Đọc truyện Lộ Quá Vi Quan – Chương 21
Edit: Ney
Nếu có người hỏi Tôn Xuyên, rốt cuộc là tay trắng dựng nghiệp gian nan hay dựng lại từ đổ vỡ gian nan, y nhất định sẽ trả lời tay trắng dựng nghiệp đầu tiên.
Bởi vì phần khổ cực ấy y đã thực sự chân chính thể nghiệm rồi, y tự tin mình có quyền lên tiếng.
Không có thành công của ai là ngẫu nhiên cả. Phàm là người này có thành tựu, tất nhiên sau lưng sẽ bỏ ra rất nhiều đánh đổi mà người khác không thể đảm đương nổi.
Nhưng nếu bây giờ hỏi lại Tôn Xuyên y chang cái vấn đề này, y sẽ hạ tầm mắt nghiêm túc trả lời bạn: “Đúng là dựng lại từ đổ vỡ gian nan.”
Tất nhiên chẳng dễ gì xây dựng lên một sự uy tín, bạn đánh mất lại muốn tìm về thì xác định là khó lại càng thêm khó. Đối với ngành ăn uống mà nói, càng là như vậy.
Quãng thời gian một tháng đó, Tôn Xuyên gần như không có lấy một giấc ngủ ngon. Nhâm Kiệt uống rượu chung với y, đồng hành với y đi thu thập tư liệu, nghĩ kế đủ loại chuẩn bị, nghĩ đến sắp bạc cả tóc, nhưng khi đó lại chỉ có thể chờ quyết định sau cuối của Cục An toàn vệ sinh thực phẩm.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng đã là tốt nhất. Chí ít là tốt hơn hẳn suy đoán của y và Nhâm Kiệt vô số lần. Song cái kiểu gọi là tốt này, cũng chẳng qua là so sánh với cái dự tính càng nát hơn mà thôi. Còn thật sự trong cuộc sống thực tế thì chỉ có thể nói là đã hủy diệt tàn trụi mọi thứ, không còn sót bất kỳ cơ hội sống sót nào.
“Uống tý trà không?” Để trà lên bàn, Nhâm Kiệt nhìn bộ dạng chau mày của Tôn Xuyên, tiện ngồi luôn xuống ghế kế bên y.
Người hẵng còn đang vùi đầu tính toán sổ sách không ngẩng đầu lên, chỉ là nhìn chăm chăm con số không quá khả quan rồi thở dài, bút trong tay thoáng khựng, sau đó đặt nó xuống một cách nặng nề đôi chút.
So với hai tháng trước, mức doanh thu kinh doanh tháng này quả là phải khiến Tôn Xuyên nghi ngờ độ chuẩn xác của máy tính mất. Y cầm lấy cốc trà uống một hớp, mà lông mày cũng vẫn cứ nhíu chặt.
Một lát sau, y rốt cuộc thở dài: “Tình hình còn nát hơn so với lúc trước em nghĩ.”
Lúc đầu cho là đầu gì cũng sẽ có một ít khách quen từ từ chấp nhận, nhưng hiển nhiên đấy là sự lạc quan mù quáng của y mà thôi. Nhâm Kiệt nhìn lướt qua bảng biểu nợ trên bàn: “Nát đến mức nào?”
“Nát đến mức em chẳng muốn nói cho anh biết.” Tôn Xuyên khẽ nhún vai, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Trời giao trọng trách lớn, trước ắt phải khổ tâm khổ chí, lao lực gân cốt, đói da kém thịt[0], nhìn nhận từ điểm ấy thì có lẽ tương lai của y chắc sẽ mang đến tác dụng cực kỳ quan trọng với sự tiến bộ của loài người ha…
[0] Nguyên văn là “天降大任于斯人也,必先苦其心志,劳其筋骨,饿其体肤” là một câu lý luận nổi tiếng của Mạnh Tử, tui edit đại ý ở trên kia luôn =:)) nôm na là trời sẽ thử thách bạn cho bạn gặp khó khăn về thể chất hay tinh thần trước khi giao cho bạn trọng trách lớn thôi, câu này mang tính động viên mấy người như thế.
Tôn Xuyên nhếch khóe miệng hơi tự trào rồi nhấp ngụm trà. Nhâm Kiệt nhìn y, châm chước lời trong lòng nên nói kiểu nào, lặng im một hồi lâu, mới nói bâng quơ: “Có tính đến dẹp tạm một tiệm trước không?”
Dù sao nhà hàng của Tôn Xuyên là chuỗi nhà hàng, lúc trước là do kinh doanh tốt nên mới mở thêm chi nhánh. Giờ tình hình như thế, thêm một tiệm là bằng thêm một cái lò đốt tiền chắc luôn, chi phí thuê ở khu thương mại mỗi ngày đều là con số cắt cổ.
Tôn Xuyên không trả lời ngay, chỉ im lìm nhìn tài liệu trong máy vi tính và trên con số trên mặt bàn một hồi. “Để xem thử tình hình tí…”
Thời gian chuỗi nhà hàng mở chưa lâu mấy, giờ mà chọn dẹp tiệm, bất kể là đối với danh dự trước mắt hay là đối với chính bản thân y đều là một cú sốc cực lớn.
Huống hồ dẹp tiệm thì chẳng khác nào phải đuổi việc nhóm nhân viên trước đấy cả. Tôn Xuyên cũng chả hy vọng ngày hoạn nạn mà còn phải thêm tý đen đủi để chúc mừng.
Gắng gồng gánh chưa chắc sẽ có một kết cục tốt, thế nhưng chỉ cần còn có chỗ cho nỗ lực thì y nhất quyết không nghĩ đến từ bỏ. Dù sao y là một ông chủ, người y cần phải là gánh vác đâu chỉ là mỗi chính mình.
Nhâm Kiệt có thể thấu tỏ ý nghĩ của y, nhưng anh cũng biết Tôn Xuyên làm như vậy là cần phải gánh mối nguy hiểm quá lớn.
Chí ít hiện giờ đóng tiệm còn có thể hạ tổn thất xuống mức nhỏ nhất, chứ lại qua một quãng thời gian nữa thì chẳng ai biết được cục diện sẽ thế nào.
Nhưng dẫu sao nhà hàng là của Tôn Xuyên. Y đã quyết định thì Nhâm Kiệt cũng chỉ có thể lựa chọn yên lặng ở bên ủng hộ.
“Như em vầy có thể sẽ rất khổ cực…” Nhâm Kiệt đứng lên xoa bóp vai cho Tôn Xuyên mấy lần. Ngữ điệu của Nhâm Kiệt thật ra thì vẫn là kiểu giọng hời hợt ấy, thế nhưng Tôn Xuyên nghe được sự quan tâm bao hàm trong đó.
Y lấy tay vỗ nhẹ bàn tay đặt trên bả vai mình của đối phương: “Yên tâm, em chịu đựng được.”
Có thể có được ngày hôm nay, đâu phải Tôn Xuyên chỉ dựa hết vào vận may.
Quá khứ trải qua không thể bảo gian nan hơn bao nhiêu so với ngày hôm nay được, thế nhưng thời buổi này kiếm tiền dễ như đi chợ ấy thì thật sự hơi bị cổ tích. Từ đó giờ Tôn Xuyên cũng đâu phải có vận may từ trên trời rơi xuống suốt.
Nếu như y có thể tạo nên được một đế chế, thì tự nhiên cũng sẽ bình định được cuộc loạn lần này.
Lông mày nhíu chặt lại chưa từng lần nào thả lỏng, và ánh mắt Tôn Xuyên cũng không hề có chọn sự thỏa hiệp.
Có điều chuyện trên đời này, không phải là bạn nói một câu gắng gồng thì mọi thứ thật sự có thể phát triển thành như bạn mong muốn.
Theo như lời giải thích của Tôn Xuyên, sự việc phát triển về sau chẳng qua là ngày càng tệ hại.
Người nhà người ngộ độc thức ăn dẫn đến sống thực vật đã quyết định khởi tố Tôn Xuyên. Tuy nói thực tế chứng cứ trực tiếp cũng không đầy đủ, nhưng tin tức y vướng vào kiện tụng lại lập tức khuếch tán trong nghề bằng tốc độ vô cùng chóng mặt.
Xã hội này người có thề chìa tay với bạn trong buổi khó khăn chẳng nhiều, nhưng người thích lửa cháy đổ thêm dầu xưa nay vô khối.
Những đối thủ thương nghiệp lúc trước cạnh tranh giờ không dùng thái độ “dìm nốt cho thằng xấu nó chết” với Tôn Xuyên thì đều đa được y hình dung bằng “chính nhân quân tử” rồi. Còn những cách làm cực đoan của những kẻ khác thì lại càng khiến hoàn cảnh của Tôn Xuyên đang ở vào càng thêm trắc trở.
Hai tháng sau bị bất đắc dĩ, Tôn Xuyên đành đóng cửa một chi nhánh. Ngày đóng tiệm ấy, y uống một trận say mèm ở nhà.
Dù nhân viên đi khỏi cũng không tỏ vẻ gì, thậm chí những người này còn thể hiện sự thấu hiểu và ủng hộ đối với y. Song chuyện này hiển nhiên là một kích thích cực lớn đối với Tôn Xuyên.
Dẫu cho Nhâm Kiệt khuyên một đêm cũng không khởi sắc gì hết. Ngày hôm sau, một mình y tự nhốt mình trong thư phòng, bất kể người bên ngoài gọi kiểu gì cũng không chịu đi ra. Điện thoại không nghe máy, TV không bật. Bắt đầu từ chối các loại thông tin như thể đang trốn tránh vậy.
May mà loại trốn tránh này chỉ là phản ứng ngắn ngủi vì tâm trạng bị kích thích ra mà thôi. Không kéo dài quá lâu, y đã lại bị ép phải ra khỏi thư phòng.
Là bởi vì lệnh gọi của toàn ấn tới, cần y phải gặp mặt nói chuyện với luật sư.
Luật sư đại diện là do Nhâm Kiệt tìm. Khoảng thời gian này, anh vẫn luôn dùng cách của mình nhằm nghĩ cách giúp Tôn Xuyên, mặc dù không có trợ giúp mang tính thực chất gì nhưng lúc này, chỉ có thể nói là làm được tý gì hay tý nấy, chứ mà chẳng thèm làm gì hết thì ông trời sẽ chẳng ban cho kỳ tích gì đâu.
Song lúc Tôn Xuyên gặp luật sư thì chẳng qua nói đúng một câu. “Mức bồi thường hợp lý là bao nhiêu, tôi ra gấp đôi.”
Nói xong y móc hộp thuốc lá ra châm một điếu thuốc, cắn tại trong miệng nheo mắt lại nhìn đám người qua lại ngoài cửa sổ. Đợi đến khi luật sư đưa con số tiền bối thường mà đối phương yêu cầu đến trước mặt Tôn Xuyên, y chỉ hờ hững nhìn lướt qua: “Tôi nói là… mức bồi thường hợp lý.”
Y sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Song cũng không phải kẻ vung tiền như rác.
Nhà đối phương xảy ra chuyện như vậy y rất tiếc cũng rất thông cảm, nhưng ai cũng rõ chuyện này không phải trách nhiệm của y.
Gia đình này muốn kiện ra tòa, muốn trút ra áp lực nỗi ưu tư của bọn họ, Tôn Xuyên đều có thể thấu hiểu, cũng có thể thông cảm. Nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ ngậm miệng chấp nhận. Bởi vì giờ đây y không chỉ đối mặt với tổn hại danh dự cá nhân của y, mà còn bao gồm danh dự của nhà hàng, là danh dự của tất những người từ dốc tâm huyết cho nó.
Ra toà Tôn Xuyên cũng chẳng ngán. Bây giờ có một việc duy nhất y muốn làm… Đó là phải làm sao để đứng lên một lần nữa.