Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 90: Năm mới


Đọc truyện Mạc Đạo Vô Tâm – Chương 90: Năm mới

Khang phi ngồi ở trên giường, muốn ngủ nhưng không ngủ được. Lại là một năm từ cựu nghêng tân, mình ở trong cung này cũng sắp gần chín năm rồi. Nhận được cái gì? Lại mất cái gì? Nhiều khi Khang phi cũng không muốn nhớ lại quá khứ. Nàng luôn cảm thấy quá khứ có quá nhiều đau khổ, dễ dàng khiến người ta sa vào, không thể tự kiềm chế. Thế nhân đều thích mua dây buộc mình, nhưng nàng hiểu được, chỉ có thể vứt bỏ gông xiềng, mới có thể nhìn thấy tương lai.

Đang suy nghĩ, cửa mở một khe nhỏ, một bóng người khập khiễng nhảy vào. Khang phi vừa nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, liền muốn đỡ trán thở dài, “Không phải ngươi đã ngủ sao?”

Dám không gõ cửa liền vào, hiển nhiên là Dương Quỳnh. Nàng khoác một cái áo choàng, ngay cả đai lưng cũng không buộc. Đương nhiên, hiện tại trông cậy vào tay nàng có thể buộc đai, thật sự là có chút khó khăn.

“Đêm giao thừa, làm sao có thể ngủ sớm như vậy? Ta thấy Thiên Linh cứ khuyến khích ta uống rượu, nếu ta không giả say, thì thật sự không dậy nổi rồi.” Dương Quỳnh nói xong, chạy tới bên giường, “Sao ta có thể để ngươi một mình đón năm mới được?”

Trong lòng Khang phi ấm áp. Nhìn bộ dạng của nàng, nhịn không được cười nói: “Mau vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Dương Quỳnh chỉ chờ những lời này, chui vào trong chăn của Khang phi, mang theo khí lạnh làm Khang phi hơi run rẩy.

Áo choàng của Dương Quỳnh được Khang phi đặt lên chiếc bàn con bên cạnh. Khang phi quay đầu lại nhìn vẻ mặt tha thiết của Dương Quỳnh, lắc lắc đầu, “Ngươi không cần nhìn bổn cung như vậy. Cho dù bổn cung mặc ngươi muốn gì cứ lấy, thì ngươi có thể làm gì?”

Vẻ mặt của Dương Quỳnh lập tức suy sụp, “Nương nương, ngươi không thể tổn thương ta như vậy!”

Khang phi nhẹ nhàng cười, dưới ánh đèn chính là kiều mỵ vô hạn động lòng người. Thấy vậy sắc tâm Dương Quỳnh nổi lên.

Hôm nay hai người đều uống rượu, trong phòng ủ chậu than ấm áp, rượu say liền trở thành một loại tình dược. Đừng nói là Dương Quỳnh, mà ngay cả Khang phi cũng đều có chút không kìm lòng được.

Tay Dương Quỳnh vẫn không thể động, đành phải dùng cánh tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Khang phi, làm cho thân thể của đối phương gần sát vào mình.


Khang phi kiều nhan đỏ hồng, mắt hàm xuân thủy. Cánh môi mềm mại chủ động dán lên đôi môi mỏng của Dương Quỳnh. Vừa chạm vào nhau, hai người đều run lên, vị ngọt của đối phương hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của bản thân. Hai người đều không hẹn mà cùng hé miệng, cho phép đầu lưỡi đối phương tiến quân thần tốc.

Sự chủ động của Khang phi làm Dương Quỳnh rất không thích ứng. Cho tới nay, nàng đều là người chủ đạo trong loại chuyện này. Đột nhiên Khang phi có ý phản khách làm chủ, khiến Dương Quỳnh cảm thấy rất bất ngờ.

Bất tri bất giác, cánh tay Khang phi đã quấn lên cổ Dương Quỳnh, cả người cũng kề sát vào người Dương Quỳnh. Hai nữ tử đều là mặt đỏ tim đập, càng thêm động tình.

Kết thúc nụ hôn mất hồn này, vẻ mặt Dương Quỳnh lại như đưa đám, “Nương nương, tay của ta…”

Khang phi bật cười, môi của nàng dán ở bên tai Dương Quỳnh nói: “Để ta tới.”

Dương Quỳnh bị Khang phi thở ra nhiệt khí mà bỗng chốc run rẩy. Khang phi nhẹ giọng cười, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm vành tai Dương Quỳnh.

“A!” Làm sao Dương Quỳnh đã được nếm thử loại tư vị này? Nhất thời toàn thân mềm nhũn, nửa điểm khí lực cũng không có.

“Dương Quỳnh…” Giọng Khang phi run run, mềm mại truyền vào tai Dương Quỳnh.

Đợi khi không khí đến đỉnh điểm, Dương Quỳnh nhìn tay của mình, hoàn toàn không phân được năm ngón tay thì khóc không ra nước mắt. Lúc này Khang phi cũng bị Dương Quỳnh trêu chọc đến khó có thể tự kiềm chế. Dừng ở đây, hai người đều khó chịu không yên.

Cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống mà! Khang phi ở trong lòng thở dài, “Lần này không phải ta không chịu, mà là vấn đề của ngươi.” Khang phi thở hổn hển, lời nói ra đều mang theo ba phần xuân ý.

Dương Quỳnh buồn bực. Nhìn người dưới thân diễm sắc vô biên, nhưng không chịu buông tha. Cúi đầu tiếp tục thân hôn, hạ xuống trên người Khang phi ấn ký thuộc về mình.


Đêm trừ tịch*, ở thời điểm hai người đều tự bất đắc dĩ mà trôi qua. Khi trời sắp sáng, Dương Quỳnh chạy về phòng mình, còn Khang phi thì mặc lại trung y, âm thầm oán giận Dương Quỳnh hạ miệng không biết nặng nhẹ, bộ dạng như vậy nếu thị tẩm, nhất định sẽ bị Hoàng thượng phát hiện. Cũng may nàng đã sớm có chuẩn bị, Khang phi lấy một lọ thuốc mỡ từ trong hộp nhỏ đầu giường, đổ một ít lên tay, dùng ngón tay chậm rãi xoa lên. Bôi thuốc xong, lúc này Khang phi mới yên tâm nằm ngủ một lát.

(*Đêm trừ tịch: đêm cuối cùng của năm cũ trong Âm lịch)

Trời mới tờ mờ sáng, Như Quyên liền đúng giờ tới hầu hạ. Hôm nay là mùng một tết, chúng phi tần đều phải đến thỉnh an Hoàng thượng Hoàng hậu. Đây là đại sự, một chút cũng không thể qua loa. Tối hôm qua cả đêm Khang phi không ngủ, lúc này không khỏi có chút mệt mỏi. Vì thế khi trang điểm liền thêm một tầng phấn, che đi sắc mặt uể oải.

Tới Cung Phượng Từ đã tính là muộn. Mùng một tết, chúng nhân phi tần đều mặc y phục mới, trên mặt mỗi người đều là dáng vẻ hân hoan. Hoàng hậu cũng là vẻ mặt ôn hòa, đang cùng Thái Quyên ở bên cạnh nói gì đó. Tuy rằng hôm nay Khang phi cũng mặc y phục mới, những vẫn là màu xanh nhạt, có vẻ đơn điệu. Cũng may ngày thường nàng thích màu sắc như vậy, nên cũng không ai trách móc nàng cái gì.

Chu Cẩm phi mặc cung trang màu đỏ mân (màu đỏ của hoa hồng), càng thêm đại khí trầm ổn. Trịnh Quý phi mặc cung y màu tím sẫm, có vẻ vô cùng trang trọng. Cốc Chiêu dung luôn không làm người khác quá chú ý cũng mặc một bộ cung y màu hồng phấn, trái lại làm cho cả người nàng kiều mỵ rất nhiều. Bởi vì hôm nay là năm mới, cho nên Lý Sung nghi ngày thường không hay ra ngoài cũng tới. Từ khi nàng bị thích khách thương tổn khuôn mặt, cũng dường như không lộ diện nữa. Bộ dạng của nàng, đương nhiên là không thể được Hoàng thượng sủng ái. Hiện giờ có điều là khoác trên người danh phận Sung nghi, nhưng thật ra cuộc sống còn kém xa những Mỹ nhân, Tài tử kia.

Trong số các Mỹ nhân, Tôn Mỹ nhân từ trước đến nay vẫn luôn rất thích màu đỏ, Giang Mỹ nhân chọn một bộ cung y màu ngọc bích, Đỗ Mỹ nhân ở bên cạnh mặc cung y màu xanh, hiển nhiên cũng có tâm tư giống như vậy, dự định ở một vườn hoa hồng dùng lá cây làm người chú ý. Phùng Mỹ nhân mặc một bộ cung y màu vàng đỏ, cả người lộ vẻ xinh đẹp đáng yêu. Khang phi nhìn y phục của bốn vị Mỹ nhân, cũng nhìn ra được các nàng tranh đấu rất gay gắt. Cùng là Mỹ nhân, khó tránh khỏi sẽ bị so sánh. Nếu như ai có thể được phong làm Tiệp dư, hoặc là vị trí chín tần đầu tiên, thì như vậy chính là tài trí hơn người.

Muốn tự mình vào cung chính là Khang phi, nhưng trái lại, lại hoàn toàn không có ý muốn trèo lên địa vị cao này.

Chu Cẩm phi kéo tay Khang phi, “Làm sao nhìn ngươi tinh thần không tốt như vậy, tối hôm qua ngủ không ngon?”

Đây vốn là vô ý hỏi, lại khiến cho Khang phi nhớ tới chuyện hoang đường tối qua, nhịn không được hơi hơi đỏ mặt. Nàng vội vàng cầm khăn xoa xoa mặt để che đi sự thất thố của mình. “Tối hôm qua uống vài chén rượu, vốn tưởng rằng có thể ngủ ngon giấc. Ai biết vậy mà lại mơ một giấc mộng không bình thường, cả đêm đều ngủ không ngon.”

Chu Cẩm phi nói: “Mộng gì?”


Khang phi thở dài: “Thật sự không nhớ rõ.”

Chu Cẩm phi gật đầu, “Ngươi nha, chính là vì suy nghĩ quá nhiều, cho nên ban đêm mới có thể nằm mơ.

“Tỷ tỷ nói rất đúng. Ta nghĩ ta nên nghỉ ngơi vài ngày.” Khang phi thấp giọng nói.

Đang nói chuyện, bên ngoài có thái giám cao giọng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”

Hoàng hậu và mọi người đồng loạt ra ngoài nghênh đón. Hoàng thượng một thân long bào vàng kim, vạn phần uy phong, hợp với áo phượng bào của Hoàng hậu càng thêm oai nghi bệ vệ. Khang phi nhìn Hoàng hậu cùng Hoàng thượng đứng song song, không khỏi cảm khái, vị trí bên cạnh Hoàng thượng, quả thật chỉ có thể thuộc về nàng, La Tiêu Nữ.

Nghênh đón Hoàng thượng tiến vào chính điện, chúng phi tần thỉnh an chúc tết Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, Hoàng thượng theo thứ tự ban thưởng lễ vật. Vì là năm mới, nên lễ vật coi như hậu hĩnh. Năm nay Khang phi được một bộ Hoa thái nghê thường. Nàng nhìn vật Hoàng thượng ban thưởng, có chút đoán không ra tâm tư của Hoàng thượng. Bộ Hoa thái nghê thường này rõ ràng là vũ y (y phục múa), vốn nên thưởng cho Tôn Mỹ nhân thiện vũ (sở trường về múa), tuyệt đối không nên vô cớ mà đưa cho nàng.

Mặc kệ trong lòng Khang phi nghĩ gì, nhưng Hoàng thượng ban thưởng là không thể dị nghị. Nàng để Như Quyên nhận lấy, quay đầu lại thấy ánh mắt không thân thiện của Tôn Mỹ nhân.

Chờ Hoàng thượng ban thưởng lễ vật xong, mọi người cảm tạ ân điển của Hoàng thượng, sau đó đều sôi nổi hồi cung.

Lúc này mặt trời đã từ từ phát huy uy lực của nó, rất nhiều tuyết đọng ngày thường không tan đều tan chảy vào lúc này. Như Quyên thấy mặt đất lầy lội, sợ thái giám nâng kiệu lại trượt chân, vạn nhất làm Khang phi ngã mà Dương Quỳnh lại không có ở đây thì làm sao bây giờ?

Lúc này Nguyên Hương kéo tay Như Quyên, nắm tay nàng cười nói: “Ngươi thật sự quên ta rồi sao?”

Như Quyên nghe xong cũng cười, “Ta cũng sắp quên ngươi cũng là cao thủ rồi.”

Nguyên Hương bất mãn nói: “Biết ngay ngươi bất công mà.”

Như Quyên nói: “Ai nha, tỷ tỷ tốt của ta, người tha cho ta đi.”


Nguyên Hương thấy ánh mắt Như Quyên chứa ý cười, không thể làm gì khác, nói: “Lần sau không được bất công như vậy. Ngươi luôn nghĩ đến Thanh Diệp, ta sẽ ghen.”

Như Quyên phỉ phui nói: “Ban ngày ban mặt cũng không đứng đắn, không sợ nương nương nghe thấy sao.”

Nguyên Hương rốt cuộc vẫn cẩn thận, lúc này mới không nói gì nữa.

Trở lại Cung Lung Hoa, Khang phi theo thông lệ cũng thưởng cho chúng cung nữ thái giám mỗi người một bao lì xì. Tuy rằng tiền bạc bên trong không nhiều, nhưng cũng đủ uống được hai lần rượu. Bởi vậy tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Dương Quỳnh nhận được mười lượng bạc, trong các cung nữ, xem như tương đối cao. Thiên Linh cũng nhận được năm lượng tiền lì xì.

Trong tay mọi người có tiền, trong cung lại cho phép ba ngày liên tiếp nếu cung nữ thái giám không có nhiệm vụ được phép đi lại, liên lạc cảm tình. Bởi vậy người như Yên Xảo sớm đã không thấy bóng dáng. Dương Quỳnh thấy Thiên Linh không có ý định xuất môn, liền nói: “Thiên Linh, ngươi không cần ở đây với ta đâu, thương thế của ta đã khá hơn rất nhiều, có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”

Thiên Linh nói: “Ta chỉ không muốn ra ngoài mà thôi.”

“À.” Dương Quỳnh nhìn Thiên Linh, cảm thấy nàng thật sự rất kì lạ. Không ở trước mặt chủ tử tranh sủng, cũng không thích náo nhiệt. Dường như trời sinh chính là không màng danh lợi. “Tại sao ngươi không ra ngoài? Bên ngoài rất náo nhiệt đó.”

Thiên Linh lắc đầu, “Ta chỉ muốn làm tốt chuyện của mình. Náo nhiệt này, ta không thích xem, cũng không thích tham dự.”

Dương Quỳnh cảm thấy trong lời nói của Thiên Linh chứa hàm ý sâu xa, liền im lặng nhìn nàng.

Thiên Linh cười nói: “Quan hệ trong cung này thật sự rất phức tạp, ta không muốn can thiệp. Cả đời này của ta cũng không có ước muốn gì lớn, chỉ muốn có thể thanh bạch làm người, sạch sẽ làm việc.” Nàng nhìn Dương Quỳnh nói: “Ta khuyên ngươi cũng nên ít tham gia vào những chuyện náo nhiệt trong cung thôi.”

Giờ Dương Quỳnh mới hiểu, Thiên Linh không ra khỏi cửa là vì muốn ít gây phiền toái.

“Ta hả, mới không có hứng thú tham gia vào náo nhiệt gì đó đâu. Tay của ta như vậy, làm thế nào để khôi phục mới là vấn đề trước mắt ta cần lo lắng nhất.” Dương Quỳnh nhìn tay của mình, vẫn còn trầm tư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.