Đọc truyện Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em – Chương 16: Chơi
Editor: Hải Đường
– —
Bị nhìn chăm chú như vậy, Hứa U cảm thấy không quen.
Cô ngây người vài giây, sau đó đỏ mặt mắng một câu: “Bệnh thần kinh.”
Hứa U không biết khi cô tức giận, bộ dáng có bao nhiêu đáng yêu, hai má phồng lên, lẩm bẩm bên cạnh người kia.
“Cậu ngại?” Tạ Từ cúi người, nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt cô.
Cô bị nhìn không được tự nhiên, nói: “Cút đi.”
“Sao?”
“Không có gì.”
Hứa U mím chặt môi, nỗ lực nhẫn nhịn.
Tạ Từ đè thấp giọng nói, thanh âm tràn ngập trêu đùa, “Cậu vừa mắng gì thì nói lớn lên, tôi không nghe rõ.”
Hứa U đem bút trong tay để xuống, hít một hơi sâu, bình tĩnh, bình tĩnh.
Quên đi, nhịn cậu ta vậy.
Một lúc sau, giáo viên hóa học liền bước vào phòng học, trong tay cầm bài thi khảo sát.
Thầy giáo đến bục giảng, nhìn chung quanh phòng học một vòng, câu đầu tiên nói chính là: “Ai là Hứa U, đứng lên thầy xem nào.”
Hứa U bị gọi tên, tay chống lên bàn đứng lên.
“Em là Hứa U?” Thầy Hà tủm tỉm cười hỏi.
Hứa U gật đầu.
“Bạn học nhỏ rất “trâu bò” nha.”
Lời này chính là khen trắng ra trước mặt mọi người. Hứa U có đỏ mặt, lúng túng cúi đầu nói không ra lời.
Thầy Hà ở văn phòng cũng nghe các giáo viên khác thảo luận. Lần thì này, người đứng đầu là một học sinh lớp chín vừa chuyển trường, điểm từng môn đều rất cao, đặc biệt là vật lý và toán, cả hai môn này đều được tuyệt đối.
Thầy nói tượng trưng hai câu, cho Hứa U ngồi xuống.
Hứa U vừa ngồi xuống, người bên cạnh đang cúi đầu chơi psp cười nói, “Ai da, Bạn học Hứa thật lợi hại, lợi hại, lợi hại.”
Hứa U im lặng, trong lòng chỉ nghĩ muốn thoát khỏi chỗ ngồi này.
“Được rồi, bây giờ các em lấy bài thi ra, thầy sẽ giảng lại đề này một chút cho các em.”
Thầy Hà ở trên bục giảng, một tay để ra sau lưng, đi đi lại lại trên bục giảng, “Lần thi này, có mấy chỗ trọng điểm khá khó, thật ra thì cũng không khó mấy, đều là những bài mà các em học rồi,…”
Lời này vừa nói ra, ở dưới ai nấy đều thổn thức.
Giảng bài được khoảng 20 phút, thầy giáo liền cho học sinh chép lại bài mình vừa sửa trên bản, chỗ nào không hiểu có thể cùng nhau thảo luận, hoặc là hỏi thầy.
Trong phòng học liền bắt đầu có âm thanh ong ong ồn ào.
Hứa U đem vở mở ra, vừa viết được một nửa, Phó Tuyết Lê liền thò qua tìm Hứa U nói chuyện:
“Tiểu khả ái, cuối tuần sau đại hội thể thao, tớ dẫn cậu ra ngoài chơi nhé!”
Hứa U thấy nụ cười sáng lạng của cô, do dự một hồi nói: “Cô không cho đi đâu…”
“Không có chuyện gì.”Phó Tuyết Lê hứng thú nói, còn muốn nói thêm nữa thì phía trước, một giọng nam lạnh lùng vang lên, giọng nói thể hiện không chút kiên nhẫn:
“Phó Tuyết Lê, thầy giáo xuống kìa.”
Vừa dứt lời, Phó Tuyết Lê lập tức quay lại ngồi ngay ngắn. Bộ dáng ngoan ngoãn làm mọi người buồn cười.
Đợi một lúc. Phó Tuyết Lê nhìn thầy giáo vẫn còn ở xa, cô biết mình bị lừa. Biểu tình của Phó Tuyết Lê cứng nhắc, có chút xấu hổ với mọi người.
Cô bực bội, xoay người tức giận nói: “Cậu làm trò gì vậy?”
Hứa Tinh Thuần rũ mi, tập trung làm bài tập, biểu tình trên mặt trước sau như một, lạnh lùng vô cảm, giống như không nghe thấy cô tức giận.
Cổ áo đồng phục của cậu sạch sẽ, sườn mặt nhìn qua thực an tĩnh.
Phó Tuyết Lê càng nhìn cậu càng tức giận.
Ai có thể biết rõ cậu ta hơn cô, Hứa Tinh Thuần ngoài mặt nhìn có vẻ như đơn thuần, không dính chút bụi trần, nhưng thật ra chính là kẻ mặt người dạ thú.
Cô tức giận giật lấy bút của cậu, ấu trĩ vẽ bậy lên hai đường trên bài thi của cậu, ngu ngốc nói: “Đồ khỉ.”
Hứa Tinh Thuần nhìn bài thi bị vẽ bậy của mình. Im lặng hai giây.
“Quên đi.”
Coi như cậu ta không nói gì.
Phó Tuyết Lê nhìn “thành quả” của mình trên bài thi của cậu mà cười ha ha.
Cô từ nhỏ đến lớn đều lấy trêu chọc cậu làm niềm vui, mỗi lần trêu chọc lại nhìn cậu yên lặng nén giận cũng rất vui vẻ.
“Đi học không được cùng người khác nói chuyện.” Hứa Tinh Thuần hơi dừng lại một chút, nói xong liền làm bài.
Bộ dáng đứng đắn nghiêm túc.
Phó Tuyết Lê hừ nhẹ một tiếng, nằm bò trên bàn quay đầu không để ý tới cậu. Mái tóc đen rối tung, đuôi tóc quét qua mu bàn tay cậu.
Những lời này cô đã nghe tới muốn phiền.
Không được cùng người này nói chuyện, không được cùng người kia nói chuyện, tóm lại là không được cùng bất kì ai nói chuyện…
Cậu là một người trầm tĩnh, trong khi Phó Tuyết Lê lại là hoạt ngôn. Hai thái cực đối lập
Không được nói chuyện với người này, không được nói chuyện với người kia. Vậy sau này cô sẽ nói chuyện với ai đây…
Phó Tuyết Lê không biết tại sao cô có thể chịu được như vậy những năm qua.
Cô chẹp miệng, nếu bỏ qua bản tính chiếm hữu quá cao, thì cậu ta coi như không thể chê chỗ nào được, tính cách nhìn qua có vẻ hiền lành, diện mạo lại thanh tú.
Nhưng cô không vui vẻ nói chuyện yêu đương với cậu ta đâu.
– —
“Này, tôi hỏi bài.”
Hứa U đang tập trung viết, bên cạnh lại vang lên một giọng nói đáng ăn đòn.
Cô làm như không nghe thấy, bút không ngừng di chuyển.
Tạ Từ chậm chạp cất psp, di chuyển ghế lại gần Hứa U.
Chân cậu ta lại dài, cố ý để dưới bàn chỗ Hứa U ngồi, nhấc nhấc bàn.
“Không nói, lại ngồi viết thư.”
Hứa U vốn dĩ muốn giả lơ Tạ Từ, nhưng bàn lại không ngừng run bần bật theo tiết tấu của chân cậu.
Hơn nữa, cậu ta làm miệt mài như không hề thấy mệt.
Hứa U bị quấy rối không thể viết tiếp được, tức giận, cúi đầu định dẫm lên chân cậu.
Không ngờ Tạ Từ phản ứng nhanh hơn, nhanh nhẹn bắt kịp cổ chân cô.
Cô mặc một chiếc quần đồng phục màu xanh khá rộng, làm lộ ra mắt cá chân nhỏ, sạch sẽ tới chói mắt.
Tạ Từ vô thức vuốt ve mắt cá chân Hứa U.
“Này, cậu, cậu buông ra, tôi giảng cho cậu!” Hứa U nóng nảy, trọng tâm cơ thể cũng không vững, cô hơi cúi người gỡ tay cậu.
Nhưng Tạ Từ lại quá khỏe, trong khi sức của cô chỉ lớn hơn sức gà một chút.
Tạ Từ hơi cúi đầu, giương mắt hỏi cô: “Không phải cậu không muốn ầm ĩ với tôi?”
Trong phòng học ai cũng ồn ào, nên không ai phát hiện ra bên này hai người đang ồn ào.
Cô nhăn mặt, hung hăn hít thở, nửa ngày mới nghẹn ra: “Rõ ràng là cậu…”
“Sao?” Cậu nhướng mày, tay nắm chặt cổ chân cô, năm ngón tay hơi xiết chặt.
Đây chính là yên lặng uy hiếp, làm Hứa U hoàn toàn không biết nói gì.
Cô nhanh chóng bị kẻ lưu manh này làm cho muốn khóc, chân vẫn bị Tạ Từ nắm lấy, xấu hổ và tức giận đến mức tận cùng.
“Vẫn không giảng bài cho tôi?” Cậu chính là được đằng chân lân đằng đầu.
Hứa U cố nén ý nghĩ muốn ném sách vào mặt tên lưu manh trước mặt mình, gằn từng chữ mà nói: “Cậu. Thả. Ra. Trước.”
“Cậu giảng bài rồi tôi thả.”
Kỳ thật, hiện tại cậu chính là muốn nắm cổ chân cô, không hề có ý nghĩ muốn buông ra.
Hứa U thật sự chịu không nổi, vươn cánh tay lấy bài thi của cậu.
“Tôi giảng cho cậu! Rồi, câu nào, giảng xong cậu đừng làm phiền tôi nữa.”
Tạ Từ sau khi nghe xong, nở nụ cười.
– —
Tống Nhất Phàm và Mạnh Hành Trạch an vị ở tổ hai, ngồi chéo phía sau Hứa U.
Mọi người không nhìn thấy, nhưng hai người họ là anh em, nhìn một cái liền nhận ra.
Mạnh Hành Trạch xem nửa ngày, ôi một tiếng, vui vẻ: “Chậc chậc chậc, cậu nói xem, Từ ca giữa ban ngày ban mặt lại “dâm” như vậy?”
Tống Nhất Phàm lơ đểnh, “Tôi đã sớm quen.”
“Quen gì?”
“Nhìn quen.” Tống Nhất Phàm lời ít ý nhiều.
Mạnh Hành Trạch không có ý tốt cười, đáng khinh nói: “Đùa giỡn kiểu này vẫn là chỉ có Từ ca chơi a.”
“Xuy.”
Tống Nhất Phàm căn bản là không nghe vào.
Cậu và Tạ Từ là anh em nhiều năm, chưa bao giờ thấy cậu ta có kiên nhẫn đùa giỡn với nữ sinh như vậy.
– —
“Cậu muốn tôi giảng đề nào?” Hứa U ấn bút bi, tìm một tờ giấy trắng.
“Tùy cậu.”
Hứa U:………….
Hứa U nhìn bài làm của Tạ Từ, cô phát hiện, trừ câu hỏi, bài giải của cậu câu nào cũng có vấn đề.
Hứa U thở dài trong lòng.
Cô cúi đầu, tính toán sẽ giảng cho cậu sơ qua về hệ phương trình oxi hóa.
Cô dựa vào trí nhớ của mình, viết các phương trình hóa học kinh điển vào giấy. Vừa viết xong, nhấc mắt liền thấy mặt của cậu gần ngay bên cạnh.
Hơi thở của Tạ Từ vô cùng mạnh mẽ, lại sạch sẽ mang theo một chút hương vị thuốc lá bạc hà.
Chóp mũi có chút mồ hôi, môi mỏng nhếch nhẹ.
Cậu có một khuôn mặt rất anh tuấn, nhưng ánh mắt lại quá uy hiếp, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Hứa U làm như vô tình kéo rộng khoảng cách của hai người.
Tạ Từ nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên, hướng cô nói: “Cậu ngồi xa như vậy, tôi làm sao nghe được?”
Tiếng chuông kết thúc buổi học nhanh chóng vang lên.
Học sinh thu dọn đồ vật rời khỏi phòng học, Hứa U cúi đầu sửa sang lại bài tập, không vội đi. Cô là học sinh nội trú, buổi tối sau khi ăn cơm xong còn muốn đến học tự học tới 8h.
“Ừ, không biết, ăn cơm xong rồi đi.”
Tạ Từ dựa lưng vào tường, chân tùy tiện duỗi đến chỗ Hứa U, cùng người khác nói chuyện điện thoại. Lâu lâu còn cố ý chạm vào chân Hứa U, lấy trêu chọc cô là niềm vui.
Hứa U yên lặng chịu đựng, vừa đem hộp bút dọn gọn gàng, liền nghe một giọng nữ ngọt ngào bên cạnh cửa kính truyền tới:
“Từ à, còn không đi, tớ chờ cậu đã lâu.”
Trần Tinh Ỷ chống hai tay trên cửa sổ, bộ dáng yêu kiều, đặc biệt là cổ áo có chút thấp, bộ ngực tuyết trắng lộ một chút.
Lúc cô cùng Tạ Từ nói chuyện, làm như không có gì liếc mắt đánh giá Hứa U một chút, giọng điệu có ý làm nũng, cố ý nói: “Hôm nay ra ngoài chơi, đừng uống rượu cùng bọn họ, cũng đừng đem theo Khâu Thanh Thanh.”
Ở ký túc xá, nữ sinh thích nhất là buôn chuyện, Hứa U biết cái tên này. Cô cũng biết Khâu Thanh Thanh cùng Tạ Từ có bất hòa ân oán.
Chẳng qua Hứa U không có lòng tham gia cuộc nói chuyện này, chỉ nghĩ mau dọn dẹp cho xong rồi ra khỏi chỗ này.
Tạ Từ ngáp một cái, đứng lên duỗi eo, áo khoác lỏng lẽo, khóa kéo cũng không kéo.
“Đem ai?” Cậu làm như không nghe rõ, nhăn mặt, nghiêng đầu.
Trần Tinh Ỷ nhắc lại, “Khâu Thanh Thanh.”
Tạ Từ nhướng mày, “Khâu Thanh Thanh?”
“Đúng vậy.”
Phía sau có người trêu chọc, “Bạn gái yêu dấu, chậc chậc chậc.”
Tạ Từ dựa vào tường phía sau, ngón tay chỉ chỉ vào đầu: “Chỗ này có phải bị hư rồi không?”
Thanh âm của cậu thản nhiên lại lạnh lùng, cũng không biết là nói với ai:
– ——-“Ông đây độc thân.”