Đọc truyện Lỡ Bước Thành Người Dưng – Chương 1717
” Hạ Y Y sao đến giờ Tiểu Đình vẫn chưa tới?”
Ngày thứ ba làm bạn gái Đình Mục Quân, Đồng Giai Mẫn dường như đã cảm thấy quen đối với việc được anh đưa đón hàng ngày.
Hạ Y Y thấy vẻ ngơ ngác của cô liền áp sát trán mình vào trán cô.
Lẩm bẩm:
” Không nóng!”
Đồng Giai Mẫn đang sốt ruột gần chết, nãy cô chạy mải sang lớp anh hỏi mấy đứa bạn, chúng nó bảo anh vẫn chưa đến cũng không có giấy phép xin nghỉ.
Ủ rũ quay trở lại lớp học, cô buồn bã gục đầu xuống bàn hồi lâu xong mới ngẩng lên hỏi Hạ Y Y.
Nhưng câu trả lời lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là mấy cái hành động vớ vẩn kiểu như đang có ý nói cô bị ấm đầu.
Hay chẳng lẽ anh đã âm thầm bay sang Mỹ rồi? Không thể nào, anh đã nói sẽ ở lại với cô một tuần trong danh phận bạn trai của cô rồi mà.
Cô tin anh sẽ không nuốt lời.
” Tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đó Hạ Y Y.
Tiểu Đình đâu?”
Hạ Y Y thở dài đáp lại:
” Bị tai nạn xe tối qua rồi.
Nghe nói là bị một đám xe đua tông phải, còn có cả clip đăng lên mạng nữa.”
Cô cầm lấy máy của Hạ Y Y mở diễn đàn lên xem.
Đoạn video khiến cô phải che miệng lại mà khóc.
Trong đoạn video, Đình Mục Quân ngã lăn quay trên chiếc xe thể hình với vẻ mặt đau đớn.
Xung quanh, hàng loạt chiếc xe đua chạy vòng vòng quanh anh hét hò cười rầm rộ.
Một trong số những tay đua đó phóng xe đi qua trên anh, chie thấy một tiếng hét thê lương vang lên giữa tiếng cười hả dạ.
Có đánh chết cô cũng không thể phủ nhận, đám người này thực sự quá ác.
Bọn chúng có thù hằn gì với anh mà lại làm như vậy.
Hay chỉ là muốn tìm trò vui để giải khuây.
Hạ Y Y tự dưng giật lấy điện thoại, dừng video lại ngay cái đoạn tay đua kia lái xe đi qua chân Đình Mục Quân.
Cô bạn kéo người Đồng Giai Mẫn quay lại, chỉ thẳng vào người phụ nữ ăn mặc thiếu vải hô hào đằng sau:
” Này, Tiểu Mẫn! Có phải đây là Đồng Giai Nhiên không?”
Đồng Giai Mẫn nhìn đăm đăm vào người phụ nữ ưỡn ẹo nhảy nhót trên xe thì giật mình.
Mặc dù bị bóng đèn nháy làm mờ ảo khuôn mặt, nhưng với một bản sao gần như là giống hoàn toàn mình thì cô không thể nhận nhầm được.
Đây đúng là Đồng Giai Nhiên.
Tàn nhẫn! Đình Mục Quân trước giờ không tiếp xúc với Đồng Giai Nhiên, hẳn là không có thù oán.
Tại sao chị ta lại trơ mắt nhìn anh bị lôi ra làm trò cười giữa đám người vô lương tâm.
Hơn nữa lại còn cười tươi như hoa, hô hào thích thú.
Chị ta đã bị Trương Tử Danh làm bẩn nhân cách rồi.
Đến lúc này thì cô chẳng thể niệm tình chị em mà tha thứ cho hành động của Đồng Giai Nhiên được nữa.
Nhắc đến Trương Tử Danh, Đồng Giai Mẫn mới để ý.
Tay lái tàn nhẫn này cũng có đôi nét giống với hắn ta.
Chẳng những vậy, dạo gần đây thời gian chị ta bên cạnh Thẩm Bạch Phong rất ít, còn lại toàn cùng hắn chơi bời.
Học hành của cả hai đều giảm sút rất nhiều so với trước đây.
Cô bán tính bán nghi liệu đây có phải là Trương Tử Danh hay không.
Nếu là hắn ta thì nhất định trò đùa này đã được hắn sắp đặt từ trước.
Hắn vốn có thù với Đình Mục Quân.
Cô còn nhớ như in câu cảnh cáo của hắn trước khi rời đi: ” Chúng mày nhớ mặt tao!”
Đồng Giai Mẫn rùng mình khi nhớ lại, nhìn nhận vụ việc trước mắt cô càng hận ngay lúc đó không cắn nát bàn tay của hắn đi.
” Đồng Giai Nhiên, có ở đây không? Xuống dưới văn phòng gặp hiệu trưởng một lát!”
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến, theo thường lệ, giáo viên ra khỏi lớp thì học sinh mới được ra chơi.
Chủ nhiệm Hà gõ gõ thước xuống mặt bàn dẹp trật tự, rồi cô lấy điện thoại ra nghe.
Trông đôi mày thanh tú của cô nhau lại chắc hẳn là có việc gì nghiêm trọng lắm.
Vừa cúp máy, cô đã nghiêm nghị nhìn thẳng xuống dưới, đôi mắt như muốn thiêu chết người kia chăm chăm hướng vào Đồng Giai Nhiên mà hắng giọng.
Cả lớp ồ lên, tất cả đều dồn hết ánh nhìn vào một mình Đồng Giai Nhiên.
Không biết ở dưới văn phòng, hiệu trưởng đã nói gì mà thấy một nữ sinh đi lên lớp với vẻ mặt bất khả thi, cô bạn ấy với lấy ba lô của Đồng Giai Nhiên rồi mang xuống dưới văn phòng.
Kéo theo đó, khi nhìn qua khung cửa sổ Đồng Giai Mẫn còn nhìn thấy cả ba mẹ cô đang buồn rầu bước vào văn phòng hiệu trường.
Sau đấy, thì tiếng bàn tán từ tất cả mọi phía dồn dập cất lên.
Nghe đâu, Đồng Giai Nhiên bị đình chỉ học nửa năm vì vi phạm nội quy của trường.
Đồng Giai Mẫn nghe những lời đồn về chị gái từ miệng Hạ Y Y mà dường như cô không thể tin vào thính giác mình.
Chỉ mong hết ngày hôm nay để về nhà hỏi chuyện chị ấy.
Về đến nhà cô phi thẳng lên phòng Đồng Giai Nhiên, thấy cửa khóa, cô đập cửa liên hồi gọi tên nhưng chẳng thấy nửa câu đáp lại.
Ba mẹ Đồng hôm nay chai mặt với hiệu trưởng dường như cũng rất u buồn.
Họ không còn có tâm trạng quát mắng cô khi nghe thấy cô gọi Đồng Giai Nhiên mở cửa ầm nhà lên.
Áp tai vào cửa, Đồng Giai Mẫn nghe thấy tiếng gào khóc tuyệt vọng của chị gái.
Cô hiểu được phần nào sự đau khổ, buồn bã khi bị đình chỉ học.
Nửa năm…một thời gian khá dài…
Thẩm Bạch Phong sau khi biết được chuyện này thì đến thẳng nhà tìm Đồng Giai Nhiên.
Anh dường như không thể tin vào những lời đồn thổi và những gì hiệu trưởng đã nói trước sân trường trong lễ chào cờ đầu tuần sáng nay.
Anh muốn chính miệng Đồng Giai Nhiên nói ra sự thật.
Anh tin cô hơn bao giờ hết.
Nhìn thấy cơ thể tiều tụy chỉ sau một đêm của Đồng Giai Nhiên anh lo lắng không thôi.
Đồng Giai Nhiên gào khóc nép vào lòng anh tựa vào lồng ngực rắn chắc thút thít.
Cô không nói nửa lời khi anh đến, cô sợ anh sẽ vì thế mà coi thường cô, bỏ cô ở lại trong sự tuyệt vọng.
” Nhiên, nói cho anh biết người trong đoạn video có phải là em không?”
Nước mắt đã ngừng rơi, lòng cũng thoải mái hơn chút Thẩm Bạch Phong mới lên tiếng hỏi Đồng Giai Nhiên.
Cô không đáp chỉ khẽ gật đầu.
Dường như cô cảm nhận được, sau cái gật đầu đó là sự thất vọng đến tột cùng trong lòng anh.
Anh đã nghĩ rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm, anh tin cô gái ăn mặc hở hang vô nhân cách đó không phải là Đồng Giai Nhiên.
” Tại sao em phải làm vậy? Tại sao?”
Đồng Giai Nhiên đẩy Thẩm Bạch Phong ra, cô gào lên như muốn trút hết những ấm ức ra ngoài bằng những câu nói dối trá ướt át nước mắt:
” Đồng Giai Mẫn nói Đình Mục Quân rất phiền toái, luôn cản trở em ấy tiến đến với anh nên đã ép buộc em phải làm như vậy, nếu không sẽ lại sai người hành hung anh như hôm trước.”
.