Đọc truyện Manh Sủng – Chương 6: Lừa dối tất cả mọi người, bấu víu vào Kỷ Vương phủ !
Lúc Từ Nam Phong hồi phủ,Từ Vị còn chưa hạ triều.Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm,ai ngờ oan gia ngõ hẹp,một mực ngồi dưới đình thủy tạ lại đụng phải Từ Uyển Như đang đánh đàn.
Trương thị và Từ Vị rất cưng chiều nữ nhi bảo bối khuôn mặt kiều diễm. Từ khi nàng còn nhỏ đã mời chuyên gia đến dạy nàng cầm kỳ thư họa, cố gắng bồi dưỡng nàng trở thành một danh môn quý nữ tài đức vẹn toàn.
Từ Nam Phong không có hứng thú nhiều lắm với những thứ này,nhưng Diệp nương lại thích so đo cùng đông phòng,Từ Uyển Như học cái gì, Diệp nương cũng buộc Từ Nam Phong học cái ấy,còn yêu cầu nàng nhất định phải học tốt hơn Từ Uyển Như.Từ Nam Phong không muốn, vì thế nên không có người đánh đàn bên Diệp nương.
Trương thị xuất thân là quý tộc,mỗi giờ mỗi khắc đều bày ra dáng vẻ đoan trang,cho dù trừng phạt người khác cũng cố gắng tỏ ra tao nhã, chỉ bắt Từ Uyển Như phạt chép,hoặc là bắt ở Từ đường phạt không cho ăn.Nhưng Diệp nương xuất thân thôn dã,người nhà quê giáo dục con cái đều dùng gậy đánh đến kinh thiên động địa,mỗi lần Diệp nương đánh Từ Nam Phong,chủ tớ đông phòng đều vây quanh sân sau xem kịch, mỗi lần Từ Nam Phong đều cảm thấy cực kỳ mất mặt,nên cho dù rất đau nàng cũng sẽ không khóc lấy một tiếng.
Mặc kệ đã bị đánh bao nhiêu,Từ Nam Phong cũng không thể trở thành Từ Uyển Như thứ hai.Nàng vẫn thích chuồn êm ra ngoài, thích múa đao chơi gậy,ở trong lòng Từ Nam Phong, không có gì đánh sợ bằng mất đi chính bản thân mình.
Thị tỳ mặc y phục màu xanh bước lên trước,đưa trà và món tráng miệng đến cho Từ Uyển Như trong đình,miệng khuyên nhủ, “Tiểu thư,người đã luyện một canh giờ rồi,nghỉ một lát thôi.”
Từ Uyển Như đặt mười ngón tay thon dài lên dây đàn,tiếng đàn đột ngột dừng lại.Nàng nâng chén trà lên thổi thổi,ánh mắt kiêu căng đảo qua người Từ Nam Phong,không buông tha bất kỳ cơ hội chế nhạo nào,châm chọc nói, “Nữ tử quý tộc,coi trọng nhất một chữ “nhã”.Nếu ta không tu thân dưỡng tính thật tốt,chẳng phải là cũng không ai thèm lấy giống với một số nữ tử thôn quê lỗ mãng thô tục rồi sao?”
Từ Nam Phong không có tâm tình để ý tới châm chọc của nàng,vòng qua chòi nghỉ mát đi về phía sân sau,trong lòng oán thầm: Vậy chúc ngươi 14 gả chồng,15 sinh con,17 đấu tranh với tiểu thiếp,20 tuổi hoa tàn ít bướm là được rồi.
Nàng tiến vào tây phòng,còn chưa ngồi xuống uống ngụm trà đã bị Diệp nương kéo tới giáo huấn, “Ngươi đi đâu vậy! Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao,cả ngày chạy đi khắp nơi,ngươi muốn tức chết ta sao!”
Từ Nam Phong đặt trà hộp cầm trên tay lên mặt bàn,không hiểu nói, “Ngày gì? Hôm nay trong phủ cũng không phải ngày đại thọ,có thể là ngày gì quan trọng chứ.”
Diệp nương chọc chọc vào trán Từ Nam Phong, “Ai nha,hôm nay bà mai tới cửa,vốn định gặp ngươi một chút,ai biết được không tìm thấy ngươi, thật sự là mắc cỡ chết người!”
“Bà mai?” Trong lòng Từ Nam Phong còn nhớ tới hôn sự với Kỷ Vương,không khỏi ngạc nhiên nói, “Động tác hắn lại nhanh như vậy sao?”
“Có thể không nhanh sao,ngươi không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi,Đoàn gia thiệt thòi cũng không chê ngươi.”
Đoàn gia?
“…….Người làm mai của Đoàn gia sao?” Từ Nam Phong bất tri bất giác phản ứng lại mới ngộ ra nàng cùng mẫu thân không phải đang nói về cùng một người.Nàng đè xuống vẻ kinh dị ở đuôi lông mày,hỏi ngược lại, “Người không đáp ứng với Đoàn gia cái gì chứ?”
“Người làm mai này nhất định muốn xem mặt ngươi,nói nếu không được đẹp đẽ thì đại lang Đoàn gia sẽ không ưng.”
Nghe Diệp nương nói vậy,Từ Nam Phong trái lại nhẹ nhõm đi không ít.
Diệp nương hừ một tiếng,lẩm bẩm nói, “Ngày mai ngươi mặc trang phục đẹp, mặc mấy bộ y phục mới đó,rồi đeo nhiều trang sức một chút,son phấn bột nước cũng phải thoa,ngươi thấy được không?! Ngươi tuy rằng có chút lớn tuổi,nhưng tướng mạo thì không kém so với tiểu tiện nhân đông phòng,lão nương không tin không vừa mắt Đoàn gia!”
Từ Nam Phong vơ bừa một quyển sách che lên trên mặt,nói, “Không đi.”
Diệp nương nghĩ nàng là đang thích làm nũng nên không để ý lắm.
“Thải Vân này ngày càng lười biếng,lâu như vậy cũng không thấy người mang trà bánh tới!” Diệp nương duỗi cánh tay đeo thật nhiều vòng vàng nhìn tràn đầy tục khí ra,hùng hùng hổ hổ cầm ấm trà trên bàn,nhưng lúc đụng phải hộp trà Kỷ Vương tặng nàng,sắc mặt nháy mắt chìm xuống,túm lấy hộp trà đánh giá một phen,trên mặt mang theo ý không vui nói, “Ngươi chỉ biết phá hoại,cha ngươi mỗi tháng đều cho có mấy lạng bạc,ngươi lấy đâu ra tiền mua đồ quý giá như vậy!”
Từ Nam Phong bất đắc dĩ nói, “Là của bằng hữu tặng.”
Diệp nương cầm hộp trà đến chóp mũi ngửi một cái,nghi ngờ nói, “Bằng hữu? Tại sao ta không biết ngươi có bằng hữu ở kinh thành này? Bằng hữu là nam hay nữ?”
“Nam.”
“Nha đầu chết tiệt,còn chưa lấy chồng đã ra ngoài muốn quyến rũ nam nhân!”
Diệp nương giả bộ mắng vài câu,ánh mắt lại càng ngày càng nóng bỏng,trong nháy mặt đổi thành bộ mặt tươi cười,ôm hộp trà dịch đến gần Từ Nam Phong,giả bộ vô tình hỏi, “Nam nhi à,trà của Đông Phong lâu không phải thứ mà một người không có tiền mua được,vị công tử tặng hộp trà này cho ngươi nhất định là có tiền,có thể nào người đó thuộc danh gia vọng tộc thành Lạc Dương chứ? Đó là lang quân nhà ai a,là trưởng tử của Dương Tướng quân sao? Ta nhớ trước kia hắn rất thích chơi với ngươi…”
Diệp nương luôn luôn là người không giữ nổi bí mật,gió thổi cỏ lay cũng có thể tuyên dương đến tất cả mọi người đều biết.Từ Nam Phong không muốn để bà biết quá nhiều liền lắc đầu cười nói, “Không phải,người đừng hỏi, bát tự còn chưa xem đâu đấy. ”
Từ Nam Phong đẩy hộp trà vào trong lồng ngực Diệp nương,Diệp nương không chịu nói, “Trong nhà còn đủ trà uống,cái này không cần cho nương,không thì để nương đưa cho cha ngươi đi,hắn nhất định sẽ rất cao hứng.”
Diệp nương là loại phụ nữ coi chồng là trời điển hình,có cái gì tốt cũng đều muốn đem cho chồng,lại chỉ hy vọng ánh mắt hắn có thể dừng lại trên người mình lâu một chút.
Từ Nam Phong rút tay trở về,nói, “Trà này người cứ thu lại trước,tạm thời đừng đưa cho phụ thân.Bằng không hắn hỏi lai lịch trà này,nữ nhi không biết nói thế nào.”
Diệp nương qua loa đáp một tiếng.
Ngày hôm sau,Đoàn gia lại phái người làm mai tới cửa,Từ Vị không ở nhà,Từ Nam Phong lấy lý do thân thể không khỏe cự tuyệt gặp mặt người làm mai.Liên tục bị cự tuyệt hai lần,sắc mặt người làm mai này cũng có chút khó coi,công khai ám chỉ châm chọc vài lần,Diệp nương nghe được cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái.
Nhưng Diệp nương nghĩ tới trà quý vừa thu được,cũng chỉ có thể nuốt oán khí lại trong bụng,chờ thời cơ đi hỏi thăm Từ Nam Phong,là muốn nghe xem nội tình người tặng trà nàng.
Nhưng mà,miệng Nam Phong rất kín,Diệp nương dụ nàng mãi cũng không thu được tin tức nào.
Mắt thấy việc kết hôn với Đoàn gia đang dần thất bại,mà lang quân tặng trà không biết là thần thánh phương nào,Diệp nương không chịu nổi, cả ngày sốt ruột nhắc nhở Nam Phong, “Miệng chặt như thế,người tặng trà không phải Hoàng Đế chứ,chẳng lẽ ngươi muốn làm phi tử!”
Từ Nam Phong dùng vải sợi bông cẩn thận chạm trổ một bức tranh,chẳng qua là đang cố gắng nhịn cười.
Mãi đến tận ngày thứ ba,Từ Lễ bộ Từ Vị chạy về với vẻ mặt âm trầm,vừa về cũng không cần cởi áo quan,lập tức trầm giọng nói với Trương thị, “Nói Như nhi cùng tây phòng vào thư phòng,ta có chuyện quan trọng muốn nói.”
Trương thị rất biết nghe lời đoán ý,thấy sắc mặt Từ Vị khó coi,bận bịu một bên với nha hoàn nói, “Nhanh,nhanh mời Như nhi và tây phòng đến đi.”
Nha hoàn vén áo hành lễ,vội vã lui xuống.
Trương thị tự rót cho Từ Vị một chén trà,ôn nhu nói, “Lang quân chớ sốt ruột,uống chén trà thấm giọng trước đi.”
Từ Vị không để ý tới nàng,nhanh chân bước tới thư phòng, Trương thị liền không cần nhiều lời nữa,nhu thuận đi theo phía sau Từ Vị.
Diệp nương đột nhiên không kịp chuẩn bị gì đã bị gọi đến thư phòng,trên mặt đầy vẻ sốt sắng,nhưng Từ Nam Phong lại thản nhiên,nàng không ngu ngốc,cũng đoán được đại khái vì sao phụ thân nổi giận.
Khi bước vào thư phòng,Từ Vị cùng Trương thị đã ngồi ở án kỷ,Từ Uyển Như cùng ấu đệ Từ Tẫn cũng ở đó,trên mặt toàn là vẻ muốn xem kịch vui.
Diệp nương bộ dạng phục tùng cúi đầu trước Từ Vị,bà vừa kêu một tiếng “lão gia”,Từ Vị đột nhiên biến sắc,giơ tay vỗ mạnh vào mặt bàn,quát lên, “Quỳ xuống!”
Diệp nương bị dọa giật mình,vội quỳ trên mặt đất sợ hãi đến nỗi nước mắt chảy dài, “Lão gia,tiện thiếp đã làm sai cái gì?”
“Ta không phải nói ngươi!” Từ Vị không nhịn được quát tháo một tiếng, giơ tay chỉ vào Từ Nam Phong, “Ngươi quỳ xuống!”
Diệp nương bò lên,khản giọng nói, “Lão gia,Nam nhi,con bé….”
“Câm miệng,nơi này không đến phần ngươi nói chuyện!” Từ Vị trầm giọng quát,Diệp nương liền sợ đến câm như hến.
Trương thị giao ấu tử trên tay cho vú nuôi,ôn nhu nói, “Mang tiểu công tử ra ngoài đi,nhớ đóng cửa lại.”
Vú nuôi lĩnh mệnh,ôm Từ Tấn đi ra khỏi cửa.
Cửa đóng lại,bên trong liền trở nên tối tăm,sắc mặt mọi người đều đen tối không rõ.Từ Nam Phong nhấc gấu quần lên,theo lời phụ thân mà quỳ xuống.
Từ Vị đứng dậy,đi qua đi lại trong phòng giống như cực kỳ nôn nóng.Hắn hít sâu một hơi,mặt mày tức giận chỉ vào Từ Nam Phong, “Nghịch nữ,ngươi đã làm chuyện tốt rồi!”
Mùa xuân chưa tới,gạch vẫn lạnh lẽo,là lạnh thấu xương.
Từ Nam Phong thẳng tắp quỳ,bình tĩnh nói, “Nữ nhi không biết mình đã làm sai ở chỗ nào.”
“Không biết? Được,vậy ta liền nói cho ngươi biết!” Từ Vị phất tay áo, “Hôm nay thánh thượng cố ý triệu kiến ta,trước mặt mọi người tuyên bố đem Từ thị Từ Nam Phong gả cho Kỷ Vương làm phi! Từ Nam Phong,ngươi tính toán giỏi lắm,lừa dối mọi người bấu víu vào Kỷ Vương phủ!”
Thanh âm Từ Vị như lôi đình bổ vào đỉnh đầu mọi người.
Khóe miệng châm biếm của Từ Uyển Như cứng đờ,thay vào đó là vẻ mặt không dám tin tưởng,kinh ngạc trong mắt nháy mắt rút đi,dần dần trồi lên mấy phần căm ghét cắn răng nghiến lợi.Trương thị lại mở to hai mắt,nhưng lại lo lắng hơn là kinh ngạc.
Mỗi người một vẻ mặt,chỉ có Từ Nam Phong không buồn không vui,vẻ mặt hờ hững.
Người có vẻ mặt khoa trương nhất chính là Diệp nương,bà giống như không chịu nổi cái “tin tốt” to lớn này,đột nhiên mất khí lực,ngã nhào xuống đất,trong miệng còn lẩm bẩm, “Kỷ Vương,Kỷ Vương,người đưa trà chính là Kỷ Vương.”
Vừa nói,nàng bỗng nhiên hoàn hồn,bàn tay lạnh lẽo lôi kéo tay Từ Nam Phong,giống như điên cuồng cười nói, “Quá tốt rồi! Nữ nhi của ta sẽ là vương phi,ta sẽ là hoàng thân quốc thích! Quá tốt rồi!”
“Câm miệng, cái phụ nhân không biết gì này!” Từ Vị giận tím mặt,mạnh mẽ ném tách trà trên mặt bàn xuống đất, “Nhìn xem ngươi đã sinh ra cái nghiệt chủng gì này!”
Sứ vụn văng tung tóe trên mặt đất,một mảnh sứ sắc bén trượt qua mu bàn tay Từ Nam Phong,cắt lên một vết thương.
Từ Nam Phong cụp mắt,bình tĩnh đưa tay lên lưng quệt vết máu đi.
Diệp nương nơm nớp lo sợ ngậm miệng lại nhưng hưng phấn trong mắt làm sao cũng không che giấu được,bà xoắn xoắn ống tay áo,không biết nhìn ngó còn nói thêm, “Lão gia,nữ nhi chúng ta sẽ trở thành vương phi,tại sao ngươi không vui vẻ?”
Chỉ có Trương thị hiểu rõ thế cuộc triều đình,nàng nhàn nhạt liếc nhìn dáng người thô bỉ của Diệp nương,lạnh nhạt nở nụ cười, “Vui vẻ? Diệp nương,nữ nhi ngươi dẫn hỏa đến đốt Từ phủ,có cái gì đáng để vui vẻ?”