Bạn đang đọc Lời Hứa Của Gió: Chương 7
“Lập Hân! Lập Hân!”
Đang trong giấc mơ, bỗng nhiên cô nghe rất nhiều người đang gọi tên mình, cô chưa muốn tỉnh lại, cô còn rất muốn nhìn thấy họ, muốn nhìn nơi đây, muốn chìm mãi trong giấc mơ này. Cô cảm thấy như có rất nhiều bàn tay bắt lấy cô kéo cô rời khỏi đây.
Lập Hân khẽ cựa mình, cô hé mắt nhìn mọi thứ xung quanh, như chưa tỉnh hẳn khỏi mộng cảnh, cô lẩm bẩm theo vô thức:
“Phong, em hứa sẽ đợi anh, sẽ mãi đợi anh, sẽ không bao giờ quên anh.” Nghe câu nói của cô, Hiểu Đồng và mẹ Ngọc Vân giật mình hoảng hốt.
“Lập Hân, cậu nói gì vậy?” Hiểu Đồng sợ hãi nắm lấy hai vai Lập Hân, cô nhìn thẳng vào mắt Lập Hân hỏi.
“Hiểu Đồng, tớ sẽ mãi đợi anh ấy, không bao giờ quên anh ấy.” Lập Hân mờ mịt trả lời Hiểu Đồng.
“Cậu ấy nhớ ra rồi, nhớ tất cả rồi, phải làm sao, làm sao đây?” Hiểu Đồng buông vai Lập Hân, cô sợ hãi đứng dậy lùi ra sau.
“Hiểu Đồng, Lập Hân, cậu ấy nhớ ra việc gì?” Nhìn vẻ sợ hãi của Hiểu Đồng, Thiên Minh không hiểu việc gì đang xảy ra.
“Đau quá! Phong, em đau quá!” Lập Hân cảm thấy như có hàng trăm chiếc búa đang đập lên đầu cô. Cô ôm đầu, người co lại. Nhìn thấy vẻ đau đớn của cô, Thiên Minh vội bước đến ôm cô, tay nhấn nút gọi bác sĩ trên đầu giường bệnh.
Sau đó, bác sĩ và y tá vội chạy vào. Sau khi được tiêm thuốc, Lập Hân yên ổn ngủ trên giường.
Không khí trong phòng bệnh trở nên trầm lặng. Trên ghế sofa của phòng bệnh, mỗi người đang chạy theo mỗi suy nghĩ riêng.
“Hiểu Đồng, bây giờ mẹ phải quay về xem lũ nhỏ, lát nữa Lập Hân tỉnh lại thì lập tức gọi ẹ, nếu nó… nó có hỏi bất cứ điều gì, con hãy nói là không biết, hiểu không?” Mẹ Ngọc Vân phá vỡ không khí trầm mặc, bà nắm lấy tay Hiểu Đồng dặn dò.
“Nhưng… Nhưng cậu ấy hình như đã nhớ tất cả rồi, con không làm được, không làm được.” Nói xong, nước mắt Hiểu Đồng cũng rơi xuống.
“Không lẽ con muốn Lập Hân quay trở lại tình trạng mười sáu năm trước sao?”
“Con không muốn, không muốn…” Nghe đến đây, Hiểu Đồng càng hoảng sợ hơn.
“Vì vậy, con buộc phải nói dối, nói dối sẽ tốt cho nó, con hiểu không?”
“Con hiểu rồi, con sẽ làm tất cả để cậu ấy tin.” Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, mẹ về đây, hai đứa ở lại chăm sóc cho Lập Hân.”
“Vâng ạ!”
Sau khi mẹ Ngọc Vân bước ra khỏi phòng, Thiên Minh bước đến ngồi trước Hiểu Đồng.
“Cậu có thể nói cho tớ chuyện gì đang xảy ra không?” Cậu muốn biết chuyên gì đang xảy ra, tại sao lúc nãy Lập Hân lại trở nên bất thường như vậy.
“Thiên Minh, cầu xin cậu đừng hỏi được không?” Hiểu Đồng không muốn nhớ lại, nếu có thể, cô chỉ mong mọi chuyện trong quá khứ chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
“Tới thời điểm thích hợp, cậu sẽ hiểu.” Sau tiếng thở dài của Hiểu Đồng, không gian trong phòng lại trở nên trầm tĩnh.
Lập Hân mở mắt ra, cô nhìn thấy mọi vật xung quanh đều có màu trắng, cô đưa mắt xung quanh thì nhìn thấy Hiểu Đồng cùng Thiên Minh ngồi trên sofa bên cạnh.
“Tớ xảy ra chuyện gì vậy?” Lập Hân mở miệng hỏi, vì nằm khá lâu giọng cô trở nên hơi khàn.
Nghe tiếng, Hiểu Đồng và Thiên Minh nhìn sang thì thấy Lập Hân đã tỉnh. Thiên Minh vội bước lại giường bệnh, lo lắng hỏi:
“Lập Hân, cậu tỉnh lại rồi! Cậu thấy khó chịu ở đâu không?”
“Tớ ổn, chỉ hơi đau đầu thôi, sao tớ lại ở trong này?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiên Minh, cô vội mỉm cười trấn an cậu ấy.
“Hôm qua, khi đang học, cậu bỗng nhiên ngất đi, nên tớ và mọi người vội đưa cậu vào bệnh viện.” Nhìn Lập Hân cười, Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ bị sao thế?” Cô cảm thấy bản thân mình rất khỏe, tại sao lại ngất chứ?
“Bác sĩ bảo cơ thể cậu suy nhược nên bị ngất đi.”
“Tớ ngủ lâu lắm hả?” Lập Hân cảm thấy cả người mệt rã rời, chắc là cô đã ngủ nhiều lắm.
“Không nhiều, cậu chỉ ngủ một ngày một đêm, Hiểu Đồng lo cho cậu lắm đó!”
Nghe Thiên Minh nhắc đến Hiểu Đồng, cô chợt nhớ ra từ lúc nãy đến giờ không nghe thấy Hiểu Đồng cằn nhằn, cô nhìn sang thì thấy Hiểu Đồng đang đứng cách cô vài bước chân, cậu ấy đang dè dặt nhìn cô, đôi mắt thì đỏ hoe. Chắc là Hiểu Đồng lo cho cô lắm.
“Hiểu Đồng, cậu khóc sao?” Nghe Lập Hân giật mình, nãy giờ cô đang lo lắng không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào? Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lập Hân, chân cô như mọc rễ dưới đất không cách nào di chuyển, cô cũng không thể mở miệng trấn an Lập Hân, cô chỉ đứng đó nhìn Lập Hân.
“Cậu từ lúc nào trở nên sợ hãi tớ vậy?” Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hiểu Đồng khi cô gọi tên, cô thật muốn cười to, cô chỉ là ngủ một giấc, mà Hiểu Đồng từ cọp mẹ biến thành mèo con rồi.
“Tớ… Tớ…”
“Cậu bị nói lắp từ lúc nào vậy?” Lập Hân không thể nén cười trước bộ dạng hiếm được thấy của Hiểu Đồng, Lập Hân cười to. Nếu có máy ảnh lúc này, cô sẽ chụp lại, lâu lâu lại lấy ra trêu thì đúng là đặc sắc.
“Lúc nãy… Lúc nãy, cậu…” Nhìn vẻ mặt cười vui vẻ của Lập Hân, cậu ấy quên chuyện lúc nãy rồi sao? Hiểu Đồng dè dặt hỏi.
“Lúc nãy, lúc nãy xảy ra chuyện gì sao. Chắc chắn lợi dụng lúc tớ ngủ các cậu nói xấu tớ đúng không?” Lập Hân nghi hoặc nhìn Hiểu Đồng và Thiên Minh, cô có quên việc gì sao? Hình như là có, mà hình như là không, cô cố gắng nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra.
Nhìn vẻ mặt không hiểu chuyên gì đang xảy ra của Lập Hân, Hiểu Đồng như trút được gánh nặng, từ lúc Lập Hân tỉnh lại, cô sợ chết đi được.
Hiểu Đồng lao đến ôm lấy Lập Hân, cô vừa khóc vừa nói:
“Cậu làm tớ sợ chết đi được!”
“Tớ xin lỗi, xin lỗi.” Lập Hân đưa tay vỗ nhẹ lưng Hiểu Đồng, cô thật muốn nói: Hiểu Đồng, cậu làm mất hết hình tượng rồi.
“Cậu thử xin lỗi nữa xem, lần sau cậu còn dám ốm, tớ sẽ sử dụng gia pháp.” Hiểu Đồng vừa ôm Lập Hân vừa lầm bầm.
“Gia pháp?” Lột da? Rút gân?
“Tớ sẽ không nấu cơm cho cậu nữa.” Nhìn vẻ mặt của Lập Hân, Hiểu Đồng biết chắc chắn Lập Hân đang nghĩ tới các hình phạt man rợ, cô đắc ý trả lời đáp án của mình.
Nghe đáp án, Thiên Minh phì cười, đúng là hình thức phạt khác người.
“Cười gì mà cười, cậu cười nữa xem, tớ sẽ lột da rút gân của cậu.” Hiểu Đồng quay sang trừng mắt với Thiên Minh.
“Đúng thế, cậu cười gì?” Lập Hân quay sang lườm Thiên Minh, sau đó quay sang nở nụ cười nịnh nọt với Hiểu Đồng, “Hiểu Đồng xinh đẹp, cậu nở lòng nào đối xử như thế với tớ, tớ hứa sẽ ngoan ngoãn không bị ốm.” Lập Hân đưa tay lên thề.
“Ngoan lắm!” Hiểu Đồng đưa tay xoa đầu Lập Hân.
Thiên Minh rùng người, bây giờ cậu đã hiểu con gái trở mặt nhanh như thế nào?
“Soạt… Soạt…” Bụng Lập Hân reo lên.
“Tớ đi mua cơm cho cậu.” Thiên Minh vừa định bước đi mua cơm thì Hiểu Đồng đã bật dậy chạy nhanh ra cửa. Trước khi đóng cửa, Hiểu Đồng còn không quên nháy mắt với Lập Hân. Không khí trong phòng trở nên kỳ dị.