Lốc Xoáy

Chương 4: Lễ Tình Nhân


Đọc truyện Lốc Xoáy – Chương 4: Lễ Tình Nhân


Sau khi thanh toán tất cả chi phí phẫu thuật, mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra từng bước.Về nguồn gốc số tiền, Bạch Lộ giải thích là do sếp và đồng nghiệp cho mượn, bởi vì bản thân cô luôn thành thật, cộng thêm người nhà cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là đã gặp được người tốt.Ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, sau đó ba cô tiếp nhận một loạt các loại trị liệu khác, không lâu sau thì được xuất viện.

Vì trong nhà có người bệnh, đêm giao thừa trải qua cũng rất an tĩnh, cũng may cả nhà cô đều được bình an quây quần bên nhau đón năm mới.

Trải qua lần này, gia đình cô mới nhận ra được khỏe mạnh bình an mới là điều hạnh phúc nhất trên đời.Nhưng Bạch Lộ luôn sống trong cảm giác tội lỗi, mỗi ngày đều bị dày vò ăn ngủ không yên.Lại thêm phiền phức là còn có người đến mai mối cho cô.

Ở cái địa phương nhỏ bé này, con gái 23 tuổi cơ bản đều đã dựng vợ gả chồng nên bố mẹ cô cũng rất coi trọng chuyện này.

Chỉ là, người đàn ông được giới thiệu là bạn cùng bàn của cô thời tiểu học, lúc trước gã rất hay bắt nạt cô, nhìn qua còn rất ngốc, Bạch Lộ thấy hắn ta liền đau đầu, đau đầu về chỉ số thông minh của thế hệ sau.Thấy cơ thể của ba mình đã ổn định hơn, Bạch Lộ liền bỏ chạy lên tàu trở lại thành phố.

Quay trở lại nơi đó, ít nhất có thể vì Từ Lệ làm chút chuyện gì đó.

Chẳng hạn như đốt một ít tiền cho cô ấy? Ở trong xe nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô chua sót nghĩ.Chạng vạng tối thứ sáu cô đã đến thành phố Thanh Thành, rời ga tàu hỏa, nhìn thấy bóng bay hoa hồng được bày bán trên khắp vỉa hè thành phố, cùng với các cặp tình nhân đang tay trong tay, Bạch Lộ mới nhớ ra hôm nay là ngày lễ tình nhân.

Chiếc màn hình Led cực lớn đặt bên ngoài trung tâm thương mại đang quảng cáo kim cương của hãng Diamond Eternal và Chocolate Love được chiếu luân phiên, thu hút mọi cô gái đi ngang qua, ai cũng đều hướng lên nhìn với vẻ mặt khao khát.Bạch Lộ cười cười, tránh đi đám đông hướng về phía trạm xe buýt, những điều này đều không liên quan gì đến cô, cô cũng chỉ vì mưu sinh kiếm sống mà đến thành phố phồn hoa này, để rồi vô tình đụng phải những mặt xấu xa tội lỗi đằng sau sự phồn hoa này.

Vì vậy, dọc theo đường đi, nhìn thấy hai bên đường đèn đuốc sáng rực, hoa bạc và pháo hoa rực rỡ thỉnh thoảng bay lên, cô cũng không còn ngạc nhiên vui mừng như lần đầu tiên đến đây nữa, chỉ cảm thấy hết thảy những điều tốt đẹp này đều đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt của người khác.Cùng thời gian, ở một thành phố khác.Trình Úc ngồi trong xe, không chút để ý lật xem một quyển tạp chí kinh tế tài chính.


Là một bài viết phỏng vấn anh, nhìn lướt qua bài viết, không để tâm đến những lời ca tụng, ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh anh đang cầm gậy đánh golf, đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo kính râm.

Nhìn chính mình như vậy có điểm hơi xa lạ.Thẳng đến khi dư quang thấy cửa của căn hộ kiểu khách sạn mở ra, một thân ảnh yểu điệu bước ra ngoài, anh mới thu hồi tạp chí kéo cửa xe đi ra.Người phụ nữ dáng người cao gầy, tay cầm chiếc áo khoác lông chồn màu đen, làn váy đỏ đung đưa lay động theo bước chân, mái tóc xoăn dài vén ra đằng sau, khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp động lòng người cất giọng ngọt ngào hỏi: “Anh đợi em lâu không?”“Không lâu.” Trình Úc đơn giản đáp lại rồi mở cửa xe cho cô, lúc cô bước lên còn đặt tay trên trần xe tránh cho đầu cô bị đụng vào.

Chính mình quay trở lại ghế lái, từ đằng sau ghế lấy ra một bó hoa hồng đỏ rực: “Lễ tình nhân vui vẻ”.Trong ánh mắt hiện lên tia kinh hỉ, cô tiếp nhận còn không quên trêu ghẹo: “Em còn tưởng rằng người bận rộn như anh sẽ không nhớ đến mấy ngày này chứ.”Trình Úc khởi động xe, lãnh đạm nói: “Thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, khắp nơi đều tuyên truyền, muốn không biết cũng khó.”Người phụ nữ khẽ mỉm cười, đối với câu trả lời này cũng không bằng lòng mà cúi đầu ngửi ngửi, vuốt ve cánh hoa, trong lòng có chút vui vẻ nói: “Từ Ecuador?”Trình Úc gật đầu: “Vẫn là em hiểu biết.”Người phụ nữ cong môi cười.

Đây là hoa hồng đặc biệt dành cho lễ cưới của thái tử Tây Ban Nha, có ý nghĩa vô cùng lớn.—————Bữa tiệc do Hiệp hội Doanh nghiệp thành phố chủ trì, diễn ra tại khách sạn Shangri-La.

Bởi vì đang trong Tết Âm Lịch, trang trí càng thêm xa hoa lộng lẫy.Trình Úc vừa vào cửa, liền có người mặt đầy tươi cười bước đến đón tiếp, trong miệng hàn huyên đã lâu không gặp, trong chốc lát liền bị mọi người vây quanh trở thành tiêu điểm.

Ở thành phố này, mọi người đều nghe qua danh tiếng của Trình Úc, là một người lạnh lùng ít nói.

Những năm gần đây làm ăn càng ngày càng đi lên, cũng theo đó càng ít lộ diện ra bên ngoài.Hôm nay anh mặc một bộ vest giản dị cùng áo sơ mi trắng, dáng người của anh rất đẹp, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có vài phần nho nhã, lịch thiệp.

Giữa một đám người toàn là doanh nhân trung niên và cao tuổi, sự xuất hiện của anh dễ dàng thu hút ánh mắt của những người phụ nữ xinh đẹp.Xung quanh người đàn ông này có rất nhiều lời đồn đại, có người nói rằng hắn ta chưa lấy vợ, có người lại nói đã goá vợ nhiều năm, cũng có người nói rằng xung quanh hắn có rất nhiều ong bướm…!Mà chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út của anh, càng khiến mọi người xung quanh thêm tò mò.Tuy nhiên, dù trên tay anh đeo nhẫn cũng không thể ngăn cản ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái xung quanh.Mà người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh cũng thu hút không ít ánh nhìn của người khác phái.

Là người thường xuyên dẫn chương trình trên kênh kinh tế của tỉnh và Đài Loan, La Táp.


Cô là một người có tư duy nhạy bén, tài trí hơn người.

Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh thật sự có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nam nhân.

Mà điều không thể bỏ qua nhất chính là thân phận cao quý của cô, là con gái cưng của cán bộ cao cấp La Trường Hạo – người năm nay sẽ tới Thanh Thành nhậm chức, điều này càng khiến giá trị bản thân cô tăng vọt vài lần.Một người phụ nữ thông minh tài giỏi đứng cạnh một người đàn ông quyền lực giàu có, quả nhiên trong mắt người khác là một đôi trai tài gái sắc được ông trời tác hợp, tuyệt phối.Là một người trong cuộc, Trình Úc ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí có chút hơi mất tập trung.

không biết tại sao hôm nay khi nhìn thấy La Táp mặc bộ váy dạ hội màu đỏ, anh lại nghĩ đến thân ảnh mặc bộ quần áo màu xanh lam ngồi xổm trên nền tuyết trắng, băng thiên tuyết địa ( trời đất đều là băng tuyết,chỉ những nơi lạnh lẽo âm u )….Lúc đó chắc cô lạnh lắm.Sau đó lại nghĩ đến một vấn đề, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?Nhớ đến khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng lại có chút trẻ con, chắc không quá đôi mươi.Giọng nói của La Táp kéo những suy nghĩ miên man của hắn trở về thực tại, lại có người tới nghênh đón.

Giới thiệu chào hỏi nhau, lại là một phen hàn huyên khách sao, sau đó cuộc trò chuyện liền lập tức hướng tới chủ đề chính.Còn có một lý do nữa khiến Trình Úc trở thành tâm điểm chú ý của đêm nay, đó là tập đoàn tài chính của anh vừa đầu tư vào một hạng mục lớn, đây là một dự án quan trọng của thành phố Thanh Thành, mang lại dấu ấn kiến trúc cho thành phố – cao ốc Thế Mậu.

Mọi công việc chuẩn bị sơ bộ đã xong xuôi, đến tháng 3 sẽ chính thức khởi công, bởi vậy đêm nay các chủ doanh nghiệp lớn nhỏ đều đến, mong muốn có được một miếng bánh.Trình Úc lăn lộn trong thương trường nhiều năm, đối với những chuyện này sớm đã quen, có thể thản nhiên đối với lời nịnh bợ của những người đó bày ra khuôn mặt vui vẻ nhưng cũng sẽ không hứa hẹn gì.

Chỉ là trong lòng hắn cũng không có thư thái gì, tỉnh và thành phố rất coi trọng dự án này, bí thư thành phố tiền nhiệm lúc trước dốc hết sức lực vào dự án nhưng cũng mệt mỏi bỏ mặc từ chức.

Áp lực đè nặng lên vai anh là có thật, cây to đón gió, có người đối với anh mong chờ làm nên chuyện, cũng có người mong chờ anh xấu mặt.


Lúc trước có sự cố CD, cũng may là người kia chỉ muốn kiếm tiền, nhưng cũng là một lời nhắc nhở hắn chú ý bên ngoài đồng thời cũng cần đề phòng “nội loạn.”Yến hội kết thúc, Trình Úc đưa La Táp trở về, tới dưới lầu cô hỏi có muốn lên trên ngồi một chút không, hắn hơi trầm ngâm liền gật đầu đồng ý.Đây không phải là lần đầu tiên lên nhà La Táp, căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, từ bình hoa ở hành lang đến chiếc đèn sàn trong phòng khách đều bộc lộ gu thẩm mỹ không hề tầm thường của chủ nhân.

La Táp cởi áo khoác, theo thói quen mở nhạc, bước vào quầy bar khẽ ngâm nga, lấy đồ ăn nhẹ, salad và một chai rượu vang đỏ bước ra.Trên bàn trà đặt một cuốn tạp chí, La Táp mỉm cười cất nó đi, “Em đặc biệt mua vì anh, nhưng bài viết thật chẳng ra gì, sai quá nhiều.

Bất quá người phỏng vấn anh cũng rất tinh ranh.” Cô lắc lắc ly và nói, “Nhưng nếu để em viết còn tốt hơn.”Trình Úc liếc cô một cái, “Cũng may không phải em phỏng vấn tôi.”La Táp nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, em cảm thấy vẫn chưa hiểu rõ về anh.”Trình Úc hỏi ngược lại: “Vậy em muốn hiểu bao nhiêu?”Giai điệu của âm nhạc chuyển từ tươi mát và êm dịu sang lười biếng và nhẹ nhàng, có một mùi hỗn loạn dày đặc trong không khí.Tóc của La Táp đã bị rối tung, so với lúc ở bữa tiệc nhiều hơn vài phần quyến rũ, sắc mặt hơi say, ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng càng ngày càng gần, Trình Úc cũng không cự tuyệt, bốn cánh môi chạm vào nhau, cọ xát, trằn trọc, rồi thâm nhập một cách tự nhiên, ngậm ngậm hút.Cả hai đều là nam và nữ trưởng thành, không khó tiến vào trạng thái.Cơ thể thơm tho mềm mại của một người phụ nữ dường như không có lý do để bất kỳ người đàn ông nào có thể từ chối.

Tay Trình Úc nắm lấy vòng eo gầy nhỏ, tự nhiên mà vuốt ve, tiện đà leo lên khuôn ngực đầy đặn của cô.Mọi thứ đều nước chảy thành sông, cô giơ tay định tháo cà vạt, nhưng hắn lại đè tay cô lại, sau một hồi giằng co thì nói: “Tối nay tôi còn có việc.”La Táp cười, hơi thở như lan, “Lấy cớ vụng về.”Trình Úc nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia trong veo, nghe cô thì thầm bên tai: “Nếu em không để cho anh đi thì sao?” Anh hỏi ngược lại: “Em sẽ sao?”La Táp là một nữ nhân kiêu ngạo, dư quang liếc nhìn ngón tay đeo nhẫn của anh, hứng thú lập tức mất đi một nửa.

Cô dựa lưng vào sô pha, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương, như đang suy nghĩ điều gì đó, cô cười nói: “Suýt nữa thì quên mất, người thân em sắp tới.”Trình Úc nói tiếp: “Là tôi đường đột, xin lỗi.”Vài phút sau, Trình Úc lên xe, không nổ máy ngay mà châm một điếu thuốc.

Đưa tay lên xoa xoa thái dương, vừa rồi cự tuyệt thật sự chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.Hắn và La Táp quen nhau được năm năm, như gần như xa, so với bạn bè hơn một chút, so với tình nhân lại ít một chút.

Người ngoài nhìn vào đều cho rằng bọn họ là một đôi, thực chất hai người chỉ muốn bớt đi những người muốn theo đuổi bọn họ.Nghề nghiệp của La Táp khiến cô khác biệt với hầu hết những người phụ nữ khác.

Cô xinh đẹp nhưng không rỗng tuếch, nhưng cũng có điểm chung của hầu hết phụ nữ khác, tham hư vinh, già mồm và tính cách kiêu ngạo, tính cách đặc thù của các tiểu thư con của cán bộ cao cấp.

Tất nhiên, điều này không là gì cả, ngay cả hắn cũng không phải là người tốt đẹp gì.Bọn họ nói chuyện rất hợp ý, hắn thưởng thức cô, cũng coi như là thích cô.Quan trọng chính là, ở cùng cô, tuyệt đối có lợi chứ không có hại.Chỉ là, hắn cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ giống như một nồi nước sôi, khoảng cách từ lúc chuẩn bị sôi đến lúc sôi sẽ luôn chênh lệch nhiệt độ …!Hắn biết đây là vấn đề của chính mình.Hút hết một điếu thuốc, dập lửa, giương mắt lên nhìn kính chiếu hậu thì thấy một vệt đỏ bên khóe miệng, liền lấy khăn giấy ra lau đi.

Lại nhìn thấy cổ áo sơ mi cũng dính một ít, cau mày khởi động xe.Trình Úc trở lại biệt thự bên bờ biển.


Giống như hầu hết những người đàn ông giàu có khác, hắn cũng là thỏ khôn có ba hang, ngày thường đều ở chung cư cao tầng trung tâm thành phố, ngẫu nhiên cuối tuần hoặc tâm tình tốt mới về lại bên này.Vừa bước vào cửa, một con mèo trắng mũm mĩm nhảy khỏi ghế sô pha phòng khách lao tới kêu meo meo.

Hắn cúi xuống thay giày, mèo mập đại khái là ngửi thấy mùi rượu, ghét bỏ lui ra sau, hắn cười xoa đầu con mèo: “Ngoan, ba ba đi tắm rửa trước.”vào phòng tắm, hắn tháo chiếc nhẫn trên tay ra, cẩn thận đặt nó vào một chiếc hộp nhỏ trên bồn rửa mặt.Dòng nước ấm áp vỗ vào cơ thể, giọt nước chảy dọc theo cơ bắp lăn xuống dưới.

Hắn cúi đầu xem chính mình, cơ bắp săn chắc, cơ thể cao lớn, mùi hormone tỏa ra dày đặc, nam nhân 35 tuổi, trẻ trung khỏe mạnh, có dục vọng, có dã tâm.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi với La Táp không khỏi lắc đầu, thế này có phải là lãng phí không?Tắm xong lấy khăn lau qua chiếc nhẫn rồi đeo vào, mặc lại quần áo.

Mèo mập trung thành canh cửa, hắn đi qua bế nó lên, ngạc nhiên nói: “Nặng như vậy, mày nên giảm cân rồi.”Mèo mập khinh thường hừ hừ, dựa vào lồng ngực ba nó cọ cọ.Vốn dĩ định xem TV một lúc, cầm điều khiển từ xa bấm một vòng, lại thấy toàn chiếu những bộ phim tình cảm gia đình, đối với một người không thể đoàn viên với gia đình mà nói lực sát thương thật không hề nhỏ.Trong căn phòng khách rộng hàng chục mét vuông, một người một mèo nhìn vô cùng cô đơn, hiu quạnh trong tiếng pháo thi thoảng ngoài cửa sổ.

Mèo mập cũng thực suy sút, có thể cho nó ăn nhiều một chút được không ? Hắn áp cằm mình vào sau cổ nóng hầm hập của nó , lẩm bẩm: “Lộ Lộ, có phải mày cũng nhớ cô ấy không?”Trình Úc bế mèo mập Lộ Lộ đến một căn phòng nằm sâu trong hành lang, phòng không lớn, trải thảm hoa văn hình học đen trắng, một dãy tủ sách thấp và một chiếc dương cầm lớn.

Toàn thân đen bóng không tì vết.

Hắn bước đến ngồi xuống, ổn định và mở nắp đàn lên.Các ngón tay chạm vào phím đàn đen trắng, chơi một cách thuần thục mà không cần đại não phát ra mệnh lệnh.Âm thanh Đinh Đông nhảy ra từ đầu ngón tay nước chảy mây trôi, giai điệu quen thuộc thường được dùng làm nhạc nền điện thoại, mang một cái tên lãng mạn – kỉ vật tình yêu.Mèo mập dựa vào lòng hắn yên lặng lắng nghe.Trình Vũ chơi rất nhập thần, sau đó trở nên say sưa, nhắm mắt lại tưởng tượng đến người kia ngồi dưới sân khấu, cảm động che miệng lại, ánh mắt sáng ngời …!Hắn không khỏi nở nụ cười.Ít ai biết rằng hắn có thể chơi dương cầm, hắn không có hứng thú với âm nhạc, khi còn nhỏ bị mẹ bắt phải học nó, sau này mỗi khi học được một bản nhạc mới, hắn chỉ có một mục đích duy nhất , đàn cho người nào đó nghe.

Những lúc bên cạnh cây đàn này đều là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn.Đánh xong nốt nhạc cuối cùng thì dừng lại, cảm giác mất mát ập vào trong lòngMèo mập ngủ say trong lòng, âm thanh xì xụp ở trong căn phòng yên tĩnh phá lệ nghe rất rõ ràng.

Ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời đen kịt, bỗng dưng sáng lên, từng đợt pháo hoa được bắn lên nở rộ, lộng lẫy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.