Đọc truyện Mạc Nghiên Xuyên Sách – Chương 172: Trêu chọc
Edit & Beta: Su Bà Bà
“Chúng tôi cũng không muốn ăn lắm, cùng nhau đi thôi!” Mộc Trạch Uyên vê ống tay áo rồi chậm rãi đứng dậy ý bảo ”anh trai nhà bên” dẫn đường.
“Nhóc con, xe anh đỗ ở đấy.”
“Nghiên Nhi, xe của chúng ta ở đằng kia.”
Cùng thời gian, Sở Cẩn Húc và Tiêu Mục Thần đông thời mở miệng ý bảo vị trí xe của mình, trong không khí tràn ngập hương vị khói thuốc súng, ánh mắt của hai người đàn ông chém giết nhau trong không trung. Mạc Nghiên ngay lập tức dừng lại bước chân rồi quay đầu mỉm cười: “Em sẽ ngồi xe của anh Húc, xe của các anh quá chật.”
Tiêu Mục Thần, Mộc Trạch Uyên và Tư Đồ Dịch: “…” Quá chật, quá chật sao…. Trong đầu 3 người anh không ngừng hiện lên ba chữ….. Lần sau ra ngoài nhất định phải tự bản thân đi một xe riêng.
Tư Đồ Dịch xách theo rương sủng vật lên ngồi trên xe, gương mặt sống mái mạc biện giấu ở trong bóng đêm hình thành một loại mị lực kì dị khiến người ta không rời được mắt, anh khép hờ con ngươi, ánh mắt âm trầm tựa như sóng gió gợn sóng.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Kính chiếu hậu phản xạ ra mắt xanh dị thường tà mị quỷ quyệt và mê hoặc tiếng lòng của người khác.
“Không có gì, thứ đồ kia sắp được chế tác xong sao?” Ngón cái cọ cọ môi dưới, động tác ưu nhã mà mê người.
Tiêu Mục Thần nhếch môi mỏng rồi liếng nhau qua kính chiếu hậu với Tư Đồ Dịch: ”Sắp rồi!”
Bốn phía của ngôi biệt thự ẩn thân ở trong rừng rậm u tĩnh, hai chiếc xe chậm rãi dừng ở trước ngôi biệt thự, tường ngoài cao ngất có tính bảo mật và ẩn nấp rất tốt, nhìn sơ qua sân sau trong biệt thự thì chỉ thấy toàn là mặt cỏ rộng lớn và rừng cây hùng vĩ. Trải qua biết bao năm tháng không có người tiếp xúc thì khắp nơi trong ngôi biệt thự đều để lộ ra khí thế u buồn giống như vò rượu được ủ lâu năm.
Mạc Nghiên nhẹ buông Lẫm Lẫm và tùy ý để nó chạy loạn bừa bãi ở trên cỏ xong liền vuốt vuốt tóc đẹp rồi cùng bước vào bếp với Sở Cẩn Húc:
”Các anh cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây đi, em vào bếp hỗ trợ anh ấy.”
Ba người đàn ông ngồi cùng trên ghế sô pha đối diện, Mộc Trạch Uyên tiến lên vòng lấy eo thon của cô, cằm đặt ở trên vai cô. Giọng điệu rầu rĩ truyền tới bên tai Mạc Nghiên: “Anh cũng muốn hỗ trợ, chẳng phải lần trước em đã nhấm nháp qua món anh nấu sao? Anh nhớ là em còn rất thích mà!”
Mạc Nghiên bất đắc dĩ xoay người và nâng khuôn mặt tuấn lãng của anh lên xong ôn nhu nói: “Em rất thích nhưng anh cứ nghỉ ngơi để em nấu cho các anh ăn nhé, được không?”
Lòng bàn tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt anh, Mộc Trạch Uyên có chút mê luyến cảm giác triền miên này, giống như có một cọng lông vũ mềm nhẹ mơn trớn đầu quả tim của anh khiến trái tim anh không tự chủ được mà rung động một chút. Bàn tay khô ráo ấm áp nắm chặt lấy tay mềm của cô, cánh môi hôn lên lòng bàn tay cô. ”Ừm…” Âm cuối dâng cao mang theo một tia trêu chọc, gợi cảm uyển chuyển đến mức làm lòng người mềm nhũn.
Sở Cẩn Húc đầy mặt không vui nhìn Mộc Trạch Uyên trêu chọc bảo bối nhà mình, còn về phần 2 người đàn ông ngồi kia đang không ngừng khiêu khích thì hắn lại làm như không phát hiện.
Thấy Sở Cẩn Húc và Mạc Nghiên đi vào phòng bếp, 3 người đàn ông vòng tay trước ngực đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng còn nhìn ngắm vách tường, sô pha và bích hoạ, còn chỉ chỉ trỏ trỏ trên TV gây ra tiếng động sột sột soạt soạt: ”Chiếc sô pha này quá nhỏ và còn không đủ thoải mái… Căn phòng khách này thật hẹp…. Màu vách tường sao lại sơn kiểu này? Bức bích hoạ kia… Thật xấu… Đúng là 1 tên đàn ông không có phẩm vị… May mắn là từ khi còn nhỏ đã liền di dân ra nước ngoài…. Không thì sẽ làm tai họa đến Nghiên Nhi… Nhìn sàn nhà này đi…. Thật cứng… Chân của Nghiên Nhi nhất định sẽ rất đau… Màu tấm thảm này… Thật không may mắn…. Ừm…. Quả nhiên vẫn là ở nhà mình tốt nhất.”
Sở Cẩn Húc túm chặt nắm đấm, mớ ray xanh trong tay ngay lập tức biến thành từng mảnh nhỏ. Hắn cố nén dục vọng muốn lao ra đánh người của mình rồi tiếp tục vùi đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn: ”…” Làm như tôi không nghe được sao?
“Anh Húc đừng để ý đến 3 người họ, ánh mắt họ có vấn đề.” Mạc Nghiên trợn mắt xem thường xong tràn đầy bất đắc dĩ mở miệng.
Nghe được lời cô nói, Sở Cẩn Húc nhếch môi, mặt mày hớn hở. “Anh không thèm so đo với mấy tên trẻ con đó!… À đúng rồi, nhóc con, em… Gần đây có khỏe không?”
Mạc Nghiên hơi ngơ ngác rồi nhẹ vén sợi tóc nghịch ngợm trên trán lên: “Vẫn ổn ạ… Tạm thời cứ để như vậy đi…. Chuyện sau này thì để sau này nói…. Đừng lo lắng cho em, mà chừng nào thì anh sẽ tìm cho em một người chị dâu? Hì hì.”
Sở Cẩn Húc nhéo nhéo mũi nhỏ của cô, đầy mặt cưng chiều nói: “Con bé này, còn biết trêu chọc anh cơ đấy!”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >