Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 157: Thì ra là hắn
Bóng tối, vẫn là bóng tối vô tận như cũ.
Trầm mặc, vẫn là giai điệu vĩnh hằng như cũ,
Ta đứng ở cửa, mà hắn vẫn ngồi ở vị trí phía trên kia như cũ.
Ta, vẻ mặt vô tội lo sợ không yên.
Hắn, một thân tĩnh mịch không tiếng động
Tựa hồ chưa có gì thay đổi, nhưng cũng giống như tất cả đều đã thay đổi.
Rất nhiều lần, ta cảm thấy cặp con ngươi tĩnh mịch kia tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy bản thân ta, mà ta cũng không phải là quá xấu xí, một mình diễn một vai tự cho là phấn khích.
Lần đầu tiên, hắn chủ động tìm ta, lại làm cho người ta mang theo vài phần ẩn ẩn bất an.
Hít sâu một hơi, ta sâu kín mở miệng, “Hầu gia.”
So sự kiên nhẫn, ta không có khả năng vượt qua hắn, ta cũng
không chịu nổi cảm giác áp bách hít thở không thông như vậy, đơn giản mở miệng.
Sống hay chết, là thành là bại cũng chỉ trong giờ khắc này.
Hắn không ngước mắt, chỉ là thản nhiên hỏi: “Ngươi lựa chọn đi hay là ở lại?”
Đi hay là ở lại?
Thật sự là chỉ có ý nghĩa bên ngoài đó thôi sao?
Hay là nói sai thì sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh của ta.
Ta muốn nhìn ra điều gì đó từ người hắn, nhưng mà ngoại trừ tịch mịch cũng chỉ là tịch mịch.
“Ở lại.” Trầm mặc hồi lâu, ta cuối cùng nhẹ giọng đáp.
“Thật sự muốn ở lại?” Hắn thế nhưng lại mở miệng truy vấn,
“Không sợ vận mệnh của ngươi về sau cũng sẽ giống như nữ tử kia sao mà ở lại?”
Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói nhiều như vậy, tiếng nói phát ra mang theo vài phần khàn khàn khó nghe, trong sự yên tĩnh nơi
đây, có vẻ phá lệ chói tai.
“Phải.” Ta gật đầu, kiên định đáp.
Ta cuối cùng cũng cảm thấy thứ mà Cẩm Hoàng muốn lấy được từ Tây Độc, đối với ta cũng có tác dụng.
Người trước mắt, ta thậm chí còn chưa thấy rõ dung mạo hắn, nhưng lại cảm thấy có một cảm giác quen thuộc.
Bởi vì thân thế của mình, bởi vì một đoạn trí nhớ đã mất đi của mình, ta lựa chọn lưu lại.
Mà nếu đã là tự mình lựa chọn, cũng không nên cảm thấy hối hận.
“Ngươi đi xuống đi.” hắn không hỏi lại gì nữa, chỉ thản nhiên hạ lệnh trục khách.
Ta hướng về phía hắn hơi hơi thi lễ, lúc này mới xoay người lui ra ngoài.
Chỉ là mới đi một nửa, người phía sau đột nhiên lại mở miệng, “Vẻ yếu đuối vô tội này không thích hợp với ngươi.”
Ta đột nhiên sửng sốt, ngay cả cước bộ cũng dừng lại giữa không trung.
Hắn…quả nhiên là đã biết.
“Tiểu Cẩm không hiểu Hầu gia nói gì.” Cho dù hắn đã biết, ta cũng vẫn giả trang như cũ.
Thừa nhận tất cả chẳng khác nào thừa nhận bản thân có mưu đồ bất lương.
Hắn không nói gì nữa, mà ta cũng lập tức rời khỏi phòng hắn.
Ta sớm đã biết Chiến Hậu cũng không phải người dễ đối phó như vậy, máu tươi dính trên người hắn có lẽ còn nhiều hơn ta đã từng thấy.
Một người như thế, tất nhiên đã đạt tới cảnh giới vô cảm xúc, làm sao ta có khả năng nhìn thấu được.
Bất quá, nếu hắn không vạch trần tất cả, như vậy dĩ nhiên là chấp nhận tất cả.
Ta xoay người liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt, lúc này mới sâu kín khẽ nói, “Tu La, giúp ta tìm Cẩm Hoàng.”
Gió nhẹ nhàng phất qua, chưa có gì thay đổi, nhưng ta biết Tu La đã rời đi.
Mà Truy Phong lại bị ta phái đi tìm tung tích Sở Ngọc, ta cuối cùng vẫn không thể bỏ hắn được.
Namtử ôn hòa nho nhã kia rốt cuộc là ai?
Sở Ngọc vẫn còn là một đứa nhỏ, hắn sẽ không hiểu một người
không có khả năng vô duyên vô cớ đối xử tốt với hắn, người trên thế giới này đều phức tạp như vậy.
Cho nên nam tử kia nhất định cũng có mục đích, về phần là mục đích gì, ta cũng không cách nào biết được.
Lúc này, một trận cười khẽ từ cách đó không xa truyền đến, ta đột nhiên thu hồi tầm mắt, theo thanh âm nhìn lại. Đã thấy một nam tử
mặc áo tím đang ôn hòa cười, mà quản gia cũng cung kính theo phía sau
hắn.
Hắn không phải là một nam tử tuấn tú làm cho người ta liếc
mắt một cái đã khó quên, nhưng lại mang theo vẻ nho nhã khiến người ta
không thể bỏ qua, nhu hòa như vậy, làm cho người ta cảm thấy như gió
xuân thổi tới.
Một thân cẩm bào màu tím bạc, chiết phiến cầm trên tay, hơn
nữa quản gia cung kính như vậy, chỉ liếc mắt một cái cũng biết người tới thân phận hiển hách.
Chỉ là khuôn mặt hắn khiến cho ta cảm thấy có vài phần quen thuộc, tựa hồ đã từng nhìn qua ở đâu đó.
“Cẩm nha đầu, còn không đi thông báo Hầu gia, vương đến đây.” Quản gia ở phía sau thúc giục ta
Ta hơi sửng sốt, lập tức xoay người muốn đi thông báo, lại nghe thấy hắn ôn hòa nói: “Không cần, ta tự đi vào.”
Nói xong liền cười bước vào phòng Chiến Hậu.
Thân ảnh kia mang theo vài phần tự đắc lại tiêu sái.
Đó là Tây Việt quốc quân vương Lâu Điện Ngọc sao?
Mọi người đồn đại, Tây Việt quốc vương cùng Tây Việt Chiến Hậu tình như thủ túc, xem ra, tựa hồ cũng không phải là giả.
Một kẻ giết người lộ liễu trắng trợn, lại không bị ngăn cản, mà người kia lại buông bỏ thân phận, tự mình tới thăm.
Cửa mở ra, lại khép lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Chúng ta không thể biết, bọn họ sẽ nói chuyện thế nào, người
kia liệu có trầm mặc không nói gì, tĩnh mịch không tiếng động ngay cả
khi đối nặt với quân vương của mình hay không?
“Quản gia thúc thúc, trước đây Hầu gia cũng vẫn không bước ra ngoài sao?” Ta nhìn lại quản gia.
Chiến Hậu trước kia, chẳng lẽ cũng không phải lên triều sao?
“Từ sau một lần trở về, Hầu gia liền không bước ra ngoài.”
Quản gia có chút cảm khái nói: “Trước kia Hầu gia tuy rằng trầm mặc ít
lời, nhưng cũng không tĩnh mịch như thế, hơn nữa ‘thất ngày chi chú’ kia cũng…” .
“Cũng là sau một lần trở về kia mới xuất hiện sao?” . Ta lập tức tiếp lời quản gia.
Quản gia gật đầu nói: “Đúng vậy, như nếu không phải bởi vì
Chiến Hậu có ân với ta, bộ xương già này của ta cũng không thể chịu nổi
ép buộc như vậy, ngươi không biết, hiện tại toàn bộ Ninh Việt thành, mọi người đều coi Hầu phủ là nơi ăn thịt người.
Hắn nói lời cảm khái, khuôn mặt nhỏ nhắn không đành lòng.
Tất cả, tựa hồ đều bắt đầu từ một lần hắn rời đi kia.
Cũng không biết hắn rời đi là vì cái gì? Lại gặp phải chuyện gì?
“Quản gia thúc thúc, người cũng đừng lo lắng, tất cả đều đã
tốt.” Ta an ủi quản gia vài câu. Sau đó đưa hắn ra khỏi Phi Vân viện,
chính mình cũng bưng trà, đi tới trước của phòng, “Hầu gia, Tiểu Cẩm đưa trà đến đây. .”
“Vào đi.” Lúc này đây, hắn lại trả lời sảng khoái.
Vì thế ta đẩy cửa mà vào, lại phát hiện căn phòng vốn tối
đen, hôm nay lại thắp vài ngọn nến, ánh nến lay động chiếu sáng gian
phòng, mông lung lại tăng thêm vài phần ấm áp.
Vương thượng, quả nhiên là vương thượng, có thể cho Chiến Hậu xua đi hắc ám.
Ta đem trà đến trước mặt Lâu Điện Ngọc, hướng về phía hắn hơi hơi thi lễ “Vương thượng, trà của ngài.”
Lúc trước đối mặt với Cơ Vô Nhai cũng chưa từng ăn nói khép
nép như vậy, chỉ là giờ phút này thân phận của ta đã không còn tôn quý
như lúc trước nữa.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận trà trong tay ta, vẻ mặt vẫn ôn hòa cười như cũ.
Nụ cười kia, có một chút giống nụ cười của Dạ Khuynh Thành lúc trước, vì thế không khỏi khiến ta sinh ra một trận chán ghét.
Vì không muốn hắn phát hiện, ta vội vàng xoay người đi tới bên người Chiến Hậu, đặt chén trà lên bàn bên cạnh hắn.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở chỗ sáng, hắn cũng không có gì thay đổi, vẫn là một thân tĩnh mịch như trước.
Con ngươi kia vẫn bình tĩnh như không như cũ, mặc dù là đối mặt với Lâu Điện Ngọc, vẫn như cũ không thay đổi.
“Hầu gia, thỉnh dùng trà.” ta hợp thời thu hồi ánh mắt chính mình, cung kính nói.
Hắn không lên tiếng trả lời, chỉ phất tay làm cho ta lui ra.
Ta lui ra ngoài, trả lại căn phòng cho bọn họ.
Bọn họ ở bên trong nói chuyện thật lâu, cũng không biết là đang nói cái gì.
Ta không thể tưởng tượng được bộ dạng trầm mặc ít lời, chậm
rãi mà nói của Chiến Hầu, lại càng không biết Lâu Điện Ngọc phải dùng
cái dạng kiên nhẫn tới mức nào mới có thể duy trì lâu vậy.
Người ở địa vị cao, quả thật không ngang hàng.
Lúc Lâu Điện Ngọc rời đi, đã là bữa tối, khi ta bưng cơm
chiều đi đến phòng, ánh nến đã tắt, sau ánh sáng trong nháy mắt lại là
một màu đen đáng kể.
Hắn như cũ không có biểu tình dư thừa gì, vẫn giống như lúc trước ta thường thấy.
Tất cả đều chưa thay đổi, Lâu Điện Ngọc xuất hiện chẳng qua cũng chỉ là một đạo nhạc đệm.
“Mang ra đi.” Lúc ta xoay người muốn đi ra, hắn lại đột nhiên mở miệng.
Ta chỉ quay người lại, bưng đồ ăn ra ngoài theo lệnh hắn, ta biết lời hắn nói, không nên ngỗ nghịch lại mới tốt.
Hắn không ăn là chuyện của hắn, ta cũng sẽ không cãi lời hắn mà tự làm mất mặt mình.
Ta bưng cơm đi ra ngoài, hết thảy đều giống như bình thường. Cũng không có gì khác thường.
Chính là một buổi đêm kia. Ta ngủ say hết sức, vài tiếng kêu
thê thảm không đành lòng trói buộc, lại vang vọng trong màn đêm yên
tĩnh, quấy nhiễu giấc mộng của ta, cũng quấy nhiễu sự bình tĩnh của ta.
Thanh âm này rõ ràng là Chiến Hậu, thanh âm khó nghe thô ách, cho dù là ai cũng sẽ không nhận lầm.
Nhưng này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tiếng kêu thảm thiết nghe như kinh hãi, lại như sợ hãi, giống như đang chịu đựng sự thống khổ rất lớn.
Do dự thật lâu sau, cuối cùng ta chạy ra khỏi phòng, chạy vội tới bên người hắn.
Chiến Hậu ngày thường tịch mịch không tiếng động, giờ phút
này đang cuộn mình trên giường, nắm chặt tấm áo ngủ bằng gấm, cả người
đều không tự chủ được run rẩy.
Sợi tóc hỗn độn, vạt áo mở tung, có thể thấy rõ lồng ngực
phập phồng, cặp con ngươi bình tĩnh kia giờ phút này lại hiện ra một
loại cảm xúc khó nói.
Đó là một loại ẩn nhẫn, muốn khắc chế đau đớn, lại không thể khắc chế nổi.
Hắn đây là làm sao vậy?
Ta không khỏi sững sờ ở bên giường, nhìn người trên giường
đau đớn quay cuồng, thường thường phát ra những tiếng kêu thảm thiết
không thể ức chế.
Rốt cuộc là thống khổ như thế nào, mới có thể làm cho Chiến Hậu tĩnh mịch không tiếng động biến thành cái dạng này?
Kinh ngạc hồi lâu, nhìn hắn đau đớn, nhìn giọt giọt mồ hôi
chảy xuống từ dưới tấm mặt nạ màu xanh, dính ướt một khoảng lớn vạt áo
của hắn.
“A…” Thanh âm hắn cuối cùng cũng kéo thần trí của ta lại, ta
lập tức vươn tay, cách áo ngủ bằng gấm, gắt gao nắm bàn tay hắn, lại
phát giác mạch tượng của hắn cực kỳ đặc biệt.
Hình như là trúng độc, lại không hẳn là trúng độc.
Loại tình huống này hẳn là giằng co hồi lâu, nếu là độc, hắn
hẳn là sớm không còn trên đời nữa rồi, nhưng nếu nói không phải độc,
biểu hiện của mạch tượng kia lại rõ ràng là trúng độc.
Hoặc là một loại độc ta chưa bao giờ nghe qua.
Trong giây lát, bàn tay hắn cầm lấy cổ tay ta, lực đạo rất lớn, tựa hồ muốn bóp nát tay ta.
Ta dùng sức giãy giụa, lại vẫn không thể thoát khỏi tay hắn.
“Này, tỉnh tỉnh.” ta cũng không muốn bị hắn xé rách giống như cái áo ngủ bằng gấm kia.
Chính là hắn chẳng những không buông tay, mà còn kéo mạnh, ta lảo đảo một cái, liền ngã xuống trên người hắn.
Thân mình đè lên thân mình hắn, mặt còn thiếu chút nữa thì
đụng vào mặt nạ của hắn, chặt chẽ như thế. Ta thậm chí có thể cảm nhận
được rõ ràng người dưới thân mình đang run rẩy.
Ta cố gắng đứng lên, muốn rời khỏi đó. Bàn tay hắn vốn nắm cổ tay ta lại mạnh mẽ ôm bên hông ta, ta lại một lần nữa ngã xuống trên
người hắn.
Mà hắn như biết được suy nghĩ của ta, cánh tay càng ôm càng
chặt, tới cuối cùng, ta cơ hồ không thể nhúc nhích, chỉ có thể cứ nằm
trên người hắn như vậy.
“Đừng đi.” Một câu khàn khàn khó nghe từ yết hầu hắn gian nan thốt ra, mang theo vài phần thoải mái.
Ta thoáng ngẩng đầu, không ngờ lại đụng phải cái mặt nạ xấu
xí màu xanh, bàn tay vô ý thức sờ lên chiếc mặt nạ bên cạnh, muốn nhìn
xem dưới tấm mặt nạ này rốt cuộc là dung nhan như thế nào.
Đôi mắt hắn vốn nhắm lại đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta không khỏi lùi tay về, lại thấy hắn vừa lòng nhắm mắt lại.
Mặc dù không còn ý thức, cũng có ý niệm bảo vệ mãnh liệt như vậy sao?
Dưới chiếc mặt nạ này, rốt cuộc là gì?
Ta lại một lần nữa vươn tay, chạm mà tấm mặt nạ lạnh như băng kia, chỉ là ngay sau đó, một bàn tay lại đột nhiên giữ chặt cổ tay ta,
không cho ta gần thêm một chút nào nữa.
Xem ra, cảnh giác của hắn không phải mãnh liệt bình thường.
Vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng hắn dường như vẫn còn lo
lắng về ta, vẫn như cũ gắt gao nắm chặt cổ tay ta, mà bàn tay bắt tại
bên hông cũng không hề buông lỏng.
Thật lâu sau, thống khổ của hắn tựa hồ giảm bớt không ít,
không còn kêu thảm thiết, cũng không còn đau đớn cuộn mình, chỉ là vẫn
gắt gao ôm ta không chịu buông.
Ta giống như thánh nữ có thể giải cứu hắn?
Ta không khỏi tự giễu một phen, lại không thể nề hà ghé vào trên người hắn.
Dường như là cảm giác được ta dịu đi, bàn tay tóm chặt cổ tay ta dần thả lỏng rồi buông ra, mặc dù bàn tay bên hông vẫn bá đạo không
rời.
Ta đột nhiên linh cơ vừa động. Bắt lấy tay hắn, giật lấy mảnh vải buộc trên tay hắn, muốn cột tay hắn vào giường, tránh cho hắn lại
muốn tóm lấy ta.
Lúc ta cởi bỏ mảnh vải, lại đột nhiên cứng đờ.
Giữa tay hắn, có thể thấy rõ ràng một vết sẹo, ta không tự
chủ được đưa tay của chính mình lên, lòng bàn tay chạm lẫn nhau, hai vết sẹo hoàn toàn phù hợp.
Hắn là Mị sao?
Hắn dĩ nhiên là Mị sao?
Ta biết vết sẹo kia không thể bỏ, cho dù là loại dược tốt
nhất thiên hạ cũng không thể xóa đi, giống như một ấn kí, tồn tại cả
đời.
Một khắc kia, ta không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Là cao hứng? Là cảm khái? Hay là không thể tin được?
Trong tiềm thức ta hiểu được hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng vì sao hắn lại ở chỗ này, thành Tây Việt quốc Chiến Hậu.
Hay là hắn vốn là Tây Việt Chiến Hậu, ta cũng không quên quản gia đã nói, sau một thời gian rời đi, trở về, hắn liền biến thành bộ
dạng này.
“Mị, là ngươi sao?”. Ta không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Ta biết hắn tuyệt đối sẽ không để ta tháo mặt nạ kia xuống, cho dù là trong lúc hắn thần trí không rõ.
Ta thật sự chưa bao giờ hiểu về hắn, cho nên ta cũng không
thể biết được vì sao hắn lại là Tây Việt Chiến Hậu, vì sao lại đau đớn
như vậy?
Rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì?
Một cái liếc mắt kia, cuối cùng lại thay đổi tất cả hai chúng ta.
Lúc này đây, ta không thể tiếp tục hận hắn, cũng không thể quên hắn đi giống như quên một giấc mộng.
Hắn, rốt cuộc là muốn cứu rỗi ta? Hay là muốn kéo ta về phía vạn kiếp bất phục.
Hắn đã nói quên tất cả, mai danh ẩn tích cũng tốt, thay hình
đổi dạng cũng tốt, cố gắng sống sót, nhưng mà vận mệnh chung quy sẽ
không buông tha chúng ta dễ dàng như thế.
Mặc dù cách một quốc gia, mặc dù thay đổi thân phận, chúng ta đúng là vẫn còn gặp nhau.