầu bên kia la oai oái làm nó phải rời điện thoại ra khỏi tai

-Xin lỗi baby mà.Chờ, xuống ngay đây-Nó cúp máy không đợi đầu dây bên kia kể lể tiếp.

Nó đưa tay lên miệng ngáp rồi leo lên lớp lấy cặp.Đi trong hành lang lòng nó miên man.Nơi này là nơi mà lần đầu tiên nó gặp hắn.Bao nhiêu ký ức ùa về,nó nuốt nước mắt ngược vào tim.Không khóc nhưng nó rất đau,trái tim non nớt rỉ máu.Bước đi của nó bắt đầu loạng choạng,vết thương ở tay bắt đầu đau nhức.Hắn từ xa đã nhìn thấy nó,hắn nhìn nó như thế cũng đau lắm,nhưng biết làm sao được nó và hắn không thể đến được với nhau,nó mà biết sự thực này còn đau gấp bội nên hắn không dám nói.Nhưng giờ hắn mới để ý tay nó bị băng bó thì không kìm lòng được.Hắn đi đến đứng trước mặt nó,cầm tay nó lên xem làm nó rất ngạc nhiên.Nhưng lý trí của nó đã điều khiển tay nó rút về.Nhưng hắn giữ chắc quá không tài nào bỏ ra được,bất quá nó nói luôn:

-Bỏ tay ra.Đau

-Tay bị làm sao-hắn lạnh lùng

-Chả sao.Tránh ra còn đi về

-Không.Nói đi tay bị làm sao, có đau không?

-Không tay tôi chẳng bị làm sao cả.Đừng tỏ ra quan tâm tôi-nó nhếch môi –tránh ra đi.Vướng.

Hắn không chịu được sự lạnh nhạt của nó,cầm tay nó kéo đi.Nó bị lôi xềnh xệch thì bực mình,la bảo bỏ tay ra hoài mà hắn đâu có chịu.Hắn quyết định rồi hắn sẽ nói cho nó sự thật.Tay nó đỏ hết lên mà hắn vẫn không chịu buông.Hắn nhét nó vào trong chiếc BMV chốt cửa xe.Nó bực mình hét lên:

-Mở cửa ra.Nhỏ Kỳ đang chờ.Anh bị điên à?

-Anh gọi cho Kỳ bảo về trước rồi.Đi với anh ra đây một chút-hắn nhỏ nhẹ


-Không tôi chả đi đâu với anh hết.Mở cửa ra chiều nay tôi phải đi làm.

-Đi với anh đi mà.Anh trả tiền lương cho em buổi hôm nay-hắn nũng nịu

-Đừng làm vẻ mặt đấy với tôi.Thật bu sịt

Hắn thấy nó có vẻ bực bội thì nhoài người ôm nó rồi thỏ thẻ vào tai nó:

-Đi với anh,anh có chuyện muốn nói

Nó cảm nhận được hơi ấm của hắn, mùi bạc hà từ tóc hắn làm nó dễ chịu vô cùng.Bất giác từng giọt nước mắt nóng hổi từ khoé mắt lã chã rơi,hắn thấy nó khóc thì hốt hoảng,đưa tay lau nước mắt cho nó:

-Vừa nãy anh nắm tay em đau lắm à-hắn ân cần hỏi

– Ừ đau lắm-Nó lấy tay gạt nước mắt

-Ngoan anh xin lỗi mà.Đừng khóc nữa-hắn nhẹ nhàng-giờ đi cùng anh nhé

Nó gật đầu,rồi lôi điện thoại nhắn tin cho anh bảo là chiều có việc nhờ anh xin phép nghỉ làm hộ.Hắn hài lòng gài số phóng đi luôn.Hắn và nó đâu có biết cậu đã theo họ từ hành lang tới đây rồi còn nhìn thấy họ ôm ấp nhau trong xe.Lòng cậu khó chịu vô cùng.Cậu không hiểu cảm xúc của mình nữa.Mặc dù biết người đi cùng nó là anh em kết nghĩa của mình nhưng cậu chỉ muốn lao vào cho hắn một trận.Nhưng rồi suy đi tính lại cậu với nó có là gì đâu mà lao vào đánh người ta.Nhưng mà cậu ghen mà lại không có lý do gì để tức giận.Nói chung là khó chịu.

Nó và hắn dừng chân tại căn biệt thự to bá cháy luôn,có khi đi bộ từ cổng vào chắc mất xừ nó 30 phút.Cơ mà có siêu xe nên 2 phút là tới trước cửa ngôi biệt thự.Nó theo sau hắn bước vào cho nên bị thân hình của hắn che mất đằng trước.

-Con chào ba mẹ-Tiếng hắn chào ai đó


Nó vừa nghiêng người để nhìn ba mẹ hắn vừa lễ phép chào

-Cháu chào 2 b-…..Nó bất ngờ khi nhìn thấy ba mẹ hắn –Ba … sao ba lại ở đây-Nó nhận ra người đàn ông kia là ba nó.Tuy ba nó đã già hơn trước,tóc cũng bạc hơn nhiều,nhưng nó vẫn nhận ra.Nước mắt nó đã tuôn ra,nó không hiểu sao ba nó lại ở đây với người đàn bà kia,liệu ba có biết khi ba bỏ đi nó đau khổ biết dường nào.Tại sao vậy?Ba nó nhìn thấy đứa con gái bấy lâu không gặp thì ngạc nhiên lắm,bao nhiêu tội lỗi bao trùm lấy ông.Hắn thấy không khí có vẻ nặng nề thì nói với mọi người:

-Mọi người vào phòng khách đi.Con nghĩ ba và mẹ cần nói rõ chuyện này với tụi con.

-Con biết chuyện rồi à-Người đàn bà kia bây giờ mới lên tiếng

-Vâng một chút.Ngoài chuyện con và Bảo Anh là anh em cùng cha khác mẹ thì con chưa biết gì nữa.Chúng con cần lời giải thích.

Cái gì?nó chết đứng tại chỗ “anh em cùng cha khác mẹ” hắn đang nói cái cc gì vậy?Nó cảm giác như không thở nổi vậy, nước mắt chảy ra nhiều hơn,nó ngồi thụp xuống đưa tay che tai,miệng thì liên tục nói:

-Đừng nói nữa?Làm ơn!Đừng nói nữa mà.

Hắn cũng ngồi xuống xuống cạnh nó đưa hai tay dỡ hai tay nó đag úp vào tai ra.Lau những giọt nước mắt của nó,nhưng càng lau nước mắt càng tràn ra không kìm được.Ba chạy lại ôm nó vào lòng:

-Ba xin lỗi.Ba xin lỗi-Không biết ông đã nói câu này bao nhiêu lần nữa nữa.Không khí trùng xuống não nề chỉ nghe tiếng nấc của nó.Đợi khi nó đã bình tĩnh lại,cả bốn người cùng vào phòng khách.Ba nó lên tiếng trước:

-Bảo Anh bình tĩnh nghe ba nói nhé.Trước khi cưới mẹ con ba và mẹ của Minh yêu nhau và đã mẹ Minh đã mang bầu nó,nhưng gia đình ba không chấp nhận ép ba cưới mẹ con.Vì không muốn làm ông bà buồn lòng nên bố chấp nhận cưới mẹ con rồi sinh con.Khi con lên lớp 9 thì mẹ con phát hiện toàn bộ chuyện này và hẹn ta với mẹ thằng Minh đến nói chuyện và mẹ con sẽ ly dị với ba để ba được hạnh phúc.Chuyện là như thế

-Mong con hiểu cho ba con.Bác không cần con tha thứ cho bác,chỉ cần con tha thứ choba con.Bác xin con-Bà Hoa thành khẩn(Hoa là tên mẹ Minh nhé)

Nó vốn hiểu chuyện và thông cảm cho người khác nên cũng nở nụ cười nhẹ rồi nói:

-Con hiểu rồi.Con cũng muốn hai người hạnh phúc bên nhau.Mà từ nay con gọi mẹ anh Minh là dì nhé!

-Ok.Thế thì bác à dì vui lắm-Bà Hoa trông thế mà vẫn còn teen lắm

Không khí vui vẻ hơn, dì Hoa bảo nó ở lại ăn cơm lúc đầu nó định từ chối nhưng thấy ánh mắt năn nỉ của hắn nên nó ở lại.Chờ dì hoa nấu cơm nó với hắn đi dạo trong vườn.Nó hít một hơi,không khí trong lành làm nó cảm thấy dễ chịu.Hắn nhìn nó mà cũng vui lây.bỗng nó quay người giọng lý nhí khác hẳn nó ngày thường:

-Em xin lỗi vì đã không hiểu cho anh.


Hắn cười rồi xoa đầu nó làm đầu nó rối bùng,

-Em đừng làm cái mặt đấy buồn cười lắm-hắn vừa cười vừa nói-từ bây giờ anh chỉ có thể làm một người anh của em thôi.

Nó không nói gì gật đầu.Nghe tiếng gọi của dì Hoa vào ăn cơm,nó và hắn mới đi vào thì thấy trên bàn toàn món sơn hào hải vị..OMG…Bốn người ăn cơm nói chuyện vui vẻ.Nó cảm thấy ấm cúng vô cùng,lâu lắm rồi nó không có cảm giác này.Nó hạnh phúc lắm nhìn,nhìn ba,dì Hoa,hắn ai cũng cười.Bữa cơm xong xuôi nó cùng dì rửa bát,nhà to nhưng dì chỉ mướn người làm vườn thôi chứ không mướn người giúp việc vì dì muốn làm tất cả việc trong nhà.Nó gọt hoa quả mang ra mời ba với hắn.Nó ngồi cạnh ba ôm ba ba cũng vuốt tóc nó:

-Này con gái ba nhuộm tóc đấy à-ba nó hỏi

-Vâng tại trong nhóm nhảy nên nhuộm cho có tý màu sắc-nó

-Nó còn đi học karate đấy, để đánh người ta đấy ba ạ-hắn chêm thêm câu nữa

-Kệ em lêu lêu-nó phồng mũi định cho hắn một cước thì tiếng chuông điện thoại reo lên:

-Alo?

….

-Em biết rồi.

Ba hỏi có chuyện gì thì nó nói rằng “có một người cứ làm ầm quán lên nói là phải gặp con bằng được.Con đi luôn đây”.

-Để anh chở em đi-hắn

-Thế cũng được-nó

Dì Hoa còn bảo nó phải cẩn thận,khi nào thích lại đến đây chơi với dì” nó gật đầu rồi leo lên xe.Trong lòng yên tâm giao ba nó cho dì.nó muốn 2 người phải thật hạnh phúc….

Còn tiếp………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.