Đọc truyện [Lous Family Hệ Liệt] – Bộ 4 – Dấu Chân Người Tình – Chương 2: Chướng ngại tâm lí cần điều trị
Khi Denis ngủ no, bên ngoài trời đã sụp tối. Cậu trở mình ngồi dậy, bắt gặp ngay bóng dáng cao lớn của cố vấn tâm lí – đang ngồi ngủ gật trên ghế làm việc. Có vẻ cậu ngủ rất yên tĩnh nên thầy mới có thể buồn chán đến ngủ gật như thế, Denis thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến thầy đã ngồi đó canh mình đến giờ, chắc vẫn chưa ăn uống gì, Denis bỗng khó xử, mời thầy ăn thì không vấn đề gì nhưng những quán sang trọng cậu mời không nổi, còn quán bình dân thì sợ thầy không quen…
– Em dậy rồi à?
– A…vâng! Xin lỗi vì đã bắt thầy đợi đến giờ…
– Không sao! – Mad vươn vai thả lỏng gân cốt trong giây lát rồi hỏi Denis: – Em có từng đi điều trị tâm lí chưa?
– Chưa… em không thích bệnh viện, phòng khám tư thì quá đắt tiền…
– Tôi hiểu rồi! Vậy nhà em ở đâu, tôi đưa em về?
Denis sửng sốt:
– Không cần đâu ạ, em tự mình về!
– Dù sao cũng đã chờ em đến giờ, đừng lề mề nữa!
Mad cởi áo Blouse treo lên tường, cầm lấy áo khoác và cặp táp sảy bước ra ngoài, Denis cũng vội vàng đuổi theo. Họ nhanh chóng yên vị trên chiếc SUV đen nhánh của Mad, Denis lại càng khẳng định cậu không mời nổi thầy bữa cơm nhưng vẫn ngại ngùng mở miệng:
– Chắc thầy cũng đói rồi, em mời thầy ăn cơm nhé?
Mad quay sang nhìn cậu, cười nhẹ:
– Được! Em đọc địa chỉ đi.
Denis len lén nhìn anh rồi đọc một địa chỉ quán ăn mà đối với cậu đã gần như sang trọng, đủ khả năng chi trả. Mad nhanh chóng tìm được nơi đó, thản nhiên đi vào tìm một chỗ rộng rãi, sạch sẽ bên trong. Denis giả bộ đi WC để kiểm tra ví tiền, may mắn hôm nay cậu mang khá nhiều.
– Thầy gọi món chưa ạ?
– Đã gọi, em cũng mau ngồi xuống đi!
– Vâng!
Quán cơm lúc này khá đông người nên trông rất chật hẹp. Mùi dầu mỡ cũng đậm đặc trong không khí. Denis lại lén nhìn Mad, thấy anh không có vẻ chán ghét nên cũng yên lòng.
– Em thường đến nơi này?
– Cũng không thường lắm ạ! Lúc trước đi cùng… gia đình vài lần.
– Ừ, quán này cũng khá ngon!
– Thầy biết ạ?
Mad buồn cười:
– Tôi cùng các anh hay đến!
– A?
– Sao em có vẻ ngạc nhiên đến vậy? Đừng đề cao tôi quá, tôi cũng như em thôi!
– Thầy…
– Đừng bận tâm! Chỉ chia sẻ với em một chút, dù sao chúng ta cần tin tưởng nhau để có thể tiến hành điều trị thuận lợi mà.
– Vâng… – Denis mỉm cười. Cậu bỗng thấy vị cố vấn này bình dị lạ và càng có cảm giác muốn thân cận với anh hơn…
Thức ăn mau chóng được mang ra, ba món mặn một món canh, đều là những món cậu thích ăn. Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, hai người họ ai cũng no căng bụng…
– Nhà em ở đâu, tôi đưa về?
– Cách đây hai con phố, em đi bộ về là được! Thầy mau về nhà đi!
– Vậy em về cẩn thận nhé!
– Vâng, tạm biệt ạ!
Mad gật đầu rồi lên xe lái đi, Denis nhìn theo một chút rồi quay đầu thả bộ về nhà mình. Nhớ lúc nãy cậu giả bộ nghe điện thoại, chạy ra tính tiền thì được thông báo hóa đơn đã thanh toán, vừa quay lại đã thấy vị ấy đứng đó như cười như không nhìn mình, cậu mắc cỡ muốn tìm một cái hố chui vào… nhưng thật ra cậu biết, từ đầu thầy đã không có ý định cho cậu trả. Mang tâm trạng vui vẻ, Denis trở về nhà và định thức trắng đêm học bài, hôm nay cậu đã được ngủ nên tinh thần rất tốt. Nhưng tối hôm đó Denis lại chẳng thể tiến hành như dự định của mình vì một sự cố bất ngờ…
———-oOo———-
Sáng hôm sau, Mad tinh thần sảng khoái chạy về nhà hai bố ăn ké bữa sáng “tình yêu” do chính tay bố Ray nấu, nhân tiện chào hỏi anh trai Fie yêu dấu vừa được Gino thả về sau tuần trăng mật. Hôm đám cưới Fie , vì anh phải thi lấy học vị tiến sĩ nên không đến được khiến Fie giận luôn cả một tuần, bây giờ tốt rồi, ai đó ngày nào cũng bận đối phó với “vị ấy” nhà mình nên chẳng có thời gian đâu giận dỗi anh.
– Anh ba, trông tươi tỉnh nhỉ? – Mad cười thật tươi chạy lại ngồi cạnh.
– Hừ, còn không phải chồng anh mày bận đi công tác hay sao? Anh mày đã được thả tự do, ha ha…
– Bao lâu? – Rei chen miệng hỏi một câu khiến sung sướng của Fie tắt ngúm.
– 3 ngày…
– Thế anh càng phải vui sướng hưởng thụ 3 ngày quý giá của anh đi! Yuki, em muốn ăn món kia.
Yuki cũng cười trên nỗi đau của thằng bạn thân, yêu thương gấp món mà Rei yêu cầu.
– Cưng thì sướng rồi, bạn thân nhất của anh cũng bị cưng bắt mất trái tim, đâu như tên man rợ nhà anh.
– Hứ, đáng đời cái tật mê trai của anh!
– Yêu nghiệt cưng không có quyền nói!
Mọi người nghe xong phì cười. Adam buông tờ báo trên tay xuống, lạnh mắt nhìn Fie khiến hắn im tắp lự.
– Còn không phải do em chọn sao?
– Là anh bán em mà! – Fie cãi lại.
– Ừ, anh quên! – Adam thản nhiên đáp: – nhưng người đồng ý lấy Gino là cậu.
– Em…
Mad vui vẻ ăn một lát sandwich rồi ghé đầu qua đọc ké tờ báo của Adam.
– Anh đang xem gì thế?
– Một vụ tấn công vào nhà dân xảy ra tối hôm qua, khiến một thanh niên bị thương. Tên tội phạm được xác định là người tâm thần!
– Ở đâu thế? – Bố Rick hỏi.
– Khu phía Đông, gần St. Fauly.
– A, em biết cậu thanh niên đó, hôm qua đúng ca trực của em, bị thương không nhẹ đâu. Cậu nhóc đó còn có bệnh án chấn thương tâm lí cách đây ba tháng. – Louis cũng chen vào.
Mad chợt giật mình, cậu nhóc hôm qua hình như nói nhà mình gần đó, cũng bị chấn thương tâm lí…
– Anh hai, bệnh nhân anh nói tên gì?
– Họ Morgan thì phải?
Mad đứng bật dậy trong sự ngạc nhiên của mọi người.
– Em sao thế? – Adam hỏi.
– Cậu nhóc đó là sinh viên trường em, cha mẹ đã mất trong một vụ tai nạn, hiện tại sống một mình, đang được em điều trị tâm lí.
– A, trùng hợp thế! – Louis ngạc nhiên.
– Cậu ấy còn nằm viện không?
– Vừa băng bó xong đã nằn nặc đòi xuất viện, anh thấy không đáng ngại nên đã đồng ý!
– Con xin phép! Em đi tìm cậu ấy đây.
Chờ Mad đi rồi, Rick nãy giờ vẫn im lặng chợt vui vẻ.
– A, thằng Mad đã rơi vào lưới tình!
– Em lại đoán bừa!
– Anh dám cá cược không?
– Chơi thì chơi, anh cá 1000 là em đoán sai!
– Con nữa! – Rei nhào vô góp vui.
– Adam và Louis thì sao? – Rick nhướng mày.
– Nhảm nhí, con không chơi!
Louis cũng ngượng ngùng đem 1000 đô bỏ lại túi áo, từ chối tham gia.
Fie vô cùng hào hứng:
– Con cá 5000, thằng Mad sẽ đem người ta về nhà, sau đó tìm cơ hội “ăn” luôn!
– Em thật là khiếm nhã! Theo anh về, mất mặt chết đi được! – Giọng nói của Gino vang lên khiến mọi người sửng sốt, Fie càng khoa trương hơn, trực tiếp nhảy dựng từ trên ghế xuống.
– Ông xã, sao anh lại ở đây?
– Không ở đây chẳng lẽ đợi mất mặt đến nhà bà ngoại mới đón em về sao? Mau theo anh về!
– Vânggggg!
Fie tam thiếu bị lôi đi mất, không quên bỏ lại từng vệt hường phấn sau lưng. Cả nhà Lous càng cảm thấy mất mặt hơn nữa, đúng là con trai lớn “gả” ra ngoài như bát nước đổ đi.
———-oOo———-
Mad phóng xe như bay đến khu chung cư Denis ở, hỏi thăm liền biết cậu ở số nhà mấy, tầng mấy. Anh đứng trước nhà cậu, đang suy nghĩ nên dùng lí do gì đến đây thì cửa bật mở, một phụ nữ trung niên đi ra, thấy Mad thì sửng sốt:
– Cậu tìm ai?
– Đây có phải nhà Morgan không ạ?
– Đúng rồi! Cậu tìm Denis à? Thằng bé cứ nhốt mình trong phòng suốt, tôi rất lo lắng nên qua xem. Cậu là ai thế?
– Cháu là thầy giáo của cậu ấy!
– Ồ, thầy giáo bây giờ trẻ mà đẹp trai ghê! Thôi cậu vào nói chuyện với nó xem sao, tôi phải về nhà rồi!
Người phụ nữ đi rồi, Mad mới tiến vào nhà cậu. Có thể quan sát thấy nơi này đã xảy ra một cuộc ẩu đã quyết liệt, vài nơi còn lưu lại vết máu chói mắt. Mad nhíu mày đi lại xung quanh một lúc mới bước tới trước phòng cậu, anh cũng không lãng phí thời gian gọi cậu mà lúc nãy đã tìm được chìa khóa dự phòng. Anh không do dự mà cứ mở cửa bước vào không gian của cậu, không gian mà cậu cho là an toàn nhất trên thế giới này. Anh muốn xoa dịu cậu, chữa lành những chấn thương trong tâm hồn cậu một cách hiệu quả nhất…