Đọc truyện Mặc Mạch – Chương 74: Cuộc sống (01)
Phương Nặc năm nay mới lên lớp 8, cậu bé trưởng thành muộn nên vẫn còn chưa vào giai đoạn dậy thì, nhỏ gầy mà trắng trẻo, giọng nói vừa nhỏ lại nhẹ. Trên lưng vác theo cái túi to đùng trở về, bên trong đựng quần áo tắm rửa cùng vật dụng vệ sinh cá nhân, thái độ vừa ngại ngùng lại câu nệ.
Phương Lạc Dao hỏi con trai mình tại sao không ở lại nhà bạn học.
Phương Nặc có chút mếu máo, nói: “Con nhớ mẹ.”
Phương Lạc Dao nghe như thế nửa vui lại nửa buồn, lo lắng hỏi: “Bọn họ có đến tìm con không?”
Phương Nặc chần chừ một lát, mới khe khẽ gật đầu nói: “Có tìm, con thấy lo cho mẹ nên mới vội chạy về đó.”
Phương Lạc Dao hai hốc mắt đỏ bừng, là tức giận vì đám người kia thật sự quá coi thường người khác. Lúc chuyện này vừa mới xảy ra, hai chị em nhà kia vì muốn Phương Nặc im miệng, vẫn cứ luôn ở trước mặt Phương Nặc bôi nhọ sỉ nhục Phương Lạc Dao, mắng dì là thứ không đàng hoàng, dụ dỗ một ông già tê liệt, nói chung là mấy lời hết sức khó nghe, tìm đủ mọi cách hất nước bẩn lên người Phương Lạc Dao.
“Nhà của lão ấy muốn dùng Phương Nặc bắt tôi ngậm miệng cho qua chuyện này.” Phương Lạc Dao kể lại mọi chuyện cho Lục Nhung nghe, lúc này dì không còn cảm giác phẫn hận muốn kéo bọn họ chết chung như lúc trước nữa, khoảng thời gian ấy đối với dì mà nói vừa tuyệt vọng lại hết sức gian nan, thậm chí đến cả khi đối phương bị trừng phạt rồi mà dì vẫn luôn lo sợ không yên.
Phần lớn bên mấy công ty giúp việc đều để ý đến cái dớp này của dì, bọn họ từ chối không chịu nhận sơ yếu lý lịch xin việc của dì, mấy cái mác như “Dâm phụ”, “Hồ ly tinh”, “Dụ dỗ ông già” vẫn cứ luôn bám theo Phương Lạc Dao như bóng với hình, khiến dì không cách nào vì mình biện hộ được.
Phương Lạc Dao rất trân trọng cơ hội được làm việc ở nhà Lục Nhung, một mình dì phải nuôi nấng Phương Nặc, thực sự rất cần tiền.
“Tôi sẽ không viết đơn hòa giải cho họ.” Phương Lạc Dao lau mặt, bình tĩnh nói, “Nếu tôi viết, vậy chẳng khác gì thừa nhận những lời vu khống bọn họ đã gán cho tôi, những việc tôi chưa từng làm qua, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.”
Lâm Mộ và Lục Nhung liếc mắt nhìn nhau một cái, Lâm Mộ ngẫm nghĩ một lát, mới nói: “Dì Dao, tụi cháu cũng không phải hạng người nghe gì là tin nấy, dì cứ yên tâm đi.”
Rõ ràng là Phương Lạc Dao đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, cơ mà bị lời này của Lâm Mộ làm cho há hốc mồm, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng, ngón tay luống cuống xoắn lấy nhau, lắp bắp hỏi lại: “Là… Là sao?”
Lục Nhung khẽ mỉm cười: “Mỹ Mỹ rất thích dì, mấy hôm nay bà vẫn luôn khen dì nấu ăn ngon, còn bảo dì chịu mua mấy thứ đồ ngọt đồ lạnh cho bà ăn, khen dì tốt với bà hơn cháu nhiều lắm.”
Trần Mỹ Hoa nghe nhắc đến tên mình, liền trề môi nói: “Dao Dao tốt hơn nhiều, nghe lời hơn nhiều.”
Lục Nhung nheo nheo mắt, tính “răn” bà nội mấy câu, cơ mà đang có mặt nhiều người như vậy, đành phải nhịn xuống.
Phương Lạc Dao còn chưa kịp phản ứng với lời này, Phương Nặc đã lộ ra vẻ mặt đỏ ửng vì vui sướng, cậu vẫn còn là một đứa trẻ con, rất dễ ngại ngùng xấu hổ, cơ hồ là giấu mình ở sau lưng Phương Lạc Dao. Cả hai mẹ con vừa kinh ngạc lại mừng rỡ, thật lâu cũng nói không nên lời.
Phương Nặc bây giờ cũng đã trở lại, vừa lúc bên cạnh phòng Phương Lạc Dao có một cái phòng chứa đồ nhỏ, bọn họ quyết định dọn dẹp lại để nó làm phòng ngủ cho cậu bé. Lâm Mộ đứng dậy giúp một tay, còn Lâm Triều ở lại phòng khách trông Trần Mỹ Hoa.
Phương Lạc Dao không biết thủ ngữ, bèn dùng giấy viết ra danh sách các món ăn cho Lâm Triều xem.
“Hai đứa là chị em ruột hả?” Phương Lạc Dao không nén được tò mò, nhẹ giọng hỏi Lục Nhung.
Lục Nhung gật đầu: “Song sinh, dì không thấy hai người họ giống nhau như đúc sao?”
Phương Lạc Dao nhìn kỹ vài lần, mới cảm khái nói:” Đúng là giống thật, chỉ có biểu tình với giọng nói là khác nhau.”
Lục Nhung không đáp, với những người xa lạ không quen, chỉ nhìn vẻ ngoài của hai chị em họ Lâm sẽ rất dễ nhầm lẫn bọn họ, nhưng chỉ cần quen lâu ngày sẽ phát hiện hai chị em họ hoàn toàn chẳng giống nhau tí nào cả, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.
Tiếng trò chuyện tán gẫu của Lâm Mộ và Phương Nặc đứt quãng từ phòng chứa đồ, Phương Lạc Dao đang làm cơm, nhưng không nhịn được dỏng tai lắng nghe mấy lần, Lục Nhung thấy vậy liền bảo: “Nếu dì thấy lo thì sang đó xem xem giúp được gì không.”
“Không phải.” Phương Lạc Dao gượng nói, vẻ mặt có phần do dự, hồi lâu mới nhỏ giọng bảo, “Tiểu Nặc không thích một mình ở chung với nam giới.”
Lục Nhung “Ồ” một tiếng, cũng không thấy bất ngờ lắm, người nào gặp chuyện như vậy mà chẳng sinh ra ám ảnh tâm lý đâu chứ.
Nhưng nhìn biểu tình của Phương Lạc Dao giống như có gì đó khó nói ra.
Dì lén nhìn Lục Nhung mấy lần, mới bóng gió xa xôi hỏi: “Cháu với Lâm Mộ là… tự nguyện sao?”
Lục Nhung trước hết là không hiểu ra sao, sau đó giống như giật mình bừng tỉnh ngộ, có chút kẹt lời một lát, mới chần chừ hỏi lại: “Tụi cháu… rõ tới vậy à?”
“Không phải.” Phương Lạc Dao nhìn nét mặt của đối phương, bỗng mỉm cười “Do dì tình cờ bắt gặp thôi.”
Dì khựng lời một lát, lại nói: “Trước đó bởi vì chuyện của Tiểu Nặc, cho nên dì có hơi… không đồng ý lắm mấy việc này, nhưng mà qua lâu như vậy, dì biết Lâm Mộ với cháu đều là người tốt, hôm nay cậu ấy còn ra mặt bênh vực dì, còn vì dì mà đánh người ta…” Phương Lạc Dao len lén ngó Lục Nhung một cái, thái độ cẩn thận hỏi, “Cháu không ép buộc cậu chứ?”
Lục Nhung dở khóc dở cười: “Mới nãy dì cũng thấy rồi đó, cậu ấy đánh nhau giỏi như vậy cháu làm sao mà ép buộc được cậu ấy?”
Chung quy là do chủ nhà cũ gây nghiệt, Phương Lạc Dao có hảo cảm với Lâm Mộ hơn Lục Nhung nhiều lắm, với cả Lục Nhung bản tính không thích nói nhiều, vốn đã quen kiểu trưởng thành chín chắn, mặt mày buồn vui cũng không hiện rõ, hoàn toàn chẳng có nét trẻ trung bồng bột tràn ngập sức sống nên có ở tuổi của mình, tự nhiên không được người khác yêu thích.
Đừng nói tới Phương Lạc Dao, tới cả Trần Mỹ Hoa cũng rất sợ Lục Nhung, không chỉ sợ thôi, còn có chút xíu ghét bỏ nữa.
Lâm Mộ vừa sáng sủa lại hoạt bát, biết ăn biết nói, chẳng mấy chốc đã chinh phục được Phương Nặc, bây giờ cứ luôn mồm “Anh Lâm Mộ” suốt thôi. Hai người họ dọn dẹp sửa sang phòng chứa đồ, sau đó trải giường chăn, cuối cùng bắt đầu chuyển sang thảo luận dạo gần đây có game gì hay ho đáng chơi.
Lục Nhung đành phải vào phòng hối thúc: “Đi ăn cơm, để lát nữa dọn tiếp.”
Lâm Mộ cười nói: “Xong rồi, chị của tớ đâu?”
Lục Nhung chỉ tay ra phòng khách, Lâm Triều đang im lặng cầm di động làm gì đó, Lâm Mộ chạy tới dòm một cái, phát hiện chị mình đang chơi cờ vây qua mạng.
“…” Lâm Mộ ra dấu【 Chẳng phải đã bảo nghỉ ngơi một thời gian sao? 】
Lâm Triều cũng không thật lòng lắm, đặt cờ rất là tùy tiện, còn phân tâm ra dấu đáp lời em trai mình:【 Chơi giải trí cho vui ấy mà. 】
Lâm Mộ:【 Bình thường chị chơi cờ, nghỉ ngơi cũng chơi cờ, chơi riết coi chừng khờ đó. 】
Lâm Triều nhướng mày, có vẻ không vui nói:【 Không động não mới dễ bị khờ thì có. 】
Lâm Mộ không đáp, cờ vây mạng thường đều là đánh nhanh, trong 30 giây phải đặt cờ, trong thời gian Lâm Triều nói chuyện với cậu đồng thời cũng đã đi bảy tám quân, đối thủ bên kia chẳng mấy chốc liền chọn đầu hàng, Lâm Triều cũng không tán gẫu với người ta, bấm thoát khỏi sau đó bắt đầu ván mới.
Phương Nặc giúp Phương Lạc Dao bưng thức ăn ra ngoài bàn, Phương Lạc Dao dắt bà nội đi rửa tay.
Trần Mỹ Hoa vẫn còn nhớ kẹo hồ lô của mình.
“Chừng nào mới được ăn?” Bà hỏi.
Phương Lạc Dao chà bọt xà bông cho bà, nói: “Ăn cơm xong liền làm cho Mỹ Mỹ, lát nữa Mỹ Mỹ phải ăn cơm cho giỏi, ăn thật nhiều vào ha.”
Logic tư duy của Trần Mỹ Hoa gần như là con số 0, cho nên lỡ như mà có lẩn quẩn trong lòng cứ ép buộc hoặc là yêu cầu bà phải làm cái gì đó dựa theo đạo lý cứng nhắc, sẽ rất dễ làm bà nổi giận cáu kỉnh khóc lóc, thay vào đó nên nói cho rõ ràng mọi thứ, dùng ưu đãi gì đó để trao đổi, bà sẽ làm theo khuôn phép ngay tắp lự.
Lâm Mộ ngồi nhìn hai người bọn họ trao đổi cả buổi trời, tâm tình phức tạp hết sức, quay sang hỏi Lục Nhung: “Như vậy có xem như lừa gạt không?”
Lục Nhung lắc đầu nói: “Lát nữa dì Dao thật sự sẽ làm kẹo hồ lô cho Mỹ Mỹ.”
Lâm Mộ bất ngờ: “Làm thật á?”
Lục Nhung bật cười: “Chứ cậu cho là giả à?”
Lâm Mộ vẻ mặt vô tội nói: “Cũng đâu thể trách tớ nghĩ vậy, trước đó cậu toàn là nói dối gạt bà không còn gì, bậy bạ hết bài này tới bài khác, gạt Mỹ Mỹ mà mặt cũng chả thèm biến sắc luôn.”
Lục Nhung: “…”
Hình như thật là vậy…
***
Sau khi ăn cơm xong, Phương Lạc Dao bắt đầu làm kẹo hồ lô. Trần Mỹ Hoa còn đặc biệt xách cái ghế nhỏ đặt ở bên cạnh ngồi xem dì nung chảy đường. Lâm Triều vẫn tiếp tục chơi cờ vây qua mạng, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, cơ mà càng về sau khi mùi đường ngọt ngào lan tràn khắp không khí, tần số ngẩng đầu của cô rõ ràng càng lúc càng nhiều.
Lâm Mộ với Lục Nhung cùng ngồi ở ngoài sân, mùi đường thơm nồng ngọt ngào ngàng càng đậm, men theo song cửa sổ bay ra bên ngoài, Phương Nặc cầm một xiên dâu tay ghim sẵn đưa cho mẹ mình, Lâm Mộ hít hít mũi mấy cái, không kềm được bật cười nói: “Thơm ghê á.”
Lục Nhung nhìn cậu một cái, không đáp lời.
Lâm Triều cuối cùng nhịn hết nổi, vứt di động qua một bên, chạy đến cửa phòng bếp, cùng Trần Mỹ Hoa kẻ trái người phải trông chẳng khác gì hai vị Môn Thần.
“Ngọt quá chừng.” Lục Nhung nhìn Lâm Mộ, đột nhiên nói, “Báo hại tớ nhìn cậu toàn thấy vị ngọt thôi.”
_________________
Còn tầm vài chương nữa là hết rồi, để tớ cố xem có thể kết thúc trong mai hoặc mốt hem… Dạo này kiểu cứ bị lười ấy, chả muốn làm gì _(:3」∠)_