Đọc truyện Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng – Chương 96: Trăm năm (Hai)
Edit: Thanh Thạch
Qua một trăm năm, chuyện lúc trước không còn mấy người nhớ rõ, Trang Thành và Lăng Thanh Vân muốn chỉnh sửa bộ công pháp chỉ giúp người tu luyện đến cấp ba thành cấp sáu, vậy nên Trang Thành thay đổi thân phận tiến vào học viện do Cố Gia Bảo và Kim Tường thành lập, một lần nữa tiếp xúc với thế giới này. Mặt khác, cũng là để tìm hiểu xem con người ngày nay tu luyện và hoàn thiện bộ công pháp kia như thế nào.
Con người quả nhiên rất thông minh, bộ công pháp lúc trước Lăng Thanh Vân truyền ra có mấy chỗ kỳ thật không thích hợp với người địa cầu, nhưng qua một trăm năm, hiện tại, mọi người không chỉ hoàn toàn cải tiến nó mà còn làm ra mấy cái chi nhánh. Mặt khác, đám người Cố Gia Bảo thế mà đều trở thành người tiến hóa cấp bốn.
Những người trở thành người tiến hóa cấp bốn đều đã từng được Lăng Thanh Vân dùng lực tín ngưỡng cải biến gân mạch, nhưng sau khi đạt tới cấp bốn, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên lại đều là Lăng Thanh Vân gạt người!
Lúc trước, khi Lăng Thanh Vân ở thành phố S bị tang thi vây công thăng cấp lên cấp năm, cũng chính là trở thành người tiến hóa cấp bốn, đầy trời quang huy và bộ dáng dừng giữa không trung giống như thần tiên hạ phàm đến giờ vẫn còn ảnh chụp làm chứng rõ ràng, khi đó Lăng Thanh Vân nói như thế nào? Không phải nói trở thành người tiến hóa cấp bốn đều có thể tỏa sáng một hồi sao? Vì sao bọn họ không có chút khác thường nào liền thăng cấp, thăng cấp xong cũng không thể bay?
Mỗi lần nghĩ như vậy, Cố Gia Bảo đều muốn đi tìm cái tên lừa mình kia, túm vai hắn mà lắc liên hồi.
Đương nhiên, đây đều đã là chuyện quá khứ, hiện tại vấn đề là bộ dáng Lăng Thanh Vân cả thiên hạ đều biết, cố tình… khụ khụ, bởi vì cái nguyên nhân kia mà không thể sử dụng ảo thuật, hắn cũng không có khả năng học Trang Thành trăm năm trước bọc kín cả người mình, vì thế cũng chỉ có thể để Trang Thành lấy thân phận mới đến học viện Võ thần tìm tư liệu, tránh cho trong lúc chỉnh sửa bộ công pháp xuất hiện tì vết.
Đây vốn là một chuyện tốt có thể tạo phúc cho nhân loại, đáng tiếc là, cái thời đại sùng bái kẻ mạnh này, Trang Thành đột nhiên xuất hiện bối cảnh thần bí thực lực cường đại rất là chói mắt, chói mắt qua đi thì tránh không được rất nhiều người chú ý cậu, mà có nhiều người chú ý liền tránh không được có người động lòng.
Nhưng đào hoa gì đó, Trang Thành đáng tuổi ông…. không, tuổi cụ, một chút cũng không cần.
Cho nên, khi cậu nhìn thấy Mạc Thiên và Lâm Giang Đào, thậm chí thầm thở dài một tiếng oan gia ngõ hẹp.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đã nhìn thấy người thì không thể trước mặt công chúng đột nhiên biến mất, Trang Thanh cũng chỉ có thể cười cười với hai người kia.
“Thầy Trình!” Khí chất trên người Mạc Thiên lập tức thay đổi, tối qua còn thực suy sút, hiện tại lại ý chí chiến đấu sục sôi hăng hái. Hắn khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn về phía Trình Trang, ngày nay khi tố chất thân thể con người từng lớp từng lớp gia tăng, chiều cao cũng càng ngày càng cao, Trình Trang chỉ có hơn mét bảy, so với Mạc Thiên mét chín với Lâm Giang Đào mét tám, tự nhiên có vẻ nhỏ nhắn.
“Thầy Mạc.” Trang Thành gật đầu với Mạc Thiên. Nhà hàng Thanh Thành kỳ thật chính là ba mẹ cậu xây lên, hai người họ trước khi qua đời cả thế giới đều biết, không có biện pháp theo cậu và Lăng Thanh Vân ẩn cư, lại còn phải chăm cháu nên rõ ràng liền xây nên nhà hàng Thanh Thành này, hiện tại chủ nhà hàng chính là con nuôi của cậu.
Hôm nay là cuối tuần, cậu lười làm điểm tâm nên tới đây lấy ít món mang về, ai ngờ thế mà đụng phải hai đóa hoa đào lớn nhất một năm này.
“Thầy Trình đi mua đồ ăn sáng ạ?” Lâm Giang Đào đã thấy được hộp cơm trên tay đối phương, thầy Trình thật vất cả có ngày nghỉ, vì cái gì ngay cả việc nhỏ như đi mua đồ ăn này cũng phải là thầy Trình làm?
Hắn đã quên, thời gian công tác một tuần của Trình Trang cũng chỉ có mười giờ mà thôi…
“Đúng vậy, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Trang Thành cười cười với bọn họ, hai người đối diện đều là bại tướng dưới tay cậu, nhưng cố tình đều bò lên cậu, chẳng lẽ sau trăm năm, mọi người có khuynh hướng chịu ngược sao?
“Tiểu Trình!” Đột nhiên, một thanh âm tất cả mọi người vô cùng quen thuộc vang lên, sau đó, một người trung niên diện mạo bất phàm từ Thanh Thành đi ra, trên mặt ông tràn đầy ý cười, tựa hồ tâm tình vô cùng tốt.
“Hiệu trưởng Cố…” Trang Thành lườm Cố Gia Bảo một cái, tâm tình Cố Gia Bảo tốt là có lý do, có thể quang minh chính đại gọi mình là “Tiểu Thành” không phải sao? Có lẽ đợi lát nữa cậu có thể đi chỉ đạo võ nghệ cho đối phương một chút.
Mạc Thiên và Lâm Giang Đào cũng hơi kinh ngạc, đồng thời ngầm cảm thán khách của Thanh Thành quả nhiên không phú thì quý. Cố Gia Bảo, một trong những hiệu trưởng của học viện Võ thần, đó là võ giả siêu cấp đấy! Rõ ràng hơn một trăm hai mươi tuổi nhưng thoạt nhìn lại là như một đại sư võ học không quá năm mươi! Hơn nữa, ông còn là tùy tùng của Võ thần…
Liền tính bọn họ đều là người của học viện Võ thần nhưng cũng chưa gặp được Cố Gia Bảo mấy lần! Nghĩ như vậy, ba người đều bắt đầu kích động.
“Tiểu Trình à, cậu đến mua điểm tâm mang về à? Không ngại tôi đi nếm thử tay nghề của cậu chứ?” Cố Gia Bảo cười tủm tỉm nói, ông đã sớm phát hiện Trang Thành ở trường tràn đầy hoa đào, so với ông một trăm năm không có ai theo đuổi, Trang Thành quả thật quá may mắn! Không những thế, dưới dâm uy của đối phương, ông còn không thể báo cho Lăng Thanh Vân biết.
“Hiệu trưởng Cố, tôi không ngại đâu.” Cậu đã nhìn ra tính toán của Cố Gia Bảo, không phải là muốn xem trò cười sao? Trang Thành ngay từ đầu còn không định để người đến nhà mình, nhưng đột nhiên nghĩ đến Lăng Thanh Vân cái đồ chết tiệt không biết tiết chế kia, cậu bỗng thông suốt.
Cậu muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai cười ai! Hơn nữa, thuận tiện khiến hai người đối diện hết hy vọng cũng tốt, bọn họ đều hết hy vọng, về sau trong học viện cũng sẽ không có người quấn lấy mình nữa nhỉ?
“Kia thật sự là quá tốt! Thầy Mạc còn chưa đến nhà thầy Trình đúng không? Thầy Trình phải làm tốt quan hệ với đồng nghiệp nha… Cả bạn học Lâm, bạn học Trịnh, đến nhà thầy cho biết đường, sau này đến ngày nhà giáo các em còn có thể mang quà đến nhà.” Tuy Cố Gia Bảo cảm thấy biểu hiện của Trang Thành có gì đó không đúng nhưng vẫn nói như vậy. Anh Lăng thế mà năm nào cũng cùng người này trải qua lễ tình nhân, nhỡ rõ từng ngày kỷ niệm, ông thì ngày náo nhiệt nhất trong năm lại là ngày nhà giáo, cái tên Kim Tường muộn tao kia đến kỷ niệm ngày kết hôn cũng phải chờ ông tặng hoa, thật sự là bị thương không dậy nổi a!
Hiện tại, Trang Thành làm việc dưới tay ông, kết quả Lăng Thanh Vân còn luôn luôn gọi ông đi dặn dò phải chiếu cố Trang Thành cho tốt, thương lượng nhiều cửa sau… Thật sự là đáng giận!
“Hiệu trưởng Cố đã nói như vậy thì mọi người cùng đến nhà tôi ăn điểm tâm đi.” Trang Thành cười, gật đầu đáp ứng.
Hiệu trưởng Cố quả nhiên không hổ là người bình dị gần gũi nhất trong số các hiệu trưởng của học viện Võ thần! Đám người Mạc Thiên đều có chút kích động nhìn Cố Gia Bảo, vẻ mặt sùng bái.
Cũng đúng, so với Cố Gia Bảo đã hơn một trăm hai mươi tuổi, cùng thời đại với Võ thần, cho dù là Mạc Thiên lớn tuổi nhất lợi hại nhất trong số họ cũng không tính là gì.
Tại một căn biệt thự giấu trong rừng cây cách đó không xa, Lăng Thanh Vân ưu sầu nhìn hết thảy ngoài cửa sổ, ngay cả vừa rồi muốn hắt xì cũng quên.
Công đức kim thân đáng chết!
Trận quyết chiến trăm năm trước, để tinh lọc Trang Thành, máu hắn đều sắp chảy hết, may mắn rốt cuộc tinh lọc thành công, sau đó hắn và Trang Thành được Tiểu Công đưa vào ngọc công đức.
Tinh lọc một ma đầu, đó là đại công đức! Hơn nữa có vô số người tín ngưỡng hắn, công đức của hắn lại vùn vụt tăng lên, lực tín ngưỡng cũng tăng mạnh, nhưng gạt người là, công đức của hắn xuống 0 còn không tính, bởi vì tán công trùng tu nên phải cố gắng gấp mười lần lúc trước thì mới có thể một lần nữa tu luyện thành công đức kim thân!
Phá đi xây lại càng thêm dễ dàng gì đó, đều là gạt người!
Trùng tu thì thôi đi, bởi vì tinh lọc ma đầu cứu vớt thế giới, công đức của hắn tăng rất nhanh. Vì tinh lọc Ma Quân kia mà suýt nữa chảy hết máu cũng không tính cái gì, đợi lực tín ngưỡng trở lại, hắn tĩnh dưỡng độ một tháng là tốt rồi. Cần cấm dục càng không thành vấn đề, vì yếu hơn lại nhanh già hơn, không thể so với Trang Thành đã qua tinh lọc đạt tới cấp chín, khi đó hắn không có suy nghĩ linh tinh gì…
Nhưng vì sao sau khi tu luyện thành công đức kim thân, thân thể hắn không thể có một chút biến hóa nào? Không thể đổi kiểu tóc, không thể chỉnh dung, không thể đổi diện mạo… Hơn nữa, đại bộ phận pháp thuật đối với thân thể này cũng vô dụng, bao gồm cả ảo thuật! Nếu không phải cái bộ vị dưới bụng còn có thể co duỗi, hắn nhất định sẽ nhịn không được mà đâm đầu vào tường mất!
Này cũng quá quang minh chính đại rồi! Thần tiên không được dùng ảo thuật thay đổi diện mạo đi ra ngoài ăn cơm chực, đùa con gái thì làm thần tiên làm gì?
Từ sau trận quyết chiến kia, tranh vẽ, tượng đài, hình ảnh, cuộn phim về hắn cả thế giới đều có, 360 độ không góc chết, nghe nói còn có người moi được cả ảnh đầy tháng mông trần của hắn… Dưới tình huống đó, hắn có thể tùy tiện ra cửa sao?
Chỉ có ngày mùa đông, quàng khăn đeo kính hắn mới có thể cùng Trang Thành đi lãng mạn một chút, ôi tháng ngày bi đát này!
Lúc trước ở cùng Trang Thành, hai người chậm rãi đi khắp thế giới, từ ngọn núi cao nhất đến đại dương sâu nhất, tất cả đều tỉ mỉ ngắm nhìn, rảnh rỗi liền làm chút chuyện có ích cho thể xác khỏe mạnh cho tinh thần, sinh hoạt vẫn rất thích ý. Nhưng một năm này, từ khi Trang Thành trở thành giảng viên ở học viện Võ thần, hắn liền cảm thấy mình sắp trở thành tiểu bạch kiểm được Trang Thành bao dưỡng…
Bi đát như vậy, cho dù hắn đi ký nhận đồ chuyển phát nhanh cũng phải trước tiên đắp một tầng mặt nạ mới được, ra ngoài mua đồ thì hoàn toàn rơi vào tay Trang Thành, ngay cả muốn ăn thịt cũng phải xin xỏ — trước kia hắn tốt xấu còn có thể tự nướng thịt ăn, không phải sao?
Được rồi, người tu tiên ăn thịt sẽ gây cản trở tới tu vi, tu công đức như hắn tốt nhất là không ăn cái gì… Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình là người cần một ngày ba bữa, tạm thời không sửa được! Tựa như Tiểu Công, hiện tại đều thành ông chủ Thanh Thành… nó tuyệt đối còn trầm mê thức ăn hơn hắn nhiều!
Lăng Thanh Vân biết, mình hiện nay muốn rời khỏi tinh cầu này cũng được, nhưng hắn không định bước vào giới tu chân thần kỳ kia, chỉ cần ở cùng Trang Thành, mặc kệ là nơi nào đều sẽ biến thành thiên đường. Hơn nữa, nghe nói người tu công đức như hắn, đối với ma tu là đồ đại bổ, thật sự rời khỏi địa cầu xong thành thức ăn cho người khác thì rất oan!
Nghĩ đến Trang Thành, Lăng Thanh Vân lập tức dùng thần tức tìm kiếm… Có người lạ? Hắn có nên đi đội tóc giả, đeo lens với đắp mặt nạ không?
Nghĩ đến cái mặt nạ dinh dính chả có tác dụng gì với mình còn khiến mình có vẻ ẻo lả, Lăng Thanh Vân quyết đoán lựa chọn bộ tóc giả màu vàng và đôi lens màu lam, vì bảo hiểm còn đeo thêm một cặp kính mắt 0 độ.
Nhìn người đàn ông trong gương, Lăng Thanh Vân chảy nước mắt, Trang Thành dùng ảo thuật khiến người khác cảm thấy hắn là một đại mỹ nhân cũng không vấn đề, nhưng tại sao hắn lại vớ phải một khối thân thể như vậy? Muốn chơi sắm vai cũng không được a!
Thôi, không có thời gian cho hắn buồn bực, Trang Thành mang về chắc là học sinh? Hắn nên chiêu đãi cho tốt nhỉ?
Lăng Thanh Vân đi xuống tầng, vừa lúc đối diện với mấy người mở cửa vào, bị ánh mắt đối địch kích thích đến, thì ra không phải là học sinh mà là tình địch?
“Thầy Trình, đây là nhà thầy ạ? Rất đẹp!” Lâm Giang Đào chân thành nói, khu vực này bình thường sẽ không cho phép có người ở, xem ra hậu trường của Trình Trang quả thật không nhỏ. Cũng phải, thực lực vượt qua đại đa số võ giả cấp ba, Trình Trang làm sao có thể không có hậu trường?
“Cảm ơn.” Trang Thành đáp, cậu đã qua cái tuổi có thể cùng người thao thao bất tuyệt, cho nên ở trong trường vẫn luôn kiệm lời. Đương nhiên, thời điểm cãi nhau với Lăng Thanh Vân, cậu tuyệt đối có thể nói cho đối phương đầu óc choáng váng!
Mở ra cửa phòng, Trang Thành vừa nhấc đầu liền thấy được Lăng Thanh Vân tóc vàng mắt xanh đi từ trên tầng xuống, một thân đồ thể thao, tóc giả hơi lộn xộn khiến hắn thoạt nhìn không quá trang trọng, nhưng đây là ở nhà… Cậu kỳ thật càng thích Lăng Thanh Vân mặc đồ ngủ, dáng người kia… Chậc chậc!
“Thành Thành, bọn họ là ai?” Cảm nhận được ánh mắt đối địch, Lăng Thanh Vân sẽ không khách khí, đều một trăm năm không có người đối địch hắn!
“Đây là đồng nghiệp của em Mạc Thiên, kia là hai sinh viên Lâm Giang Đào và Trịnh Thu.” Trang Thành cười với Lăng Thanh Vân: “Hiệu trưởng Cố muốn nếm thử tay nghề của em, thuận tiện kêu bọn họ đi cùng.”
Cố Gia Bảo yên lặng rút lui một bước, đứng ở phía sau Mạc Thiên đang ưỡn ngực ngẩng đầu, ông sai rồi, ông thật sự sai rồi, mấy năm nay ông chịu thiệt dưới tay Trang Thành còn ít sao? Nói không chừng thấy được đào hoa nở đầy thế giới của Trang Thành, anh Lăng liền trút hết giận lên đầu mình… Nhưng liền tính anh Lăng có trút giận lên đầu mình, ông cũng không tin ngày mai Trang Thành có thể rời giường!
Hơn nữa, hiện tại có người ngoài, mình là hiệu trưởng Cố vĩ đại, anh Lăng hẳn là không thể làm cái gì đúng không? Về phần sau này… Cùng lắm thì hôm nay xem xong trò vui, ra cửa ông liền đi công tác nước M!
“Xin chào mọi người, tôi là… Vân Thanh.” Lăng Thanh Vân không kịp nghĩ tên, rõ ràng học Trang Thành.
“Xin chào, anh chính là bạn lữ của thầy Trình?” Lâm Giang Đào đánh giá người đàn ông tóc vàng giống mình kia, trên người đối phương không có chút phản ứng năng lượng nào, phỏng chừng là một người thường không tu luyện võ nghệ, nhưng thân hình cao lớn, hơi thở ổn định, lại không có bệnh tật gì… Một người đàn ông như vậy liền ở nhà làm đại gia sao? Không những thế, một người bình thường sao có thể xừng đôi với thầy Trình?
“Đúng vậy, tôi là chồng của Thành Thành.” Lăng Thanh Vân cười tủm tỉm đi xuống ôm vai Trang Thành.
Đào hoa của hắn từ sau khi nổi danh thì có rất nhiều, nhưng Trang Thành thì khác, đều hơn một trăm năm, đây là lần đầu tiên có người coi trọng Trang Thành, muốn cướp với hắn!
Thằng ranh con! Người đàn ông của Lăng Thanh Vân mà mày có thể mơ ước sao? Hiện tại, Lăng Thanh Vân đặc biệt muốn tháo tóc giả trên đầu ném vào mặt đối phương!
Mạc Thiên nhíu mày, vừa tiến đến hắn liền cảm thấy người này thật quen mắt, nhưng có quen đến đâu cũng không thể tiêu giảm sự chán ghét của hắn, hiện tại nghe đối phương nói như vậy liền càng bất mãn: “Luật pháp quốc gia quy định, hai người đồng tính kết hôn đều gọi là bạn lữ, không được dùng loại xưng hô như là chồng.”
Trang Thành cũng nói như vậy để cự tuyệt gọi hắn là chồng! Lăng Thanh Vân nhe răng cười, sau đó cúi đầu hôn một cái lên mặt Trang Thành: “Em yêu, nếu hiệu trưởng Cố muốn thưởng thức tài nấu nướng của em, thì em đi phòng bếp đi, anh ở đây chiêu đãi mọi người.”
Trang Thành hôn lại một cái, đi phòng bếp, nếu Mạc Thiên và Lâm Giang Đào thức thời một chút, sớm rời khỏi thì chắc có thể không có việc gì… bằng không, chịu kích thích thì đừng trách cậu.
Tính tình của Lăng Thanh Vân, không ai hiểu bằng cậu, hiện tại, phỏng chừng Lăng Thanh Vân đã ném tóc giả với kính mắt về phía bọn họ rồi!
Nhìn Trang Thành đi, Lăng Thanh Vân ngầm lườm Cố Gia Bảo một cái, sau đó mời bốn người ngồi xuống sô pha.
Cái lườm của hắn, Mạc Thiên và Lâm Giang Đào toàn thân căng cứng không thấy được, Trịnh Thu lại nhìn thấy, thầm nghĩ người này lá gan thật lớn, đồng thời lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Mạc Thiên vẫn là một thân mùi rượu, nhưng từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục lễ nghi khiến mặt hắn không có chút khác thường nào, vẻ mặt trịnh trọng như đang tham gia một buổi tiệc lớn nào đó: “Vân Thanh, cảm ơn anh chiêu đãi.”
“Không cần, tôi còn muốn cảm ơn mọi người chiếu cố Thành Thành nhà tôi ở trường.” Lăng Thanh Vân lập tức tiếp lời.
“Thầy Trình là một người rất lợi hại, căn bản không cần chúng tôi chiếu cố… Người lợi hại như cậu ấy, hẳn là có nên có không gian phát triển rộng lớn hơn, đáng tiếc…” Mạc Thiên nhíu mày, người đối diện thật sự rất quen mắt.
“Thành Thành là người quan tâm gia đình, không cần thanh danh, tôi thích điểm này của em ấy.”
“Nếu anh thích cậu ấy thì không nên trói buộc cậu ấy!”
“Không có biện pháp, Thành Thành thích tôi trói buộc em ấy.” Lăng Thanh Vân càng đắc ý, hắn đây là đang đâm trái tim vốn đã vỡ nát của đối phương đúng không?
Nhưng đối với người đào góc tường nhà người khác, vốn không cần khách khí!
“Anh!” Mạc Thiên đứng lên, mấy ngày nay sau khi bị cự tuyệt, tâm tình hắn vẫn không tốt, lần này thật vất cả có thể đến xem bạn lữ của Trình Trang, phát hiện người ta hoàn toàn kém mình liền càng tức giận!
“Đây là tượng Võ thần đúng không?” Lâm Giang Đào lúc đầu ngồi còn căng người trừng mắt với Lăng Thanh Vân, nhưng lát sau lại bị pho tượng bài trí bên cạnh hấp dẫn, đây, đều là tượng Võ thần vĩ đại đúng không? Cho nên, khi Mạc Thiên và Lăng Thanh Vân đang giương cung bạt kiếm, hắn đột nhiên chỉ vào cái tượng trên giá bên cạnh hỏi.
Bức tượng bằng sắt kia giống hệt pho tượng trong Vân Thành, tựa như bản thu nhỏ của pho tượng kia vậy… Không, hẳn là pho tượng trong Vân Thành là bản phóng đại, bởi bức tượng nhỏ này vừa nhìn liền cảm thấy có một cỗ khí thế đập vào mặt, dị thường linh động.
Ngoài ra, nơi này còn có không ít tượng Võ thần, hoặc ngồi hoặc đứng, rất sống động, trong trường học Trình Trang hầu như chưa từng ca ngợi Võ thần hay là giống như một số giảng viên khác biểu đạt lòng ngưỡng mộ đối với Võ thần, không nghĩ tới trong nhà lại có nhiều tượng Võ thần như vậy… Thầy Trình nội liễm, hắn giống như càng thích hơn rồi!
Mạc Thiên chuyển mắt qua cũng thấy được bức tượng, đột nhiên nhướn mày, cuối cùng hiểu được vì sao mình lại cảm thấy người tên Vân Thanh kia quen mắt!
“Anh thế mà phẫu thuật thành bộ dáng Võ thần?!”