Bạn đang đọc Lười Thê Của Tổng Tài: Chương 6
“Uy ! Thượng Tĩnh! Lại đây, lại đây!” Y Thượng Tĩnh vừa mới bước ra cửa chính công ty, liền có người lớn tiếng gọi nàng.
Y Thượng Tĩnh tìm theo tiếng nhìn lại, thấy người kia tránh ở khúc quanh, liền không khỏi nở nụ cười, lập tức đi tới, nhìn người kia cười nói: “Đội trưởng Bùi, mấy ngày nay không gặp ngài, ngài bề bộn công việc?”
(Túy Lạc Hoa: papa chồng tương lai của sâu lười tỷ tỷ xuất hiện rồi)
Người Y Thượng Tĩnh gọi là đội trưởng Bùi, là sau khi Y Thượng Tĩnh vào công ty một năm nhận thức, khoảng năm mươi tuổi, người tốt lắm, nhìn bề ngoài, sẽ cho người ta cảm thấy đây là một người rất nghiêm túc, nhưng nếu cùng hắn tiếp xúc lâu dài, sẽ cảm thấy người này rất thú vị, cũng rất có tri thức, cùng hắn nói chuyện, có thể nói là một loại hưởng thụ.
Tuy rằng Y Thượng Tĩnh biết hắn hai năm, lại không biết tên của hắn, cũng không biết công tác ngành nào, ở đâu, nhưng Y Thượng Tĩnh cũng không thèm để ý việc này, theo cách nói của hắn, hắn hẳn là làm công tác phương diện hậu cần, vả lại dường như là nhân vật cấp cao, Y Thượng Tĩnh hay nói giỡn gọi hắn là đội trưởng Bùi. Đội trưởng Bùi có khi bề bộn nhiều việc, có khi cũng rất rỗi rãnh. Khi bận, một hai tháng không thấy đến người cũng là bình thường; khi rãnh rỗi, mỗi ngày Y Thượng Tĩnh tan tầm phải rời khỏi thì liền ở bên ngoài công ty chờ rồi, sau đó lôi kéo Y Thượng Tĩnh đi phụ cận trong công viên đi một chút.
(Túy Lạc Hoa: haiz`… sâu lười tỷ tỷ đúng là sâu lười tỷ tỷ … quen biết 2 năm mà ngay cả cái tên của người ta cũng không biết… đúng là không còn gì để nói…)
Bất quá, xin đừng tưởng rằng bọn họ là đang tiến hành tình yêu một già một trẻ linh tinh, trong mắt Y Thượng Tĩnh, cô xem Đội trưởng Bùi như trưởng bối mà tôn kính, tuy rằng ngẫu nhiên có vui đùa một chút. Đồng thời Y Thượng Tĩnh cũng rất yêu thích Bùi bá mẫu —— Đội trưởng Bùi sở dĩ kéo Y Thượng Tĩnh đi công viên, là bởi vì phu nhân của hắn đang luyện hát kinh kịch ở đó, kéo Y Thượng Tĩnh đi, chỉ vì cổ vũ cho vợ, Bùi phu nhân đúng là một người mê kinh kịch, mà Y Thượng Tĩnh đối hí khúc cũng có chút yêu thích, tuy rằng chưa nói tới tinh thông, nhưng đối với văn hóa hí khúc bác đại tinh thâm, cũng là có chỗ hiểu biết, cho nên, mỗi khi Bùi phu nhân cùng Y Thượng Tĩnh nói đến hí khúc thì luôn có thể tìm được không ít đề tài chung.
“Hừ! Đám người kia muốn đem mọi chuyện ném cho ta, để cho ta luống cuống tay chân tìm không thấy phương hướng, đáng tiếc bọn họ tính sai, đừng tưởng rằng ta già rồi sẽ không có cách!” Lúc này vẻ mặt Đội trưởng Bùi lại có vài phần tính trẻ con.
“Đúng vậy, bọn họ làm sao biết Đội trưởng Bùi là bảo đao chưa già, người từng trải qua sóng to gió lớn, làm sao lại đem đám vãn bối bọn họ để vào mắt!” Y Thượng Tĩnh cười nói, nhớ tới lúc trước Bùi đội trưởng muốn tìm nàng thì sẽ ở trên đường nàng về nhà chờ, nhưng hôm nay lại ở cửa công ty, ” Đội trưởng Bùi, hôm nay sao lại ở chỗ này chờ ta?”
Đội trưởng Bùi lấy tay gãi gãi mái đầu đã hói hơn phân nửa, cười nói: “Hôm nay lão bà của ta không đi hát kinh kịch, con trai của ta ngày hôm qua đã trở về, nói là muốn ở nhà cùng hắn. Mà ta có chút việc nhỏ muốn tìm ngươi, nên mới ở đây chờ ngươi .”
Nghe nói con trai Đội trưởng Bùi làm việc ở nước ngoài, vốn không có ở nhà. “Vậy ngài cũng không cần trốn ở chỗ này a!” Y Thượng Tĩnh lại càng khó hiểu, chợt nhớ tới cái gì, liền chỉ vào Đội trưởng Bùi, trừng mắt nói, “Lần trước ta nói với ngươi chuyện ta bị cấp trên quấy nhiễu tình dục, có phải người phản ánh với cấp trên hay không? Sau đó tên đầu gấu kia đã bị đuổi đi? Tiếp đó, con gấu kia biết là người sau lưng ngươi làm, sau đó đã nghĩ biện pháp đến chỉnh ngươi, làm hại ngươi mấy ngày nay đều mệt mỏi chết khiếp, đúng không?”
“Ha ha, không thể nào! Ngươi đừng suy đoán lung tung!” Đội trưởng Bùi vừa nghe, vừa cười vừa nói, “Như ta vậy đây, không phải muốn cho người hiểu lầm a! Nha đầu, ngươi hiểu hay không, người kia nói rất đáng sợ!”
“Mặc kệ hắn! Ta đi đoan, làm được chính, ai không có phẩm chất !” Y Thượng Tĩnh nghe Đội trưởng Bùi nói úp úp mở mở, sự kiện kia, trong lòng cũng sáng tỏ bảy tám phần rồi, nhưng Y Thượng Tĩnh lại cảm thấy họ Trầm kia là xứng đáng, chiếm tiện nghi nhân viên nữ như vậy, lần này chỉ là giáng chức vi trừng phạt, xem như tiện nghi hắn! Cũng liền không hỏi nữa. Ngược lại lo ngại nói , “Đúng rồi, ngài muốn nói chuyện gì với ta? Muốn hay không tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện?”
“Không cần, kỳ thật cũng không phải chuyện đán ngại.” Đội trưởng Bùi nghĩ nghĩ, dừng dừng, dường như đang suy nghĩ làm thế nào sử dụng từ ngữ tốt hơn, “Thượng Tĩnh a, ngươi tới công tác công ty này cũng ba năm rồi, lại vẫn là một thư ký nhỏ, có nghĩ tới đổi lại ngành, đổi lại chức vị hay không!”
“Đại đội trưởng, chúng ta làm bằng hữu đã hai năm, ngài còn không biết tính của ta sao!” Y Thượng Tĩnh dùng ngữ khí phi thường kiên nhẫn nói, “Ta trước kia khi học đại học là học làm thư ký, sau khi tốt nghiệp, liền tìm được công việc phù hợp như vậy, hơn nữa ta cũng rất hài lòng với công việc hiện tại, quan trọng nhất là, năng lực của ta có hạn, cũng làm không được việc khác, cho nên ta không muốn đổi”. Kỳ thật trong lòng Y Thượng đoán, sau lưng vị Đội trưởng Bùi này cũng có thể có vị nhân viên cao cấp làm hậu thuẫn.
(Túy Lạc Hoa: haha… tỷ tỷ ơi… bản thân ông ấy đã là nhân viên cao cấp rùi… hơn nữa còn là người đứng đầu công ty nữa a…)
“Hừ hừ, ta thấy ngươi không muốn đổi thì có!” Đội trưởng Bùi níu mày, chép miệng, “Ngươi sợ thay đổi chức vị, sẽ không rãnh rỗi như vậy, vừa không thể lười biếng, cũng không thể lấy thời gian của ngươi làm việc khác!”
Y Thượng Tĩnh cười một cái “Ngươi chỉ giỏi cười”, không nói. Đội trưởng Bùi nói tiếp: “Ta cảm thấy ngươi như vậy đúng là loại nhát gan! Không dám tiếp nhận khiêu chiến với công tác mới, khiêu chiến ở chức vị mới, ngươi cũng có thể giống như hiện tại, đúng giờ đi làm.”
“Nhát gan?!” Y Thượng Tĩnh cũng nhíu mày, nhưng ngược lại cười nói, “Đúng, đúng, ta là người nhát gan! Cho nên, ta còn làm thư ký nhỏ của ta, không có việc gì ngủ một chút, nếu không, liền đi tìm bá mẫu, nghe bá mẫu hát kinh kịch một chút, nếu không, tìm ngài đi chổ này chổ kia cũng tốt a!”
“Ai, nói không lại ngươi! Nếu cha mẹ ngươi nghe thấy lời nói này, biết co gái không chịu cầu tiến, thật không hiểu. . . . . .” Đội trưởng Bùi còn chưa nói hết, điện thoại của hắn liền vang lên, lấy điện thoại di động ra, nhìn xem số gọi tới, tiếp theo liền đối với Y Thượng Tĩnh nói, “Ta còn có việc, ta đi trước a! Chúng ta lần khác lại tán gẫu!” Liền một đường chạy chậm vào cửa chính công ty .
Y Thượng Tĩnh nhìn bóng lưng kia biến mất, cười cười, trong hai năm qua, Bùi đội trưởng đã là lần thứ hai mươi hỏi mình muốn hay không thăng chức rồi! Mỗi lần Y Thượng Tĩnh đều cự tuyệt, trong mắt Y Thượng Tĩnh, loại thăng chức này, hay là muốn dựa vào bản thân cố gắng thực hiện được, như vậy mới có cảm giác thành tựu, mà chính mình biết rõ mình là một người lười, cái chuyện phấn đấu hướng về phía trước này, vẫn là để cho người khác đi làm đi!
Trên đường về nhà, Y Thượng Tĩnh tâm tình tốt lắm, cũng rất hưởng thụ. Chậm rãi bước ở hoàng hôn trên đường, nhìn dòng xe cộ giống như thủy triều kia cùng dòng người, tuy rằng thực ầm ỹ, nhưng trong mắt Y Thượng Tĩnh xem ra, lại là một loại yên tĩnh đặc biệt —— tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh thổi qua, nhưng cái này cũng không gây trở ngại Y Thượng Tĩnh đi hưởng thụ phần yên tĩnh này.
Ngay lúc Y Thượng Tĩnh hưởng thụ nó thì đã có người đến cắt đứt. Giống như vị này không biết là từ nơi này/nào nhảy ra nhân huynh giống nhau.
“Ngươi là Y Thượng Tĩnh, đúng không?”
Y Thượng Tĩnh mắt lạnh nhìn vị này vẻ mặt kinh hỉ, nhìn từ trên xuống dưới nam nhân của chính mình, nam nhân này diện mạo không tệ, tuy rằng lông mi quá ngắn, nhưng lông mày tốt lắm, hơn nữa đôi mắt hoa đào kia, mũi cao, môi tuy không dày lắm nhưng rất thích hợp, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, nếu không xem thì thật là có lỗi với mọi người, nếu như có thất nghiệp thì người nọ có thểd ùng gương mặt này để kiếm sống. Thân cao khoảng 1m80, một thân tây trang màu đen, trong tay còn mang theo cái cặp công văn, xem ra, hẳn là vừa tan tầm.
“Thực xin lỗi, ngươi nhận lầm người!” Y Thượng Tĩnh đầu óc đi lòng vòng, nhớ không nổi chính mình có nhận thức người nào như vậy, chỉ cảm thấy người này nhìn có chút quen mặt, lại chưa quen mặt đến muốn nhận thức một người như thế.
“Ngươi không nhớ ta?” Nam nhân kia vẻ mặt không tin, trên mặt sáng rọi cũng ít đi vài phần, “Ta ngồi cùng bàn với ngươi thời trung học a!”
Trung học?! Y Thượng Tĩnh nghĩ nghĩ, mơ hồ nhớ rõ thời trung học của mình thật sự có mấy người ngồi cùng bàn là nam sinh, nhưng vẫn là nghĩ không ra vị này là người nào. “Ngươi vẫn là nói ngươi tên đi, ta thật sự là nghĩ không ra .” Y Thượng Tĩnh bình tĩnh lắc lắc đầu.
“Ta là bạn học chung lớp mười với ngươi, Sử Lộc!” Sử Lộc nhìn Y Thượng Tĩnh trước mặt không có phản ứng gì, lại nói tiếp, “Ngươi có nhớ hay không học kỳ sau năm lớp mười, lão sư số học kia không có một chút thú vị nào, các học sinh đều thích ngủ vào giờ lên lớp của hắn, có một ngày, lão sư phát hỏa, liền ra vài đề trên bảng đen, bắt các bạn lên làm, trong đó có ta, nhưng đề này ta không biết làm, lo lắng không chịu đi lên, sau đó ngươi liền viết đáp án đề kia cho ta, để cho ta theo đó mà làm!”
Có chuyện này sao? Y Thượng Tĩnh đang cố gắng nhớ lại, đáng tiếc vẫn thủy chung nghĩ không ra, nhưng lại sợ vị nhân huynh này sẽ lôi kéo chính mình không ngừng nhớ lại chuyện trước kia, mà làm trễ nãi thời gian của mình, liền cười nói: “Ha ha, nguyên lai là ngươi a! Trí nhớ của ta không được tốt, ngươi xem, mới có mấy năm, liền đem bạn học cũ quên hết ! Chào ngươi a!”
Sử Lộc là một người thông minh, nghe Y Thượng Tĩnh nói như vậy, liền đoán Y Thượng Tĩnh cũng không thật sự nhớ tới chính mình, nhưng không thèm để ý, ngược lại đang nghe nàng nói như vậy thì có vài phần cao hứng: “Ta rất khỏe! Còn ngươi?! Thật không nghĩ tới, sẽ ở trong cái thành phố này thấy ngươi! Ngươi là cũng từ thành phố C tới thành phố S công tác?”
(Túy Lạc Hoa: haha… ca thông minh sao không biết giải toán mà phải đợi tỷ tỷ chỉ nhỉ….)
“Không phải, nhà của ta vốn chính là thành phố S.” Y Thượng Tĩnh ngắn gọn đáp trả, “Ta chỉ là ở thành phố C học cao trung mà thôi.”
“Trách không được năm đó ngươi thi đại học toàn quốc S!” Sử Lộc thấp giọng nhớ lại. Nhưng Y Thượng Tĩnh lại nghe được, trong lòng liền kỳ quái, chính mình thi vào trường ở thành phố S có cái gì kỳ quái?
(Túy Lạc Hoa: À… hiểu rùi…tình địch của Phàm ca xuất hiện rồi…)
“Y Thượng Tĩnh, chúng ta tuy rằng chỉ đồng học một năm, ngồi cùng bàn một học kỳ, nhưng xem như bạn học cũ, hôm nay ta mời bạn học cũ ăn một bữa cơm, có được không?” Sử Lộc cười hỏi. Cao nhị phân khoa thì Sử Lộc nguyên lý, Y Thượng Tĩnh bắt chước văn.
“Ách, cái này. . . . . .” Y Thượng Tĩnh đang muốn từ chối thì di động vang lên, vừa thấy, nguyên lai là Phương Nhứ gọi tới, lấy tốc độ rất nhanh tiếp nhận, nhưng vẫn là nghe đầu bên kia điện thoại bắt đầu gầm thét: “Y lười nữ nhân, tan tầm chưa? Tan tầm liền nhanh chút lại đây, gặp ở chỗ cũ! Đêm nay lại muộn, coi chừng cho ta!”
“Đã biết, lão đại!” Y Thượng Tĩnh đối Sử Lộc cười cười xin lỗi, tiếp theo, hơi xoay người, nhẹ giọng nói, “Tốt lắm, ta sắp tới rồi, đang trên đường!” Sau đó rất nhanh cúp điện thoại, xoay người, đối Sử Lộc cười cười xin lỗi, “Thực xin lỗi, ta hôm nay có hẹn rồi, để lần khác lại đi!” Lại thấy xe taxi đang đến đây, liền đưa tay đem xe ngăn lại, tiếp theo đối Sử Lộc nói, “Ta còn có việc, ta đi trước, bye bye !” Nói xong liền ngồi trên xe taxi, tuyệt trần mà đi.
Sử Lộc cười nhìn chiếc xe kia đi xa, nhẹ giọng cười nói : “Aiz`! Không nghĩ tới nhiều năm không gặp thế này, vẫn là một bức nhà bên muội muội dạng!” Sau đó cũng bắt một chiếc xe taxi, tuyệt trần mà đi.
***(P/S: Túy Lạc Hoa: Ha… ha…Dạo này ta nổi hứng bình loạn, có gì sai sót mong mọi người thông cảm nha…)***