Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 9: Anh Muốn Chăm Sóc Cô


Bạn đang đọc Mất Rồi Xin Đừng Tìm – Chương 9: Anh Muốn Chăm Sóc Cô


Trương Thiên Thành nghiêm mặt không nói lời nào, trực tiếp đưa chiếc thìa đầy cháo vào miệng cô, thấy Vũ Linh Đan vẫn còn đang sững sờ, anh cau mày khó chịu nói: “Sao còn chưa mở miệng?”
Anh đang muốn nuôi cô à? Ba giây sau, Vũ Linh Đan mới có phản ứng, cô lạnh nhạt quay đầu đi, không nhìn người đàn ông, “Không cần, cám ơn anh, tổng giám đốc Thành”
Khuôn mặt Trương Thiên Thành cứng đờ, “Cô gọi tôi là gì?”
“Không gọi là tổng giám đốc Thành, chẳng lẽ gọi là kẻ sát nhân sao?”
Giống như lúc trước anh gọi cô là cô Vũ Linh Đan”
vậy.

Một tí mỉa mai lướt qua khóe miệng Vũ Linh Đan, cô cố ý nhấn mạnh từng chữ, và một nụ cười chế nhạo cũng lặng lẽ xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của cô.

Trương Thiên Thành cố nén sự tức giận của mình lại, giữ yên động tác, lắng nghe Vũ Linh Đan nói tiếp: “Hay là, đứa bé không còn nữa nên anh cảm thấy áy náy, ủa anh có lương tâm sao?”
“Phịch”
một tiếng, Trương Thiên Thành đặt chén cháo xuống bàn, thô bạo đứng dậy, chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai và Trương Thiên Thành nghênh ngang bước đi.

Khóe miệng Vũ Linh Đan càng nhếch lên cao hơn, cho đến khi khóe miệng của cô trở nên tê đại, cô mới chậm rãi rụt lại, một sự bi thương cùng đau đớn lướt qua đáy mắt của cô.

Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.

Một lúc lâu, cô lặng lẽ cầm chén cháo thịt nạc bên cạnh ăn một miếng, có một vị mặn, mặn đến mức nước mắt lại ứa ra.

Vũ Linh Đan tăng tốc độ ăn, nhét vào miệng những ngụm lớn, vừa ăn vừa khóc, cô không muốn từ bỏ hy vọng sống.


“Vũ Linh Đan, từ nhỏ đến lớn đều như vậy mà, có sao đâu đúng không? Chỉ cần mạnh mẽ thì đừng ai nghĩ có thể giẫm lên người tôi!”
Trương Thiên Thành nhớ ra chiếc áo khoác của mình vẫn còn ở phòng bệnh.

Lúc anh chuẩn bị vào phòng, anh nhìn thấy Vũ Linh Đan đang ngấu nghiến ăn cháo và đồng thời nói những điều vô nghĩa như mê sảng.

Bước chân của anh bỗng khựng lại
Ở một nơi nào đó trong trái tim bỗng nhiên có chút cảm xúc khác lạ.

Quay người lại thì thấy bác sĩ trực ban đang đẩy gọng kính, “Anh Thành, anh có muốn nói tình hình của cô Linh Đan cho cô ấy biết không? Nếu cứ như thế này thì giữa anh và cô ấy sẽ xảy ra hiểu lầm rất lớn”
“Không cần”
Trương Thiên Thành nhanh chóng từ chối mà không hề suy nghĩ, nếu sự hận thù có thể khiến cô ấy hết hy vọng, vậy thì cứ như vậy đi.

“Nhưng…!Bác sĩ trực ban hơi khó hiểu.

“Không nhưng nhị gì cả, nếu cô ấy hỏi, anh cứ nói đứa nhỏ là do tôi phá là được”
Trương Thiên Thành nói xong liên bước vào thang máy mà không lấy áo khoác nữa.

Trong xe, Trương Thiên Thành vò tờ báo thành một cục rồi ném vào mặt Trần Đức Bảo, nghiêm nghị hỏi: “Tôi bảo cậu xử lý chuyện này, đây là cách mà cậu giải quyết à?”
Trần Đức Bảo cúi đầu, không dám phản bác mà nói: “Em đã cho người xử lý rồi, sẽ không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của cô Linh Đan đâu””
Sắc mặt Trương Thiên Thành trầm xuống, không nói một lời nào.

Anh nghĩ tại sao Vũ Linh Đan lại tìm mình, và anh đã cho rằng cô thấy tin tức mình ngoại tình nên mới đến.


Anh và Vũ Linh Đan đã ly hôn một cách sạch sẽ, Vũ Linh Đan không nợ anh, anh cũng không nợ cô nửa phần.

“Điêu tra xem đó là tòa soạn báo nào rồi trực tiếp thu mua cho tôi!”
Sau khi Trương Thiên Thành ném lại câu cuối cùng, anh mới thực sự xuống xe.

Trần Đức Bảo ở phía sau trợn mắt há mồm, nhanh chóng nhắc nhở: “Anh Thành, buổi chiều có một cuộc họp”
Nhưng Trương Thiên Thành bước vào bệnh viện mà không quay lại nhìn như thể anh không nghe thấy gì cả.

Vũ Linh Đan chỉ đơn giản là đi vòng vòng trong phòng bệnh vài bước, trước đây bụng dưới của cô vẫn chưa nhô ra, bây giờ cũng không thấy dấu vết phẫu thuật, mọi thứ cứ như là mơ vậy.

“Con yêu, mẹ thật sự xin lỗi con”
Vũ Linh Đan lẩm bẩm.

Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, Vũ Linh Đan sợ hãi run lên, chiếc khăn mặt rơi xuống sàn nhà.

Trương Thiên Thành sải bước tới, đặt lại khăn vào trong chậu, vắt xong rồi đưa cho cô: “Không biết mình không được đụng nước lạnh hay sao?”
Vũ Linh Đan không nhận lấy, mà tự thay đổi một cái khác, nhưng chưa kịp thò tay vào chậu đã bị Trương Thiên Thành giữ lại, anh lạnh lùng nhưng cô lại càng lạnh hơn.

Vũ Linh Đan nói: “Tổng giám đốc Thành, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
Nghe cô cứ luôn mồm gọi tổng giám đốc Thành, Trương Thiên Thành cảm thấy không quen, anh chỉ bình tĩnh nói: “Bởi vì không còn quan hệ gì nên tôi mới hy vọng tôi không có gì mắc nợ cô cả.”

Mắc nợ? Vũ Linh Đan cười chết lặng khi nghe điều đó, cái gọi là quan tâm lo lắng chỉ là để khiến lòng mình dễ chịu hơn thôi.

Đây chính là Trương Thiên Thành! “Mời anh ra ngoài, tổng giám đốc Thành.

Đối với tôi mà nói, cả đời này không thấy anh mới là sự bù đắp xứng đáng nhất!”
Vũ Linh Đan chỉ vào cánh cửa với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô không thể báo thù cho con mình, và chỉ có thể lựa chọn trốn thoát, nhưng một ngày nào đó, cô sẽ khiến anh phải trả giá! “Những gì tôi muốn làm, từ trước đến nay không ai cản được.”
Trương Thiên Thành cũng không trả lời câu nào.

Vũ Linh Đan rất cáu kỉnh, cô rời khỏi phòng tắm ngay sau khi đặt lại chiếc khăn, Trương Thiên Thành đi theo và hỏi cô muốn ăn gì?: “Cá vược hấp, hải sâm yến mạch hấp…”
Tất cả mọi người ở thành phố này đều biết rằng các món hải sản hấp là phải đặt chỗ trước, cũng hiếm khi người ta nhận đơn đặt hàng món hấp.

Nhưng không phải Trương Thiên Thành muốn bù đắp sao, vậy thì cô phải gợi ý cách đền bù nhỉ.

Vũ Linh Đan gọi lần lượt bảy tám món, vẻ mặt của anh vẫn như cũ, cẩn thận lắng nghe hết.

Sau khi cô nói đủ, anh mới gật đầu: “Được rồi, có muốn thêm canh không?”
Vũ Linh Đan trừng mắt nhìn anh, nhưng Trương Thiên Thành lại nở nụ cười: “Ăn nhiều đi, buổi tối đừng ăn, tốt hơn là nên ăn chút canh”
“Tùy.

Vũ Linh Đan đã hoàn toàn mất bình tĩnh, nét dịu dàng và tươi cười trên khuôn mặt anh là điều cô chưa từng thấy trước đây.

Nó khiến lòng cô cảm thấy kỳ lạ, cô chỉ đơn giản quay đầu lấy chăn che mặt mà không nhìn anh.


Cô biết Trương Thiên Thành không muốn mắc nợ bất cứ thứ gì, nhưng sự ấm áp mà cô không được hưởng trong ba năm vẫn khiến cô ngấp nghé một tia hy vọng.

Cơn đau bụng bùng lên, ánh mắt Vũ Linh Đan dần lạnh đi và tâm trạng trở lại bình tĩnh.

Một giờ sau, tất cả món ăn mà Vũ Linh Đan nói đã được chuyển đến phòng bệnh, đầu bếp còn đích thân đến và cúi đầu khom lưng với Trương Thiên Thành.

Vũ Linh Đan nhận ra rằng hóa ra món ăn khó tìm đối với người khác thì cũng chỉ là một món ăn phụ trong mắt Trương Thiên Thành mà thôi.

Trương Thiên Thành tự lấy cá ra trước mặt cô, mặt mày cũng không lạnh lùng như trước, thản thiên nói: “Nếm thử đi”
Vũ Linh Đan nhìn một bàn lớn bày đặt đồ ăn, làm sao cô ăn cho hết? Cô phụng phịu cầm đũa lên, nhưng mà phải nói rằng đồ ăn hấp thật sự không tệ.

Trong lúc ăn, Vũ Linh Đan nói thẳng: “Trương Thiên Thành, anh yên tâm, cho dù anh có vu oan tôi ngoại tình thì tôi cũng không lấy chuyện đứa bé ra để làm gì đâu.

Anh chỉ có lỗi với con thôi, những chuyện bỉ ổi hèn mọn khác, tôi không làm!”
Cô cho rằng cái gọi là nợ của Trương Thiên Thành chỉ là vì sợ cô lên tòa soạn báo và rêu rao rằng anh đã giết con của cô thôi.

Trương Thiên Thành nhíu mày, ai hèn mọn bỉ ổi? Anh cảm thấy mình cần phải giải thích, thuận miệng nói: “về chuyện tin tức, tôi đã cho người xử lý rồi, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới cô đâu.

Một nụ cười mỉa mai thoáng qua khóe miệng Vũ Linh Đan.

Đúng vậy, Trương Thiên Thành sẽ luôn xử lý mọi thứ mà không để rò rỉ điều gì, nhưng lần này đã xảy ra vấn đề.

Trương Thiên Thành hiểu được vẻ mặt của cô, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nghiêm túc nói: “Tôi, Trương Thiên Thành, dám làm dám chịu, chuyện gì không làm thì chính là không làm!”
Vũ Linh Đan Ngẩng đầu, trong lòng có chút dao động, không phải Trương Thiên Thành thì còn có thể là ai được chứ? Là Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.