Lấy Chồng Tây

Chương 2


Đọc truyện Lấy Chồng Tây – Chương 2

Thế vào 1 ngày đẹp trời của mùa thu tháng 8, khi mà chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến sinh nhật tuổi 18 của Hạnh. Khi toàn bộ số tiền của HẠnh dành dụm được để thực hiện cái ước mơ xuất ngoại mới chỉ vọn vẹn 20 triệu đồng. Không phải lương Hạnh thấp, cũng không phải Hạnh ăn tiêu hoang phí, mà Hạnh còn phải phụ với gia đình chăm lo cho 4 đứa em thơ. Bởi vậy giấc mộng của Hạnh mờ ảo như ánh trăng ngoài kia, nhìn thấy, cảm nhận thấy, nhưng lại chẳng thể nào nắm bắt nổi.

Để rồi 1 một phụ nữ xuất hiện, chính người này đã khiến cuộc sống của Hạnh thay đổi rất nhiều. Cũng chính người phụ nữ này khiến cho cuộc đời cô bước sang một trang mới, hoàn toàn mới mẻ và xa lạ.

Ngày ấy, Hạnh biết ơn bà ta lắm, nhưng bây giờ ngồi nghĩ lại, cô vẫn không phân định được cuộc gặp gỡ định mệnh ấy với cuộc đời cô rút cục là may mắn, hay là khổ đau nữa.

Người phụ nữ Hạnh nhắc tới là bà Phụng, bà ta đã cũng đã gần 50 tuổi, nhiều tuổi hơn cả bố mẹ cô. Bà Phụng là một bà chủ giầu có và có tiếng trong việc môi giới, bà chuyên giúp các cô gái Việt có thể đổi đời bằng Việc “lấy chồng Tây”.

Cô còn nhớ như in ngày hôm ấy có 2 đoàn khách đến thuê phòng, 1 đoàn là 5 người, gồm 3 nam và 2 nữ, tất cả đều là người nước ngoài. Họ dùng chút ít vốn tiếng Việt lơ lớ của mình để giao tiếp cùng Hạnh, còn bản thân Hạnh sau nhiều năm làm ở đây cũng tích luỹ được 1 chút kiến thức về tiếng anh, một chút đủ dùng để có thể trao đổi những điều cơ bản với những vị khách tây ấy. Đáng tiếc, những vị khách này lại là người Hàn Quốc, và họ hoàn toàn không biết tiếng Anh.

Một chút tiếng Việt ít ỏi của họ, cũng không thể khiến cho cuộc nói chuyện của cô và họ được thuận tiện như những vị khác khác. Nhưng họ vẫn vô cùng lịch thiệp, cùng nụ cười thường trực trên môi. CHính điều đó khiến cho Hạnh sau khi làm xong thủ tục cho họ đã buột miệng nói với chị Phúc:

– Lấy chồng phải lấy được những anh thế này mới đáng lấy chị nhỉ, người gì đâu vừa đẹp trai, vừa lịch thiệp thế không biết nữa.

– Mày bớt mơ mộng lại cho tao nhờ cái, mau mau làm nốt thủ tục cho khách tiếp theo đi. Người ta đang chờ kia kìa.

Cô bị hắt nguyên gáo nước lạnh nên chưng hửng thở dài và tiếp tục công việc quen thuộc của bản thân.

Đoàn khách tiếp theo thuê phòng không ai khác, chính là đoàn khách của người phụ nữ tên Phụng, bà ta đi du lịch gia đình, và tất nhiên bà ấy cũng nghe thấy đoạn hội thoại ban nãy của Hạnh và chị Phúc.

Đó là lý do vì sao mấy ngày ở đây bà ấy rất hay xuống quầy lễ tân nói chuyện cùng Hạnh. Sang ngày thứ ba, khi cảm nhận được mối quan hệ đã đủ thân thiết thì bà ấy có đưa cho Hạnh 1 tấm danh thiếp. Sau đó giới thiệu bản thân mình là người môi giới, chuyên giới thiệu các cô gái Việt lấy chồng tây.

– Cô có một công ty chuyên môi giới và giúp các cô gái Việt lấy chồng Tây, không biết cháu có muốn tìm hiểu không?

Không giấu nổi sự tò mò Hạnh vỗn vã hỏi:


– Môi giới lấy chồng tây là sao ạ.

– Thì là cô sẽ giới thiệu những anh chàng tây mà có nhu cầu lấy vợ Việt, gặp mặt và tìm hiểu những cô gái Việt có mong muốn lấy chồng tây. Họ sẽ thông qua cô, mà tìm yêu, hẹn hò, và nếu hợp thì tiến tới hôn nhân.

– Có cả dịch vụ đó nữa hả cô?

– Có chứ, xã hội bây giờ phát triển, chỉ cần có nhu cầu ắt sẽ có nguồn cung mà cháu.

Phía bên cạnh chị Phúc đang ra sức mà huých vào tay Hạnh, nhưng Hạnh lại bị những tò mò cuốn theo câu chuyện của cô Phụng mà không để ý gì đến chị pHúc. Cô hiếu kỳ hỏi:

– Vậy để lấy được chồng tây có khó không cô, chắc là yêu cầu cao lắm cô nhỉ.

Bà ấy phá lên cười lắc đầu đáp:

– Không đâu cháu gái, yêu cầu vô cùng đơn giản, đó là chưa kết hôn, không tiền án tiền sự, không dính vào các tệ nạn xã hội.

– Đơn giản thế thôi sao cô.

– Đúng rồi, nhưng mà nói chung nó còn phụ thuộc vào cái duyên của mỗi người nữa cháu ạ. Nhìn qua tướng của cháu cô dám chắc cháu chắc chắn sẽ xuất ngoại được.

Đúng rồi, bà thầy bói năm xưa cũng nói rằng Hạnh có tướng xuất ngoại, cũng chính vì lời nói ấy nên cô mới ôm mộng ra nước ngoài lao động. Bây giờ chẳng những không phải vất vả lao động, không mất một số tiền lớn mà cô vẫn có thể xuất ngoại hay sao. Thậm chí cô còn có thể lấy được hẳn 1 anh chồng tây sịn sò nữa ấy chứ chả đùa đâu. Gì chứ Hạnh là cô tự tin vào nhan sắc nghiêng nước, nghiêng thùng của mình ghê lắm.

Thấy anh mắt của Hạnh đang sáng lên vẻ thích thú, ngay lập tức bà phụng bồi thêm chiêu cuối. Bà ta cẩn thận mở điện thoại cho Hạnh xem hình ảnh đám cưới xa hoa của rất nhiều cô gái đã từng làm mối. Điểm chung của họ đều có 1 đám cưới linh đình, có một anh chồng tây, và hầu như những anh chồng đó đều đã luống tuổi. Cũng đúng thôi, người ta phải khó khăn người ta mới nhờ đến môi giới. Chứ mà đẹp trai, cao ráo, gái theo không hết thì cần gì phải tìm đến môi giới làm gì kia chứ.

Thấy Hạnh cứ ngẩn ngơ ngắm những bức ảnh cưới, bà Phụng còn nhấn mạnh thêm rằng:


– Những cô gái xinh, lại lại trẻ như cháu nhất định sẽ được người vô cùng tốt chọn lựa.

– Họ chọn cháu, chứ cháu không được chọn đúng không ạ.

– ĐÚng rồi, cô sẽ đưa cho họ xem ảnh cùng thông tin của cháu cho họ, sau đó sắp xếp cho cháu gặp mặt họ, nếu cháu đồng ý thì hẹn họ và kết hôn theo thoả thuận của cháu và người ấy. Cô chỉ có vai trò giới thiệu còn đồng ý hay không là ở cháu. Nhưng mà cháu yên tâm, cô đảm bảo sẽ chọn cho cháu mối tốt nhất có thể.

Hạnh mím môi nghĩ ngợi sau đó e dè hỏi:

– Vậy, cháu có phải mất phí môi giới không a?

– Không, toàn bộ chi phí sẽ do những anh chàng tây lịch thiệp kia chi trả cháu ạ.

Vậy là chỉ bằng một vài câu chuyện, bà ta đã lấy được số của Hạnh, đồng thời còn chụp một vài bức ảnh về cô đem về Hà Nội.

Bà ta đi khỏi chị Phúc cũng cốc mạnh vào đầu Hạnh mà quát:

– Cái con này bao giờ mày mới bỏ được cái tật mê tây hả. Mày biết người ta là ai, người ta như thế nào mà dám nhận lời.

– Chị thì nữa, sao chị đánh em đau thế, em chỉ nhận lời gặp mặt chứ đã đồng ý lấy ngay đâu mà chị lo. Nếu gặp mặt không ưng em có quyền từ chối kia mà.

– Trên đời này làm gì có cái bánh ngon nào mà người ta lại đem dâng tận miệng cho mày không hả. Cái bọn ấy nó không thể lấy được vợ mới sang đây tìm mấy con mới lớn ham tiền để cưới thôi. CHúng nó mà không đui què sứt mẻ, thì tâm tính có vấn đề, không thì cũng qua 1 vài đời vợ, hoặc là cũng già sắp xuống lỗ rồi em ạ.

Hạnh nhăn mặt theo từng lời nhấn mạnh của chị Phúc:


– CHị nói gì mà ghê thế, em xem phim á…

– Phim cái đầu mày ấy, phim nào mà chả hay chả tốt, thực tế còn chưa ăn ai, suốt ngày phim với ảnh.

Hạnh có chút khó chịu nên lớn giọng nói:

– Uk thì em xem ảnh, mấy cô gái mà được môi giới trước đấy, làm gì có ông nào đui què sứt mẻ, hay ông nào già xuống lỗ đâu mà chị cứ làm quá.

Chị phúc chắp hai tay trước mặt, vừa lạy vừa nói:

– Con lậy má, người ta có ngu đâu mà đi chưng mấy cái thứ xấu xí ấy ra, nhìn thấy cái đấy thì má chạy mất dép, chứ làm sao mà môi với chẳng giới được nữa hả má?

– Ôi dào, chị toàn có nói không đâu, em cũng chỉ thử gặp mặt, được thì tính, mà không được thì thôi chứ mất gì đâu mà lo. Vận may đến tay tôi gì không thử.

– Thôi tao chẳng thèm nói với mày nữa, tốt nhất mày cứ về quê mà bàn bạc với bố mẹ mày đi đã rồi hẵng quyết định.

Hạnh cũng khinh khỉnh, bĩu môi nhìn chị Phúc mà chẳng thèm đáp. Trái ngược với sự háo hức của hạnh, bố mẹ cô cũng nói y như chị Phúc hôm trước. Nhưng đấy chỉ là lời nói khi họ chưa gặp bà Phụng.

Khi gặp bà phụng, được thấy viễn cảnh màu hông của bà ta vẽ ra, cũng những lời hứa hẹn hoa mĩ thì bố mẹ Hạnh thay đổi hẳn suy nghĩ. Họ không còn một chút nào đắn đo, mà ngược lại còn thúc đẩy cho cuộc gặp mặt diễn ra sớm hơn.

Rất nhanh sau đó buổi gặp mặt diễn ra, đúng vào dịp sinh nhật của Hạnh. Người đàn ông cô được giới thiệu là người Pháp, năm nay 42 tuổi, ông ta tên Andrew. Khi được biết về tuổi của ông ta Hạnh có hơi chút giật mình, cô biết sẽ chẳng thể nào có chuyện một thanh niên trẻ trung tìm đến trung tâm môi giới, nhưng mà lấy một người hơn mình 24 tuổi thì Hạnh chưa từng nghĩ tới.

Thấy cô có chút ái ngại, người đàn ông kia ngay lập tức chìa trước mặt cô một bó hoa và hộp quà nhỏ, sau đó cất tiếng hát mừng sinh nhật Hạnh. Việc anh ta biết hôm nay là sinh nhật mình Hạnh không quá ngạc nhiên, bởi tất cả thông tin, rồi ngày tháng năm sinh của cô đều cung cấp hết cho bà Phụng. Cái Hạnh bất ngờ ở đây là anh ta có 1 giọng hát khá hay, và anh ta đang quỳ 1 chân để tặng hoa cho cô.

Điều mà Hạnh chỉ thấy ở trong phim, không ngờ ngày hôm nay cô lại may mắn được nhận. Chũng chính hành động đó của Andrew đã khiến cho tim Hạnh run lên một nhịp. Hạnh cũng quên luôn những băn khoăn về tuổi tác ban nãy của mình.

Buổi gặp mặt đầu tiên ấy ngoài bài hát mừng sinh nhật và một vài câu chào hỏi xã giao thì cô và người đàn ông ấy không nói với nhau thêm câu gì. Hạnh chỉ ngồi lặng lẽ quan sát bố mẹ mình trao đổi cùng bà Phụng. Bố mẹ cô không biết tiếng anh, nên mỗi lần muốn hỏi Andrew điều gì đều phải thông qua bà Phụng phiên dịch.

Có đôi lần vô tình chạm vào ánh mắt của ông ta khiến Hạnh giật thót mình và nhìn vội đi hướng khác. Ông ta nhìn thấy biểu hiện đó của Hạnh thì thích thú lắm, một cô gái xinh đẹp, vừa tròn 18 tuổi, thật sự ông ta vô cùng ưng ý.


Bố mẹ hạnh cũng có đôi chút phân vân về tuổi tác của người đàn ông trước mặt, ông ta tầm tuổi của họ, nhưng lại có ý định làm con rể họ, quả là có chút băn khoăn. Nhưng suy đi, nghĩ lại thì hoàn cảnh của ông ta rất tốt, nếu con gái họ mà lấy ông ta, họ tin rằng con gái họ sẽ được sung sướng cả đời.

Họ chỉ nghĩ đơn giản ông ta có tiền, có điều kiện, về đó con gái họ chỉ việc ở nhà nội chợ chăm lo nhà cửa, yêu thương chồng con, như thế đã là niềm mơ ước của biết bao người rồi. Cuộc sống an nhàn, dư giả như thế, chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc. Bởi vậy họ nhanh chóng gật đầu đồng ý, mọi thứ nhường lại cho Hạnh và người đàn ông kia tự tìm hiểu nhau.

Nói là tìm hiểu chứ thật chất sau hôm đó Hạnh chỉ gặp ông ta 2 3 lần, sau đó là một đám cưới được ấn định diễn ra. Ngày nhận được thiệp mời của cô, cả chỗ làm ai cũng chúc mừng cho cô một bước lên tiên. Chỉ riêng chị Phúc là buồn rầu không nói, chỉ dặn dò cô:

– Nếu em đã lựa chọn rồi, thì nhất định phải cố gắng sống cho thật tốt nghe không. Sang bên đó chắc chị em mình khó mà có thể liên lạc cùng nhau. Chị chỉ mong em được hạnh phúc, và dù cho thế nào cũng phải biết yêu thương chính bản thân mình nghe không.

Khi ấy niềm vui niềm tự hào được lấy chồng tây đã choán hết tâm trí Hạnh, chẳng còn thể nào mà hiểu hết lời dặn dò của chị Phúc. Chỉ nhanh chóng gật đầu cho qua chuyện.

Từ khi cái thông tin hạnh chuẩn bị lấy chồng tây truyền ra ngoài, nhà cô không lúc nào là không có khách. Những người họ hàng trước đây khinh nhà hạnh nghèo thì nay lại thường xuyên tới chơi, nịnh nọt và làm thân. CÒn hàng xóm xung quanh nói là đến chúc mừng, nhưng thật chất là tò mò mà đến thăm dò thực hư.

Hạnh nhìn thấy trong mắt họ không hề có ý chúc mừng, mà toàn là sự ganh ghét, đố kỵ. Cả làng cả xã khi ấy chỉ mới có người đi tây xuất khẩu lao động chứ nào có ai được lấy chồng tây như Hạnh đâu. Thế nên Hạnh còn đang bận vênh mặt tự hào với đời, không có thời gian để ý với họ.

Đám cưới của Hạnh diễn ra vào một ngày đầu đông, ngày 16-10 âm lịch, toàn bộ chi phí cho đám cưới đều được nhà trai chi trả. Nhờ thế nên đám cưới của cô cũng hiển nhiên là lớn nhất khu ấy.

Bố mẹ Hạnh có con rể Tây nên cũng mời mọc rộng khắp nơi, mục đích chính của họ là để khoe mẽ với mọi người. Những đám cưới nhà khác cùng thời điểm với cô nhiều lắm cũng chỉ 60 70 mâm, ấy thế mà cỗ của cô trội hơn hẳn., Hạnh đoán không nhầm thì có khi cũng phải đến hơn trăm mâm cỗ cũng nên.

Hạnh xinh đẹp, rạng rỡ trong chiếc váy cưới hiện đại được chồng cô mang từ Pháp về, chiếc váy cưới này cũng không giống với những chiếc váy cưới cô thường thấy ở những đám cưới quanh đây.

Nó là một chiếc váy đuôi cá, với phần đuôi dài mềm mại, phía trên ôm sát, khoe trọn những đường cong hoàn hảo của cơ thể Hạnh. Điều mà Hạnh thích nhất đó là phần ngực trước của chiếc váy được đính đá vô cùng tỉ mẩm, cô cảm giác bản thân giống một nàng tiên cá xinh đẹp trong truyện cổ tích vậy.

Phía bên cạnh chồng cô cũng một thân vest tây lịch lãm, nếu không nói, thì chẳng ai nghĩ chồng cô năm nay đã ngoài 42 tuổi, bởi vẻ ngoài nhỏ con trẻ trung của ông đã giúp ông ăn gian tuổi rất nhiều.

Kết thúc đám cưới Hạnh cùng chồng ở lại Việt Nam thêm 1 tuần, vừa kết hợp chào hỏi họ hàng, vừa nghĩ dưỡng tuần trang mật.

Đi đến đâu ai cũng nhìn Hạnh với ánh mắt thèm thuồng ngưỡng mộ, mà đến ngay cả bản thân Hạnh cũng đang vênh mặt tự hào với tất thảy mọi người xung quanh.

Quãng thời gian hạnh phúc, màu hồng cũng nhanh chóng trôi qua, Hạnh lại tất tả cùng chồng quay lại Pháp. Lúc này Hạnh mới nhìn thấu được con người của chồng mình, cũng như hiểu hết về mọi người trong gia đình chồng và quê hương nơi chồng cô đang sinh sống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.