Lột Xác - Trang Buby

Chương 3


Đọc truyện Lột Xác – Trang Buby – Chương 3

Mai lay lay tay tôi:

– ê.. suy nghĩ gì vậy hả.

– không.. không có..

Thầy giáo:

– mời một em học sinh lên đây làm thực tập bài giảng luôn. Chủ đề vẽ một vườn hoa mẫu đơn.

Mai:

– ê Quỳnh. Hoa mẫu đơn là sở trường của mày mà, hay mày xung phong lên đi.

– thôi, tao thích hoa mẫu đơn thật nhưng mà vẽ hãn dở lắm..

Thầy giáo:

– ơ hay cái lớp này, bao nhiêu kiến thức tôi dậy đi đâu hết rồi.

Một bạn nam trong lớp:

– thầy có dậy vẽ chủ đề hoa mẫu đơn bao giờ đâu.

– ừ thì chưa dậy nhưng các bạn không biết sáng tạo ra à. Đây là yêu cầu của ngài ấy ( quay sang người đàn ông bên cạnh)

Anh ta ánh mắt vô hồn, môi nhếch lên một cái..

Thầy giáo:

– nếu k ai giám xung phong thì để tôi gọi bất kỳ một bạn nhé..

Bất ngờ anh ta chỉ tay về phía tôi:

– chọn cô ta đi..

Cả lớp thở phào nhẹ nhõm quay về chỗ tôi ngồi..

Thầy giáo cười tươi:

– Quỳnh, mời em.

Tôi hít một hơi thật sâu, từng bước chân mạnh mẽ tiến về bục giảng, ngón tay run run cầm viên phấn trong tay:

– cố gắng lên Quỳnh!!

Khi đã vẽ được mấy đường cơ bản, tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, từng động tác mỗi lúc một nhanh hơn.. các bạn bên dưới trầm trồ gật đầu khen ngợi.. tôi cảm nhận được người đàn ông đấy đang chăm chú nhìn về phía tôi..

Thầy giáo:

– em làm tốt lắm Quỳnh..

Tôi mỉm cười gật đầu..

Thầy giáo:

– Ngài thấy thế nào ạ? Rất vui nếu ngài cho cảm nhận.

Anh ta không nói không rằng chỉ gật đầu một cái.. trời má ơi, người đâu mà tiết kiệm lời nói đến vậy, hắn làm như kiểu nói ra hao tổn sức khoẻ không bằng ấy.. bao nhiêu công mình vẽ bù lại hắn không cho được cái nhận xét.. muốn tăng xông..

Tiết học kết thúc, anh ta không thèm chào tạm biệt mọi người mà đứng thẳng tiến về phía trước, bên ngoài đã cho xe và vệ sỹ chờ sẵn.. thầy hiệu trưởng và thầy giáo cúi đầu kính trọng tạm biệt..thế nào là học hỏi chứ, suốt giờ học anh ta ngồi dáng vẻ cao cao tại thượng, kiểu nhìn người bằng nửa con mắt thế thì học tập cái quái gì..

Các bạn trong lớp:

– nam thần là có thật chúng mày ạ.

Mai:

– đẹp mà lạnh lùng..

Lớp trưởng:

– đúng kiểu người ngày đêm tớ thầm thương trộm nhớ.

Sau giờ tan học,tôi gọi con Mai:

– thế có muốn về chung với tao trên chiếc xe này không? Không thích thì có thể đi taxi..

Con Mai lườm tôi:

– mày lại chạm tới nỗi đau không bao giờ nguôi của tao rồi đấy, bạn tốt thế đấy..

Tôi cười hì hì..

Dưới cái nắng mùa hè, từng cơn gió lãng xẹt tung bay tà áo trắng mềm mại, tôi và Mai đạp xe cười tươi dưới ánh nắng chói chang.. từng giọt mồ hôi lăn dài xuống cổ áo..

Bảo đậu xe bên kia đường nhìn qua ô cửa kính, nhếch môi cười nhạt một cái..


Về đến phòng trọ, Quân đã đợi sẵn trước cửa phòng..

– mẹ cha lão này hết việc hay sao đấy Mai ạ, bám hoài.

Mai vui sướng:

– người ta nhiều tiền cần gì phải làm.. có như bố mẹ mình bán mặt cho đất, bán lưng cho trời vẫn chưa đủ ăn, thời giờ hơn nhau ở cái đầu Quỳnh ạ.

– gớm, bênh thế..

– tao nói sự thật mà..

Quân:

– chào Quỳnh..

Mai:

– chào anh..

Quân gật đầu..

Tôi:

– anh rảnh vậy hả Quân?

– ừ.. anh rảnh mà.

– sao anh cứ đến đây làm gì?

– anh đến tìm em.

– tôi với anh có gì để nói.

– có chứ.. anh thích em..

Con Mai rơi chiếc cặp xách xuống đất..

Tôi và Quân quay sang nhìn.

Mai cười nhạt:

– Quỳnh.. anh Quân tốt vậy mày đồng ý đi..

– mày hâm hả Mai..

Tôi nhìn thấy rõ nước mắt nó chuẩn bị tuôn rơi, nó quay lại đằng sau:

– thôi hai người cứ tự nhiên, em k muốn làm vật cản.

– ơ kìa Mai..

Tôi định đuổi theo Mai thì Quân kéo tay lại:

– em còn chưa trả lời anh.

– trả lời cái lời tời phời nhà anh đấy… vô duyên.

– anh thật sự thích em.

– nhưng tôi không thích anh..mà anh quân này, sao con người anh nói yêu dễ vậy?

– anh chỉ nói thích em thoii mà, chưa có nói yêu.

Tôi bị quê mặt:

– ừ thì thích, nhưng tôi thấy anh quá dễ dàng trong việc thích ai đó đấy a Quân ạ.

– em là một cô gái đặc biệt nhất anh từng gặp..

– còn anh là một chàng trai mặt dày nhất tôi từng gặp.

Quân cười gật đầu:

– thế nào cũng được miễn sao anh sẽ làm em thích anh.. anh chưa nói để đấy bao giờ..

– khùng..

Nói rồi tôi chạy thẳng một mạch vào phòng.. Quân nhìn theo đằng sau nhếch môi cười một cái..

Tôi thấy con Mai đang pha mì gói..

mai cười tươi:

– trưa nay ăn tạm mì gói nhé, hết tiền rồi..


Tôi gật đầu..

– Mai này..

– sao? Có gì nói thẳng luôn, còn này nọ làm gì cho mệt.

– mày thích lão Quân hả?

– khùng à, mày nghĩ sao tao thích lão ấy.

– tao thấy ánh mắt của mày nhìn lão ấy rất đặc biệt.

– trời ạ, bệnh mê trai đẹp tái phát chứ lão ấy k phải gu của tao.

– thật không?

Mai nhìn thẳng vào mắt tôi:

– thật.. mày biết tính tao mà Quỳnh, khi không được đáp ứng sở thích nào đó sẽ khóc tu tu.. mày xem tao giờ nè, vẫn rất là ok.

– ừ..vậy thì tốt, mày là con bạn thân nhất với tao,tao không muốn vì chuyện linh tinh làm mày phiền lòng.

Hai đứa vui vẻ ăn mỳ gói với nhau..

Mai:

– tao nghĩ anh Quân là ng tốt..

– thoii đừng nhắc tới anh ta nữa.

Mai cười:

– k nhắc thì thôi, làm gì mà căng..

Một tuần sau đó, cuộc sống của tôi vẫn như mọi ngày, vẫn chỉ có ăn rồi đến trường.. còn Mai, nó nói nó đi làm thêm tại một cửa hàng đồ ăn.. tôi cũng không hỏi quá sâu vào công việc..

7 giờ tối.

– mày ăn cơm trước nhá Quỳnh, tao đi làm rồi ăn luôn tại quán.

Mai mặc bộ váy hai dây nhanh chóng bước đi..

– ơ con kia, dạo này đi suốt thôi..

Tại quán bar..

Quản lý:

– Mai hả em? Anh Quân muốn gặp em.

– anh Quân?

Quản lý gật đầu..

Mai nhíu mày nghi ngờ..

Quân ngồi uống rượu một mình..thấy Mai,Quân cười nhẹ.

– em ngồi xuống đi..

Mai gật đầu ngồi đối diện.

Quân đưa ly rượu vang cho Mai.

– em uống đi, biết uống rượu không?

– sao anh biết em làm ở đây?

Quân nhếch môi:

– có quán bar nào ở thị trấn này mà anh chưa từng biết đâu, quán nào cũng là quán quen.

– vậy hả? Đúng là dân chơi có khác..

– em k thắc mắc sao anh muốn gặp em à?

– em nghĩ anh sẽ tự nói cho em biết.

– em cũng thông minh đấy, nhưng lại k bằng Quỳnh trong mắt anh..

Mai tối sầm mặt lại:


– ừ.. nó luôn hơn em.

Quân cười:

– em chỉ kém một xíu thôi, một 9 một 10.. anh đi thẳng vào vấn đề luôn nhé.. anh từ trước đến tán gái k quá 3 ngày, vậy mà Quỳnh anh đã tán 10 ngày k đổ rồi đấy.. điều đó càng làm anh khó chịu và càng muốn có ngay lập tức.

– anh nói với em chuyện này để làm gì?

– anh muốn em giúp anh.

– tại sao em phải giúp anh, Quỳnh là bạn thân của em, rõ ràng anh không thật lòng với nó.. cái anh cần chỉ là chiếm đoạt thể xác.

– em sai rồi, anh chưa bao giờ có cảm giác thích thú với ai như vậy.

– đấy là anh chưa có được thôi.

Mai đứng dậy:

– em sẽ không giúp anh đâu..

Quân kéo tay Mai xuống, trao cho Mai nụ hôn nồng nàn, Mai bất ngờ không kịp phản ứng rồi đáp trả nụ hôn thật sâu.. Quân từ từ nhả môi ra, Quân cười:

– chịu giúp anh chưa?

Mai nhìn Quân chăm chú..

Quân nâng cằm Mai lên:

– anh biết em thích anh mà.

– biết vậy tại sao anh lại bắt em làm việc này.

– vì em là bạn thân của Quỳnh..

– rồi sao? Để em chứng kiến 2 ng hạnh phúc.

– không.em cũng được hạnh phúc..

– làm sao có thể.

– một cuộc tình tay 3.. anh và Quỳnh là diễn viên chính, còn em là phụ..

– anh ác lắm Quân ạ.

– em có quyền từ chối.

Mai suy nghĩ một hồi rồi bật khóc..

Hôm nay xóm trọ bị cúp điện, con Mai cũng chẳng ở đây để luyên thuyên cùng tôi, tôi Lê từng đôi bàn chân nhỏ đi dạo quanh khu vực bờ hồ.. ánh trăng rọi xuống mặt nước bằng phẳng, từng con gió thổi làm mát tâm hồn con người.. Hà Nội đẹp nhất về đêm, khi những con phố lên đèn, từng dòng người tấp nập ngược xuôi, tôi thấy lòng mình cô đơn Lạ thường.. tôi nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ đứa em trai bé bỏng nơi quê nhà, bất giác nước mắt tôi rơi..

Một bàn tay đập vai tôi từ sau lưng:

– chào cô bé, lại gặp em rồi..

Tôi quay lại đằng sau, khuôn mặt trắng bệch khi thấy ông ta ( chính là lãi xe ôm đợt trước)

Tôi vội vàng bỏ chạy thì bị ông ta kịp kéo tay lại:

– đi đâu mà vội vàng thế em..

– buông tôi ra, thằng già biến thái này.

– anh có già lắm đâu, cùng lớn hơn em 20 tuổi.

– tôi xin ông bỏ tôi ra, tôi hét lên bây giờ.

– hét đi, hét lớn vào.. không ai quan tâm em đâu. Ai bảo bé làm anh có ấn tượng đặc biệt.

Tôi cúi xuống cắn vào tay lão ta, tuy đau đớn nhưng lão nhất quyết không buông..sức đàn ông to khỏe gấp đôi, ba với cô gái nhỏ nhắn như tôi..

– bỏ tôi ra..

ông ta lôi tôi đi:

– đi theo anh nào..

– không.. có ai không? Cứu tôi mới..

Tôi ngồi gục xuống, hắn ta kéo tay tôi, những ngón chân chạm đất đến ứa máu..

– mẹ cha ơi, cứu con..

Từ đằng sau, lão xe ôm bị một người đàn ông cao lớn đạp trúng bụng..

Tôi mừng thầm quay lại đằng sau ( là anh ta)

Lão xe ôm ôm bụng đau đớn:

– mẹ thằng ranh con, sao mày dám..

Rất nhanh anh ta tiến đến vặn gẫy cổ tay lão xe ôm, hắn đau đớn đỏ mặt lên:

– xin tha cho tôi, xin cậu..

Tôi run sợ tiến đến lay anh ta:

– anh gì ơi, thôi bỏ qua đi không tôi sợ ông ta báo công an lắm.

Anh ta không trả lời rồi quay lại nhìn tôi một cái, đôi bàn tay buông ra khỏi người lão xe ôm.. cái nhìn đủ để nhìn kỹ khuôn mặt anh ta, lần trước trong giờ học tôi có để ý nhưng hôm nay khuôn mặt ấy lại đẹp gấp bội phần.. vẫn một gương mặt lạnh lùng mà đẹp mê lòng người.. và.. hình như anh ta đang say, cơ thể toả ra mùi thơm đặc biệt nhưng vẫn thoang thoảng đâu đó mùi rượu..anh ta không nói gì rồi bước đi..

Tôi gọi lớn:


– cảm ơn anh nhé..

– này, tôi không muốn mang nợ ai, hay là anh cho tôi mời anh cốc trà sữa nhé..

Tôi chạy theo anh ta..

Anh ta quay lại:

– phiền thật đấy.

– nhưng mà tôi muốn cảm ơn anh thật sự.

– có tiền không mà đòi cảm ơn.

– tôi có..

Tôi vội vàng lôi từ trong túi quần bò ra 100k.. đủ để uống 2 cốc trà sữa coco.. bình thường tô là đứa dù chảy nước miếng ra thèm nhưng cũng phải suy nghĩ trên dưới 10 lần mới quyết định mua..tự thấy bản thân hôm nay dại trai quá thể..

Anh ta cười khẩy rồi suy nghĩ một hồi.

– thoii được, nhưng tôi muốn uống bia.

– bia ạ? Tôi không biết uống.

– vậy thì thôi..

Anh ta bước đi, tôi quên não ở nhà hay sao đấy mà cứ thế lẽo đẽo theo anh ta rồi đồng ý.

– đi thì đi..bia cũng ok.

– được..

– nhưng tôi không có tiền vào nhà hàng sang trọng gì đâu nhé, ngồi vỉa hè được không?

Tôi và anh ta dừng chân lại quán vỉa hè..

Tôi:

– sao anh ít nói vậy?

– không trả lời..

– mà anh tên gì? Hôm nay không có vệ sỹ đi cùng à?

– không trả lời..

Mọi sự nhẫn nhịn giường như đã đi quá giới hạn, tôi muốn bùng nổ..

– này, anh khinh người vừa thôi nhá, tôi điên lắm rồi đấy..

Anh ta nhếch môi cười khẩy..

– cười gì mà cười, nói không chịu nói, ngồi đó mà cười..

– cô có biết cô như một con đỉa đói không?

– anh??

Anh ta cầm hết một cốc bia uống một phát hết.

– tôi trên Bảo.. Hoàng Gia Bảo.. cô nhớ kỹ vì tôi chỉ nói một lần, vui vui hay buồn buồn tôi mới nói..

Tôi hạ giọng xuống:

– anh thật kỳ cục quá mà, mà thôi tôi chả quan tâm.

Anh ta đưa cốc bia cho cô:

– uống đi..

Hai chúng tôi hết cốc nọ tới cốc kia, khi mắt đã có dấu hiệu của mờ ảo, người cũng nóng khác thường.. tôi điên điên cười rồi hát vu vơ..bất giác tôi bắt gặp nụ cười của anh ta, một nụ cười ngắn ngủi mà đẹp đẽ vô cùng..

Tôi lim Dim đôi mắt chỉ tay vào mặt anh ta:

– đấy, anh cười như vậy có phải đẹp không?

Một tên vệ sỹ từ đâu chạy tới hất tay tôi ra:

– cậu chủ, cô ta giám chỉ tay vào mặt ngài..

Anh ta quát:

– lui ra khi chưa có lệnh giám tiến gần, cậu có biết đáng tội gì không?

Vệ sỹ cúi đầu:

– xin chủ nhân tha mạng.

Anh ta tiến đến nhấc tôi lên rồi cõng trên lưng, trên dọc vỉa hè..

– tôi muốn ói..

Từng bước chân loạng choạng của anh ta nhưng vẫn vững vàng ôm tôi trên lưng.. tôi biết anh ta đang rất say..trời đổ cơn mưa rào, từng giọt mưa rơi xuống như muốn làm bừng tỉnh tâm hồn tôi..anh ta dừng chân lại trước khách sạn 5 sao..

– tôi không biết nhà cô ở đâu, vào đây trú mưa tạm đi..

Thần hồn hôm nay của tôi bay đi đâu mất rồi, tôi yên lặng để anh ta cõng mình lên phòng..

Anh ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, bất giác tôi kéo anh ta lại, môi chạm môi, hai thân thể chạm vào nhau và rồi ma xui quỷ khiến tôi đã tự nguyện hiến dâng tấm thân trong trắng của mình cho một người xa lạ..Một hạnh phúc mở ra hay một bi kịch bắt đầu.. lần đầu chính là dấu mốc quan trọng của cuộc đời người con gái, với tôi đó là sự ghê tởm bản thân dễ dàng dâng hiến tất cả cho một người chỉ biết đến cái tê Hoàng Gia Bảo…thế gian bao nhiêu tên giống nhau, giữa biển người mênh mông.. biết trách ai, trách men say hay tại lòng mình dễ dãi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.