Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 12: Đốt Cháy 12 Lâm Nhiên Ôm
~~~
Trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu, Thịnh Thanh Khê đi tìm Tưởng Minh Viễn để nói chuyện này, Tưởng Minh Viễn nghe Thịnh Thanh Khê nói xong còn tưởng rằng ông đã nghe lầm, ông khó xử xoa xoa đầu một lát, lát sau mới lấy ra một đề thi Toán vào đại học năm ngoái của Giang Thành.
Lúc đó giáo viên Vật lý và tiếng Anh cũng đang ở trong văn phòng, ông dứt khoát hỏi mượn hai người họ đề thi tổ hợp Tự nhiên và tiếng Anh.
Ông đẩy đẩy kính nói: “Tối nay em ở tại đây làm bộ đề thi này, sau khi làm xong, tôi sẽ xem xét khả năng và trình độ học vấn hiện tại của em, rồi mới suy xét đến lời em nói.
Như vậy đã đủ công bằng rồi chứ?”
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu, quả thật rất công bằng.
Suy cho cùng, trong mắt Tưởng Minh Viễn, cô phải tự chứng minh được thành tích mới là quan trọng nhất.
Tưởng Minh Viễn chỉ vào chỗ trống đối diện: “Em có thể ngồi ở đó làm, tôi lấy giấy nháp cho em.”
Tiết tự học tối bắt đầu lúc bảy giờ.
Bây giờ là sáu rưỡi tối, Tưởng Minh Viễn nhìn thoáng qua thời gian, ông đoán Thịnh Thanh Khê không thể viết xong ba bài thi trong tối nay.
7 giờ 20 phút, Thịnh Thanh Khê mang bài thi Toán đã làm xong nộp cho Tưởng Minh Viễn.
Tưởng Minh Viễn: “……”
Ông hoài nghi đứa nhỏ này thấy ông mỗi buổi tối đều rảnh rỗi nên tới đây chỉnh ông.
Tưởng Minh Viễn duỗi tay nhận bài thi Toán từ tay Thịnh Thanh Khê.
Bài thi này năm trước ông đã làm qua một lần, ông lục lọi hồi lâu cũng lôi ra được bài thi mình làm năm ngoái.
Năm phút sau, Tưởng Minh Viễn trầm mặc nhìn bài thi đạt điểm tuyệt đối của Thịnh Thanh Khê.
Thậm chí, cách giải cho đề cuối cùng, phương pháp còn đơn giản hơn nhiều so với ông, lược đi rất nhiều bước tính toán phức tạp.
Dựa theo tốc độ giải bài này của cô, năng lực tính nhẩm của cô đã đạt đến mức độ cường đại.
Tưởng Minh Viễn lặng lẽ đưa mắt nhìn qua Thịnh Thanh Khê, cô đã bắt đầu làm bài thi tổ hợp.
Mà tờ giấy nháp vừa rồi ông cho cô bé, vẫn là một mảnh trắng toát.
Tưởng Minh Viễn đã sớm nghe hiệu trưởng nói qua cô gái nhỏ có thành tích tốt, nhưng như vậy có phải tốt quá mức rồi không? Đứa nhỏ này rốt cuộc lớn lên thế nào?
Đề thi tổ hợp năm ngoái của Giang Thành rất khó, Thịnh Thanh Khê dùng một tiếng rưỡi mới làm xong, sau khi làm xong cô thở phào một hơi, tuy rằng dùng nhiều thời gian nhưng có thể đảm bảo tỷ lệ chính xác.
Sau khi làm xong bài tổ hợp Tự nhiên, Thịnh Thanh Khê nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Đúng 9 giờ, Thịnh Thanh Khê bắt đầu làm bài thi tiếng Anh.
Bài thi tiếng Anh đối với Thịnh Thanh Khê là đơn giản nhất, dù sao môn này cũng tương đối phổ thông.
Nửa tiếng sau Thịnh Thanh Khê nộp bài cho giáo viên tiếng Anh, cô đứng dậy thả lỏng đợi kết quả.
Mà Tưởng Minh Viễn đã nhìn điểm bài thi tổ hợp của Thịnh Thanh Khê, vẫn như cũ tuyệt đối, 300 điểm.
Bài thi tiếng Anh cô làm nhanh nhất, điểm đoán cũng có thể biết được.
Nhưng Tưởng Minh Viễn vẫn kiên nhẫn chờ giáo viên tiếng Anh chấm bài, sau khi giáo viên tiếng Anh chấm bài xong còn hỏi riêng một câu: “Em là đứa nhỏ mới chuyển tới kia sao? Em tên gì?”
Thịnh Thanh Khê nhẹ giọng đáp lại cô ấy: “Cô Chu, em tên Thịnh Thanh Khê.”
Cô Chu tươi cười thân thiện cười với cô: “Về sau nếu em có hứng thú lớn hơn với môn tiếng Anh, liền tới tìm cô, cô có thể giới thiệu cho em trường học tốt nhất.”
Thầy giáo Vật lý bất mãn nói chen vào: “Một hạt giống tốt như vậy, để cô gái nhỏ tự mình suy xét, đừng cái gì cũng vơ hết vào tiếng Anh a.
Bạn học, bạn xem có hứng thú với ban Lý chúng ta hay không?”
Tưởng Minh Viễn xua xua tay: “Được rồi, sắp tan học rồi, hai người mau chóng thả người ra đi.”
Thịnh Thanh Khê xoay người nhìn về phía Tưởng Minh Viễn, nhắc lại đề nghị ban nãy của cô.
Tưởng Minh Viễn trầm mặc tự hỏi một chút, ông hỏi: “Em vừa nói học sinh kia ở lớp nào? Tôi đi thương lượng với chủ nhiệm lớp đó một chút, nếu chủ nhiệm đó đồng ý, về sau hai em có thể đến phòng tự học học bù.”
Thấy Tưởng Minh Viễn đã đáp ứng, trong mắt Thịnh Thanh Khê mới lộ ra chút cảm xúc vui vẻ: “Cảm ơn thầy.”
Tưởng Minh Viễn ôn hòa cười với cô một cái: “Về lớp đi, sắp hết giờ tự học tối rồi, ra về chú ý an toàn.”
Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng đáp lại rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Đêm tháng ba vẫn còn khá lạnh, Thịnh Thanh Khê vừa ra khỏi cửa đã cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua.
Cô không tự giác mà co người lại, nhanh chóng bước đi về phía lớp học.
Nhớ tới cô đã đáp ứng vẽ cho Tống Thi Mạn, Thịnh Thanh Khê nghĩ nghĩ đêm nay có khả năng mình không thể ngủ.
Cô xoa xoa cổ đi vào lớp học, lúc này cách thời gian tan học chỉ còn năm phút.
Trần Di nhìn Thịnh Thanh khê cả tối không thấy bóng người, không khỏi hỏi một câu: “Thịnh Thanh Khê, tối nay cậu đi đâu vậy? Vừa mới có người muốn hỏi mượn vở ghi chép của cậu, tôi không cho cô ấy mượn.”
Thịnh Thanh Khê nhẹ giọng trả lời cô ấy: “Tôi đi xin thầy Tưởng danh ngạch để đi phòng tự học.”
Nghe vậy Trần Di kinh ngạc nói: “Toàn bộ học kỳ sao? Tôi nghe nói phòng tự học rất khó xin, cả ba khối hình như cũng chỉ có hai mươi cái dang ngạch.
Chờ đàn anh, đàn chị khối 12 tốt nghiệp xong cũng chỉ có vài cái dư ra thôi.”
Thịnh Thanh Khê lắc đầu: “Chỉ hai tháng, trước khi thi đại học liền kết thúc.”
Trần Di nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với cô: “Phòng tự học không có giám sát, thầy cô cũng rất ít khi đến kiểm tra.
Nhưng nếu thành tích khảo sát hàng tháng giảm sút, sau khi đánh giá lại thầy cô có thể huy bỏ danh ngạch phòng tự học của cậu.”
Thịnh Thanh Khê: “Ừm, việc này thầy Tưởng đều đã nói với tôi.”
Trần Di thấy cô đã biết, cũng không nói thêm gì nữa.
Không lâu sau, đúng 9 giờ 50 phút chuông tan học vang lên.
Thịnh Thanh Khê không nghĩ ở lại lâu, cô muốn trở về sớm một chút, giúp Tống Thi Mạn vẽ tranh, sửa sang lại đồ đạc rồi chào tạm biệt Trần Di xong, cô liền chạy chậm đến cầu thang quen thuộc.
Cố Minh Tễ còn muốn hỏi buổi tối cô đi đâu, cậu thấy Thịnh Thanh Khê đi về hướng đó nên cũng không khỏi đi theo.
Vì thế lúc đám người Lâm Nhiên đi ra từ cửa sau nhìn thấy chính là, Thịnh Thanh Khê chạy phía trước, còn Cố Minh Tễ chạy đuổi theo phía sau cô.
Cậu như không thể ngờ Thịnh Thanh Khê có thể chạy nhanh như vậy, không khỏi gọi to một tiếng: “Tiểu Khê!”
Hà Mặc và Tạ Chân nghe thấy cách xưng hô này thì cả hai liếc nhìn đối phương một cái, lúc trước bọn họ ở nhà ăn nhìn thấy Thịnh Thanh Khê ăn cơm cùng Cố Minh Tễ.
Hôm nay lại nghe đến cậu ta gọi tiên nữ như vậy, không thể không bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hai người liếc nhìn nhau một cái liền bắt đầu nói líu ríu ——
“Lần trước có phải học bá này cùng tiên nữ ăn cơm hay không?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không nhìn lầm.”
“Cái đó…!có phải vừa rồi học bá đó kêu tên tiên nữ? Còn gọi thân mật như vậy!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không nghe lầm.”
“Cái đó…!buổi chiều nay có phải chúng ta nghe tiên nữ nói không theo đuổi Nhiên ca, không yêu sớm?
“Đúng vậy, người theo đuổi tiên nữ cũng không ít.”
“Đó là chuyện đương nhiên.”
Thần sắc Lâm Nhiên nhìn không ra vui giận, anh không nhìn Cố Minh Tễ.
Chỉ nhìn đến Thịnh Thanh Khê vội vã chạy lướt qua, nghiêng đầu nhìn Hà Mặc cùng Tạ Chân nói với ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt: “Hai người không nói không ai bảo câm đâu?”
Vì thế Hà Mặc và Tạ Chân đồng thời ngậm miệng lại.
Lâm Nhiên tiện tay đeo balo lên, bình thản không nhanh không chậm mà đi xuống tầng, Hà Mặc và Tạ Chân đi theo phía sau anh, nói đêm nay muốn đi mời thầy trong hẻm núi về để bài thi đạt tiêu chuẩn.
Đến khi Lâm Nhiên xuống dưới lầu, vừa vặn thấy cách đó không xa Thịnh Thanh Khê nói chuyện cùng Cố Minh Tể sóng vai đi đến lối nhỏ tối tăm kia, anh theo bản năng mà nhíu mày lại.
Ánh mắt vô cùng sắc bén của Hà Mặc và Tạ Chân cũng thấy được.
Tạ Chân: “Oa oa oa.”
Hà Mặc: “Học bá hạng nhất xuống tay thật nhanh.”
Đôi mắt đen láy của Lâm Nhiên dừng tại chỗ đó, nhìn chằm chằm một hồi, một lúc lâu sau mới nói: “Hai người về trước đi.”
Nói xong anh liền cất bước đi tới chỗ hai người đang nói chuyện kia, nhìn bước chân anh còn có chút vội vàng.
Hà Mặc nhẹ a một tiếng: “A Chân, xem ra tiên nữ đã hấp dẫn Nhiên ca, chiều nay tôi đã cảm thấy như vậy.
Mấy người kia vẫn luôn đoán già đoán non Nhiên ca thích loại hình nào, nguyên lai là Nhiên ca thích kiểu vừa đẹp vừa chủ động.”
Tạ Chân ngay bên cạnh gật đầu phụ họa: “Sớm biết câu Nhiên ca dễ dàng như vậy, vừa mới khai giảng tôi nên tiến đến ôm anh ấy một cái.
Hà Mặc: “…!Nếu vậy có khả năng Nhiên ca liền mất mạng.”
Tạ Chân: “Cút!”
—
Lối nhỏ tối tăm ít người, vì Cố Minh Tễ theo cùng nên Thịnh Thanh Khê không thể đi nhanh.
Lâm Nhiên nhẹ nhàng đi theo phía sau bọn họ, cách họ một khoảng không xa.
Kỳ thật cảnh tượng đêm nay rất giống với cảnh tượng đêm trước anh chặn cô lại, chẳng qua là dư ra một Cố Minh Tễ.
Anh một tay đút túi thong thả đi phía sau, nghe tiểu tử nói chuyện với Thịnh Thanh Khê ở phía trước.
Cố Minh Tễ hỏi: “Tiểu Khê, cả buổi tự học tối nay cậu đều không có mặt, cậu đi đâu vậy?”
Lâm Nhiên nghĩ thầm: Việc này có liên quan gì đến cậu à?
Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng đáp lại cậu ta: “Buổi tối tôi ở văn phòng của thầy Tưởng.”
Cố Minh Tễ lại hỏi: “Có phải cậu gặp khó khăn gì trong học tập hay không? Hay là không quen sinh hoạt ở trường?”
Lâm Nhiên lúc này mới liếc mắt nhìn bóng dáng Cố Minh Tễ một cái: Thằng nhóc này quản thật nhiều.
Thịnh Thanh Khê lắc đầu: “Không phải.
Tôi đến xin thầy Tưởng danh ngạch phòng tự học, buổi tối thầy cho tôi làm một bộ đề, cho nên tôi ở lại đó toàn thời gian.”
Cố Minh Tễ: “Cậu muốn đến phòng tự học sao? Lúc khai giảng thầy Tưởng cũng hỏi mình, khi đó thầy bảo mình suy xét một chút.
Bằng không mình với cậu cùng đi? Hoàn cảnh ở đó cũng khá tốt.”
Lâm Nhiên nghe xong lời này liền có chút không cao hứng, cô gái nhỏ nhà người ta muốn đi thì mặc kệ người ta đi, cậu còn nhảy nhót theo sau làm cái quái gì.
Thịnh Thanh Khê do dự nói: “Tôi cùng với Thi Mạn đến đó.
Cậu không cần vì tôi mà đi đâu.”
Cố Minh Tễ cười một tiếng: “Không có quan hệ, mình vốn dĩ luôn suy xét chuyện này.
Tiểu Khê, cậu không cần khách khí như vậy với mình.
Mình đã quen chiếu cố cậu, giống như khi còn nhỏ vậy.”
Lâm Nhiên: Mẹ nó, là tôi xen vào việc của người khác.
Lâm Nhiên nghe đến đó liền không muốn nghe tiếp, anh xoay người lại muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này gió bỗng nhiên nổi lên, thân ảnh đơn bạc phía trước bỗng co rúm lại một chút.
Hai người đi đến cổng trường liền tách ra, Cố Minh Tễ lên xe riêng nhà cậu tới đón.
Chỉ còn lại một mình Thịnh Thanh Khê đi đến trạm dừng xe bus, trong gió đêm thoạt nhìn thân ảnh nhỏ bé có chút cô độc cùng đáng thương.
Trong lòng Lâm Nhiên càng thêm bực bội, anh kéo khóa áo kéo xuống cởi áo đồng phục ra, đi đến trạm dừng kia.
Thịnh Thanh Khê đang ngồi trên ghế nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Nhiên để về nhà vẽ, cô dùng đầu ngón tay phác họa vẻ mặt của Lâm Nhiên lên lòng bàn tay, đường cổ cong cong…
Không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên mặt Thịnh Thanh Khê đỏ lên.
Cô vỗ vỗ nhẹ mặt mình, để cho bản thân thanh tỉnh không suy nghĩ bậy bạ.
Giây tiếp theo, bên tai cô vang lên một tiếng rất nhỏ, trước mắt cô bỗng tối sầm lại.
Áo khoác mang theo cảm giác ấm ấp che đậy toàn bộ tầm mắt của Thịnh Thanh Khê, không gian tức khắc bị hạn chế, Thịnh Thanh Khê ngửi được hương vị trên người Lâm Nhiên.
Hương của cỏ cây cùng diên vĩ.
Cô có một loại ảo giác được Lâm Nhiên ôm vào lòng.
Thanh âm lạnh nhạt của thiếu niên truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Khoác vào.”
Thịnh Thanh Khê hơi ngơ ngác, chờ đến khi khôi phục tinh thần kéo áo khoác trên đỉnh đầu xuống, thì đã không thấy bóng dáng Lâm Nhiên đâu.
Giờ phút này, cô không hề cảm thấy lạnh.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa: Là tôi xen vào việc của người khác!!!
~Hết đốt cháy 12~.