Đọc truyện Mất Khống Chế – Chương 12
Dịch: Tiểu Thanh Đình
Từ lúc ra ngoài trong lòng Bạch Cập đã cảm thấy có chút bất an.
Hắn quá thân thuộc với Khanh Kha, biết con người anh làm gì cũng đều có lý do, tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy nhẫn để chơi. Nhưng từ khi Khanh Kha bị giam cầm tới nay, đó là lần đầu anh yêu cầu một thứ không có liên quan tới việc mở khoá, lại thêm việc hắn vừa từ chối đưa chìa khoá cho anh, nếu cứ cự tuyệt mãi, Khanh Kha chắc chắn càng tức giận. Nên hắn vội vàng đem nhẫn tới, thậm chí còn không kịp cho người đem kiểm tra, chỉ để Khanh Kha được vui lòng.
Song thực tế cũng cho thấy sự thành công lớn lao của hắn. Bởi nói gì thì nói Khanh Kha cũng đã mỉm cười với hắn sau khi hắn đeo nhẫn cho anh.
Đó là nụ cười đầu tiên suốt nửa tháng nay từ khi bị hắn giam cầm. Bạch Cập bị nụ cười ấy làm cho mê mẩn đến choáng váng, suýt chút thì nhào tới, cơ mà chợt nhớ ra mình còn việc cần làm, đành hãm lại, định xử lý mọi việc xong xuôi sẽ trở về ôm Khanh Kha ngủ một giấc.
Cái cuộc sống theo tuần hoàn ra ngoài rồi lại về ôm người yêu ngủ đã làm tê liệt thần kinh hắn, niềm vui khi thấy được nụ cười của Khanh Kha đã che lấp nỗi bất an, khiến hắn chỉ biết vội vã đi xử Tôn Thành, chẳng thèm dò đoán thâm ý đằng sau mọi chuyện.
Chính điều đó cũng khiến hắn một phen hoảng hốt khi xử lý xong mọi việc, trở về thấy cửa nhà mở toang. Hắn liền ném hết mọi thứ trong tay xuống, tập tức xông lên phòng.
Trên đường về hắn còn tiện tay mua mấy túi đồ ăn vặt, đều là những món Khanh Kha thường ngày rất thích ăn, hắn vẫn mặc kệ mà vứt xuống, lăn lốc trên đất vài vòng, còn nghi ngút khói, còn chủ nhân chúng đã chạy đâu mất rồi.
Mấy tên gác cửa hắn sắp xếp đã bị đánh ngất xỉu một bên, Bạch Cập chẳng buồn liếc chúng, lướt qua như cơn gió, nỗi bất an trong lòng càng thêm giằng xé, hắn bắt đầu nghĩ tới những chuyện chẳng lành.
Khanh Khanh!
Hắn chạy lên tầng trên, chẳng kịp thở, nhìn cánh cửa khép hờ, trong lòng hắn còn vẽ ra chút ảo tưởng rằng có lẽ, Khanh Kha chỉ đang chơi đùa hắn.
Nói không chừng, mở cánh cửa kia ra, Khanh Kha sẽ xuất hiện phía sau đó chăng?
Bạch Cập nín thở, đôi tay run rẩy, từng chút từng chút đẩy cánh cửa phòng, đập ngay vào mắt hắn là cảnh tượng giường chiếu ngổn ngang cùng dây xích bị phá.
Chút ảo tưởng của hắn bị phá vỡ trong nháy mắt hắn như mất đi hoàn toàn sức lực, suýt chút nữa đã ngã lăn ra, hắn bám lấy cánh cửa gắng đứng vững, rồi chầm chậm bước vào.
Khanh Kha… đi rồi sao?
Không, không thể nào!
Khanh Khanh nhất định đang trêu đùa hắn!
Khanh Khanh chắc đang nấp trong một góc nào đó nhìn hắn!
Khanh Khanh sẽ không rời bỏ hắn!
Hắn miễn cưỡng nhoẻn cười, nhưng xem ra còn khó hơn cả khóc, cất tiếng gọi trong căn phòng trống vắng không một bóng người: “Khanh Khanh?”
Phía sau cửa sổ khôn có, trong tủ đồ không có, Khanh Kha sẽ không trốn dưới gầm giường đâu, còn… phòng tắm?
Hắn xoay người, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng kín, hắn đạp toang cánh cửa không chút do dự: “Khanh Khanh!”
Kết quả vẫn là không có ai.
Nội thất phòng tắm gần như chưa dùng qua, vốn dĩ cũng chỉ để nơi để tắm rửa rồi sưởi ấm thân thể, nhưng nay lại hoàn toàn lạnh ngắt, lạnh như hầm băng vậy.
Khanh Khanh đi thật rồi.
Hắn đã ý thức ra điều này.
Nhưng Khanh Kha sao có thể đi được?
Đôi mắt Bạch Cập nổi đầy những tia máu, huyệt thái dương giật liên hồi, dường như có cây kim chích vào, vết thương lòng vốn nhờ có Khanh Kha mà được lấp đầy nay lại rỗng tuếch như ban đầu, nỗi sợ mất Khanh Kha dường như muốn nhấn chìm bản thân hắn.
Sao Khanh Kha lại phải đi chứ?
Hắn nhìn chằm chằm tấm gương, đôi mắt như muốn nổ tung, như muốn gương cho hắn câu trả lời, nhưng gương chẳng cho hắn được thứ hắn muốn, trong chớp mắt, hắn liền một phát đập tan mặt gương, tiếng kính vỡ loảng xoảng trên nền nhà.
Sự đau điếng trên cánh tay tạm lấn át đi khủng hoảng tinh thần của hắn, máu chảy xuống theo từng mảnh gương vỡ, miệng vết thương còn dính dăm ba mảnh vụn, hắn mặc kệ, bước ra ngoài, từng giọt máu tươi nhỏ trên nên nhà.
Khanh Khanh của hắn không cần hắn nữa.
Ý nghĩ này khiến hắn thấy sợ hãi.
Khanh Kha không thể nào không cần hắn.
Bạch Cập bước ra khỏi phòng, ánh mắt lạnh lẽo, mấy kẻ lẽo đẽo theo hắn lên lầu rõ ràng còn cao to hơn hắn, vậy mà đối diện ánh mắt ấy tất thảy đều run rẩy, tự giác cúi đầu nép sang một bên nhường đường cho hắn.
“Người đâu?”
Giọng hắn chợt trở nên khàn khàn, cổ họng ngai ngái, dường như đang có ngọn lửa thiêu đốt.
Mấy kẻ bị đánh đến ngất đi đã tỉnh lại, bị mấy kẻ hắn đưa về xử lý, đứng trước mặt hắn chờ xét tội.
Bạch Cập dừng lại, đứng trước mặt chúng, giơ chân đạp vào bụng một tên, lại cho phép mấy kẻ mới tới đạp, rồi túm lấy lồng ngực một kẻ trong đó ra, hỏi:
“Tao bảo chúng mày trông coi người, người đâu?”
“Anh Bạch, em… chúng em cũng không biết.” – Kẻ đó phun ra máu, nói cũng không còn rõ ràng – “Họ đem tới quá nhiều người, chúng tôi bị gây mê, tiên sinh liền bị người đưa đi…”
“Phế vật!”
Bạch Cập bỏ chân xuống, kẻ kia như định bò tới, kết quả vừa lê người, huyệt thái dương liền chạm ngay đầu khẩu súng, nhất thời không dám động đậy nữa: “Bạch Bạch Bạch… anh Bạch anh tha cho em! Em nhất định sẽ tìm người về đây!”
Khẩu súng càng dí chặt hơn, Bạch Cập bình tĩnh bảo hắn:
“Khỏi cần.”
Sau khi tiếng súng vang lên, kẻ kia gào lên rồi ngã gục, những kẻ phía sau lập tức tiến tới lôi đi.
Bạch Cập không nói gì nữa, không thèm liếc mấy kẻ đang xin tha mạng, cất súng, đi ra ngoài.
Đã không thấy rồi, thì ta đi tìm vậy.
Dù Khanh Khanh đã đi đâu, dù là chân trời góc bể, phải đào ba thước đất, hắn cũng phải tìm bằng được anh trở về.