Đọc truyện Linh Miêu! Anh Yêu Em – Chương 16: Hình phạt
Dừng xe trước cổng ngôi biệt thự sang trọng, chành trai cầm lái bước xuống tháo mũ bảo hiểm trả cho người con gái ngồi đằng sau, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn còn hơi tái xanh, khó nhọc cất tiếng đuổi khách:
-Cô mau về đi, lần sau đừng rủ tôi đi xem mấy cái kinh dị đấy nữa. Thật đáng sợ.
Cô gái ngồi đằnh sau phá lên cười khanh khách, đầu vẫn đội nguyên chiếc mũ bảo hiểm buông lời chế diễu:
-Cậu nhát gan quá đấy, Việt Đức. Mới xem một tí mà đã sợ tới vậy rồi.
Khuôn mặt Việt Đức tối sầm, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng rùng rợn cậu ngồi trên nóc nhà chứng kiến lúc nãy, cả người không rét mà run. Người con gái trước mặt cậu đây, nhỏ nhắn đáng yêu nhưng thật không ngờ cô lại là một sát thủ giết người không gớm tay. Nỗi sợ hãi trong lòng về cô gái này càng ngày càng nâng cao, cậu không biết mình có thể sống được bao lâu khi ở bên cô đây?
Thạch Thảo thôi cười, dắt quai mũ vào khuy treo phía trước rồi rồ ga:
-Cậu yên tâm, tôi không giết cậu đâu, tôi còn phải rước cậu về làm chồng tôi nữa chứ. Bái bai.
Giơ một tay lên chào tạm biệt, tay còn lại kéo ga phóng vụt vào màn đêm tăm tối rồi biết mất, để lại sau lưng khuôn mặt ngơ ngác giống như một tên ngớ ngẩn mang vẻ đẹp thiên thần nào đó.
…
Từ ngoài cổng dẫn vào khu nhà chính sáng rực trong ánh đèn, giọt sương mai đọng trên cánh hoa hồng xanh trồng bên lối đi cũng trở nên lấp lánh diệu kì, những bông hoa đang đến mùa nở rộ tỏa ra mùi hương thơm mát dịu nhẹ thoang thỏang len lỏi vào từng hơi thở của người còn sống, nền đá hoa cương dường như đang cố ưỡn mình khoe thứ ánh sáng xanh lục huyền ảo nổi bật giữa nền trời tối. Phía xa xa, cánh cửa được làm bằng gỗ lim cao hai mét đã được mở sẵn như đang chờ đợi ai đó bước vào.
Thạch Thảo thở dài cởi áo khoác ngoài cầm tay rồi từ từ tiến về nơi cánh cửa đang gọi mời. Chần chừ một lát rồi cũng bước vào bên trong.
Khẽ đánh mắt quanh phòng khách một lượt rồi dừng lại nơi người con trai đẹp như tạc tượng đang ngồi, cô cúi đầu nói nhỏ:
-Boss, em về rồi.
Chẳng buồn nhìn người trước mặt, đôi mắt hổ phách vẫn dán chặt vào tách cà phê đang bốc khói nghi ngút, khuôn mặt lạnh tanh không biểu lộ bất kì một cảm xúc gì. Nhấp một ngụm nhỏ cà phê rồi từ tốn cất giọng lạnh lùng như muốn đóng băng tất cả:
-Cũng khá đấy chứ.
Người ngoài có thể không hiểu nhưng cô thì hiểu rất rõ ý của câu nói kia. Âm thầm siết chặt bàn tay đang cầm áo, Thạch Thảo vẫn cúi đầu nói giọng hối lỗi:
-Boss, em sai rồi, đáng ra em không nên hành động bồng bột như vậy. Xin Boss hãy trách phạt, em tình nguyện chấp hành.
Vén nhẹ vành môi tạo nụ cười nửa miệng quen thuộc hiện hữu trên khuôn mặt tuấn lãng. Bồng bột sao? Cô có biết vì sự bồng bột đó của cô mà suýt chút nữa thất bại rồi không. Nếu hắn không bảo Minh Quý đến cánh đồng bông lau trợ giúp, nếu hắn không giúp cô xử lý mấy tên kia thì bây giờ liệu cô có còn đứng đây mà cúi đầu nhận lỗi hay không? Hắn không cấm cô bày trò nhưng cũng phải nên biết điểm mà dừng, lần này cô đã vượt quá xa rồi, Thạch Thảo thực sự khiến hắn thất vọng.
Đặt tách cà phê xuống mặt bàn thủy tinh, hắn nhàn nhạt đưa ra hình phạt cô đáng phải nhận:
-Có lỗi phải phạt. Sang khu nhà tập luyện gánh nước đổ đầy năm thùng phi xanh, không xong không được về phòng. Còn nữa, lần sau đừng mang theo thứ vô dụng đấy nữa.
Thạch Thảo hơi ngẩng đầu nét mặt hiện rõ sự bất ngờ xen lẫn hoang mang. Lời hắn nói chẳng khác gì một nhát búa đập thẳng vào người cô, ghánh nước sao? Nghe thì dễ đấy nhưng đến lúc thực hiện thì chẳng hề dễ tí nào. Cắn nhẹ viền môi bất mãn nhưng rồi Thạch Thảo cũng gật đầu chấp nhận, xin phép ra ngoài thực thi hình phạt. Còn “thứ vô dụng” kia, chẳng cần hắn nói thì cô cũng nhất định không bao giờ đem theo. Vì không muốn làm cậu sợ nên cô mới không mang theo người của tổ chức, kết quả là sém tí nữa làm bể kế hoạch. Chết tiệt. Từ bao giờ cô trở nên lơ đãng thế chứ.
Minh Quý, Vĩ Nam vừa nhìn thấy Thạch Thảo đi ra liền chạy đến hỏi thăm. Vĩ Nam vòng tay ôm nhẹ lấy cô than thở:
-Cô bạn của tớ, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ. Cái tên làm cậu ra nông nỗi này ý, có đẹp trai hơn tớ không mà cậu lại làm vậy?
Thạch Thảo vỗ vai cậu bạn thân rồi buông ra, trả lời hời hợt:
-Có tới hai người làm tớ ra nông nỗi này, cậu muốn hỏi ai? Nhưng tớ nói trước là cả hai đều đẹp trai hơn cậu nhiều đấy.
Vĩ Nam ngây mặt, vuốt vuốt mái tóc nâu được cắt tỉa gọn gàng, hỏi lại:
-Sao lại có tới hai tên cơ? Ai thế?
Thạch Thảo nhún vai, vắt áo da lên vai rồi bỏ đi mất hút. Hiện tại cô không rảnh để nói chuyện phiếm với tên lắm điều này. Nếu cô trả lời đảm bảo cậu ta lại hỏi tiếp cho xem.
-Người thứ nhất là tên đi cùng cậu ấy, người thứ hai chính là Boss, sao cậu ngốc quá vậy. Nói thật thì tên kia đúng là đẹp trai hơn cậu đấy.
Minh Quý đứng bên cạnh vỗ vai cậu bạn, thay Thạch Thảo trả lời rồi cũng bỏ vào bên trong.
Vĩ Nam nhăn mặt, rút trong túi quần cái gương nhỏ soi thử mặt mình. Một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa chình ình trong gương đã bao lần khiến phái nữ phải suýt xoa ấy vậy mà vẫn có người hơn cậu sao? Ừ thì chấp nhận thua Boss nhưng còn cái tên kia, chưa gặp chưa biết được.
…
Khu nhà phía Nam có tất cả là ba ngôi biệt thự được sơn màu nâu sẫm, các tầng không chia phòng ngủ như khu nhà chính và khu phía Bắc mà được thiết kế như một sân thể dục cỡ lớn được dùng để luyện tập, bên trong có đầy đủ các loại vũ khí khác nhau như súng, xích, roi điện, trùy, côn nhị khúc, tam khúc… ngoài súng ra Thạch Thảo còn rất thích dùng xích nhưng vì tính chất nhanh-gọn-nhẹ nên đa phần cô đều dùng súng.
Hiện tại cô đang đứng trong ngôi biệt thự thứ hai trong khu-ngôi biệt thự dành riêng cho việc thi hành hình phạt, trên tay xách hai thùng đầy nước di chuyển khó khăn trên nền nhà đầy mỡ, nếu không cẩn thận là có thể ngã bất cứ lúc nào. Đích đến của cô là năm cái thùng phi xanh to đùng cuối nhà, mục tiêu là đổ cho đầy nhưng đến giờ cô mới đổ đầy một thùng, tay chân đã dính đầy dầu mỡ nhớt nhát khó chịu.
Tựa lưng vào tường, Vĩ Nam nhìn cô gái đang chật vật bên trong không khỏi xót xa:
-Boss nặng tay quá.
Bên cạnh cậu là Minh Quý, hai tay đút túi quần khuôn mặt tràn ngập sự đồng cảm:
-Ừ, nếu chị Dung ở đây thì cậu ấy cũng không đến nỗi này.
Bất giác cả hai đều trút tiếng thở dài. Các cậu rất muốn giúp Thạch Thảo nhưng lực bất tòng tâm. Nếu hai người nhúng tay vào, hình phạt dành cho cô sẽ tăng lên một bậc, không những vậy hai người còn bị Boss phạt nặng hơn. Người duy nhất có khả năng cứu cô lại đang ở Congo đến mai mới về. Coi như Thạch Thảo cô gặp xui xẻo vậy.
~S2~S2~S2~