Đọc truyện Mặc Trạc – Chương 178: Bạch xà tiểu thư?
Duy Nhược Hề đem hết các loại linh thảo cần cho Nghiêm Liêm nhớ hết.
Tố Linh Thảo, lá cây có bộ dạng giống như nhân sâm.
Tử Linh Thảo có lá cây màu tím, cho đến khi trưởng thành cũng chỉ cở bàn tay.
Hải Linh Thảo, khi trưởng thành có chút giống hải tảo nhưng mà nó lại sinh hoạt trên đất bằng, hơn nữa chỉ có nơi cực khô ráo mới có thể sống sót.
Ngoài ra còn có Cỏ ba lá linh thảo, Thứ linh thảo,…..Duy Nhược Hề đem toàn bộ nhớ thật kỹ bao gồm hình dáng, dược tính và điều kiện sống và thời kỳ thành thục. Trở về cô phải tiến vào dãy núi trong không gian tìm thử xem mới được.
Những thứ có thể trợ giúp dượng tính ra đến mười loại bởi vậy Duy Nhược Hề cũng không quá lo lắng, nhất định phải tìm được một loại trong số chúng đi ra.
Vị bác sĩ kia lại nói tiếp: “Mấy loại linh thảo trên nếu hái xong thì lập tức phải phong kính lại để tránh thất thoát dược liệu. Nhân sâm cùng linh chi thì có thể tìm được vài người còn cất chứa, nếu may mắn thì cũng có thể mua được chẳng qua giá hẳn là ở trên trời. Mấy loại linh thảo thì cơ hồ không có khả năng tìm được. Cho nên mọi người cũng đừng ôm hy vọng gì.”
Vị bác sĩ này giới thiệu với mọi những loại linh thảo cần thiết chỉ vì giải đáp thắc mắc của người nhà bệnh nhân. Chứ theo ông thời đại này ngay cả rau dưa còn gieo trồng không được thì làm sao có thể tìm được các loại linh thảo trong truyền thuyết kia.
Duy Nhược Hề chỉ cười cười không nói cái gì, nếu lúc trước không gian chưa hợp hai thành một thì cô liền hoàn toàn buôn tha cho nhưng mà hiện tại, trong không gian từng dãy núi non đi ra thì hy vọng tìm được linh thảo càng cao.
Thầy thuốc còn căn dặn mọi người trong khoản thời gian này ngàn lần không được để cho người bệnh xuống giường đi lại và cái tay bị thương cũng là để yên đó tuyệt đối không được lộn xộn. Người bệnh có thể về nhà an dưỡng rồi một tuần sau quay lại kiểm tra. Bác sĩ nói xong thì bước đi.
Sau đó mọi người lại đưa Nghiêm Liêm trở lại Duy gia để phương tiện chiếu cố lẫn nhau và Tề Tiểu Mỹ cũng đáp ứng.
“Tiểu Hề, có thể tìm được linh thảo không con?” Duy mẹ không biết không gian của Nhược Hề thế nào, có tồn tại loại linh thảo mà Nghiêm Liêm cần hay không. Chẳng qua lần trước dịch bệnh xuất hiện Duy nhược Hề ở trong không gian tìm được Hóa Huyết thảo cho nên Duy mẹ cũng có chút chờ mong.
Tề Tiểu Mỹ nghe xong chị mình hỏi cháu gái như thế thì ngây ngẩn cả người, lúc ở bệnh viện cô nghe bác sĩ nói cần tìm được linh dược thì cô liền tuyệt vọng. Nhân sâm cùng linh chi ngàn năm thì cho dù khuynh hết gia sản Tề Tiểu Mỹ cũng không dám chắc có thể mua được một chút. Hiện tại nghe chị gái hỏi cháu có thể tìm được linh thảo hay không thì Tề Tiểu Mỹ cũng không hiểu được, cô mờ mịt nhìn mọi người.
Duy Nhược Hề lắc đầu, “Bây giờ thì con không thể khẳng định có thể tìm được hay không, hiện tại trong không gian có rất nhiều thảo dược chỉ hy vọng là có linh thảo tồn tại.” Ở trong không gian Duy Nhược Hề từng gặp qua nhân sâm nhưng không biết là nó được bao nhiêu tuổi, nếu vượt qua ngàn năm thì tốt, mặc dù làm cho dượng phục hồi chậm nhưng mà cũng có hiệu quả, chỉ cần không lưu lại di chứng thì được.
Tề Tiểu Mỹ nghe cháu gái cùng chị nói chuyện thì càng thêm mê mang, cái gì không gian?
Duy mẹ nghe con gái nói thế thì lộ ra nụ cười, ít nhất còn có chút hy vọng rồi lại quay sang nhìn Tề Tiểu Mỹ đang mờ mịt. Bà sẽ không nói cho Tề Tiểu Mỹ nghe, không gian là của Duy Nhược Hề, Duy mẹ sẽ không giải thích thêm cái gì.
Duy Nhược Hề cũng thấy được dì út nghi hoặc cho nên giải thích: “Dì út, mẹ con nhắc đến không gian chính là không gian dị năng của con, con có thể tùy thời đi đến một cái khác không gian. Nơi có có sơn có thủy có thể gieo trồng cỏ rau quả. Còn có dãy núi, bên trong đó có rất nhiều thảo dược.” Duy Nhược Hề cảm thấy cùng dì út nói mình có không gian dị năng cũng tốt như vậy có thể làm cho người khác tin tưởng cô có dị năng còn hơn bại lộ ra thần khí Mặc Trạc.
Tề Tiểu Mỹ nghe xong thì không chớp mắt đứng lặng ra đó, qua một hồi lâu cô mới vui mừng mở miệng nói: “Tiểu Hề, con…con nói thật chứ? Con thật có không gian dị năng? Có thể trong không gian tìm được linh thảo sao?” Tề Tiểu Mỹ nói xong lại nhớ đến đồ ăn của Duy gia cực kỳ tươi mới và ngon miệng, các loại rau quả trái cây giống như ngon hơn trăm ngàn lần trên thị trường. Nguyên lai là do Tiểu Hề từ nơi kia trồng được.
Duy Nhược Hề cười nói:” Cho nên dì út đừng quá ưu sâu, hiện tại dì cứ an tâm chiếu cố cho dượng. Con sẽ cố tìm được linh thảo.”
Tề Tiểu Mỹ gật đầu thật mạnh, chỉ cần còn hy vọng cứu trị được Nghiêm Liêm thì cô cũng không còn lo lắng nữa. Tâm trạng căng thẳng trong hai ngày này cũng được buông bỏ, khuôn mặt ưu sầu cũng vui tươi hơn.
Duy ba cùng Duy mẹ hối thúc Duy Nhược Hề nhanh tiến vào không gian tìm linh dược. Vốn cô định để đến buổi tối hẳn tiến vào nhưng thấy mọi người gấp như thế thì liền trở về phong mang theo Duy Bảo Bảo cùng đi.
Tiến vào không gian Duy Nhược Hề liền để cho Bảo Bảo mang cô đến chỗ dãy núi. Gần đây sau khi không gian được mở rộng thì đám U Điềm sinh vật không thấy bóng dáng đâu cả, mỗi ngày bọn chúng vẫn phân công đem đồ ăn trồng và thu hoạch nhưng mấy con còn lại không có nhiệm vụ thì biến mất tăm hơi.
Nhìn dãy núi liên miên không dứt Duy Nhược Hề khẽ hít một hơi. Trước tiên cô dùng tinh thần lực dò xét chung quanh sau đó tìm được một gốc nhân sâm, không chính xác làm một bụi mới đúng bởi vì chung quanh gốc sâm lớn mọc thêm rất nhiều cây sâm nhỏ. Duy Nhược Hề cũng không biết gốc sâm kia chừng bao nhiêu năm tuổi nhưng thấy độ lớn của nó và số lượng của những cây sâm nhỏ chung quanh hẳn là gốc sâm này cũng được mấy trăm năm đi. Cô mang Bảo Bảo đến nơi đó đào nhân sâm lên để lát nữa đem về giúp cho dượng tẩm bổ. Cô rất cẩn thận khi đào gốc sâm lên và cũng vô cùng cẩn thận không giẫm đạp lên đám sâm con chung quanh nó.
Khi đào được nhân sâm lên Nhược Hề vô cùng bất ngờ, gốc nhân sâm thế nhưng đã hình thành dáng người. Nó có tay có chân có thân hình cùng cả đầu, ngũ quan cũng có thể nhìn được đi ra. Duy Nhược Hề âm thầm táp lưỡi, gốc này rốt cuộc có bao nhiêu năm rồi nha. Không phải nói là nhân sâm ngàn năm thì thành tinh sao? Gốc này rốt cuộc bao nhiêu năm?
Cô không biết cái gốc này có thành tinh hay chưa. Nếu thật nó thành tinh thì cô cũng không dám ăn lên, dù sao nhân sâm thành tinh cũng là một sinh mệnh, Duy Nhược Hề cũng không dám ăn. Cô đem gốc nhân sâm bao lại ôm vào trong ngực rồi lại dùng tinh thần lực tiếp tục điều tra.
Khuếch tán hết tinh lần lực ra bên ngoài thế nhưng vân không bao trùm hết không gian, đến khi Duy Nhược Hề cảm thấy đã dùng hết năng lượng rồi vẫn không tìm được một gốc linh thảo nào cả.
Trong lúc Duy Nhược Hề vẫn cô gắng tìm kiếm thì Bảo Bảo ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Mụ mụ, người không cần tiếp tục dùng tinh thần lực. Cái này không phải là biện pháp.”
“Tại sao không thể? Dùng tinh thần lực không phải nhanh hơn sao?” Nhược Hề hỏi ngược lại Bảo Bảo.
“Đương nhiên không phải. Linh thảo đều sống được hơn ngàn năm, cho nên bọn chúng đều có một ít linh tính và khi phát triển linh tính rồi bọn chúng đặc biệt mẫn cảm. Mụ mụ đem tinh thần lực phóng xuất ra thì bọn chúng liền biết cho nên có biện pháp đem che đậy chính mình. Cứ thế mụ mụ không có cách nào dùng tinh thần lực tra được.”
Duy nhược Hề nghe thế thì giật mình hiểu ra, nhưng mà lần trước không phải dùng tinh thần lực có thể tìm được Hóa Huyết Thảo hay sao?
Bảo Bảo lại tiếp tục lên tiếng, “Hóa huyết thảo lần trước chỉ là là dược thảo lâu năm một chút chứ chưa hề có linh tính xuất hiện cho nên không thuộc linh thảo.”
Duy Nhược Hề sờ sờ cái mũi, “Nếu như vậy chúng ta chẳng phải vừa đi vừa tìm?”
“Ân.”
Duy Nhược Hề thu lại tinh thần lực, thôi chẫm rãi tìm kiếm vậy, cô ngẩn đầu nhìn cây cối xa xa, các dãy núi trùng điệp, không biết phải tìm kiếm đến khi nào đây?
Cũng không có gì bất ngờ xảy ra, trong lúc đi tìm linh thảo cô cũng gặp phải con bạch là, lần này cô nhìn thấy khi nó đang trong bụi cỏ ngủ ngon. Nó bị tiếng động của Duy Nhược Hề làm cho tỉnh lại, nó ngẩn lên nhìn thấy cô thì lại bắt đầu ngủ tiếp. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch xà thì Nhược Hề vô cùng sợ hãi nhưng cho đến bây giờ cô không còn sợ nó nữa mà khi nhìn thấy nó cô lại có cảm giác thân thiết vô cùng.
Rời đi hai bước Duy Nhược Hề bỗng nhiên đứng lại đó thần bí hề hề rồi nhìn lại con rắn bắt đầu ngây ngô cười lên.
Duy Bảo Bảo ở bên cạnh thấy thế biết rằng mẹ nó lại đánh chủ ý lên con rắn tội nghiệp. Lần trước là do Tiểu Bạch giúp cho nên lần này mẹ khẳng định lại muốn tiểu bạch giúp tiếp.
Qủa nhiên Duy Nhược Hề đi đến bạch xà cười hai tiếng với nó sau đó mở miệng: “Bạch xà tiểu thư, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?” Nhược Hề khẳng định bạch xà có thể nghe được cô nói cái gì.