Đọc truyện Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 29: Ngủ say không muốn tỉnh
Tại Dịch Lâu
Mộ Dung Cảnh ngồi lặng bên giường, tâm trạng căng thẳng, không biết có nên gọi nàng dậy hay không. Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, trán lấm tấm mồ hôi, thậm chí còn ướt hết cả phần tóc mai, hai bàn tay nắm chặt chiếc chăn, giống như đang gặp ác mộng.
“Tiểu Bảo… Tiểu Bảo…” Nàng không ngừng lẩm bẩm, giống như đang nói gì đó.
Nếu ngài gọi nàng dậy, thấy ngài ở đây, liệu nàng cảm thấy thế nào ? Nếu không gọi nàng dậy, lẽ nào ngài cứ ngồi đây nhìn nàng chịu đau khổ sao ?
“Tố Nhi, Thẩm Tố Nhi! Mau tỉnh dậy đi!” Mộ Dung Cảnh nghiến răng, sau cùng vẫn quyết định gọi nàng dậy.
Đột nhiên, Thẩm Tố Nhi bừng tỉnh khỏi ác mộng, ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa.
Hơi thở gấp gáp, sắc mặt căng thẳng. Nàng đưa đôi mắt kinh hoàng nhìn quanh căn phòng, ngoại trừ ngọn nến chập chờn, đặt trên mặt bàn, nàng chẳng còn thấy bất cứ ai khác. Lúc nãy, nàng rõ ràng nghe thấy có người đang gọi tên mình, chỉ là… lại đang nằm mơ sao? Định thần lại đưa mắt nhìn quanh, không ngờ bản thân đã quay về Dịch Lâu, quay về căn phòng của chính mình.
“Không có ai… “ Nàng đã cảm thấy an tâm hơn trước, nhưng lại thất vọng. Tâm trạng phức tạp, nàng không muốn làm rõ xem là vì lý do gì. Mệt mỏi. Con người mệt, trái tim cũng quá mệt. Nàng nằm lại xuống giường, khẽ thở hắt ra.
Vừa rồi nàng thực sự đã cho rằng… là Tiểu Bảo đang nhìn về phía mình. Tại sao lại có ánh mắt giống nhau đến vậy ? Thực sự quá giống… Ánh mắt đó, dường như khiến thời gian quay ngược lại ba năm trước, quay về lúc Tiểu Bảo rơi xuống vực thẳm, khiến nàng hoàn toàn sụp đổ. Chỉ là không thể nào, Tiểu Bảo đã chết rồi, nếu chàng quay về, tại sao lại không nhận nàng?
Thẩm Tố Nhi cảm thấy khát khô cổ, liền lồm cồm bò dậy, chậm chạp
Bước tới trước bàn, rót một ly nước, chưa đợi nguội đã uống cạn. Nàng không biết rằng, ở cạnh bên chiếc kệ đầu giường, có một bóng hình đang ẩn nấp. Ngài không muốn nàng khó xử, cho nên vẫn luôn tránh khỏi tầm mắt của nàng. Khi nàng bước ra khỏi phòng ngủ, đến phòng cạnh bên thăm lũ trẻ, Mộ Dung Cảnh mới lặng lẽ thoát ra ngoài. Cứ như thể ngài chưa từng đến.
Thời gian trôi qua, mới đấy mà đã qua một ngày.
Ánh mặt trời từ từ nhô lên, đêm đen qua đi, nỗi thống khổ trong lòng người cũng bị đẩy lùi.
Thẩm Tố Nhi điều chỉnh lại tâm trạng, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, mỉm cười bình thản. Nàng lặng ngồi trên chiếc ghế ở tầng hai, nhìn những người khách đi qua đi lại dưới lầu. Nàng biết cứ tiếp tục thế này, sẽ có rất nhiều người đau khổ, chỉ là… không biết phải kết thúc như thế nào.
Đột nhiên, nàng rất muốn đi tới một nơi. Vào phòng trong, nàng thay bộ y phục màu trắng, lấy một ít ngân lượng, nói với Tiểu Dung vài câu rồi lập tức lên đường. Dọc đường đi nàng mua một số thứ, lại thuê một cỗ xe ngựa, sau đó nhanh chóng xuất thành.
Có một nơi nàng vẫn luôn không dám đến, hôm nay nàng tới, là bởi vì vị Vân công tử tối hôm qua? Chuyện đó đã khiến nàng nhớ lại quãng thời gian trước. Có người nói, thời gian chính là thứ thuốc chữa trị vết thương lòng tốt nhất, đó là vì những người đó chưa hề trải qua, hoặc có lẽ càng khiến vết thương nhỏ đó từ từ toạc ra, lan rộng mà bản thân không hề hay biết… Bởi lẽ nỗi đau ăn sâu vào xương tủy, thời gian cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Nàng từ từ trèo lên đỉnh núi năm nào, giữa đường, nàng ngừng lại nghỉ đến mấy lần.
Lúc lên được đến đỉnh, mồ hôi đã đầm đìa, nhễ nhại. Chỉ là, lúc nhìn thấy đình nghỉ, nàng thoáng lặng người.
Lúc này, vị thiếu niên tuyệt thế trong đình nghỉ cũng đã nhìn thấy nàng. Khoảnh khắc chàng lặng người đi một lúc.
Bất ngờ, vô cùng bất ngờ… Tiếp đó, chàng nhìn Thẩm Tố Nhi, mỉm cười rồi khẽ gật đầu chào hỏi.
Giây phút đó, Thẩm Tố Nhi thực sự muốn trốn tránh. Chỉ là nàng đã kiềm chế lại, không để bản thân tiếp tục trốn tránh nữa. Cho dù trong lòng rối loạn, ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình thản, giả bộ như không có gì, bước lại gần, khẽ cất tiếng “Trùng hợp quá, Vân công tử.” Nàng thầm nhắc nhở bản thân người đang đứng trước mặt mình không phải là Tiểu Bảo, chỉ là có ánh mắt giống nhau mà thôi.
Thế nhưng, tại sao chàng lại xuất hiện ở nơi này?
Trong lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc, có điều, rất nhanh, Thẩm Tố Nhi lại cảm thấy cách nghĩ của bản than có phần nực cười. Nơi này dù gì cũng được coi là một thắng cảnh nổi tiếng của kinh thành, bình thường, có không ít du khách tới đây vãn cảnh.Thế nên chàng xuất hiện ở đây không có gì là khó hiểu. Ngược lại bản thân mang theo hương trầm, tiền vàng lên đây mới thực sự quái dị.
Nàng châm hương, lại đốt tiền vàng.
Trưa đến, gió trên núi nhẹ thổi, khiến người ta cảm thấy mát mẻ, sảng khoái. Hoàng Phủ Dịch cũng lặng lẽ đứng một bên quan sát.
Nàng không nói, chàng cũng biết, nàng đang đốt mấy thứ đó cho mình.
Chỉ là, người đã rơi xuống dưới chưa hề chết. Hôm ấy, lúc chàng rơi xuống vực thẳm được đám cành cây mọc vươn ra cản lại, cho dù là vậy cũng khó tránh nổi nạn kiếp, thế nhưng vận mệnh lại âm thầm an bài, có người làm tấm đệm cho chàng. Người phụ nữ đó chết đi, còn chàng vẫn sống. Trước khi bị sài lang hổ báo ăn thịt, chàng lại được một người thợ săn cứu mạng.
Một lúc sau, Thẩm Tố Nhi gần như đã đốt xong tiền vàng, lại lấy ra một bình rượu, vừa mở ra cũng ngửi ngay được mùi hương tuyệt mỹ. Nàng vừa đổ rượu ra một ít, liền bị một bàn tay thon dài tựa ngọc ngăn lại.
Chủ nhân của bàn tay cầm lấy bình rượu nhỏ, uống rất hưởng thụ, còn quay người đi về phía đình nghỉ khi nãy.
Nàng đứng lên, gió thổi y phục nàng, phảng phất bụi trần bay khắp chốn, dường như nàng chính là tiên nữ đi mây về gió vậy.
Nàng nhìn vị thiếu niên trong đình nghỉ, khẽ lên tiếng “Vân công tử, ánh mắt của ngài… khiến ta nhớ đến một vị cố nhân.”
Hoàng Phủ Dịch vốn định đưa mắt nhìn về phía nàng, liền cố gắng che giấu cảm giác xúc, không để nàng nhận ra sơ hở gì. Chàng mỉm cười bê bình rượu lên, ra hiệu mời nàng vào trong đình.
Thẩm Tố Nhi mỉm cười, dường như đã quên mất chàng không thể nói chuyện.
Nàng nhẹ bước vào đình nghỉ “Nơi này phong cảnh rất đẹp, đặc biệt là lúc hoàng hôn…” Lúc nói đến câu này, trái tim nàng nhói đau, quặn thắt.
Một cánh tay đưa ra, mời nàng uống rượu.
Ánh mắt trong sáng, dịu dàng đó hướng sang phía nàng, ra hiệu để nàng uống.
Thẩm Tố Nhi mỉm cười nhận lấy, khẽ hớp một ngụm. Uống một ngụm, lại uống them một ngụm nữa. Ở thời cổ đại, rượu bình thường không mạnh, chính là loại mà nàng thích. Khi nàng định uống thêm, Hoàng Phủ Dịch liền ngăn lại, cầm lấy bình rượu uống một ngụm lớn.
“À đúng rồi, khúc nhạc đó, Vân công tử học ở đâu vậy? Tại sao lại quen thuộc như vậy…”
“…”
“Ừm, đó là khúc nhạc đã nghe được từ người vô cùng quan trọng với ta.”
“Ồ.” Nàng không hỏi thêm nữa. Tuy nhiên, cảm giác quen thuộc thực sự đã đi sâu vào trong tim, động đến chỗ đau đớn nhất của nàng. Một lúc sau, nàng chủ động lấy bình rượu từ tay chàng, uống một ngụm lớn. Nàng khẽ chớp mắt, kìm nén giọt nước mắt sắp tuôn trào khỏi khóe mi. Nàng lại uống một ngụm lớn nữa, suýt chút nữa lại khiến nước mắt tràn ra.
Thấy ánh mắt quan tâm của chàng, nàng nói “Có biết tại sao ta lại đến đây không?”
“…”
“Bởi vì ta thiếu nợ ân tình của một người, đó… là món nợ ân tình mà cả đời này cũng chẳng thể nào chả được.”
“…”
“Cậu ấy là một người rất tốt, thế nhưng lại vì ta mà chết. Lúc xuống dưới đó tìm kiếm, chẳng còn lại thứ gì ngoài những vết máu tươi… và những mảnh y phục rách nát. Có người nói… có lẽ cậu ấy trở thành thức ăn cho lang sói, ngay cả chết cũng không được yên thân… người tốt mà sau cùng vẫn không được gặp lành.” Đôi môi nàng run rẩy, dường như trong tim đang khóc than.
“Cậu ta chết thê thảm như vậy… đều là vì ta… đều là lỗi của ta” Đôi mắt đỏ ửng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ẩn chứa bên trong nỗi đau đớn sâu sắc.
Trái tim Hoàng Phủ Dịch cũng theo đó mà quặn thắt.
Cảm giác đau đớn tràn đầy cơ thể, người phụ nữ trước mặt đang mắt lệ đẫm nhòa, nàng đang khóc vì ai? Là vì chàng. Nàng đang tự trách bản thân. Ba năm qua, nàng vẫn luôn sống đau đớn, khổ sở như vậy?
Tại sao lại như vậy? Nhớ lại Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết tối qua, bọn họ dường như cũng vậy, đang đau khổ, đang tự trách. Chàng sẽ nói ra chân tướng chứ? Trong lòng Hoàng Phủ Dịch cực kì mâu thuẫn.
Tiếp đó, chàng dịch người, hai tay mở rộng, ôm nàng vào lòng. Nàng khẽ lặng người, đầu óc đã tỉnh táo lại, theo bản năng ấn bàn tay vào lồng ngực chàng, duy trì khoảng cách cần có. Thế nhưng, nàng cảm nhận rõ nỗi lo lắng truyền ra từ thân người chàng, điều này khiến trái tim nàng ấm áp hơn đôi chút.
Lúc này, nàng liền nhìn lên những áng mây trắng trên trời, thi thoảng có vài chú chim bay qua, vô cùng tự do tự tại.
Rượu, nàng vẫn muốn uống thêm.
Mãi cho đến khi say mềm. May mà có Hoàng Phủ Dịch ở bên, nếu không nàng chắc đã nhảy từ trên đỉnh núi xuống vực thẳm rồi.
Lúc chàng bế nàng xuống dưới chân núi, đã có một cỗ xe ngựa đang đợi sẵn, như vậy cũng hay. Cỗ xe ngựa nhỏ đó, có thể tạm biến thành thế giới riêng của hai người. Nàng vẫn cứ nửa tỉnh nửa say, miệng không ngừng lẩm bẩm. Xe ngựạ rung lắc, sợ nàng bị đụng đầu vào thành xe, chàng dịu dàng ôm chặt nàng vào long bằng đôi bàn tay rắn chắc.
Hoàng Phủ Dịch nhẹ đưa lời dặn dò “Phu xe, đi chậm một chút cũng không sao. Phu nhân của ta sức khỏe không tốt, đừng để xe bị rung lắc mạnh quá.”
Thực tâm, lúc này trong lòng Hoàng Phủ Dịch rất mong đoạn đường này mãi mãi không bao giờ hết thúc.
Đôi tay bất giác thu chặt, chỉ là người phụ nữ trong lòng chàng lúc này đột nhiên khó chịu… lại nôn.
Nàng khiến bộ y phục màu lam của Hoàng Phủ Dịch bẩn cả một góc “Có phải nàng cảm thấy rất khó chịu? Xem nàng sau này còn dám tùy tiện uống rượu nữa không?”
Người trong lòng vẫn mơ mơ màng màng khẽ mở mắt… rồi mỉm cười ngốc nghếch.
“Cảnh… tại sao ngài lại có mấy cái đầu thế…”
“Ta không phải là Mộ Dung Cảnh. Đừng có nhận nhầm, ta là Hoàng Phủ Dịch.”
“Ồ…” Rất nhanh nàng lịm đi trong vòng tay của chàng.
Đợi một lúc thấy nàng chẳng hề đáp lại, chàng cho rằng nàng đã ngủ thiếp đi, thế nhưng nàng lại muốn nôn tiếp.
Suốt dọc đường đi, thi thoảng nàng lại bật khóc thành tiếng, miệng luôn gọi những tiếng rời rạc “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo… Cảnh, Cảnh! Tiểu Bảo đang gọi ta… Tiểu Bảo! Tiểu Bảo đừng có chết… không được chết…”
Những lúc như vậy, Hoàng Phủ Dịch lại dịu dàng an ủi “Ta vẫn chưa chết, đừng sợ, ta vẫn chưa chết. Hinh Nhi, ta đang ở bên cạnh nàng, ta đã quay về rồi…” Rồi chàng hôn lên mái tóc nàng.
Dần dần, nàng chìm trong im lặng, từ từ đi vào giấc ngủ…
Khoảnh khắc Hoàng Phủ Dịch bế Thẩm Tố Nhi xuống xe, rất nhiều người bàng hoàng kinh ngạc.
Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì? Cùng ngồi trên một cỗ xe ngựa, lại còn được người ta bế trong lòng.
Mộ Dung Cảnh đứng ở bục giữa cửa Dịch Lâu, sắc mặt sầm sì.
“Mau đưa nàng cho ta!”
Chỉ là, Vân công tử của ngày hôm nay rất đặc biệt, và cũng khác so với những lần gặp trước. Thế nhưng, cho dù khoảng khắc này người chàng có đầy mùi rượu, y phục có bẩn, nhưng bất ngờ là không hề có chút thê thảm. Chàng cũng không giao Thẩm Tố Nhi ra, mà điềm nhiêm đi ngang qua chỗ Mộ Dung Cảnh đang đứng.
“Phụ thân! Phụ thân, cuối cùng người đến rồi! Mục Nhi đợi người lâu lắm rồi đấy.” Mục Nhi khi nãy còn đang chơi đùa cùng với A Tài, vừa thấy Hoàng Phủ Dịch, đột nhiên xông lại, ngô nghê mà hứng khởi gọi phụ thân.
Mộ Dung Cảnh tức thì chết lặng tại chỗ.
Phụ thân? Mục Nhi đang gọi ai chứ?
Khoảnh khắc, trái tim Mộ Dung Cảnh rung lên đau đớn. Người mà Mục Nhi gọi không phải là ngài. Bởi vì hai tiếng thân thiết đó không thể là ngài. Đó là đứa con của Hoàng Phủ Dịch.
Hoàng Phủ Dịch nhìn Mục Nhi dịu dàng. Dường như cảm nhận được tình yêu thương của phụ thân, cậu bé ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ, nắm lấy vạt áo của Hoàng Phủ Dịch, đi theo chàng, thanh âm cực kì vui vẻ “Phụ thân, mẫu thân làm sao thế?”
Lúc này, Tiểu Dung cũng xuất hiện.
Hoàng Phủ Dịch bế Thẩm Tố Nhi đi thẳng vào trong, đến phòng ngủ mới để Tiểu Dung hầu hạ, thay y phục cho nàng. Còn dắt chàng theo Mục Nhi ra ngoài đợi. Hai người vừa bước chân ra ngoài, Hoàng Phủ Dịch liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Mộ Dung Cảnh.
“Huynh đài rốt cuộc là ai?”
“Dung thúc thúc, người chính là phụ thân của con đó…”
Hoàng Phủ Dịch còn chưa đáp lại, Mục Nhi đã tranh trả lời trước, cứ như thể sợ người khác không biết bản thân cuối cùng cũng có một người phụ thân.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Dịch ngồi xuống, chỉnh lại y phục cho Mục Nhi. Cử chỉ tràn đầy yêu thương của một người phụ thân dành cho đứa con trai, sau đó cag còn thì thầm bên tai “Mục Nhi, con ngoan quá! Phụ thân yêu Mục Nhi nhất trên đời.”
Nghe lời tán thưởng, cậu nhóc đặc biệt vui mừng, khuôn mặt đỏ ửng lên, hai mắt sáng rực, gật đầu lia lịa, sau đó đáp lại bằng chất giọng non nớt “Sau này lúc nào Mục Nhi cũng ngoan ngoãn, phụ thân phải chơi cùng Mục Nhi đấy nhé!”
Hoàng Phủ Dịch vuốt mái tóc Mục Nhi đầy yêu thương “Được thôi.”
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, sắc mặt tuấn lãng của Mộ Dung Cảnh biến đổi liên tục.
Không ngờ người thanh niên đó không phải người câm?
“Huynh đài làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?”
Mục Nhi nhìn dường như cảm nhận được điều gì đó, sợ hãi tựa vào người Hoàng Phủ Dịch.
Nhìn ánh mắt phòng bị của Mục Nhi, Mộ Dung Cảnh cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát thành từng mảnh, đó là đứa con của ngài, nhưng sao nó lại nhìn ngài bằng ánh mắt đó? Tuy rằng ngài đã sai, thế nhưng ba năm trôi qua, lẽ nào ngài sẽ phải tiếp tục sống như vậy?
Hoàng Phủ Dịch nhìn Mộ Dung Cảnh, mỉm cười đáp lại “Vãn mỗ đã phải long chưởng quầy Thẩm, nên đã quyết định phải lấy nàng làm thê tử.”
“Ngươi đừng hòng.” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh đột ngột trở nên sắc lạnh đến đáng sợ.
“Dung công tử, ta khuyên ngài hãy từ bỏ đi. Nghe nói, ngài cũng đã ở đây một thời gian rồi, không phải vẫn chẳng thể thỏa mộng đưa mỹ nhân về nhà sao?”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh càng lúc càng thêm âu sầu, bình tĩnh lên tiếng “Vân công tử, xin hãy rời đi cho sớm.”
“Nếu ta không làm thì sao?”
“Nàng ấy là người mà không phải bất cứ ai… cũng có thể nảy ý đồ tùy tiện được đâu.”
“Hả? Nếu đã nảy sinh rồi thì phải làm thế nào?”
“Người đó… vĩnh viễn đừng mong có thể xuất hiện tại kinh thành này nữa.” Một câu nói ra nghe như rất bình thản, thế nhưng lại mang theo sát khí đáng sợ vô cùng,
“Ha ha! Vãn mỗ lại muốn thử xem sao.” Hoàng Phủ Dịch mỉm cười, sau đó bế bổng Mục Nhi lên định đi ra phía ngoài đại đường.
Đột nhiên, một bóng người vụt qua chặn lại.
Ánh mắt dịu dàng của Hoàng Phủ Dịch bỗng chuyển sang lạnh giá.
Lúc này, Mục Nhi liền chu miệng, như thể sắp khóc “Phụ thân, con sợ…”
Gần như cùng lúc, Mộ Dung Cảnh và Hoàng Phủ Dịch thu lại khí thế trên người, đồng thanh lên tiếng “Mục Nhi đừng sợ.”
“Con muốn đến chỗ của mẫu thân.”
“Được, chúng ta vào chỗ mẫu thân thôi.”
“Phụ thân.” Lại một giọng nói non nớt khác từ bên ngoài vọng lại, rồi một thân hình bé nhỏ xông về phía Mộ Dung Cảnh.
Lập tức tình huống trước mặt có phần kì quái, mỗi người bế một đứa trẻ.
Khí thế đối nghịch khi nãy cũng được thu lại, dường như họ sợ khiến bọn trẻ sợ hãi.
“Ấy, thúc thúc trông đẹp trai quá!” Tiểu nha đầu kia liền lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Lúc này, tiểu quỷ trong vòng tay Hoàng Phủ Dịch cũng thò đầu ra, đắc ý nói “Đây chính là phụ thân của ta. Hưm, đã nói với muội từ lâu rồi, ta sẽ tìm được người phụ thân lợi hại.”
“Phụ thân muội mới tài giỏi.”
“Ai bảo thế? Phụ thân ta đẹp trai.”
“Phụ thân muội cũng đẹp trai.”
“Lúc nãy, chẳng phải muội khen phụ thân ta đẹp trai à.”
“Là ca ca nghe nhầm thôi.”
Không ngờ hai đứa trẻ lại bắt đầu cãi cọ, bốn bàn tay khua khoắng, hai má đỏ phừng phừng.
Lần này thì hay, người lớn không đánh trẻ nhỏ lại cãi nhau kịch liệt. Không khí thay đổi bất ngờ, khiến người ta dở khóc dở cười.
Hoàng Phủ Dịch không cách nào đối phó với Mục Nhi, chân tay trở nên luống cuống, tình cảnh đó khiến Mộ Dung Cảnh yên tâm phần nào. Có thể thấy, tên họ Vân kia trước mặt không hề có ác ý với Mục Nhi, hơn nữa, giống như đã dành tình cảm chân thành cho cậu bé.
“Vân công tử, giờ tí đêm nay tại Chung Lâu.”
“Chung Lâu xa quá, ở bên quán cờ của ngài luôn đi. Như vậy, không phải ngài còn có thể bảo vệ những người muốn bảo vệ sao?” Hoàng Phủ Dịch bế Mục Nhi rời khỏi, thế nhưng không phải đi ra ngoài phòng khách mà quay vào tìm Thẩm Tố Nhi.
Trong lòng Mộ Dung Cảnh đột nhiên cảm thấy kì lạ, ánh mắt càng lúc càng thêm sầu thảm.
“Phụ thân, người làm sao thế?”
“Phụ thân không sao cả.”
…
Thẩm Tố Nhi lúc này say rượu, ngủ một giấc dài vẫn chưa tỉnh. Nàng có cảm giác bản thân như đang phiêu bồng trong một thế giới đen tối mà hư vô. Trong thế giới ấy, tất cả những người quan trọng trong đời nàng đều không có ở bên.
“Mục Hinh! Tỉnh dậy cho tôi! Muốn chết hả…” Có người đang thét gọi nàng. Là giọng đàn ông. Là ai? Giọng nói tà niệm đột ngột tràn về từ kí ức xa xôi… Bỗng nàng ngồi bật dậy. Đưa mắt nhìn quanh, bờ tường màu trắng, ga giường màu trắng, tất cả đều một màu trắng xóa, như ở trong bệnh viện…
“Tỉnh lại rồi sao? Tôi còn tưởng là cô đã chết rồi chứ?” Bên cạnh lại vang lên giọng nói lãnh đạm “Không có chuyện gì thì mau tỉnh dậy đi, vào giờ phút quan trọng thế này mà dám ngủ sao?”
Thẩm Tố Nhi mơ màng, trước mắt là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest thắt cà vạt, đang nhìn nàng lạnh lùng. Cổ tay nàng đang được truyền dịch, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
“Thực sự cũng chỉ có mình cô như vậy mà thôi, đi ngủ mà cũng có thể ngủ đến mấy đêm liền?”
“Đi ngủ…” Nàng mơ màng lẩm bẩm.
Đợi đến khi truyền dịch xong, ra khỏi bệnh viện, nàng đã bị người ta ấn vào một chiếc xe đua đắt tiền màu bạc. Ngô nghê nhìn những cửa hàng, biển quảng cáo, tòa nhà chọc trời, xe hơi… bay vụt qua khung cửa sổ… nơi này là thời hiện đại? Nàng đang nằm mơ? Mơ quay về thời hiện đại sao? Nhìn con đường trước kia vô cùng quen thuộc, nay bỗng thấy xa lạ một cách quái dị, cảm giác như bao nhiêu thế kỉ trôi qua rồi.
Đau đầu! Đau đầu! Thực sự rất rất đau…
Nàng nhíu mày đầy khổ sở. Chiếc xe dừng lại, người đàn ông bên cạnh lại nói thêm vài câu, có điều rằng, nàng hoàn toàn không hề nghe thấy.
Lúc này, người đàn ông lại nói lớn “Này! Dám nhìn tôi bằng ánh mắt đó hả? Có phải không muốn làm việc nữa không?”
“Không muốn làm nữa…” Nàng hoàn toàn không hiểu người này đang nói gì, thế nhưng lời nói lẩm bẩm đó đã khiến ánh mắt người đàn ông kia thoáng qua sự căng thẳng, hoang mang.
Anh bực bội quay đầu, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Ngừng lại đôi chút, anh lên tiếng “Nếu cảm thấy mệt mỏi vậy thì nghỉ ngơi vài hôm đi, tôi sẽ làm dự án này trước.” Không muốn làm nữa? Người phụ nữ này dám nói là không muốn làm nữa?
Nàng mơ màng quay đầu nhìn sang, người đàn ông trước mặt thật quá quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ… Anh là ai chứ? Giờ trong đầu nàng là một khoảng trống rỗng, hỗn loạn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiếp đó, nàng kinh hoàng nhận ra người đó chính là tổng giám đốc, vị tổng giám đốc ngày ngày lấy việc dày vò nàng làm niềm vui. Là nàng đang mơ hay là hiện thực? Bảy, tám năm đã qua rồi, không phải sao? Tại sao tướng mạo của anh lại không hề thay đổi?
Nàng vỗ nhẹ lên hai má mình, có cảm giác đau đớn. Không phải nàng đang nằm mơ, nàng thực sự đã xuyên không về thời hiện đại rồi?
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Nàng vội vã hỏi.
“Mùng một tháng mười hai.”
“Năm bao nhiêu?”
Người đàn ông kia quay đầu lại đầy nghi hoặc. “Năm 2010.” Rồi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
“A… vậy tôi chưa chết…” Nàng nhớ ngày xuyên không về thời cổ đại là ngày mười sáu tháng tám. Đã qua ba tháng vậy mà ở thời cổ đại, nàng đã trải qua bảy, tám năm rồi? Bất giác, nàng vò đầu bứt tai đầy khốn khổ “Có chuyện gì thế này? Bây giờ đang xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiếp đó, người đàn ông kia nhìn kĩ nàng, đột nhiên đưa lời thăm hỏi “Cô là ai hả?”
Ánh mắt thâm trầm, sâu xa của anh giống như có thể nhìn thấu linh hồn nàng, dường như qua ánh mắt đó, anh thấy một con người khác “Mục Hinh? Thẩm Tố Nhi?… Mau nói cho tôi biết, bây giờ cô là Mục Hinh hay là Thẩm Tố Nhi?” Người đàn ông thét lên đầy tức tức giận, lại nghiến răng gầm lên “Nếu dám dọa tôi, cô chết chắc.”
“Đừng có làm cho tôi thêm hỗn loạn, bây giờ tôi đã cảm thấy phiền phức lắm rồi.” Nàng sắp phát điên rồi, thực sự đã quay về thời hiện đại thật sao? Lúc nãy, anh ta vừa hỏi cái gì chứ? Mục Hinh? Thẩm Tố Nhi? Tại sao anh ta lại biết tên của nàng ở thời cổ đại?
Tiếp đó, nàng lại nghĩ đến một khả năng khác. Chính là linh hồn của hai người đã hoán đổi? Nàng quay về thời cổ đại, còn người phụ nữ mang tên Thẩm Tố Nhi kia lại đến hiện đại. Lần trước xuyên không cũng ở trong trạng thái mê man bất tỉnh quay về thời cổ đại, lần này cũng mê man bất tỉnh trở về thời hiện đại? Tại sao lại có thể như vậy được?
“Con của ta thì sao chứ… Con của ta thì phải làm thế nào đây?” Nàng vội vã xuống xe, khi bước ra ngoài, lại kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh. Những kí ức nén sâu trong tâm trí dần hiện lên… Quen thuộc quá, đây chính là con đường trước kia nàng thường đi. Những cửa hang quen thuộc, biển hiệu quen thuộc, tòa nhà quen thuộc, cửa cầu thang quen thuộc, nàng thực sự đã quay trở về. Đột nhiên, trái tim nàng lại trào dâng cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có. Vật còn những đứa con của nàng thì sao? Những người thân của nàng ở thời cổ đại thì sao? Mộ Dung Cảnh thì sao?… Nàng mãi mãi không thể nào gặp lại bọn họ được nữa sao?
Lúc này, người đàn ông kia cũng xuống xe, vội nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Lúc nàng quay đầu lại, ánh mắt lạnh giá của người đàn ông đột nhiên ngây lặng, khuôn mặt tuấn lãng dần đanh lại. Mãi một lúc sau, anh dường như đã bình tĩnh lại, từ từ buông cổ tay nàng ra “Cô là Mục Hinh?”
“Đúng vậy, tôi chính là Mục Hinh. Xem ra… Tổng giám đốc đã biết một số chuyện.” Người đàn ông trước mặt thông minh như ma quỷ, nếu Thẩm Tố Nhi thực sự đã xuyên không tới đây, khẳng định chẳng được mấy ngày liền bị anh nhìn thấu. Lẽ nào họ đã yêu nhau?
“Vậy còn cô ấy đâu?”
“Tôi không biết, chắc đã quay về thời cổ đại rồi.”
Nàng bước đi, đôi giày cao gót khiến nàng suýt chút nữa thì vấp ngã.
Người đàn ông kia liền vội đỡ lấy nàng.
Nàng đứng vững, khách khí đáp lại một câu “Cảm ơn.” Bước thêm vài bước, không ngờ vẫn chẳng thể quen được, nàng cúi người cởi luôn đôi giày cao gót đó ra.
Nàng đi trước, và anh theo sau.
“Tổng giám đốc đại nhân, tại sao anh lại đi theo tôi? Bây giờ tôi muốn ở một mình để bình tĩnh lại.”
“Sau này, lúc nào tôi cũng đi theo cô.” Anh nghiến răng đáp.
“Không phải anh còn dự án nào đó sao? Thế nào, không làm việc nữa à?”
“Không phải cô cũng còn việc chưa hoàn thành sao?” Anh lại thét lên.
Nàng mỉm cười khổ sở, nhìn dáng vẻ của anh thì đích thực là đã động chân tình, giọng nói của nàng cũng vì thế mà dịu lại đôi chút. “Tổng giám đốc, anh đừng ngốc nghếch nữa, lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi tên là Mục Hinh. Người mà anh yêu đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa.” Chỉ một câu nói bình thường lại khiến anh ta chết lặng tại chỗ.
Đúng thế, người mà anh yêu đã không còn trên thế gian này, vậy người mà nàng yêu thì sao? Mơ màng quay người. nàng từng bước từng bước đi lên cầu thanh, nước mắt đã đầm đìa khuôn mặt… giống như thể đi hết cả một thế kỉ, cuối cùng nàng cũng bước đến trước cửa căn phòng đã thuê.
Nàng đứng lặng ở đó rất lâu. Bỗng một bàn tay lớn đưa ra từ phía sau, lấy chìa khóa mở cửa. Không ngờ anh ta lại có chìa khóa?
Nàng mỉm cười, cũng không muốn truy hỏi thêm nguyên do. Nàng đi vào, khi vừa định đóng cửa thì bàn tay to lớn kia đã chặn lại. Sắc mặt nàng lặng đi, nghi hoặc lên tiếng “Anh đừng nói với tôi rằng… anh đang ở tại nơi này?”
“Đúng, thì đã sao?”
“Trước kia, anh với Thẩm Tố Nhi như thế nào tôi không muốn quản, thế nhưng bây giờ tôi không còn là Thẩm Tố Nhi nữa, tôi là Mục Hinh. Biết rồi thì hãy đi đi cho tôi.” Nàng phẫn nộ định đóng cửa thì một tiếng động lớn vang lên.
Cánh cửa đã bị người ta đẩy mạnh ra, đến độ đập cả vào tường.
“Tổng giám đốc, anh cút ngay cho tôi.” Nàng đứng chặn trước cửa, gần như thét rách cả cổ họng. Hiện nay, nàng chỉ muốn có không gian riêng để bình tĩnh, chỉ muốn ở một mình mà thôi. Bởi vì cảm thấy bản thân sắp không thể chịu đựng thêm được nữa, sắp sụp đổ hoàn toàn rồi. Nàng không muốn để người ta nhìn thấy bản thân yếu đuối, bất lực, tuyệt đối không muốn.
“Tôi đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ theo sát cô.”
Hai người mặt đối mặt ngồi trên sô pha. Sau khoảng mười mấy phút, nàng mơ màng ngước mắt lên, liền nhận ra người đàn ông kia vẫn nhìn mình chăm chăm “Nhìn gì mà nhìn?”
Lúc này, anh mới đứng dậy đi vào bếp lấy mấy lon bia từ trong tủ lạnh ra, đặt trên bàn “Uống đi, say có thể giải sầu.” Nàng ngồi xuống, bật nắp rồi uống một ngụm lớn. Lúc anh cũng muốn uống, nàng liền ngăn lại “Anh không được uống?”
“Tại sao chứ? Sợ uống say tôi sẽ làm bậy sao?”
“Ít nhiều gì, chúng ta cũng từng là đồng nghiệp, nói chuyện đừng gay gắt quá như vậy.”
Trái tim cay đắng, nàng nhanh chóng cạn hết một lon bia, không đến mười phút đã uống hết ba lon. Sau mấy lon bia, nàng vẫn không say, dường như thứ uống vào chính là nước mắt.
“Mục Hinh, nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể tìm được cô ấy?”
Câu nói này chạm đúng vào chỗ đau nhất trong lòng nàng.
Vô duyên vô cớ quay lại thời hiện đại, nàng cũng chẳng biết phải làm gì mới có thể gặp lại bọn họ? Nàng không thể từ bỏ bọn họ… không thể. Cũng giống như trước kia chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy họ như vậy đối với nàng đã là mãn nguyện rồi.
Mối ân tình thiếu nợ Tiểu Bảo, nàng không thể trả, cho nên nàng không dám truy cầu hạnh phúc xa xỉ. Hàng ngày chỉ cần nhìn thấy mọi người, có thể cảm nhận được bọn họ đang ở cạnh mình, là nàng đã mãn nguyện. Thế nhưng, tại sao, vì lý gì, ông trời lại đoạt đi mọi thứ của nàng chỉ trong chớp mắt?
Nàng nằm xuống sô pha, hoàn toàn sụp đổ!
Rồi nàng bật khóc thành tiếng. Tại sao ông trời lại có thể tàn nhẫn đến vậy? Đột nhiên, nàng thấy bản than rất nhớ, rất nhớ ngài.Cứ nghĩ sau này chẳng thể gặp được ngài nữa, nàng phải làm thế nào đây? Cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa đây?
“Tại sao thế?… Tại sao không cho tôi được gặp lại ngài, đó chỉ là lần sau cùng?”
Nàng từ từ nhắm mắt, lại tiếp tục chìm trong bong tối vô biên… Thẩm Tố Nhi nhìn lại thấy bản thân giống như đang phiêu bồng trong một thế giới hư vô.
Phiêu bạt rất lâu, rất lâu, không có điểm dừng, như một linh hồn bay bổng giữa không trung, chẳng tìm được bến đỗ, nàng vẫn luôn cảm thấy, nơi nào có ngài cùng các con thì nơi ấy chính là điểm nàng muốn tới. Thế nhưng bây giờ thì sao chứ? Nàng quay về thời hiện đại, nơi quay về duy nhất của nàng đã không thể nào có được nữa rồi.
“Tố Nhi! Hãy tỉnh lại đi! Tố Nhi… Xin đừng đi…”
“Tố Nhi!”
“…”
Trong bóng đêm, một giọng nói căng thẳng liên hồi gọi tên nàng. Đó là giọng nói lo lắng và run rẩy, giống như thể sắp đánh mất tính mạng của bản thân vậy.
Trái tim nàng rung động, cố gắng tìm ra điểm phát ra giọng nói đó.
“Tố Nhi, mau tỉnh lại đi. Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta… tất cả đều do ta không tốt!… Xin lỗi nàng! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?” Có người đang khóc, có một người đàn ông nữa cũng đang khóc.
“Hinh Nhi! Hinh Nhi! Xin đừng đi…”
“Mẫu thân! Mẫu thân hãy tỉnh lại đi, xin đừng ngủ thêm nữa…”
“Mẫu thân, ta muốn có mẫu thân.”
“…”
Bên tai vang lên rất nhiều tiếng khóc khác nữa.
Đúng rồi, có rất nhiều người đang gọi nàng.
Là Cảnh, là các con, là giọng nói của các con… Bọn họ đang gọi nàng, họ đang đợi nàng. Thế nhưng, nàng không muốn tỉnh lại. Nàng không dám tỉnh lại? Ít nhất trong giấc mơ này nàng có thể nghe thấy giọng nói của họ…
Nàng đã quay về thời hiện đại rồi. Nàng đang ở một nơi mà mãi mãi chẳng thấy họ được nữa.
Phải làm sao đây? Các con của ta…
Cảnh! Ta nên làm gì bây giờ? Ta thực sự rất nhớ mọi người, ta chẳng bao giờ được gặp mọi người nữa.
Phải làm sao đây? Xin đừng… ta không muốn quay về thời hiện đại…
Dần dần, ý thức quay trở lại. Nàng bỗng cảm thấy mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp. Chỉ là nàng đang sợ hãi, không dám mở mắt, không dám.
“Tố Nhi? Tố Nhi! Tố Nhi…” Người ôm nàng trong tay đang không ngừng run rẩy.
“Tố Nhi! Tố Nhi của ta…”
“Ta vừa thấy nàng khóc… Nàng đã quay về rồi!” Lại lần nữa, ngài ôm chặt lấy nàng. “Nàng không hề bỏ rơi ra cùng bọn trẻ… quay về rồi, cuối cùng đã quay về rồi…”
Đột nhiên, nàng cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn. như thể sắp nổ tung vậy.
“Tỉnh rồi? Thực sự tỉnh lại rồi? Thôi thần y, mau lại xem xem.” Sơ Tuyết vội lên tiếng.
Lúc này, có người tiến đến bắt mạch cho nàng.
“Hả?… Không sao rồi?” Sống đến từng này tuổi, ngài chưa từng thấy người nào đã chết rồi còn sống lại được.
“Nha đầu Tố Nhi, nếu tỉnh rồi thì hãy mở mắt ra đi, mọi người sợ chết khiếp đó.”
Trái tim rung động, Thẩm Tố Nhi sợ hãi từ từ mở mắt.
Bên giường, mấy người đang ngồi đó với vẻ mặt lo lắng tột độ.
Và người đầu tiên nàng thấy chính là ngài… Mộ Dung Cảnh. Thân hình nàng theo đúng bản năng tựa về phía ngài, ôm chặt lấy ngài. Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi! Nàng lúc này giống như một người đã trải qua mọi đau khổ luân hồi, đột nhiên lại nhìn thấy hi vọng.
“Tố Nhi…” Đôi tay ngài thu chặt, nước mắt trào dâng, vào lúc biết được nàng chết đi, ngài cảm tưởng bản thân đã mất đi linh hồn “Có phải ta đang nằm mơ… hãy nói cho ta biết, có phải ta đang nằm mơ?… Xin đừng lừa ta, nàng thực sự chưa chết?”
“Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài… Cảnh, ta rất sợ hãi, ta sợ sau này không bao giờ có thể nhìn thấy ngài nữa.” Vào lúc này, nàng chẳng còn nhớ được bất cứ điều gì khác, chẳng cần phải cố chấp thêm nữa, quên đi tất cả mọi người… Trên thế gian này chỉ còn lại mỗi ngài cùng nàng mà thôi.
“Cảnh, ngài có biết ta đi đến nơi nào không? Ta đã đến mà ta chẳng bao giờ có thể nhìn thấy ngài được nữa… Ta sợ hãi, thực sự vô cùng sợ hãi… Sợ rằng sau này không thể nhìn thấy ngài được nữa. Ta có thể không cần mọi thứ, chỉ mong có thể nhìn thấy ngài cùng các con thôi. Mỗi ngày nhìn thấy ngày một lần thôi cũng được… Thật đấy, chẳng cần bất cứ điều gì khác nữa, ta không muốn rời khỏi đây… “
Đầu nàng đau đớn. Đột nhiên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Đừng quá kích động. Cẩn thận không lại bị tổn thương.” Thôi thần y vội vã đưa lời nhắc nhở.
Trên trán Thẩm Tố Nhi lúc này cuốn một lớp băng dày, vẫn còn dính máu tươi. Xem ra nàng đã bị trọng thương. Lúc này, mọi người trong phòng đều vô cùng căng thẳng.
Trái tim kích động của Mộ Dung Cảnh lại bắt đầu căng thẳng “Tố Nhi, bình tĩnh lại. Không sao đâu, đừng lo lắng nữa. Ta sẽ ở bên cạnh nàng, mãi mãi không bao giờ rời xa…” Ngài đem nàng trong lòng tựa như báu vật quý giá nhất trần đời. Máu tươi thực sự khiến ngài kinh hãi “Tất cả đều do ta, không thể bảo vệ nàng chu toàn, sau này, ta sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa…”
Thôi thần y cũng vội vã lên tiếng “Hít thở sâu, hít thở… hãy thư giãn thần kinh. Nha đầu, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là không sao rồi…”
Nàng nước mắt long lanh, cuối cùng đã ý thức được, bản thân đã quay về rồi.
“Mẫu thân! Mẫu thân…” Hai đứa trẻ bò lên giường.
Mộ Dung Cảnh ôm chặt hai nhóc vào lòng, một nhà bốn người nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Những người đứng cạnh bên cũng bất giác nghẹn ngào.
Sơ Tuyết quay người đi, không dám nhìn thêm. Còn nhìn thêm nữa, ngài thực sự cũng muốn ôm lấy bọn họ bật khóc thành tiếng. Ông trời đúng là biết cách đùa giỡn con người, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, hoảng hốt một trận. Trong vô tình, ngài nhìn thấy vị thiếu niên tuyệt mỹ bên cửa sổ… Hoàng Phủ Dịch, ánh mắt sầu muộn phức tạp, nhìn bốn người trên trước giường kia bằng ánh mắt đỏ hồng. Tiếp đó, chàng quay người, bay đi tựa làn gió.
Sơ Tuyết lặng người. Bình tĩnh suy ngẫm, ngài cũng lặng lẽ lui ra.
Bên rặng trúc ngoài đình viện, ngài thấy Hoàng Phủ Dịch. Đã vài ngày rồi, những chuyện xảy ra không nhiều lắm, nhưng đem lại cho họ những trải nghiệm và chấn động trước nay chưa từng có. Họ lúc này lại càng hiểu hơn cuộc sống vốn yếu đuối đến mức nào, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.
“Hoàng Phủ huynh, đa tạ nhiều.”
“Đa tạ chuyện gì?”
“Đa tạ huynh đã lui ra khỏi căn phòng đó.”
Hoàng Phủ Dịch im lặng.
Sơ Tuyết nhìn chăm chú vào tấm lưng của chàng. Đứng từ một góc độ khác để nhìn, hai người bọn họ cùng cảnh ngộ.
Khuôn mặt buồn bã của Hoàng Phủ Dịch hiện lên nét lạc lõng, chàng cất tiếng hỏi “Có phải ngài vẫn luôn theo dõi ta không?”
“Không hề, bảy ngày nay… huynh có cảm nhận thế nào?” Giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió của Sơ Tuyết, đã không còn bi thương, nhưng vẫn còn chút tiếc nuối. “Cũng giống như cảnh ban nãy, người không muốn tỉnh lại. Nếu như người chết đi, vậy thì tất cả mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa? Hoàng Phủ Dịch huynh, huynh thử nói xem?”
Con người một khi đã chết, thứ còn để lại chỉ là hồi ức, ngay cả mong muốn được nhìn dù chỉ một lần sẽ trở thành xa xỉ.
Bảy ngày này đối với Hoàng Phủ Dịch mà nói, chàng sống trong nỗi dày vò tựa hồ địa ngục. Nàng ngủ mê man ba ngày liền, khó khăn lắm mới tỉnh lại thì như thể mất trí nhớ vậy. Vào lúc chàng cho rằng nàng đã quên hế mọi thứ thì nàng lại chạy về phía Mộ Dung Cảnh. Nàng giống như một con hươu bé nhỏ hoảng loạn, yếu đuối lao vào vòng tay của Mộ Dung Cảnh mà khóc lóc, ánh mắt hiện lên nỗi tương tư sâu sắc.
Sơ Tuyết từ từ bước đến bên cạnh Hoàng Phủ Dịch, nhìn ánh mắt sau thẳm, trái tim tràn đầy cảm xúc. “Để ta nói cho huynh một bí mật.”
“Bí mật?”
“Ta… cách đây rất lâu, rất lâu đã yêu nàng. Năm đó, nàng mười lăm, ta mười bảy…”
“Nàng không phải là hoàng tẩu của ngài sao?”
“Chuyện tình cảm đâu phải dễ dàng khống chế được…” Sơ Tuyết nhìn ánh trăng tàn cuối chân trời, bất lực nói tiếp “Biết rõ ràng không thể nào, nhưng vẫn cứ như con thiêu thân lao vào biển lửa, luôn khao khát được ở cạnh bên người. Chỉ có điều, ta biết bản thân buộc phải thu tấm chân tình đó lại, không thể để cho người khác phát hiện.”
Hoàng Phủ Dịch bần thần quay đầu, ánh mắt long lanh, nhìn Sơ Tuyết chăm chú.
“Hãy theo ta nhập cung một lần, thế nào hả? Ta muốn cho huynh xem một số thứ, có lẽ, huynh sẽ tin những lời ta nói.” Có nhiều thứ thực chẳng thể nói thành lời, dùng sự thực chứng minh, có lẽ sẽ mang tính thuyết phục cao hơn.