Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Chương 17


Đọc truyện Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi – Chương 17

Không gian trong phòng im lặng như tờ, cũng không hề có ánh đèn.

Tề Sóc khẽ khàng mở cửa nhà, rồi mở cửa phòng khách bước vào, thả cặp
tài liệu xuống sofa, sau đó lập tức bước nhẹ nhàng nhanh chóng tiến về
phía phòng ngủ, cẩn thận mở cửa phòng ra.

Căn phòng cũng giống
như lúc mới bước vào nhà đều rất im ắng, không hề có ánh đèn, nhưng dựa
theo ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, hắn liền thấy 1 thân hình đang nằm
trên giường, đầu gối trên gối, tóc xõa tung, say ngủ.

Hắn không tự chủ được thở 1 hơi nhẹ nhõm.

Nàng quả nhiên là ở nhà ngủ, thật sự làm hắn lo lắng muốn chết !

Lẳng lặng tiến đến, hắn hơn do dự, xoay người lấy tay đặt nhẹ lên trán nàng, muốn xem nàng có bị sốt hay không, nhưng không ngờ lại làm nàng
tỉnh dậy.

« Là ta. » Hắn lập tức ôn nhu mở miệng nói, sợ nàng ở trong bóng tối bị dọa.

« Sóc ? »

« Là ta. Ngươi cảm thấy thế nào, đã tới bác sĩ chưa ? Bác sĩ nói thế
nào ? » Hắn bật đèn lên, ngồi bên giường hỏi, trong giọng nói lộ vẻ dịu
dàng, quan tâm lo lắng.

« Ngươi làm sao có thể biết ta bị bệnh ? »

« Ta gọi điện đến văn phòng của ngươi, muốn cùng ngươi đi ăn tối,
không nghĩ tới lại nghe thấy Tiểu Bình nói ngươi thân thể không được
khỏe, giữa trưa đi bác sĩ sau đó thì không quay về nữa. Hiện giờ ngươi
cảm thấy thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa ? »

« Tiểu Bình còn có nói gì với ngươi nữa không ? »


« Nàng hỏi ta sao lại không biết việc ngươi không khỏe. Lúc trưa ngươi có đi tìm ta sao ? »

Nghe giọng của hắn, hình như Tiểu Bình không nói cho hắn nguyên nhân thật sự làm nàng không khỏe.

« Có, nhưng lại vừa đúng lúc thấy xe của ngươi rời đi, nghĩ rằng ngươi có việc, cho nên ta không muốn gọi ngươi. »

« Ngươi thấy ta lái xe rời đi ? » Hắn kinh ngạc sửng sốt nhìn nàng, biểu hiện có chút kỳ quái.

« Ừm. »

Hắn thu hồi ánh mắt, biểu hiện lập tức khôi phục bình thường « Vậy tại sao ngươi không gọi điện thoại cho ta ? »

« Ta không muốn quấy rầy ngươi làm việc, dù sao đi gặp bác sĩ cũng
không phải to tát gì, 1 mình ta tự đi cũng được rồi. » Quan Chi Yên cúi
đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói.

« Thế bác sĩ nói thế nào ? »

« Chỉ là viêm dạ dày nhẹ thôi, uống thuốc vào thì sẽ không sao nữa. » Nàng nói dối.

« Phải không ? Vậy thì tốt quá, mà nhất định là do tối qua ngươi ăn nhiều. » Hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

« Bác sĩ cũng nói như thế. »

Tề Sóc gật gật đầu « Ngươi đã ăn tối chưa ? »

« Mấy giờ rồi ? »

« Hơn 6 giờ, gần 7 giờ rồi. »

« Bác sĩ nói tạm thời ta không được ăn những thứ nhiều dầu mỡ. » Bởi vì mùi vị thức ăn có dầu mỡ sẽ làm nàng buồn nôn.


« Ta cũng nghĩ vậy. Thế ngươi muốn ăn cái gì ? Cháo được không ? »

« Cháo đậu xanh dùng để ăn sáng sao ? Chắc là được. » Rõ ràng so với
những thức ăn đầy dầu mỡ làm nàng muốn ói thì cháo đậu xanh có vẻ ngon
hơn, làm nàng muốn ăn hơn.

« Tốt, vậy ngươi cứ nằm nghỉ ngơi
một chút, ta đi nấu cháo. » Hắn rướn người nhẹ nhàng hôn nàng 1 cái, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng hắn rời đi, Chi Yên thật sự
muốn khóc, tưởng tượng có thể hét lên đem tất cả áp lực trong lòng cùng
sự mệt mỏi bức khỏi người. Nếu hắn đã muốn phản bội nàng, vì sao còn đối tốt với nàng như vậy chứ ? Nàng thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì
nữa, thật sự không hiểu !

Nàng có nên nói cho hắn nghe chuyện nàng có thai không ?

Đột nhiên nghe thấy tin này, hắn sẽ kinh ngạc, khiếp sợ đến vui sướng hay giận dữ ?

Tuy rằng cả 2 đã cùng sống chung hơn 1 năm, nhưng chưa bao giờ thảo
luận về vấn đề con cái, cơ bản là nàng không biết hắn có hay không thích có con, thậm chí còn có nghĩ đến việc làm cha hay chưa.

Không
nói đến việc hắn phản bội, nếu căn bản hắn không muốn có con thì sao ?
Nếu hắn biết nàng mang thai sau đó kêu nàng đến bệnh viện bỏ nó đi thì
sao đây ? Nếu hắn giống như nàng nghĩ « Hiệp thiên tử lấy làm chư hầu »
(A, sr các nàng…cái này ta không hiểu nên ko bít trans sao, đành để như
vậy lun) lúc này bức hắn phải có trách nhiệm mà cưới nàng sao ?

Nàng thật sự có nên mạo hiểm nói cho hắn việc nàng mang thai không ?

Có lẽ nàng sẽ hỏi 1 chút về công việc của hắn trưa hôm nay xem sao,
nếu hắn không thẹn với lương tâm, không phản bội, nói thật cho nàng, đến lúc đó nàng nói chuyện này cũng không muộn.


Nếu trong lòng hắn có quỷ nói dối nàng, thì cần gì nàng phải hao tâm tổn trí thêm nữa ?
Bởi vì hắn đã không còn yêu nàng, thì sẽ để ý đến đứa con trong bụng của nàng hay sao ?

Quan Chi Yên nhịn không được thở dài, xốc chăn lên, đứng dậy xuống khỏi giường.

Tề Sóc còn ở trong bếp loay hoay nấu nướng khổ sở, nàng không muốn hắn vì mình mà phải làm như vậy, sợ thấy cảnh mà thương tình, bởi vì cũng
chưa biết chừng đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn vì nàng, mà nàng cũng không muốn lưu lại hình ảnh làm cho nàng đau lòng.

Nàng đi vào phòng khách mở tivi, chưa kịp xem thì điện thoại trong cặp của hắn đột nhiên reo lên.

Di động của hắn đang kêu, có cần giúp hắn nghe không ?

Nàng hơi do dự 1 chút, liền lấy điện thoại trong cặp ra, sau đó mang tới bếp đưa cho hắn.

« Sóc, điện thoại của ngươi. » Nàng đem cái điện thoại vẫn đang reo liên tục giao cho hắn.

« Cám ơn. » Hắn cầm lấy di động, nhìn thoáng qua hiển thị trên màn
hình sau đó mới nhấn nút nghe « Alo ? Ngại quá, hiện giờ ta đang làm
việc, chút nữa sẽ gọi lại trả lời cho ngươi được không ? Ừm, tốt. »

« Ai vậy ? » Nàng giả bộ thuận miệng hỏi « 1 khách hàng. » Hắn trả lời.

« Bình thường ngươi nói chuyện với khách đều không khách khí như vậy
sao ? *Hiện tại ta đang làm việc, chút nữa gọi lại trả lời ngươi*. »
Nàng nhại lại lời hắn nói.

« Hiện giờ đã là giờ ra về rồi. Tại
sao ngươi lại xuống giường tới đây ? Ta chẳng phải đã nói là muốn ngươi
nằm trên giường nghỉ ngơi sao ? » Hắn giải thích đơn giản, sau đó lập
tức chuyển sang chuyện khác.

Quan Chi Yên không lên tiếng trả
lời, bởi vì nàng suy nghĩ, nhiều lần Đoàn tiểu thư gọi điện cho hắn, nên chính là buổi chiều cùng nữ nhân kia vào khách sạn ? Cho nên Tề Sóc mới có thể không nói chuyện trực tiếp khi có nàng đứng trước mặt, để ngăn
ngừa không cẩn thận lộ ra dấu vết, sẽ bị nàng nghe thấy manh mối gì đó,
có thể là như thế không ?

« Sóc. » Nàng gọi hắn, không biết nên hỏi từ đâu.


« Làm sao vậy ? » Vẻ mặt hắn quan tâm nhìn nàng.

Ngươi đã thích nữ nhân khác rồi sao ? Nàng hảo tưởng có thể hỏi hắn như vậy nhưng lại không nói thành lời.

« Cháo ngươi nấu xong chưa, ta đói bụng quá. » Nàng nói.

« Xong rồi. » Hắn lập tức nói, cũng nhanh chóng lấy ra 2 cái bát cùng
đũa đặt tới bàn ăn, sau khi hắn đi đi lại lại cuối cùng trên bàn cũng
bày thành 1 bữa ăn rất ngon lành. « Không phải ngươi nói là đói bụng sao ? Còn đứng đây làm gì, mau tới đây ăn cháo a. » Hắn vẫy tay kêu nàng.

Nàng gật đầu tiến tới rồi ngồi xuống, cầm lấy bát đũa nếm thử mùi vị,
xác định cháo không làm nàng cảm thấy buồn nôn, sau đó mới yên tâm thật
cẩn thận đem từng muỗng cháo nuốt vào bụng.

Khi đồ ăn tiến vào dạ dày, dũng khí tự hồ như đã gia tăng lên rất nhiều.

Nhìn Tề Sóc đang ngồi ăn cháo đối diện với nàng, nàng hơi do dự, đột
nhiên mở miệng nói « Lúc trưa, nữ nhân ngồi trên xe với ngươi chính là
nguyên nhân gần đây ngươi bận rộn sao ? »

Tựa hồ không nghĩ rằng nàng đột nhiên hỏi như vậy, Tề Sóc đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới cẩn thận trả lời « Đúng. »

« Thế dự án loại nào ? Fasdionshow, nhà hàng mới hay là thiết kế biệt
thự tư nhân ? » Sắc mặt không đổi, nàng tự nhiên hỏi chuyện.

« Nhà hàng mới. » Hắn hồi đáp.

Quan Chi Yên không tự chủ được nắm chặt đôi đũa trên tay, trong lòng
không ngừng trầm xuống. Tuy rằng nàng sớm biết rằng khả năng hắn sẽ nói
dối mình, nhưng đến khi tận tai nghe thấy lời hắn nói so với những gì
nàng thấy thật khác biệt, khác biệt quá lớn, sự khác biệt này làm cho
nàng cảm giác không thể chấp nhận được, nàng cúi đầu, cảm thấy nước mắt
đang chảy xuống trên khuôn mặt mình.

« Chi Yên ? » Hành động kỳ quái của nàng làm hắn chú ý.

« Chúng ta chia tay đi. » Nàng giả bộ bình tĩnh nói ra 5 chữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.