Đọc truyện Love Again, Yêu Lại Từ Đầu – Chương 14: Tập luyện
“Chúng ta, yêu thử đi !” Tiếng nói run rẩy của Mạch Nha vang vọng khắp phòng khách.
“…” Cả người Hoắc Mị cứng lại, không trả lời.
Cảm giác được thân hình cậu ta không được tự nhiên, Mạch Nha xấu hổ vội buông lõng hai tay xuống.
“Pặc” Hai cánh tay của cô bị Hoắc Mị giữ lấy, “Chị nên biết kiềm chế
chính mình, tốt nhất đừng nên thử nghiệm nó với tôi !” Giọng nói cậu có
phần hung hãn trong đó, rất nhanh cậu buông tay cô ra, đi về phía bồn
rửa bát, để lại thân hình đang cứng đờ vì lời nói của cậu.
Một tuần sau.
“Xin lỗi vì chen ngang. Mạch Nha, có người đến tìm em!” Trợ lí Marrie mở cửa bước vào phòng tập nói to.
“Okay, chúng ta giải lao mười phút.” Chuyên gia vũ đạo Nick hoà nhã
gật đầu, cầm khăn vắt lên cổ, rất biết điều mà bước ra ngoài nhường chỗ
cho Mạch Nha nói chuyện.
Thấy bóng dáng quyến rũ đứng lập lò ngoài cửa, cô thừa biết là ai đến tìm mình, không khách sáo nói thẳng, “Vào đây đi, cậu học được tính khí của thiếu nữ khi nào thế?”
Quả nhiên Mạch Nha vừa dứt lời đã thấy cái mặt tràn đầy vẻ cụt hứng
của Trương Mẫn đi vào, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà như trút
giận, “Muốn tạo một chút surprise cho cậu, cái tính khí nóng nảy này của cậu ấy, tốt nhất đừng đem nó ra xử lý mọi chuyện.”
Đáp lại với vẻ trách móc của bạn mình, Mạch Nha chỉ cười cười, hai
tay đưa lên xoa xoa má Trương Mẫn, cô nịnh nọt : “Xem này xem này, Mẫn
Mẫn xinh đẹp rốt cục cũng trưởng thành rồi.”
Một câu khiến Trương Mẫn lập tức bật cười trở lại, bàn tay không nhịn được đưa lên dí dí vào đầu cô, “Nơi này chỉ giỏi mấy cái mảng như vậy
thôi, rốt cục là cái công ty này nhìn trúng cậu ở điểm nào chứ hả?”
“Tớ đẹp chăng?” Mạch Nha cũng nghi hoặc điểm này lắm, cuối cùng vẫn chọn cách đoán bừa.
“Cho xin đi thím à, thím chưa nhận thức được mặt mình đã dày lắm rồi
à?” Trương Mẫn bĩu môi chế nhạo thẳng thừng, còn không khách khí hơn mà
cười vào mặt Mạch Nha đầy vui vẻ.
Đột nhiên bàn tay Mạch Nha đặt lên vai Trương Mẫn, cô cất tiếng đầy
thâm thuý, “Theo như kinh nghiệm hai mươi sáu năm sống ăn hại qua của
tớ, rốt cục có một đạo lí mà mấy chục năm qua tớ mới ngộ ra được..” Cô
dừng lại, đưa tay lên vuốt vuốt cằm mình như ông cụ đang suy nghĩ vấn đề nan giải, lát sau kiên định nói, “Da mặt dày mỏng không quan trọng,
quan trọng là cậu có đủ can đảm để làm kẻ mặt dày hay không!”
Trương Mẫn nhíu mày, không hiểu lắm với hai câu nói trên của Mạch Nha, “Và …?”
Tiếng búng tay vang lên cái “Bách” Mạch Nha mặt mũi đầy hớn hở trả
lời : “Và tớ là kẻ không có đủ can đảm, cho nên việc tớ xinh đẹp không
liên quan tới việc mặt dày!!!”
Trương Mẫn sau khi nghe xong trượt chân ngã cái bạch.
“Ê này này, cậu có sao không?” Mạch Nha luống cuống chạy đến đỡ Trương Mẫn dậy.
Lúc này Trương Mẫn dở khóc dở cười, “Cậu là thánh liên quan, bất quá
làm sau này nói gì gây sốc nhớ ra hiệu cho tớ chuẩn bị, vốn từ nhỏ tớ đã không có thần kinh thép như em gái của cậu.”
Đầu Mạch Nha lập tức bốc khói, ánh mắt cô nhìn Trương Mẫn như muốn
nuốt sống luôn bạn mình, lát sau lại bĩu môi nói, “Nhà cậu phá sản rồi
sao, rảnh như vậy tìm mình móc họng, hừ!”
“Chuyện làm ăn chỉ vài ba phút là xong, bản vương đây là người xuất sắc mà. Còn em đây, mỹ nhân à, một tuần hai ngày chúng ta đã không gặp
nhau, hôm nay nhân lúc bản vương nhàn rỗi có thể mời nàng đi ăn một bữa
thịnh soạn không, hỡi mỹ nhân kiều diễm ơi?” Trương Mẫn thấy Mạch Nha
mặt hầm hầm như bà La Sát, cô liền đứng dậy đi vòng vèo qua người Mạch
Nha hai ba lần, miệng thì luôn tuôn ra lời thoại kiếm hiệp sến văng nước chọc cười.
“…” Khỏi phải nói, Mạch Nha đã nằm cười lăn lộn ở dưới sàn, dường như cười tới mức không kiềm chế được mà ôm bụng quằn quại, khoé mắt còn có
một màn nước mắt mỏng khiến người khác tưởng rằng cô vì bị đau bụng đến
chịu không nỗi đang nằm đó khóc chứ không phải vì ‘cười nên bị đau bụng’
“Cười đủ rồi thì đứng lên đi, nhanh gọn lẹ vào, Mẫn đây không có
nhiều thời gian.” Trương Mẫn bị Mạch Nha làm cho quê một cục, vờ sang
chảnh ngồi một bên ra lệnh.
Nếu có người thứ ba ở đây, chắc chắn là bảy ngày sau Trương Mẫn không dám ló mặt ra gặp ai mất, TMD, nhục nhã quá !
“Mạch Nha, chị bị sao thế?” Quả nhiên là có người thứ ba, mà người thứ ba này rất anh tuấn.
“Sao..là…sao? Ha ha ha..ha..” Cô vẫn tiếp tục cười điên cuồng.
Trương Mẫn liền húng hắng ho, chân cũng đá nhẹ vào mông Mạch Nha,
“Mất mặt đủ rồi, đứng lên dùm đi.” Tiếng nói phát ra từ kẻ răng của
Trương Mẫn, nhìn người đàn ông anh tuấn vừa bước vào mà cười đến méo mó.
Kẻ điên cuồng đang cười kia không bận tâm, ngược lại vừa cười vừa lấy tay vỗ vỗ vào sàn nhà như minh hoạ. Lập tức Trương Mẫn trừng mắt nhìn Mạch Nha, “Có thôi đi không hả?”
Xung quanh lập tức im bặt.
Trương Mẫn ngượng ngập nhìn xung quanh, thấy người thứ ba đang nhìn
mình chằm chằm, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Ờ..ừm… Chào anh, tôi tên
Trương Mẫn.”
“Chào chị, tôi tên Chris.” Chàng trai tên Chris gật đầu như lời chào hỏi.
Đúng lúc này, Mạch Nha đi đến gần hai người, “Cậu ta tên Hoắc Mị,
Chris chỉ là nghệ danh. Mà thôi, tớ đói rồi, mình đi ăn nào.” Cô nói
liền mạch không để ai kịp trả lời, kéo tay Trương Mẫn ra khỏi cửa.
Quán ăn trên đại lộ Champs – Élysées.
“Cậu lúc nào cũng cư xử lỗ mãng. Cậu trai ban nãy thoạt qua có vẻ rất được, tại sao không theo đuổi đi?” Trương Mẫn cầm thìa chọc chọc vào
cái đĩa đầy hải sản, không vừa lòng nói.
Nghe vậy, Mạch Nha lườm Trương Mẫn một cái sắc lẻm, “Da mặt của tớ không có đàn hồi tốt như da mặt của cậu.”
Trương Mẫn không giận còn tỏ ra đây là điều đương nhiên, xuyên tạc ý của cô, “Biết sao được, sinh ra nó đã đẹp vậy rồi.”
“A, quên mất là cái dây thần kinh ‘xấu hổ’ của cậu đã ngưng hoạt động từ nhỏ rồi nhỉ.” Mạch Nha như tán thưởng như châm chọc đưa ngón cái
lên.
Trương Mẫn không trả lời, bĩu môi nhìn Mạch Nha trước mặt đang tập trung ăn từ tốn kia, cô nghi hoặc.
Đã hai năm qua rồi bạn cô chẳng có mảnh tình vắt vai, xem cái tên đàn ông Tống Gia Dịch trời đánh đó như thánh của đời nó, chậc, bây giờ thì
hay rồi, dính cả cái scandal chung sống với nhau. Cũng may là nó chưa
biến thành đồng tính nữ, nhân cơ hội này phải tìm một người bạn trai
xuất sắc cho nó.
“À, có chuyện này tớ chưa nói, hai tháng sau tớ sẽ trở về Trung Quốc, tour diễn thế giới của SEYIs diễn ra ở Bắc Kinh, mở màn show sẽ là sân
khấu đầu tiên của tớ, đến lúc đó cậu có thể trở về cùng tớ không?” Mạch
Nha mút một thìa cơm lớn cho vào miệng, ánh mắt nhìn đăm đăm vào Trương
Mẫn đề nghị.
Suy đi nghĩ lại hai tháng nữa vẫn còn rất nhiều hợp đồng cần xử lý,
nhưng Trương Mẫn vẫn đồng ý, “Ừm.. Hai tháng nữa tớ có mấy vụ hợp tác
doanh nghiệp, mà thôi cứ để cho anh trai tớ làm, đến lúc đó cậu cứ dùng
máy bay riêng của tớ.”
Triệu Mạch Nha bất ngờ thốt lên : “Quên mất chuyện này, chơi với cậu
lâu như vậy, anh hai cậu tớ còn chưa biết mặt nha. Ngoại trừ lần gặp hồi còn nhỏ, đến bây giờ đã hai mươi năm rồi. Lúc đó tớ mới sáu tuổi, không còn nhớ mặt mũi.”
Sự việc này có hơi buồn cười một chút, nói hai người là bạn tri kỷ từ nhỏ đến lớn quả là không sai, nhưng nói đến gia đình của Trương Mẫn, hầu như là Mạch Nha hiếm khi gặp được các thành viên
trong gia đình mình. Từ nhỏ gia đình cô đã đi nước ngoài nhiều hơn là ở
Trung Quốc, do mẹ cô rất yêu quê hương của mình cho nên từ nhỏ đã gửi cô cho người dì của mình chăm sóc, mỗi năm đều bay về thăm cô một lần.
Lúc còn ở Thiên Tân, nhà cô cách nhà Mạch Nha khoảng một con đường,
lên cấp hai cô và Mạch Nha trùng hợp lại học cùng một lớp, do cấp một đã từng học chung cho nên hai người trở nên thân thiết với nhau và tình
chị em thân thiết đã kéo dài đến tận bây giờ, nhưng vào lúc gia đình cô
bay về là lúc Mạch Nha lại không xuất hiện. Có một lần Mạch Nha gặp được anh trai cô là vì hai người đi cửa hàng mua đồ, con đường đến cửa hàng
phải đi qua nhà của Mạch Nha, vì thế lúc đó mà cô ấy đã nhìn thấy, nhưng hình như lúc đó cô thấy Mạch Nha đang làm chuyện gì rất quan trọng,
cũng không tiện đi vào chào hỏi. Cho đến tận bây giờ Mạch Nha vẫn chưa
từng tiếp xúc với anh trai của cô là vậy.
Chợt nhớ đến anh trai Trương Mẫn quay về Trung Quốc nghe nói kí hợp
đồng còn giải quyết chuyện riêng gì đó, cô búng tay thốt lên, “À nhớ
rồi, hiện giờ anh trai tớ công tác dài hạn ở Bắc Kinh, hai tháng sau nếu cậu rảnh rỗi thì tớ sẽ hẹn anh ấy ra giới thiệu với cậu.” Mạch Nha vui
vẻ gật đầu.
Quay về công ty đã là lúc ba giờ chiều, Triệu Mạch Nha vẫn tiếp tục
luyện tập, từ vũ đạo đến thanh nhạc, nghe nói ca khúc lần này là do nhạc sĩ nổi tiếng Kim Quách Lợi sáng tác. Một ca khúc pop&ballad, có
những đoạn vũ đạo phải nhanh, lúc mạnh lúc nhẹ phải đúng chỗ, nói chung
là cô vì vũ đạo mà tập đến quên ăn quên ngủ, nhưng vẫn chưa có kết quả
khả quan lắm, chỉ 1/3 của bài hát là cô có thể nhảy được, vì cô không có kinh nghiệm, cũng may mắn là từ nhỏ có họ một chút ballet nên thân thể
có dẻo dai một chút.
“Stop stop.” Giáo viên thanh nhạc Wendy bỗng giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Sao thế ạ?” Mạch Nha dừng hát nghi hoặc hỏi.
Giáo viên thanh nhạc Wendy là một người phụ nữ trẻ tầm ba mươi tuổi,
đối với chuyện thường ngày rất hoà nhã, nhưng đối với âm nhạc chị ta vô
cùng khắt khe, người này đây đòi hỏi học viên của mình phải có âm hưởng
và sự thưởng thức cao khi hát, nếu không có một trong hai yếu tố đó thì
đừng mong đứng trong lớp của chị ta.
Wendy nhìn cô đầy trầm tư, bất ngờ hỏi “Em có thể sáng tác không?”
Đột nhiên bị hỏi về vấn đề này, cô không biết mình phải trả lời thế
nào. Thực lực của cô về vũ đạo thì rất tệ, nhưng mảng hát thì không tệ
chút nào, có lần Wendy còn khen cô có tài, giọng hát rất có lực, nhưng
đổi lại chị ấy cũng tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô rằng ‘Nhưng tôi
chẳng thấy tâm hồn em ở đó.’ Chính vì nguyên nhân đó cho nên một tuần
qua sự luyện tập của cô đều đổ sông đổ biển.
Hôm nay chị ấy lại lôi cái mảng sáng tác ra mà hỏi cô, hừm, chắc chắn là có gì không ổn rồi. Quên nói với các bạn, Wendy đây cũng là nhạc sĩ
nổi tiếng, vì lần này sân khấu đầu tiên của cô ở Trung Quốc cho nên phải hát một bài tiếng Trung Quốc, cho nên nhạc của Wendy tạm thời chưa dùng tới nó để hát.
“Em có thể, nhưng có lẽ không hay lắm.” Cô thành thật trả lời.
Wendy nhìn cô hồi lâu mới gật đầu bảo, “Ừm. Vậy thì em cứ sáng tác
một bài theo cảm hứng của mình đi. Hai tuần sau cho chị xem thử, lúc đó
dùng được hay không chị sẽ báo.”
C..cái..cái gì? Kêu cô đi sáng tác á? Còn sử dụng bài hát đó nữa???
“Tiếp tục nào!” Wendy bắt đầu đệm nhạc piano tiếp tục buổi học thanh nhạc.
“Mưa, vẫn không ngừng rơi
Hoa, vì sao vẫn chưa nở?
Mặc cho em đã chăm sóc rất chu đáo
Anh vẫn nói không yêu là không”
Đột nhiên Wendy ngắt lời cô, “Dừng lại!”
Mạch Nha nuốt nuốt nước bọt nhìn giáo viên của mình. Nghe thấy Wendy
nói tiếp, “Đoạn đó em cần một chút đau khổ nữa, hát lại từ đâu.” Chị ta
phất tay tiếp tục đệm nhạc.
“Mưa, vẫn không ngừng rơi
Hoa, vì sao vẫn chưa nở?
Mặc cho em đã chăm sóc rất chu đáo
Anh vẫn nói không yêu là không yêu
Một mình em gặm nhấm nỗi bi ai
Tình yêu, chỉ còn sự tiếc nuối
Em vẫn không muốn tiếp tục suy đoán nữa
Những phím đen trên cây đàn dương cầm
Mãi mãi đều có, những phím trắng
Thiếu đi một phím, tiếng đàn sẽ không còn du dương…
Con tim gắn chặt vào nhau, làm sao nói nên lời chia tay đây?
Anh rõ hơn em, hay còn cần em phải nói rõ
Yêu quá sâu đậm sẽ làm người ta điên cuồng
Em, phản bội chính mình
Hoàn thành sự kỳ vọng trong anh
Em im lặng buông tay
Say goodbye
Xem như đây là lần cuối cùng em được yêu chiều anh
Lạnh lẽo, nhạt nhẽo sau này em không quan tâm nữa.
Chỉ cần anh có thể vui vẻ…”