Ma Thần Quỷ Kiếm

Chương 23: Triệu nguyệt băng linh


Đọc truyện Ma Thần Quỷ Kiếm – Chương 23: Triệu nguyệt băng linh

Tuyết trời chuyển sang lập đông, kéo theo những cơn gió se lạnh như cắt vào da thịt. Đêm tĩnh lặng, ngoài tiếng côn trùng rỉ rả tạo ra một thứ tấu khúc ảm đạm và trống vắng, tất cả sự vật như chìm trong đêm đông giá rét.

Tiểu Ngọc khẽ trở người ngồi lên. Nàng nhìn Kim Ngạo Thiên. Nàng điểm một nụ cười nghĩ thầm.

– “Ngạo Thiên đúng là một nô tình ngu muội và hồ đồ. Dù sao thì Tiểu Ngọc cũng rất hoan hỷ khi nhận biết Ngạo Thiên nặng tình với Tiểu Ngọc như vậy”.

Nàng xích người đến bên cạnh Kim Ngạo Thiên.

Ngắm nhìn khuôn mặt đã phảng phất những nét phong trần pha trộn vẻ u hoài, Tiểu Ngọc bất giác nghe tim mình như đập mạnh một cái.

Nàng khẽ buông tiếng thở dài, rồi như thể không làm chủ được mình mà từ từ cúi xuống hôn nhẹ vào trán Kim Ngạo Thiên.

Nàng vừa hôn Ngạo Thiên vừa nghĩ.

– “Gã nô tình đáng yêu của Dương Tiểu Ngọc”.

Ngạo Thiên vừa nhắm hai mắt thở đều. Có lẽ trong cõi vô thức, chàng còn bận bịu với miền hoang tưởng mà Tiểu Ngọc đã phát họa ra trong tâm tưởng nên chẳng nhận biết được nụ hôn của nàng.

Tiểu Ngọc sợ Ngạo Thiên tỉnh giấc rón rén rời cổ miếu bước ra ngoài.

Một giọng nói nho nhỏ truyền vào thính nhĩ nàng bằng thuật truyền âm nhập mật.

– Tiểu Ngọc… Bổn nhân đang chờ nàng.

Tiểu Ngọc thả bước rời ngôi cổ miếu trước khi nhìn lại Ngạo Thiên một lần nữa. Nàng đi một mạch đến một biệt xá, tọa lạc ven đường.

Tiểu Ngọc bước vào biệt xá, chạm mặt ngay với Độc Ma Âu Dương Đình.

Trong bộ thung y màu chàm. Độc Ma Âu Dương Đình chắp tay sau lưng như thể đã chờ nàng tự bao giờ.

Tiểu Ngọc ôm quyền xá.

– Tiểu Ngọc tham bái Âu Dương chủ nhân.

Âu Dương Đình nhìn nàng từ đầu đến chân.

– Bổn nhân muốn nàng đến để nói cho nàng biết một người đang rất quan tâm đến nàng và Kim Ngạo Thiên.

– Người muốn nói đến Sử Quách?

– Tửu Quỷ Sử Quách, ta không ngại… Nhưng ta ngại người này.

– Người đó là ai.

– Ái nữ của Vạn Gia Sinh Phật, Triệu Nguyệt Băng Linh.

– Tiểu Ngọc sẽ chú ý đến người này… Nhưng Tiểu Ngọc chưa từng biết qua Triệu Nguyệt Băng Linh.

– Ta chỉ đoán thế thôi.

Âu Dương Đình bước đến bên Tiểu Ngọc.

– Ngạo Thiên thế nào?

– Chủ nhân không phải lo.

Nàng mỉm cười nhìn Âu Dương Đình.

– Ngạo Thiên chẳng bao giờ thoát khỏi lướt tình của Tiểu Ngọc. Y đúng là gã nô tình tội nghiệp.

– Bổn nhân ghen với hắn đó.

Tiểu Ngọc thẹn thùng nói :

– Ngạo Thiên không thể sánh bằng với chủ nhân.

– Dù sao thì gã tiểu tử đó cũng tốt phúc hơn ta. Hắn được ở cạnh bên nàng còn ta chỉ làm người trong bóng tối.

Tiểu Ngọc ngả người dựa vào Âu Dương Đình.

– Không bao lâu nữa đâu.

Độc Ma vòng tay qua tiểu yêu nàng.

– Ta chỉ mong mau chóng kết thúc.

– Thánh địa Kim Đỉnh sơn sẽ mở ra trong nay mai để đón chủ nhân.

Vòng tay của Âu Dương Đình siết vòng tiểu yêu của Tiểu Ngọc sát vào người gã hơn. Gã vừa siết tấm thân của Tiểu Ngọc vào sát mình vừa nói :


– Tiểu Ngọc…

Nàng ngẩng lên nhìn Âu Dương Đình.

Âu Dương Đình nhìn vào mắt Tiểu Ngọc nhỏ nhẻ nói :

– Nàng không cầu khẩn tha mạng cho Kim tiểu tử nữa chứ?

– Nếu lần đó chủ nhân lấy mạng của Kim Ngạo Thiên thì hôm nay chẳng còn cơ hội khai thông Thánh địa Kim Đỉnh sơn.

Âu Dương Đình gượng cười.

– Xem như Tiểu Ngọc được công lớn. Nàng sẽ có được những gì nàng muốn có.

Tiểu Ngọc dựa đầu nép vào Âu Dương Đình.

– Nghe người nói thôi, Tiểu Ngọc đã hoan hỷ vô cùng.

Độc Ma thả tay ra khỏi vòng tiểu yêu của Tiểu Ngọc. Gã nâng cầm Tiểu Ngọc.

– Lúc nào ta cũng ở bên nàng.

Độc Ma Âu Dương Đình buông cằm Tiểu Ngọc nhìn ra cửa biệt xá.

– Bổn nhân nghĩ, người không cần rình rập như vậy.

Tiểu Ngọc hơi bất ngờ bởi sự phát hiện này của Độc Ma Âu Dương Đình.

– Ai…

Từ ngoài cửa biệt xá bước vào là Lâm Bội Giao. Nàng vận xiêm y trắng toát, nhưng lại che mặt bằng một tấm rèm màu hồng nhạt. Tiểu Ngọc nhìn Lâm Bội Giao.

– Tưởng đâu là ai, hóa ra lại là Lâm Bội Giao tiểu thư. Bổn cô nương tưởng đâu lúc này Lâm tiểu thư đang vui vẻ bên Điệp Khách Ngô Mộng Khanh.

– Bổn tiểu thư chẳng có quan hệ gì với Ngô Mộng Khanh.

Lâm Bội Giao nhìn Độc Ma Âu Dương Đình.

– Âu Dương tôn giá đã có được Huyết ngọc của Kim Ngạo Thiên, còn muốn đưa Ngạo Thiên vào cái bẫy gì nữa đây. Tại sao không cho Ngạo Thiên một cửa sinh tồn để làm người chứ?

Âu Dương Đình nhìn Lâm Bội Giao. Lão chợt phá lên cười khanh khách.

Vừa cười Âu Dương Đình vừa nói :

– Thánh cung của Vạn Gia Sinh Phật buồn chán lắm hay sao mà khiển cho Triệu tiểu thư lại hý lộng quỷ thần, giả dạng Lâm Bội Giao nhỉ. Thật là khó hiểu… thật là khó hiểu.

– Âu Dương tôn giá hiểu cũng được, không hiểu cũng không quan trọng với bổn cô nương… Nhưng bổn cô nương muốn tôn giá và Dương Tiểu Ngọc Mỹ Diện Đường Lang không được làm hại đến Kim Ngạo Thiên. Bổn cô nương nói thế đủ để các người suy xét và suy nghĩ cho hành vi của mình.

Âu Dương Đình gằn giọng nói :

– Ma Thần đang bế môn luyện công, xem ra Vạn Gia Sinh Phật thánh cung định nhân cơ hội này, độc bá võ lâm… Bổn nhân đâu để cho Triệu cô nương tự tung tự tác mà xem thường Độc môn.

Độc Ma Âu Dương Đình vừa nói vừa xê người tới. Đôi song thủ của lão dựng lên vồ thẳng vào nữ lang hai đạo phách không chưởng.

Nữ lang vận bạch y không né tránh mà dựng ngọc thủ đón thẳng đỡ thẳng.

– Chát…

Khác hẳn với vẻ bề ngoài mảnh khảnh của nàng; nội kình do nàng tạo ra giao với hai đạo phách không chưởng của Độc Ma Âu Dương Đình không hề thua kém chút nào. Đối chưởng với Độc Ma Âu Dương Đình mà nàng ngang tài ngang sức, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến Dương Tiểu Ngọc giật mình.

Nhận ra nàng có nội lực sánh ngang với mình, Độc Ma Âu Dương Đình cùng phải giật mình và ngơ ngẩn. Đối thủ của Âu Dương Đình với vẻ bề ngoài chẳng khác nào một trang tiểu thư, liễu yếu đào tơ, nhưng khi phát động chưởng công thì lại là một đại cao thủ sánh ngang với lão.

Nội lực nàng thâm hậu như vậy thì Vạn Gia Sinh Phật sẽ còn như thế nào.

Mặc dù đấu ngang với nàng, nhưng Âu Dương Đình vẫn miễn cưỡng nói :

– Triệu cô nương khá lắm.

– Độc chủ chỉ có thể sánh ngang với bổn cô nương thôi. Nếu như muốn đối kháng với Vạn Gia Sinh Phật lão nhân gia… Độc chủ không có cơ hội phát động chiêu công lần thứ hai.

Lời nói này của nàng khiến Độc Ma Âu Dương Đình không khỏi bối rối.

Lời nói này của nàng đúng là đâu có ngoa ngôn. Với nàng, Độc Ma Âu Dương Đình còn ngang tài, ngang sức thì sao có thể sánh được với Vạn Gia Sinh Phật.

Âu Dương Đình miễn cưỡng hỏi.

– Tại sao Triệu tiểu thư lại muốn chen vào chuyện riêng của Tiểu Ngọc và Kim Ngạo Thiên.


– Bổn cô nương thích xen vào có được không?

– Tiểu thư đừng làm khó cho bổn nhân.

– Bổn cô nương không làm khó cho ai cả, mà chỉ muốn tôn giá và Dương Tiểu Ngọc tránh xa Kim Ngạo Thiên. Nếu Kim Ngạo Thiên còn bị hại một lần nữa, bổn cô nương không khoanh tay đứng nhìn các ngươi đâu.

Nàng vừa thốt dứt câu thì một giọng nói eo éo cất lên sau lưng nàng.

– Vạn Gia Sinh Phật là bằng hữu của bổn Ma Thần. Đã rửa tay quy ẩn giang hồ, không chen vào chuyện thị phi, sao lại có thể để ái nữ Triệu Nguyệt Băng Linh làm càn như vậy chứ?

Vừa nghe giọng nói đó thì Triệu Nguyệt Băng Linh đã bị điểm vào tĩnh huyệt. Nàng buột miệng nói :

– Ma Thần…

Ma Thần không bước vào biệt xá mà đứng ngoài ngưỡng cửa. Sự xuất hiện của Ma Thần, buộc Độc Ma Âu Dương Đình phải ôm quyền hành lễ, trang trọng nói :

– Âu Dương Đình tham bái Ma Thần.

Ma Thần buông một câu thật nhạt nhẽo rồi nói :

– Bổn Ma Thần miễn lễ cho Độc chủ.

Ma Thần gằn giọng nói với Triệu Nguyệt Băng Linh.

– Triệu tiểu thư… bổn tọa khuyên Triệu tiểu thư không nên chen vào chuyện này. Nếu cứ khăng khăng nhúng tay vào e tiểu thư hối tiếc không kịp đâu. Vạn Gia Sinh Phật là bằng hữu của bổn tọa, nên tạm thời bổn tọa bỏ qua chuyện này. Tiểu thư đừng làm khó cho Độc chủ Âu Dương Đình và Tiểu Ngọc. Kim Ngạo Thiên chỉ là một người tầm thường, vô dụng không đáng để cho Tiểu thư quan tâm đến. Lời của bổn tọa đã cạn, ta nghĩ tiểu thư sẽ tự xét mà nghĩ đến bản thân mình.

Lão Ma Thần nhìn lại Tiểu Ngọc.

Chiếc mũ của bộ ngoại y thùng thình đỏ ối, phủ trên đầu lão, che hẳn diện mục không để cho Tiểu Ngọc có thể nhận ra.

Ma Thần nói :

– Tiểu Ngọc… bổn tọa biết vì sao Triệu Nguyệt Băng Linh tiểu thư lại nhúng tay quá sâu vào chuyện riêng của nàng và Kim Ngạo Thiên. Tiểu Ngọc là nhi nữ tất tự biết phải làm gì để Triệu tiểu thư trở thành người bàng quang đứng ngoài cuộc. Bổn tọa không muốn có mối bất hòa với Vạn Gia Sinh Phật, nhưng cũng không muốn Triệu tiểu thư làm chiếc bóng cản bước của Ma đạo.

Tiểu Ngọc ôm quyền thành kính nói :

– Tiểu Ngọc biết phải làm gì?

– Bổn tọa giao Triệu tiểu thư cho nàng.

Nhìn lại Độc Chủ Âu Dương Đình. Ma Thần nói :

– Độc Chủ Âu Dương Đình… bổn tọa có chuyện muốn nói với ngươi.

– Âu Dương Đình tuân lệnh Ma Thần.

Ma Thần và Độc chủ Âu Dương Đình rời bước khỏi biệt xá. Còn lại Triệu Nguyệt Băng Linh và Dương Tiểu Ngọc.

Nàng bước đến trước mặt Triệu Nguyệt Băng Linh, lột chiếc rèm che mặt nàng.

Tiểu Ngọc vừa lột bỏ chiếc rèm che mặt Triệu Nguyệt Băng Linh vừa nói :

– Hóa ra nàng không phải là Lâm Bội Giao mà là Triệu Nguyệt Băng Linh. Ái nữ của Vạn Gia Sinh Phật.

– Thì sao nào?

Tiểu Ngọc chắp tay sau lưng nhìn dung diện của Triệu Nguyệt Băng Linh trang trọng nói :

– Ba lần, bảy lượt Triệu tiểu thư đã xen vào chuyện của Dương Tiểu Ngọc. Phải chăng tiểu thư vì Kim Ngạo Thiên hay đúng hơn là yêu Kim Ngạo Thiên?

Đôi chân mày lá liễu của Tiểu Ngọc nhướng lên.

– Triệu tiểu thư yêu Kim NgạoThiên lắm à?

Triệu Nguyệt Băng Linh nhạt nhẽo đáp lời Tiểu Ngọc.

– Bổn cô nương không cần gì phải nói với ngươi. Nếu Tiểu Ngọc có bản lĩnh và dũng tâm thì hãy lấy mạng Triệu Nguyệt Băng Linh.

Tiểu Ngọc sa sầm mặt. Nàng gắt giọng nói :

– Hừ… Nếu như ngươi không phải là ái nữ của Vạn Gia Sinh Phật, dựa vào cái bóng khổng lồ đó thì Dương Tiểu Ngọc chẳng ngại gì mà không lấy mạng tiểu thư đâu.

Băng Linh nghiêm giọng nói :

– Nói như thế, Dương Tiểu Ngọc đã tự thú nhận chẳng dám làm gì Triệu Nguyệt Băng Linh. Nếu như cô nương không dám thì hay nghe theo Triệu Nguyệt Băng Linh mà tránh xa Kim Ngạo Thiên.


Tiểu Ngọc cười khẩy rồi nói :

– Xem ra tiểu thư quá lo lắng cho Kim Ngạo Thiên rồi đó.

– Đúng thì sao?

Tiểu Ngọc bất nhân nói :

– Tiểu thư đã khiến cho Dương Tiểu Ngọc bực hội rồi đó.

– Cô nương có bực bội cũng chẳng thể nào làm gì được Triệu Nguyệt Băng Linh. Ngay cả Ma Thần và Độc chủ Âu Dương Đình chủ nhân của Dương Tiểu Ngọc cũng còn phải nể mặt lão nhân gia, thì Tiểu Ngọc Mỹ Diện Đường Lang đâu thể làm gì được.

Tiểu Ngọc cau mày nhìn Triệu Nguyệt Băng Linh. Vẻ bất nhẫn và cáu gắt hiện lên trên mặt nàng.

Tiểu Ngọc gắt giọng nói :

– Ông trời thật là bất công. Ông tạo ra cho ta một số phận thấp hèn còn lại ban cho Triệu tiểu thư một số phận đứng trên những kẻ có số phận thấp hèn, và cũng tạo ra muôn vàn những nghịch cảnh trong cõi đời này.

Tiểu Ngọc sa sầm mặt, gắt gỏng nói tiếp :

– Triệu tiểu thư thì có gì hơn Dương Tiểu Ngọc này chứ?

Tiểu Ngọc vừa nói vừa rọi ánh mắt sắc như bảo đao, bảo kiếm vào mắt Triệu Nguyệt Băng Linh.

Hừ nhạt một tiếng, Tiểu Ngọc nói :

– Tiểu thư có được số phận hơn những người khác, còn Tiểu Ngọc thì không, nên ta muốn kéo cái số phận may mắn của Triệu tiểu thư ngang bằng với Mỹ Diện Đường Lang Dương Tiểu Ngọc.

Mặt Băng Linh đanh lại.

– Tiểu Ngọc cô nương định làm gì Triệu Nguyệt Băng Linh nào?

Tiểu Ngọc mỉm cười đầy bí ẩn rồi từ tốn nói :

– Nàng hẳn đã nghe Ma Thần nói, Ma Thần không muốn tạo ra mối bất hòa với Vạn Gia Sinh Phật nhưng cũng không muốn cản đường của Tiểu Ngọc. Và giao cho Tiểu Ngọc phải hướng nàng theo ý của Ma Thần.

Cười khẩy một tiếng, Tiểu Ngọc nói :

– Tất nhiên Dương Tiểu Ngọc chẳng thể nào giết nàng được rồi. Nhưng bổn cô nương vẫn có cách buộc nàng mãi mãi không bao giờ đến gạ gẫm Kim Ngạo Thiên của bổn cô nương.

Mặt Băng Linh cau hẳn lại.

Tiểu Ngọc mỉm cười, ngắm Băng Linh từ đầu đến chân.

– Triệu tiểu thư là một trang giai nhân quốc sắc thiên hương đấy chứ. Nàng lại từng cho mình là Lâm Bội Giao tiểu thư Huyện lệnh. Mà Bội Giao đã ngả vào vòng tay của Điệp Khách Ngô Mộng Khanh. Xem chừng số phận đã gắn Triệu tiểu thư vào Ngô Mộng Khanh rồi đó. Lần này thì Ngạo Thiên sẽ chứng kiến tận mắt thấy Triệu tiểu thư giao tình với Ngô Mộng Khanh.

Sắc diện Triệu Nguyệt Băng Linh chuyển qua màu đỏ thẫm rồi tái dần.

Tiểu Ngọc cười khẩy.

– Tiểu thư sợ à?

Băng Linh ngập ngừng nói :

– Ta cấm cô nương dụng trò bỉ ổi để đối phó với ta.

– Tiểu Ngọc làm theo ý của Ma Thần. Còn vì sao Tiểu Ngọc phải giao tiểu thư cho Điệp Khách Ngô Mộng Khanh. bởi tiểu thư đã có ý chiếm Kim Ngạo Thiên của Tiểu Ngọc kia mà.

Băng Linh gắt giọng cướp lời Tiểu Ngọc.

– Nàng chẳng có tình gì với Ngạo Thiên?

– Tiểu Ngọc không phủ nhận… nhưng ý của ta khác tiểu thư. Ta không có tình với Ngạo Thiên nhưng lại không muốn mất Ngạo Thiên.

– Tiểu Ngọc… ta khuyên nàng.

Tiểu Ngọc khoát tay.

– Không… đừng giở những ngôn từ kẻ cả đó với Dương Tiểu Ngọc. Hôm nay số phận của ta cũng bằng tiểu thư, nhưng ngày mai chưa chắc tiểu thư đã có thể sánh bằng vai với Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc vừa nói vừa lấy túi phấn hương toan thả vào mặt Triệu Nguyệt Băng Linh thì bất thình lình Ngạo Thiên xuất hiện.

Ngạo Thiên nhìn Tiểu Ngọc.

– Dừng tay…

Tiểu Ngọc lúng túng nói :

– Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên bước đến bên Tiểu Ngọc và Triệu Nguyệt Băng Linh.

Chàng nhìn Băng Linh, từ tốn nói :

– Lâm tiểu thư… muội nên tránh xa ta và Tiểu Ngọc có được không?

Băng Linh cau mày.

– Tiểu ca vẫn chưa biết gì à.


Ngạo Thiên hừ nhạt một tiếng.

– Nàng đừng nói nhiều làm gì nữa… ta đã chứng kiến nàng và Điệp Khách Ngô Mộng Khanh. Và ta không muốn nàng cứ đeo đuổi ta và Tiểu Ngọc mãi như vậy. Ngạo Thiên đã định cho mình một con đường để đi và đến rồi.

Băng Linh cau mày.

– Ngạo Thiên… Ả định gá nghĩa Tiểu Ngọc với Điệp Khách Ngô Mộng Khanh đó.

Ngạo Thiên buông tiếng thờ dài.

Chàng nhìn lại Tiểu Ngọc.

– Ngạo Thiên chỉ tin Tiểu Ngọc thôi… không tin một người nào nữa.

Ngạo Thiên nhìn túi gấm Di Hồn phấn trên tay Tiểu Ngọc.

– Phải chăng Bội Giao định đoạt túi phấn này của Tiểu Ngọc?

Tiểu Ngọc gật đầu.

Ngạo Thiên lườm Băng Linh.

– Nàng nên tránh xa ta và Tiểu Ngọc…

– Ngạo Thiên…

Ngạo Thiên hừ nhạt một tiếng rồi nói :

– Ta khuyên nàng hãy về với Sử Quách huynh. Còn ta, với… ta chỉ có một mình Tiểu Ngọc mà thôi.

Ngạo Thiên nhìn lại Tiểu Ngọc.

– Tiểu Ngọc, chúng ta đi.

Tiểu Ngọc nhìn Ngạo Thiên mỉm cười. Ngạo Thiên nắm tay nàng.

Tiểu Ngọc nói :

– Ngạo Thiên… Lâm tiểu thư võ công không tầm thường chút nào… để Tiểu Ngọc phế võ công của ả.

Ngạo Thiên lắc đầu :

– Không… Sử Quách sắp đến rồi… ta và Tiểu Ngọc còn cả một đường dài phía trước, chẳng nên gây thù chuốc oán làm gì.

Ngạo Thiên nắm tay Tiểu Ngọc.

– Ngạo Thiên không muốn Sử Quách đau khổ.

Ngạo Thiên vừa thốt dứt câu thì Sử Quách bước vào. Y gắt giọng nói :

– Dương cô nương đưa Ngạo Thiên đi đi…

Sử Quách nhìn Ngạo Thiên.

– Kim băng hữu giờ đã là kẻ mụ thần, mê thức… chẳng còn ai cứu được Kim bằng hữu đâu, ngoại trừ Kim bằng hữu.

Tiểu Ngọc nhìn Sử Quách.

– Tiểu Ngọc sẽ lo cho Ngạo Thiên.

Nàng nhìn lại Ngạo Thiên.

– Ngạo Thiên… chúng ta đi.

Ngạo Thiên gật đầu. Chàng nhìn lại Triệu Nguyệt Băng Linh nghiêm giọng nói :

– Tiểu thư đừng bao giờ theo Ngạo Thiên nữa.

Nói rồi chàng và Tiểu Ngọc đi thẳng ra cửa biệt xá. Hai người đi rồi, Sử Quách giải huyệt đạo cho Triệu Nguyệt Băng Linh.

Nàng vừa được giải huyệt đạo toan đuổi theo Ngạo Thiên nhưng Sử Quách đã kịp cản nàng lại.

– Triệu muội.

Băng Linh nhìn lại Sử Quách.

– Sử huynh… Kim Ngạo Thiên đã trở nên ngu muội đến độ không thể nào tin được.

Sử Quách mỉm cười.

– Ngạo Thiên đã quyết định chọn cho mình một con đường. Và huynh tin y sẽ đi đến mục đích của con đường đó. Hãy để cho Ngạo Thiên quyết định cuộc đời mình.

– Ngạo Thiên đâu biết được tâm địa của Mỹ Diện Đường Lang Dương Tiểu Ngọc.

– Nếu y là Kim Ngạo Thiên tất nhiên biết kháng lại số phận đã gắn lên mình. Bằng như không phải là Kim Ngạo Thiên thì y phải chấp nhận kiếp họa mà ông trời gắn vào y.

Tiểu Ngọc lắc đầu.

– Tiểu Ngọc không hiểu ý của Sử huynh.

– Câu trả lời đó không bao lâu nữa, Triệu muội sẽ nhận được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.