Bạn đang đọc Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy – Chương 9: Bị Một Đứa Bé Đùa Nghịch
Tống Huyền cũng không suy nghĩ sâu xa đối với chuyện này, dù sao một đứa trẻ lớn bằng cái rắm như vậy, chẳng lẽ còn tính toán với cô?
“Ừ, không tức giận, dì và mẹ cháu là bạn tốt cơ, tại sao không nhìn thấy mẹ cháu?” Tống Huyền cúi người ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tổng Hải Dương.
“Mẹ không đến” Tổng Hải Dương mới không tin Tống Huyền cùng mẹ mình là bạn tốt.
Nghe xong việc lúc này Tống Vy đang không ở đây, Tống Huyền biết cơ hội của mình đến rồi.
“Vậy cháu đi cùng với ba sao?”
Vừa nói chuyện, Tống Huyền liền muốn đưa tay sờ tóc Tống Hải Dương, cô ta muốn nhân cơ hội giật một sợi tóc, quay về làm xét nghiệm so sánh.
Nhưng cô ta khẽ vươn tay, Tổng Hải Dương đã cảnh giác lùi về sau mấy bước.
Lập tức, tay của Tống Huyền rơi vào khoảng không.
“Vâng, cháu đi cùng với ba” Tống Hải Dương nhìn ra trong lòng Tổng Huyền có chủ ý khác, thế là nói thuận theo.
Vốn dĩ nhắc đến ba chính là muốn thăm dò, không nghĩ tới Tống Hải Dương thật sự có ba, điều này khiến trong lòng Tống Huyền giật mình.
Chẳng lẽ cô ta nghi ngờ sai rồi sao?
Rốt cuộc cô ta không kìm chế được, vội vàng hỏi: “Ba của cháu tên là gì? Ở đâu?”
Tổng Hải Dương âm thầm chú ý đến biểu cảm của Tổng Huyền, thấy cô ta kích động như vậy, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta.
“Dì ơi, không phải dì là bạn tốt của mẹ sao? Tại sao lại không biết ba cháu?” Tổng Hải Dương nghiêng đầu, giọng điệu rất ngây thơ.
Nụ cười trên miệng của Tống Huyền hơi cứng lại, sau khi chần chờ hai giây, thuận miệng bịa chuyện nói: “À, thời điểm mẹ cháu kết hôn, dù không đi”
Rất rõ ràng là nói dối, Tống Hải Dương liếc mắt đã nhìn ra, bởi vì mẹ mình từ trước đến giờ, chưa từng tổ chức hôn lễ.
Nhưng nhìn phản ứng của Tống Huyền, Tổng Hải Dương hơi hơi hoài nghi, cô ta biết một chút gì đó.
Nhưng mắt thấy thời gian mình ở đây đã hơi lâu, nói không chừng mẹ đã bắt đầu lo lắng cho cậu.
Thế là, Tống Hải Dương linh cơ khẽ động, rất ngoan ngoãn nói: “Ba cháu đang ở bên ngoài, cháu đi gọi ba đến” Sau đó, không đợi Tống Huyền kịp phản ứng, cậu đã xoay người chạy ra ngoài.
Tống Huyền đứng tại chỗ đợi hai phút, thấy Tống Hải Dương chưa có trở về, cô ta đi ra ngoài nhìn, nhưng bên ngoài người đến người đi, Tổng Hải Dương đã sớm không còn bóng dáng.
Ánh mắt liếc về chiếc váy có dính vết bẩn trên người, Tống Huyền mới chợt hiểu ra.
Cô ta vậy mà lại bị một đứa bé đùa nghịch! Một bên khác.
Tổng Hải Dương chạy vào trong đám người, lo lắng mẹ chờ mình sốt ruột, thế là bước chân nhỏ không khỏi chạy nhanh hơn một chút.
Không nghĩ đến, tại chỗ ngoặt, đụng vào một người.
“Thưa chú, thật xin lỗi” Tống Hải Dương ngẩng đầu, thái độ thành khẩn xin lỗi.
Nghe tiếng, Đường Hạo Tuần thấp mắt nhìn xuống.
Đến khi ánh mắt thanh lãnh nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tổng Hải Dương, không hỏi hơi dao động.
Suy nghĩ của anh cũng dao động, tại sao anh lại cảm thấy gương mặt trước mắt này, rất quen thuộc.
Trình Hiệp đi sau lưng anh cũng rất kinh ngạc, bởi vì cậu nhóc này rất giống với tổng giám đốc của bọn họ.
Đối mặt mấy giây, Tổng Hải Dương thấy đối phương không có ý trách cứ chính mình, liền chạy đi.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn mới hồi phục lại tinh thần, anh bình thản giống như không có chuyện gì xảy ra, bước chân rời đi.
Nhưng Tống Hải Dương chạy được một nửa chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại, cũng đã không nhìn thấy bóng dáng của Đường Hạo Tuấn.
Đôi lông mày kiếm nhỏ không khỏi nhướn lên thật cao, tại sao cậu lại cảm thấy chú vừa đụng vào, dáng dấp rất giống với mình? Sau khi quan sát xong cửa hàng, Đường Hạo Tuấn ngồi xe về tập đoàn Đường thị.
Anh tựa ở trên ghế ngồi, nhìn qua ngoài cửa sổ, nhưng cảnh sắc ngoài cửa sổ không hề đập vào mắt, ngược lại suy nghĩ vẫn luôn đặt ở trên người cậu nhóc vừa đụng phải…